Ba ngày sau, Hữu Thiên đem toàn bộ sự vụ trong các giao lại cho Hữu Hoán, rồi cùng Tuấn Tú xuất môn. Hai người một mạch đi hơn mười dặm, đến một tiểu trấn mới quyết định nghỉ chân. Tiểu trấn này không những khá nổi tiếng bởi một số món ăn bình dân, mà phong cảnh chung quanh cũng thập phần tú lệ, trên ngọn núi bên ngoài tiểu trấn còn có một bộc bố, quang năm bốn mùa nước chảy không ngừng. Hiện tại đang là đầu thu, phong diệp trên núi chậm rãi thay áo, chuyển sang màu đỏ rực rỡ, cảnh sắc càng thêm động lòng.

.

Hữu Thiên cùng Tuấn Tú đến được tiểu trấn thì cũng là lúc chạng vạng. Gã trước tiên tìm một khách điếm để thuê phòng, sắp xếp mã xa cùng hành lý đâu đấy, rồi cùng Tuấn Tú xuống phố dạo chợ đêm.

.

Chợ đêm tại tiểu trấn này thập phần náo nhiệt, có rất nhiều sạp hàng bán đồ ăn vặt và những trò chơi bình dân, số lượng phong phú đến mức khiến khách nhân nhìn hoa cả mắt. Tuấn Tú nhìn trái, nhìn phải, trong mắt chẳng thể che giấu được vui sướng, nhưng cậu vẫn cố giữ bản thân trầm tĩnh như ban đầu, thoáng nhìn đã thấy bộ dạng đó chẳng thích hợp với khung cảnh náo nhiệt xung quanh chút nào.

.

Hữu Thiên quan sát Tuấn Tú, không khỏi nhíu mày. Ta vốn tưởng Tuấn Tú được đi chợ đêm náo nhiệt thế này, nhất định sẽ rất vui vẻ, sẽ giống như ngày trước đông chạy tây chạy, nháo loạn một hồi... Nhưng sao sự thực lại khác dự đoán xa đến vậy chứ? Chẳng lẽ Tuấn Tú không cảm thấy vui sao?

.

"Không vui sao?" – Hữu Thiên vòng tay ôm lấy thắt lưng của Tuấn Tú. (Ran đi xem lại GDA2008 Hắc hắc)

.

"Không có, ta rất vui a!" – Tuấn Tú chỉ lộ ra tiếu ý nhàn nhạt "Lây lắm rồi không được thấy qua chợ đêm nào nhiệt đến vậy, ta thực sự rất hài lòng!"

.

"Là thực?" – Hữu Thiên khẽ gạt mái tóc lòa xòa trước trán Tuấn Tú "Hình như còn có thứ gì đó ngươi rất thích mua nữa, ta nhớ kỹ... Ngươi rất thích đường nhân1, có đúng không?" – Hữu Thiên nói xong, lập tức đi đến chỗ một quầy hàng bày bán rất nhiều đường nhân phong phú, nhanh tay chọn một chiếc "Này, cầm lấy đi!"

.

Tuấn Tú có chút ngơ ngác tiếp nhận đường nhân, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào "Không nghĩ tới, huynh vẫn còn nhớ ta thích đường nhân!"

.

"Cũng là do ngày trước mỗi lần cùng Tại Trung đi dạo, Tại Trung đều tìm mua đường nhân đem về cho ngươi! Ta nhớ lúc đó trong ngươi vui mừng chẳng khác gì tiểu hài tử a!" – Hữu Thiên nói, trong đôi mắt ôn nhu dần lộ ra một tia sủng nịch.

.

"Ân! Nguyên lai là như vậy a!" – Tuấn Tú vừa nghe, vừa cúi đầu khẽ liếm đường nhân cầm trong tay, bởi vậy cậu đã lỡ mất nhãn thần sủng nịch kia của gã "Nguyên lai là bởi Tại Trung ca! Nếu không có Tại Trung ca, sợ rằng huynh chẳng thể để tâm may may đến người tên Kim Tuấn Tú rồi?"

.

"Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi dạo nữa đi, xem có trò biểu diễn gì mới lạ không!" – Tuấn Tú ngẩng đầu, mỉm cười quyến rũ với Hữu Thiên, đôi mắt trong suốt lộ ra yêu nhiên chỉ là có chút mất tự nhiên.

.

Nhìn biểu tình kia của Tuấn Tú, Hữu Thiên khẽ giật mình, bất giác bản thân lại tự động đem Tuấn Tú ra đánh đồng với Tại Trung, nhưng rất nhanh gã đã khôi phục lại tinh thần, mỉm cười gật đầu với cậu. Mặc dù Hữu Thiên chỉ thất thần trong khoảnh khắc, thế nhưng Tuấn Tú đều nhận ra, chứng kiến không sót một chi tiết.

.

