Xoa xoa mái tóc có chút rối bời, Tuấn Tú biếng nhác từ trên giường ngồi dậy.

.

Tối hôm qua sau khi rời khỏi sương phòng Bí Kỳ, trong lòng Tuấn Tú vẫn mơ hồ bất an khiến cậu cả đêm không được ngủ ngon giấc.

.

"Bộ dạng tối hôm qua của Bí Kỳ, ở góc độ nào ta cũng cảm thấy có điểm gì đó bất bình thường, hơn nữa đây càng không phải lần đầu tiên Bí Kỳ thành như vậy! Có khi nào, Bí Kỳ trong người mắc quái tật không thể nói cho ta biết, một mực muốn giấu diếm ta?!

Nói chính xác hơn, đối với Bí Kỳ, ta có không sao đếm xuể nghi vấn, thế nhưng chỉ cần đối diện với người ấy, có nhiều chuyện ta không thể mở miệng hỏi được! Bên dưới lớp hắc sa kia là ưu sầu nồng đậm, một khắc cũng không tan đi, Bí Kỳ như vậy khiến ta không đành lòng vạch trần bất cứ chuyện gì!

Ta vừa sợ người ấy bị tổn thương, cũng càng sợ bản thân mình gánh lấy thương tổn!"

.

Tùy tiện lắc lắc đầu như thể khiến chính mình tạm thời quên đi những chuyện phiền não, Tuấn Tú xuống giường, đơn giản rửa mặt chải đầu, sau đó mặc y phục chỉnh tề, đẩy cửa đi ra ngoài.

.

Vừa ra khỏi cửa, Tuấn Tú lập tức ngây ngẩn, chỉ thấy Duẫn Hạo đang đứng bên ngoài chờ mình tự lúc nào. Thấy cậu đi ra, hắn còn bật cười thành tiếng.

,

"Duẫn Hạo ca, sao huynh lại đứng ngoài này?" – Tuấn Tú khó hiểu hỏi.

.

"Chờ đệ!" – Duẫn Hạo vẫn cười, tiến thêm hai bước về phía trước, đứng trước mặt Tuấn Tú, "Đệ có thể cùng ta đi ra ngoài một chuyến không?"

.

"Đi ra ngoài ư? Chỉ có huynh và ta?" – Tuấn Tú có chút giật mình hỏi ngược lại.

.

Duẫn Hạo gật gật đầu, "Đúng, chỉ có ta và đệ! Lần này đệ về Minh trang đã lâu như vậy, thế mà chúng ta vẫn chưa có cơ hội ở chung một chỗ hảo hảo tâm sự, ta có rất nhiều chuyện muốn nói cho đệ nghe!"

.

Tuấn Tú nhìn Duẫn Hạo cười cười, khẽ lắc đầu, "Nếu huynh vì chuyện giữa ta và Tại Trung ca đêm hôm qua mà đến đây, vậy thì không cần đâu, ta một chút cũng không giận huynh ấy, sở dĩ..."

,

"Không phải!" – Duẫn Hạo cắt ngang lời Tuấn Tú, "Việc ta tới đây tìm đệ không hề liên quan đến Tại Trung. Ta và đệ từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, ta vẫn luôn coi đệ như thân đệ đệ! Lần này đệ trở về Minh trang, ta thấy dường như đệ có rất nhiều tâm sự! Nếu giữa đệ và Tại Trung nếu còn khúc mắc vẫn chưa tháo gỡ được, hoặc giả còn có điều gì đệ không muốn nói với Tại Trung, thì có thể chia sẻ với ta, đương nhiên ta sẽ không bất công a!"

.

Nghe Duẫn Hạo giải thích như vậy, Tuấn Tú không khỏi cúi đầu cười cười, trong lòng dâng lên tia ấm áp.

.

"Tốt lắm, chúng ta đi thôi! Ngày hôm nay để ta mời đệ ra ngoài uống rượu, chúng ta không say không về!" – Duẫn Hạo quyết định.

.

"Được!" – Tuấn Tú cũng lên tiếng, sau đó cùng Duẫn Hạo ra khỏi Minh trang.

.

