Ngày hôm sau, Tuấn Tú rời giường thì cảm thấy thần trí có chút uể oải, tối hôm qua cậu và Hữu Thiên tản bộ đến tận khuya mới quay về khách điếm. Ngủ muộn nên Tuấn Tú cảm giác trên người hơi lạnh, nhưng không quá để tâm đến "Chẳng lẽ ta bị cảm lạnh?" – Khóe miệng vô lực nhếch lên, Tuấn Tú cười cười tự giễu "Từ lúc nào Kim Tuấn Tú cũng trở nên mảnh mai như vậy?"

.

Lắc đầu, Tuấn Tú đứng dậy xuống giường rửa mặt chải đầu, thay đổi y phục, mạnh mẽ xốc lại tinh thần "Tối hôm qua, Hữu Thiên nói ngày hôm nay muốn dẫn ta lên trên núi chơi, ta không muốn uổng phí cơ hội hiếm hoi này! Đâu phải lúc nào, Hữu Thiên cũng có thời gian cùng tâm tình chịu ở bên ta!" – Đang nghĩ ngợi, từ ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.

.

"Tuấn Tú, ngươi dậy chưa?" – Thanh âm của Hữu Thiên từ bên ngoài vọng vào.

.

Tuấn Tú đứng lên muốn rời phòng, cửa vừa mở liền nhìn thấy Hữu Thiên đứng chờ sẵn bên ngoài.

.

"Ta sớm đã dậy rồi, vẫn chờ huynh đó!" – Tuấn Tú cười cười "Huynh nói ngày hôm nay muốn lên núi chơi mà, chúng ta lúc nào đi?"

.

"Chúng ta ăn chút gì đã, sau đó sẽ đi! Bất quá..." – Hữu Thiên nhìn thần sắc có chút tái nhợt của Tuấn Tú mà nhíu nhíu mày "Sắc mặt của người dường như không được tốt cho lắm, thấy khó chịu ở đâu sao? Bằng không ngày hôm nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta đi cũng được mà!"

.

"Không cần đâu, ta rất khỏe!" – Tuấn Tú lắc đầu "Chẳng qua là do thay đổi địa điểm, cho nên ta ngủ không được yên mà thôi, không có chuyện gì a!" – Tuấn Tú đi khỏi phòng, còn đóng cửa lại "Chúng ta đi thôi!"

.

Hữu Thiên bất đắc dĩ thở dài, mặc dù gã có chút lo lắng, nhưng không đành lòng làm Tuấn Tú cụt hứng. Gã cùng Tuấn Tú dùng qua bữa sáng, mang theo một chút điểm tâm và nước uống, sau đó đi lên ngọn núi gần tiểu trấn dạo chơi.

...

.

Núi này gọi là "Lạc Hà sơn" bởi vì mỗi khi thu về, phong diệp giăng kín núi sẽ đồng loạt chuyển màu, trở thành đỏ thẫm, từ đằng xa, dường như trên đỉnh núi tràn ngập vãn hà1, cũng vì vậy mà có tên gọi kia. Lạc Hà sơn mặc dù không quá cao, nhưng phong cảnh cảnh dị thường tú lệ, nhất là bộc bố2 trên đỉnh núi, khiến người nhìn mà không khỏi kinh thán.

.

Khi Tại Trung còn lưu lại Giang Nam, hàng năm mỗi khí phong diệp chuyển hồng, Hữu Thiên đều dẫn y lên trên này thưởng thức sắc thu, bất quá cùng Tuấn Tú lên đây chính là lần đầu tiên. Thứ nhất là bởi sai khi cùng Tuấn Tú thành thân, đồng thời đưa cả cậu và Tại Trung đến đây, quả thực khiến Hữu Thiên không biết phải làm sao, chẳng lẽ buộc gã phân thân làm đôi? Thứ hai mà cũng có thể coi là nguyên nhân chủ yếu, Hữu Thiên có tư tâm, không muốn để bất cứ ai quấy rầy thời gian gã ở chung một chỗ với Tại Trung. Bởi hai nguyên nhân kể trên, thành ra Hữu Thiên chưa từng cùng Tuấn Tú đến đây dạo chơi. (Tức lắm rồi nha! Có ích kỷ thì cũng vừa vừa thôi chứ! Làm người khác muốn thông cảm mà không nổi >'''<)

.

"Phong cảnh nơi đây đẹp quá!" – Nhìn phong diệp tràn ngập tứ phía, Tuấn Tú lộ ra tiếu ý nhàn nhạt.

.

"Có thích không?" – Hữu Thiên nhìn Tuấn Tú cười cười "Đi! Ta dẫn ngươi đi xem chỗ khác còn đẹp hơn nhiều!" – Hữu Thiên hào hứng, rất tự nhiên nắm lấy tay Tuấn Tú kéo đi.

.

Tuấn Tú để mặc Hữu Thiên lôi kéo, tận đáy lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, nhịn không được cúi đầu cười cười.

.

Kỳ thực điều ta muốn cũng không nhiều! Chỉ cần chút hạnh phúc nho nhỏ này đã đủ làm ta thỏa mãn!