Quả nhiên, chỉ là biến thành Tại Trung ca, mới có thể khiến huynh yêu ta! – Nghĩ đến đó, Tuấn Tú cúi đầu, biểu tình không khỏi buồn bã cùng mất mát.

.

Hữu Thiên nhận thấy Tuấn Tú có chút khác thường, khẽ nâng cằm cậu lên, để Tuấn Tú nhìn thẳng vào gã "Làm sao vậy? Tự nhiên lại mất hứng?"

.

"Không có a!" – Tuấn Tú lắc đầu "Ta chỉ là đột nhiên nhớ lại những chuyện xảy ra khi mới đến Giang Nam mà thôi!"

.

Hữu Thiên nghe xong, trong mắt mang theo nghi hoặc nhìn Tuấn Tú, muốn cậu nói tiếp.

.

"Ta vẫn còn nhớ thời gian mới đến Yên Vũ các, để làm Tại Trung ca vui vẻ, huynh đã dẫn huynh ấy và ta đi chơi chợ đêm. Ta lúc nào cũng thích chạy loạn, lại thêm ngu ngốc, chạy một hồi rồi mới phát hiện ra không thấy hai người đâu, một mình ở giữa chợ đêm hỏi đông hỏi tây, nhưng vẫn không thể tìm được đường về. Ta chính là lúc nào cũng khiến Tại Trung ca phải lo lắng, đồng thời cũng chọc huynh nổi giận!"

.

Cùng bởi thế mà từ đó trở đi, hai người mỗi lần muốn ra ngoài đi dạo, ta sẽ tự giác nói bản thân muốn ở nhà. Kỳ thực, khi cùng hai người đi dạo, ta không phải cố ý chạy loạn đâu, chỉ là thực sự không có cách nào chứng kiến chuyện huynh và Tại Trung ca ở chung một chỗ. Chỉ cần thấy, tâm ta thực đau! – Câu nói kế tiếp, Tuấn Tú chỉ chôn giấu ở trong lòng, nhưng trong mắt lại tràn đầy bi thương.

.

"Sỏa qua!" – Hữu Thiên sờ sờ đầu Tuấn Tú "Khi đó ta tức giận như vậy cũng vì lo lắng cho ngươi! Ngươi ấy nha, nhìn thế nào cũng thấy dễ bị lừa gạt, vạn nhất bị người xấu bắt cóc, ta biết phải làm sao? Thực sự là... Cũng không phải tiểu cô nương, cư nhiên đến bây giờ vẫn còn để bụng chuyện đó!" – Hữu Thiên vừa nói vừa cười.

.

Tuấn Tú không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu.

.

Hữu Thiên nhìn Tuấn Tú, khe khẽ thở dài.

.

"Được rồi!" – Hữu Thiên gắt gao nắm lấy tay Tuấn Tú "Như thế này, cho dù ngươi có chạy loạn đi nữa cũng không bị lạc đường! Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi bị lạc nữa đâu!"

.

Kỳ thực Hữu Thiên hiểu rõ, điều khiến Tuấn Tú canh cánh chuyện năm đó đến vậy, chính là do gã "Bởi ta đã không để ý, cũng không quá quan tâm đến Tuấn Tú! Nhưng ta biết phải làm sao? Tuấn Tú a! Trái tim ta đã giao cả cho Tại Trung rồi, bởi vậy đâu còn bao nhiêu để có thể đưa cho ngươi! Thực sự chẳng còn bao nhiêu..."

.

Cảm nhận được độ ấm trên bàn tay của Hữu Thiên, khóe môi Tuấn Tú hơi cong lên, ngẩng đầu cười "Ân! Chúng ta đi thôi!"

.

Hữu Thiên, kỳ thực là huynh biết ta chân chính để tâm là chuyện gì, đúng không? Chẳng qua đối với huynh mà nói, điều ta lưu tâm đâu có trọng yếu, chỉ đơn giản vì người huynh quan tâm đến, căn bản không phải là Kim Tuấn Tú!

.

Thế nhưng Hữu Thiên a, cho dù huynh có quan tâm đến Tại Trung ca như thế nào, người huynh ấy quan tâm cũng không phải huynh a! Chính là nếu huynh cố ý muốn Tại Trung ca, vậy hãy để ta làm thế thân cho huynh ấy! Chỉ cần huynh có thể hạnh phúc, bắt ta phải trả giá thế nào, Kim Tuấn Tú cũng không quan tâm!

.

Chợ đêm vẫn phồn hoa náo nhiệt như cũ, hai người tay nắm tay đi giữa đám đông qua lại không ngớt, trên gương mặt ai cũng hiện lên tiếu ý nhàn nhạt, chỉ là nụ cười kia không hề xâm nhập vào tâm.

________________________________________

1 Đường nhân: giống tò he, nhưng lại làm bằng đường, có rất nhiều hình thù, chơi xong còn ăn được ^^ Hình minh họa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play