Đứng cách đó không xa, Tại Trung quan sát Tuấn Tú cùng Duẫn Hạo ly khai, khóe môi thoáng mỉm cười. Y xoay người đi về phía sương phòng của Bí Kỳ. Tối hôm qua, Tại Trung và Duẫn Hạo đã bàn tính chu toàn, sau khi hắn dẫn Tuấn Tú xuất môn, y sẽ đến tìm Bí Kỳ, cũng chính là Hữu Thiên, hảo hảo nói chuyện với gã!

...

.

Đứng trước cửa sương phòng của Bí Kỳ, Tại Trung nguyên bản đã vươn tay, dự định đẩy cửa thẳng thắn bước vào, nhưng cuối cùng sau khi cân nhắc, y vẫn quyết định gõ cửa chờ đợi.

.

"Theo những gì ta biết, tối hôm qua Súc Cốt Công của Bí Kỳ đã bị ép phải giải trừ, bởi vậy ít nhất là bốn đến năm canh giờ, toàn thân gã sẽ vô lực, không có cách nào nhúc nhích!

Hiện tại, Bí Kỳ hẳn là cực kỳ suy yếu, thậm chí rất có khả năng mở cửa cho ta, càng không có thời gian để tiếp tục cải trang! Nếu trực tiếp đẩy cửa đi vào, ta hoàn toàn có thể đường hoàng vạch trần sự thật, thế nhưng suy cho cùng, ta không nên làm như vậy!

Ta cần phải cho Hữu Thiên thêm chút thời gian, ta muốn xem xem, đến tột cùng gã có thể làm những gì?!"

.

Đợi một lúc lâu sau, trong sương phòng với truyền ra động tĩnh, Tại Trung mơ hồ nghe được tiếng bước chân. Dựa vào thanh âm, y liền minh bạch cước bộ của gã vô lực bất ổn, trong lòng không khỏi dâng lên đau nhói.

.

Rất nhanh, cửa được mở ra, Bí Kỳ đứng chính giữa, bộ dạng không hề thay đổi, vẫn một thân hắc y, cùng mũ chìm đầu phủ kín hắc sa che giấu hoàn toàn khuôn mặt, ngay cả dáng người cũng y nguyên ngày thường, một điểm cũng không bất đồng.

.

Nháy mắt, Tại Trung chỉ cảm thấy tâm can đau như xé, "Hữu Thiên, ngươi thực sự không muốn sống nữa sao?"

.

Súc Cốt Công một khi đã bị ép phải giải trừ, sau thời điểm đó, ít nhất phải nghỉ ngơi một ngày mới có thể khiến cơ thể miễn cưỡng khôi phục, còn nếu muốn hoàn toàn bình phục như thường, ít nhất cũng phải an dưỡng ba bốn ngày! Thế nhưng Hữu Thiên không những chẳng chịu nghỉ ngơi tử tế, mà chỉ trong một thời gian quá đỗi ngắn ngủi lại sử dụng Súc Cốt Công, Tại Trung thực sự không dám tưởng tượng gã giờ phút này đang phải chịu đựng những gì?!

.

"Đau đớn đến tê tâm liệt phế như vậy, ngươi rốt cuộc còn muốn nhẫn nại đến bao giờ, hả Hữu Thiên?!"

.

Bí Kỳ thấy người đứng ngoài cửa là Tại Trung hình như có chút kinh ngạc, gã thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh nghiêng người sang một bên, tư thế mang hàm ý "Mời vào", để y bước vào phòng.

.

Đi vào trong, Tại Trung tiến thẳng đến bàn trà đặt giữa phòng, ngồi xuống, không nói một lời.

.

Bí Kỳ thấy y như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái, gã bèn lấy quá giấy bút ra, viết, 【 Kim công tử có chuyện gì không? 】

.

Tại Trung đọc xong khóe môi tuy cong lên cười nhưng đáy mắt không cười, y chậm rãi lấy từ trong ngực ra một chiếc hà bao.

.