.

Cùng Hữu Thiên đi một lúc, Tuấn Tú dần dần nghe được tiếng nước chảy "Ào Ào", đôi mắt không khỏi phát sáng, nhãn thần lộ ra hưng phấn, tính tình nguyên bản dần lộ ra. Biểu tình không thể chờ đợi được, tinh mâu trong suốt chớp không ngừng, bên trong ngập tràn hiếu kỳ.

.

Chứng kiến bộ dạng đó của Tuấn Tú, cự thạch trong lòng Hữu Thiên rốt cuộc cũng được buông xuống, trên mặt không khỏi lộ ra tiếu ý vui mừng "Như vậy mới là Tuấn Tú a!"

.

Tiếng nước chảy càng lúc càng lớn, hai người đi qua một khúc cua, rốt cuộc đã nhìn thấy bộc bố bắt nguồn trên đỉnh núi, nghiêng mình chảy xuống, bọt nước tuyết bạch tung bay, tựa như tơ bạc.

.

"Đây là bộc bố sao?" – Tuấn Tú hai mắt mở to, trên mặt mang theo kinh ngạc.

.

"Đẹp không?" – Hữu Thiên ôn nhu nhìn Tuấn Tú cười cười.

.

"Ân!" – Tuấn Tú gật đầu "Bất quá nếu như chúng ta đến vào dịp hè, có thể nhảy xuống bộc bố chơi một lúc, hiện tại khí trời lạnh mất rồi!" – Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng bản thân chưa từng được gặp qua, bản tính ham vui của Tuấn Tú không khỏi bộc lộ, có chút làm nũng nói với Hữu Thiên.

.

"Thế ư? Bất quá Tại Trung luôn luôn thích tới đây vào mùa thu! Tại Trung còn nói núi này khi vào thu chính là thời gian có cảnh sắc đẹp nhất!" – Hữu Thiên tùy ý nói.

.

Nghe được hai chữ "Tại Trung", nhãn thần nguyên bản sáng rực của Tuấn Tú thoáng chốc trở nên ảm đạm.

.

Nguyên lai... Tại Trung ca đã sớm đến nơi này!

.

Nguyên lai, trước đây mỗi khi thu về, Tại Trung ca và Hữu Thiên nếu có đi ra ngoài thì chính là đến nơi này!

.

Nguyên lai... nguyên lai bản thân ta chỉ là kẻ đến để lấp chỗ trống!

.

"Ta chính là không được như Tại Trung ca, cao nhã đến vậy, sao biết thưởng thức cái gọi là cảnh sắc!" – Tuấn Tú đột nhiên giận dỗi.

.

Nghe được ý tứ trong lời Tuấn Tú nói, Hữu Thiên có chút không vui, nhíu nhíu mày.

.

"Tuấn Tú! Tại Trung là ca ca của ngươi, không nên dùng ngữ khí kiểu đó nói y!" – Hữu Thiên trên mặt mang theo trách cứ, ngữ khí có chút nặng nề.

.

Nghe Hữu Thiên nói xong, trong lòng Tuấn Tú càng thêm ủy khuất, ngẩng đầu nhìn gã.

.

"Ta có nói huynh ấy không tốt sao? Hà tất gì huynh phải như vậy?! Nếu như đổi lại là Tại Trung ca, huynh ấy cũng không chú ý đến điểm đó!"

.

"Đó là do Tại Trung quá cưng chiều ngươi!" – Hữu Thiên biểu tình âm trầm "Tuấn Tú, ta hiểu lòng ngươi, nhưng mặc kệ thế nào, ngươi cũng không được nảy sinh khúc mắc đối với Tại Trung, y không có lỗi với ngươi! Cái khác ta đều có thể cho ngươi, nhưng ta không cho phép ngươi bất kinh đối với Tại Trung!"

.

Tuấn Tú nhìn Hữu Thiên, chỉ cảm thấy lồng ngực bị bóp chặt, hô hấp như nghẹn lại, làm thế nào cũng không nguôi ngoai, khiến cậu ngay cả nói cũng không thốt nên lời, chỉ có nước mắt liên tục dâng lên tràn đầy mi mắt.

.

Phác Hữu Thiên, quả nhiên là huynh chỉ quan tâm đến Tại Trung ca! Ta chỉ bất quá chỉ có chút hờn dỗi, huynh cư nhiên phát cáu với ta! Thực sự thì Kim Tuấn Tú ta so với Kim Tại Trung kém nhiều đến vậy ư?

.

"Huynh..." – Thanh âm Tuấn Tú có chút run rẩy "Trong lòng của huynh... quả nhiên chỉ có huynh ấy!"

.

Nói xong, Tuấn Tú xoay người, đề khí, thi triển khinh công rời đi.

.

"Tuấn Tú!" – Thấy Tuấn Tú bỏ đi, Hữu Thiên vội vàng đề khí đuổi theo, đồng thời không khỏi có chút hối hận.

.