Vừa trông thấy hà bao trong tay Tại Trung, Bí Kỳ chỉ cảm thấy đại não "Oanh" một tiếng liền trở nên trống rỗng, bàn tay gã không tự chủ được sờ xuống bên hông, phát hiện ra hà bao bất ly thân đã sớm biến mất.

.

Đúng lúc này, Tại Trung cuối cùng cũng chịu lên tiếng, thanh âm không nhanh không chậm, bình thản như nước, "Ngươi đại khái đã quên, ta từ nhỏ đã trở thành tiểu thâu*, tuy rằng thời gian hành nghiệp không quá lâu, nhưng đến cùng cũng được coi là có chút kinh nghiệm! Bất quá chiếu theo công lực của ngươi mà nói, đáng lý không thể xảy ra chuyện ngươi đã không phát hiện ra! Vậy là ta đã suy đoán đúng, ngươi hiện tại so với một phế nhân như ta, đã muốn không sai biệt lắm rồi!"

.

Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của y đã lạnh đến cực điểm.

.

Tại Trung đã sớm chú ý đến hà bao luôn được Bí Kỳ đeo bên hông, cảm giác nó vô cùng quen mắt. Chính vì vậy, trong bữa cơm tối hôm qua, y đã thừa dịp gã không để ý mà lén trộm hà bao nọ. Sau một hồi tỉ mỉ xem xét, Tại Trung rốt cuộc cũng nhớ ra, đây là chiếc hà bao năm đó do chính tay Tuấn Tú làm cho Phác Hữu Thiên!

.

Nhớ lại năm đó, Tại Trung và Tuấn Tú mới chuyển đến Yên Vũ Các chưa được bao lâu, từng có một vị tiểu thư khuê các xuất thân võ lâm thế gia tại Giang Nam vì đem lòng mến mộ Hữu Thiên, đã thêu một chiếc hà bao gửi tặng gã! Sau khi Tuấn Tú biết được chuyện đó, trong lòng dâng lên khó chịu, vì thế cậu cũng vì Hữu Thiên mà tự tay làm một chiếc!

.

Thế nhưng thân là nam nhân võ biền, làm sao có thể am hiểu những chuyện nữ công gia chánh, thành thử sản phẩm do Tuấn Tú làm ra nói giảm nói tránh là không được đẹp mắt cho lắm, cậu cũng vì vậy cũng nảy sinh hờn dỗi, vứt hà bao lại cho Tại Trung chứ không đưa cho Hữu Thiên!

.

Chính là Tại Trung sau khi cầm trong tay chiếc hà bao xem chẳng thuận mắt chút nào kia, trong một lần đùa giỡn đã đưa cho Hữu Thiên, bất quá y thực không ngờ, gã cư nhiên nghiêm túc, tiếp nhận, thậm chí còn giữ gìn nó đến tận ngày hôm nay!

.

"Chỉ dựa vào chuyện này thôi, ta cũng hiểu được Hữu Thiên năm xưa đã đối với Tuấn Tú... Đáng tiếc, hai người họ không những đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy, mà còn đẩy nhau đi đến bước đường ngày hôm nay! Ta thật sự không hiểu đó là nghiệt hay là duyên..."

.

Bí Kỳ nhìn Tại Trung chằm chằm, bàn tay âm thầm siết chặ thành nắm, "Ta sớm đã biết chuyện sẽ phát sinh, chỉ cần lưu lại Minh trang một thời gian quá dài, ta sớm muộn gì cũng bị Tại Trung bắt được sơ hở, bởi dù sao đi chăng nữa, phương pháp dịch dung này, chính ta từng dạy cho y!"

.

"Ngươi tại sao không nói? Ngươi còn muốn giấu ta? Ngươi thật sự nghĩ mình có thể giấu diếm ta sao?!" – Thấy Bí Kỳ thật lâu cũng không lên tiếng, Tại Trung tiến tới, nhanh như cắt hất mũ trên đầu gã xuống.

.

Khi diện sa bị mất đi, đằng sau chính là che giấu khuôn mặt thanh tú tuấn dật, chỉ là hiện tại đang tái nhợt không còn một tia huyết sắc.

.

Tối hôm qua, Hữu Thiên đau đớn đến mức một thân ướt đẫm mồ hôi, phép dịch dung trên gương mặt cũng sớm bị mồ hôi rửa trôi phân nửa. Mê man đến lúc nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, người đến lại là Tại Trung, gã mới hoảng hốt đứng dậy, như thế căn bản chẳng còn thời gian để dịch dung, sở dĩ gương mặt bên dưới mũ gắn mạng che thuộc về Phác Hữu Thiên chứ không phải Bí Kỳ.

.

Nhìn khuôn mặt gã tái nhợt dọa người, Tại Trung chỉ cảm thấy tâm can co rút lợi hại, "Cho dù năm xưa Hữu Thiên từng bị trường kiếm đâm xuyên qua ngực, thế nhưng sắc diện cũng không giống ngày hôm nay, tiều tụy bất kham! Liệu mấy ai có thể tưởng tượng ra, người đường đường là Các chủ Yên Vũ Các lại biến mình thành bộ dạng này!"

.

"Ngươi thật bản lĩnh, có thể giấu ta hơn hai tháng trời! Xem ra Kim Tại Trung ta thực không uổng là tri âm của ngươi!" – Từng câu từng chữ Tại Trung nói ra rõ rành rành có ý tứ chế giễu, Hữu Thiên nghe xong bất giác cười khổ.

.

"Còn cười được!" – Tại Trung làm mặt lạnh, "Còn không mau giải trừ Súc Cốt Công của ngươi đi, Duẫn Hạo đã đưa Tuấn Tú xuất môn rồi, cả ngày hôm nay trước khi tắt nắng sẽ không quay về đâu, ngươi không cần lo sẽ bị đệ ấy phát hiện!"

.

Nghe Tại Trung nói một hồi, Hữu Thiên cũng không có bất cứ phản ứng gì, chỉ bình tĩnh quan sát y.

.

Tại Trung thẳng thắn đối diện với ga, ánh mắt mơ hồ lóe tiếu ý, đuôi mày thoáng cong lên, "Làm sao? Ngươi không tin ta? Nếu thật sự muốn vạch trần chuyện của ngươi cho Tuấn Tú biết, ta đã sớm mang hà bao này đưa đệ ấy, chứ chẳng cần vội vã tới đây tìm ngươi làm gì!" – Y nói xong liền đưa hà bao trong tay cho Hữu Thiên.

.

Nghe vậy, đôi mắt sáng rực của gã thoáng cụp xuống, nhãn thần hiện lên tia xin lỗi. Người lập tức đi vào nội thất, vận công chuẩn bị giải trừ Súc Cốt Công, quả thật sau khi bị ép giải trừ lại phải cưỡng chế sử dụng, dày vò này thực sự khiến Hữu Thiên chịu không nổi.

.

Tại Trung không đi theo Hữu Thiên vào nội thất, mà ngồi bên ngoài lẳng lặng chờ đợi. Y biết dựa vào công lực cùng tình trạng hiện tại, Hữu Thiên không thể chịu nổi dù chỉ một chút quấy rầy, bằng không gã rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.

...

.

Một lát sau, từ nội thất truyền ra những tiếng "Răng rắc" do các đốt xương ma sát vào nhau, nghe thấy thế, Tại Trung bất giác nhíu nhíu mày.

.

"Nếu bình thường chỉ sử dụng Súc Cốt Công trong thời gian ngắn, đối với thân thể hầu như không có thương tổn nào quá lớn, đương nhiên thời điểm giải trừ cũng sẽ không gây ra bất cứ thống khổ gì! T

hế nhưng trường hợp của Hữu Thiên hoàn toàn bất đồng, gã đã trường kỳ sử dụng Súc Cốt Công để duy trì vóc dáng, đốt xương toàn thân chỉ sợ đã sớm phải chịu tổn hại nghiêm trọng! Đối với Hữu Thiên hiện tại mà nói, chỉ sợ mỗi một lần thay đổi thân hình sẽ chẳng khác gì chịu án lăng trì, phải trải qua cực hình sống không bằng chết!"

.