Ta là bị làm sao vậy?! Rõ ràng là muốn làm Tuấn Tú cao hứng một chút, thế nào lại khiến người ta sinh khí?! Tình tình Tuấn Tú giống tiểu hài tử, khi phát ngôn nhiều khi không phân biệt được nặng nhẹ, nhưng tất thảy để không có ác ý! Ta chính là minh bạch, vì nguyên nhân gì vẫn còn tị nạnh với Tuấn Tú?!

.

Khinh công của Tuấn Tú tại Minh tranh có thể nói là nhất tuyệt, chưa cần kể đến đám sát thủ bình thường, ngay cả Duẫn Hạo cùng Tại Trung khi còn làm Đệ nhất sát thủ khi đem ra so sánh với Tuấn Tú chính là thua kém rất nhiều. Hữu Thiên căn bản không thể đuổi kịp, gã chỉ có thể mở to mắt nhìn thân ảnh Tuấn Tú càng ngày càng xa, nhịn không được gọi to.

.

"Tuấn Tú! Ngươi chờ ta một chút! Hãy nghe ta nói!"

.

Nhưng Tuấn Tú dường như không nghe thấy, một chút cũng không để ý tới Hữu Thiên, tốc độ không giảm dù chỉ mảy may. Rất nhanh, Tuấn Tú qua mấy khúc cua, thân ảnh đã biến mất giữa rừng phong dày đặc.

.

Hữu Thiên kiên trì đuổi theo phương hướng Tuấn Tú biến mất, nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy được tung tích, đến lúc này gã liền dừng lại nhìn khắp tứ phía xung quanh. Lạc Hà sơn tuy rằng không quá lớn, nhưng cũng không nhỏ, muốn tìm được thân ảnh của một người không rõ bóng hình quả thực là chuyện chẳng hề dễ dàng "Nhưng bất luận thế nào, ta cũng phải mau chóng nghĩ ra biện pháp tìm bằng được Tuấn Tú!"

.

Tuấn Tú tuy là người tập võ người, thế nhưng từ nhỏ rất ít khi xuất môn ra ngoài dạo chơi, cảm giác phương hướng lại kém, bình thường rất hay bị lạc đường. Hiện tại chỉ có một mình, sợ rằng Tuấn Tú không thể tự tìm được đường xuống núi! Ta sao có thể quên được chuyện năm đó, khi ta đến Minh trang tìm Tại Trung, từng cùng Tuấn Tú lưu lại trong căn phòng bị bỏ hoang. Lúc đó bởi vì Tuấn Tú không dám một mình ở lại phòng tối, cho nên ta mới ở lại, cùng ngủ một giường với Tuấn Tú!

.

Bởi vậy bằng bất cứ giá nào, ta cũng phải tìm được Tuấn Tú trước khi trời tối... bằng không Tuấn Tú sẽ rất sợ hãi!

.

Vừa tưởng tượng ra bộ dạng sợ hãi của Tuấn Tú, trong ngực Hữu Thiên không tự chủ được mà co rút từng trận đau đớn, lòng dạ càng lo lắng bất kham, lo lắng trong đáy mắt càng thêm sâu sắc.

.

Một người ngay cả phương hướng cũng không thể phân biệt rõ ràng đã đủ rắc rối, sao còn là một tiểu gia hỏa thích chạy loạn chứ?! Ta chẳng qua chỉ nói nặng một chút thôi?! Tuấn Tú, chẳng lẽ ngươi không biết ngươi làm thế này sẽ khiến ta lo lắng sao?! Lần này sau khi tìm được, ta nhất định phải đánh đòn ngươi!

.

Thời gian từng chút một trôi qua, Hữu Thiên ở trên núi vòng vo nửa ngày, vẫn thủy chung không tìm được Tuấn Tú. Nhìn thái dương dần lặn về đằng Tây, Hữu Thiên hít sâu một hơi, một quyền giáng xuống thân cây ở bên cạnh, mong giải tỏa một phần lo lắng bất kham dâng trong lòng.

.

Tuấn Tú! Ngươi mau ra đây, là ta bất hảo được chưa? Rõ rành rành là ta hiểu rõ tâm ý của ngươi, ta thực sự không nên nói như vậy với ngươi! Tựa như ta chẳng thể giống Trịnh Duẫn Hạo có thể không để tâm, mặc dù Tại Trung có đúng là ca ca của ngươi đi chăng nữa, nhưng ngươi hoàn toàn có quyền để bụng chuyện của y!

.

Là ta quá ích kỷ, lúc nào cũng chỉ suy nghĩ cho Tại Trung, nhưng lại hoàn toàn quên đi cảm thụ của ngươi... Thực sự xin lỗi, Tuấn Tú!

.

Thế nhưng, ngươi không nên làm những chuyện khiến bản thân bị nguy hiểm, có biết không? Mau ra đây đi, đừng khiến ta lo lắng nữa!

.

Sơn phong một trận thổi qua, hồng phong nhất loạt xào xạc, nhưng khắp nơi đều là hồng diệp, không thể tìm được thân ảnh bạch sắc.

_________________________

1 Vãn hà: ráng (mây) chiều.

2 Bộc bố: thác nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play