Thanh âm trong nội thất dần dần nhỏ đi, rốt cuộc cũng ngưng. Qua một lúc lâu, Tại Trung thấy Hữu Thiên vẫn chưa đi ra, trong lòng không khỏi dâng lên lo lắng, nhịn không được tiến vào. Vừa bước qua cửa, y liền thấy gã mềm nhũn nằm sấp trên giường, toàn thân trên dưới ướt đẫm mồ hôi lạnh.

.

Tại Trung nhanh chóng bước nhanh về phía giường, lấy ra khăn lụa thay Hữu Thiên lau đi mồ hôi lạnh chảy thành dòng trên trán, trong mắt tràn đầy đau lòng, "Ngươi còn tính toán giấu Tuấn Tú bao lâu nữa? Ngươi hiện tại có thể giấu diếm bao lâu? Ngươi thử nhìn lại bộ dạng mình lúc này xem, ngay cả ta cũng không bằng!"

.

Hữu Thiên khép hờ mắt, không lên tiếng.

.

"Giấu bao lâu nữa ư? Nếu có thể, ta thực sự muốn giấu Tuấn Tú cả đời này, thế nhưng ta cũng rõ ràng cảm nhận được, thân thể này đã mau đến cực hạn rồi!"

.

"Ngươi vì sao không nói lời nào? Bây giờ Tuấn Tú không có ở đây, ngươi không cần lo lắng giọng nói của mình sẽ bị đệ ấy nhận ra!" – Tại Trung híp mắt nhìn Hữu Thiên, nhãn tình dị thường sắc bén, "Hay là..."

.

"Ta..." – Hữu Thiên đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời Tại Trung, "Ta... Không có gì... Để nói!" – Mặc dù gã đã dốc cạn sức lực nhưng từ ngữ khi nói ra vẫn cực kỳ trúc trắc vỡ vụn.

.

Chỉ sau nháy mắt, Tại Trung đã minh bạch mọi chuyện.

.

"Không có gì để nói sao?" – Khóe môi Tại Trung cong lên cứng ngắc, "Cũng phải thôi, làm sao để nói được đây! Ngươi đã muốn hơn hai năm rồi chưa từng mở miệng lên tiếng mà, phải không? Ngươi thậm chí còn muốn chân chính hóa câm luôn, ta nói đúng chứ?!"

.

Hữu Thiên nhắm mắt lại khẽ thở dài một tiếng, xem như gã đã ngầm chấp nhận suy đoán của y.

.

Nhìn người trước mắt như vậy, Tại Trung cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.

.

Trước khi đến đây, Tại Trung đích thực đã nghĩ ra rất nhiều lí do để thuyết phục Hữu Thiên từ bỏ, thế nhưng đến lúc phải chân chính đối diện với gã, y lại vô pháp mở miệng. Đau lòng, áy náy, phẫn nộ... Tất cả đều pha trộn vào nhau, ào ào dâng lên nghẹn trong lồng ngực, khiến y ngay cả một chữ cũng không thốt ra được, chỉ có cảm nhận bất đắc dĩ thật sâu, bất đắc dĩ vì Hữu Thiên đã quá thâm tình cùng chấp nhất!

.

"Ngươi biết không? Nhìn bộ dạng ngươi như vậy, ta thực sự rất hối hận, hối hận vì đã gặp ngươi!"

.

"Nếu năm đó Hữu Thiên không giữa đường nhìn thấy ta, có lẽ rất nhiều chuyện sẽ không bao giờ phát sinh!"

.

"Ta..." – Hữu Thiên ngẩng đầu nhìn Tại Trung, khẽ lắc đầu, "Chuyện... Của ta.... Không liên quan... Ngươi!"

.

"Vậy nhất định liên quan đến Tuấn Tú rồi!" – Y nhướng nhướng mày, "Ngươi nghĩ xem nếu để Tuấn Tú biết được toàn bộ sự thật về ngươi, đệ ấy sẽ thế nào?"

.

Gã trầm mặc không nói, nhưng trong mắt rõ ràng hiện lên một tia khẩn trương.

.

Tại Trung đương nhiên không để lọt khỏi mắt biểu tình tưởng chừng vô cùng nhỏ này của Hữu Thiên, y khe khẽ nhếch môi cười, "Như thế nào? Sợ sao? Không chỉ mình ngươi sợ, ta cũng rất sợ! Ta biết, ngươi sợ để Tuấn Tú biết được mọi chuyện sẽ càng oán hận ngươi, sẽ ly khai ngươi, thế nhưng ngươi có biết điều khiến ta lo sợ là gì không?"

.

Bình tĩnh nhìn vào mắt Hữu Thiên, Tại Trung nói từng chữ, "Ta sợ Tuấn Tú sẽ tan vỡ!"

.

Lời nói của Tại Trung khiến Hữu Thiên khó tránh được sững người, nhưng ngay lập tức gã liền lắc đầu, "Không... Ta... Sẽ không... Để Tú... Biết..."

.

"Ha!" – Tại Trung cười lạnh một tiếng, trong mắt là nôn nóng cùng bất đắc dĩ, "Đó chỉ là hi vọng của mình ngươi thôi, trên thế gian này căn bản không hề tồn tại bí mật nào đến vĩnh viễn, huống chi với thân thể ngươi hiện tại, ngươi nghĩ mình còn có thể chống đỡ bao lâu nữa?"

.

Hữu Thiên chỉ nghe không nói, lẳng lặng cúi thấp đầu.

.

"Ngươi nói không sai, ta xác thực minh bạch bản thân chống đỡ không được bao lâu nữa! Kể từ khoảnh khắc quyết tâm dùng phương thức này để được ở lại bên cạnh Tuấn Tú, ta biết sớm muộn gì cũng có một ngày mình sẽ trở thành phế nhân, thậm chí chết đi! Sao ta có thể để yên như vậy được!

Mọi chuyện đều được an bài ổn thỏa rồi, Tuấn Tú nhất định sẽ sống hạnh phúc, chỉ cần như vậy, vô luận phải trả cái giá lớn cỡ nào ta cũng không từ nan! Bởi nếu mất đi Tuấn Tú, Phác Hữu Thiên chỉ còn là một cái xác đã đánh mất linh hồn, như vậy còn sống hay đã chết cũng đâu có gì khác biệt..."

.

"Chuyện... Của ta, không... Không cần... Ngươi quản!" – Sau một lúc lâu, Hữu Thiên mới mở miệng.

.

Nghe gã nói xong, Tại Trung gật gật đầu, trong mắt tràn đầy tức giận, "Ta có thể mặc kệ ngươi, nhưng ta không thể không nghĩ cho Tuấn Tú!"

.

Y nhìn Hữu Thiên hầm hầm, thiếu điều nghiến răng nghiến lợi, "Đệ ấy đã yêu ngươi nhiều năm như vậy, thế mà ngươi lại khiến đệ ấy tổn thương thấu tâm! Hiện tại, đệ ấy lại phải lòng một kẻ do ngươi dùng chính tánh mạnh cùng sức khỏe ra để tạo ra, một kẻ mà bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất khỏi thế gian! Phác Hữu Thiên, ngươi có từng nghĩ đến, thời điểm Bí Kỳ biến mất còn ngươi trở thành phế nhân, Tuấn Tú sẽ như thế nào hay không? Đệ ấy nhất định sẽ phát điên!"

.

Hữu Thiên giương mắt nhìn về phía Tại Trung, chậm rãi lắc lắc đầu, "Bí Kỳ... Sẽ không... Biến mất..."

.

"Ngươi còn cậy mạnh, ngươi..." – Nói được một nửa Tại Trung đột nhiên ngừng lại, lại nhìn nhãn thần Hữu Thiên lóe lên tia quyết tuyệt, một ý niệm vô cung đáng sợ bất chợt xoẹt ngang đại não y, "Ngươi sẽ không... Trừ bỏ dung mạo, ngươi còn muốn tráo thân với Hữu Hoán... Phác Hữu Thiên, ngươi là tên hỗn đản!"

.

Tại Trung vì giận mà không kiềm chế được bản thân, đập mạnh tay xuống mặt bàn bên cạnh, sau đó sốt ruột ở trong phòng đi tới đi lui, "Nguyên lai ngươi đã sớm nghĩ sẽ có ngày hôm nay! Giỏi lắm, hết thảy đều được ngươi tính toán lên kế hoạch chi ki cả rồi, thậm chí ngay cả thân đệ đệ duy nhất, ngươi cũng kéo vào tròng!

Thay mận đổi đào, quả nhiên hoàn hảo, Phác Hữu Thiên ngươi thật không tầm thường! Thế nhưng ngươi thực sự cho rằng có thể giấu diếm mọi chuyện để ở bên Tuấn Tú sao?! Tuấn Tú cho dù có khinh suất cách mấy cũng không có đệ ấy nhận nhầm người mình yêu nhất đâu!"

.

"Thế nhưng Tú... Không... Nhận ra... Ta..." – Ánh mắt Hữu Thiên chỉ có mất mát cùng bi ai.

.

Dù có dằn lòng tự gạt bao nhiêu đi nữa, nhưng sự thật thì Hữu Thiên không chỉ có một lần mong chờ Tuấn Tú sẽ nhận ra Bí Kỳ thực chất là ai! Bởi như vậy chí ít gã còn có dũng khí để an ủi bản thân rằng, nguyên lai trong lòng Tuấn Tú vẫn còn một góc nhỏ cho mình, vẫn còn chỗ cho một kẻ tên là Phác Hữu Thiên!

.

"Chỉ là sự thật quá tàn nhẫn... Tuấn Tú chưa từng một lần nhận ra, không những không nhận ra, đệ ấy thậm chí còn phải lòng Bí Kỳ, một kẻ do ta hư cấu, một kẻ vốn dĩ không hề tồn tại trên thế gian! Đệ ấy đã yêu một người khác! Điều này khiến ta rốt cuộc cũng hiểu được rằng, Kim Tuấn Tú không phải không có Phác Hữu Thiên sẽ không thể, thế nhưng Phác Hữu Thiên thì cả đời này, ngoại trừ Kim Tuấn Tú ra, sẽ không thể yêu bất cứ ai khác!"

.

"Vậy đây là nguyên do khiến ngươi hiện tại đang trả thù đệ ấy sao? Ngươi muốn hủy hoại chính bản thân mình, sau đó khiến đệ ấy phải hối hận, phải thống khổ?!

Ta dám cam đoan, nếu để Hữu Hoán cải trang thành Bí Kỳ, chưa đến một ngày, Tuấn Tú sẽ phát hiện ra sự thật! Tuấn Tú chưa từng nhận ra Bí Kỳ chính là Phác Hữu Thiên chỉ vì đệ ấy căn bản không hề hay biết Yên Vũ Các sở hữu loại công phu như Súc Cốt Công!

Hơn nữa, Tuấn Tú cũng sẽ không tưởng tượng được ngươi lại dùng đến phương thức tự hủy hoại bản thân này chỉ để ở bên cạnh đệ ấy! Không vì những nguyên nhân trên, ngươi cho rằng mình thực sự có thể giấu diếm được đệ ấy sao?" – Tại Trung có chút bất nhẫn khi nói những lời trên.

.

Hữu Thiên khẽ than một tiếng, hai mắt nhắm lại, không lên tiếng.

.

"Ta biết, kỳ thật trong lòng, ngươi đối tuấn tú cũng có một chút oán, đúng chứ? Ngươi oán đệ ấy đã không cho ngươi cơ hội để hối hận, thế nhưng Phác Hữu Thiên, ngươi hãy tỉ mỉ nghĩ lại xem, ngươi từng cho Kim Tuấn Tú cơ hội sao?" – Tại Trung nhíu mày, nhãn tình nồng đậm thương xót.

.

"Tuấn Tú đã đau khổ đợi chờ ngươi suốt tám năm trời, cuối cùng chỉ đổi lại được mỏi mệt cùng thất vọng đến tê tâm liệt phế! Đó chính là nguyên nhân khiến đệ ấy cam tâm tình nguyện ngủ say trong hư ảo, vậy mà vừa mới thức tỉnh, bản thân lại trong hoàn cảnh bàng hoàng tột độ, khi mình thiếu chút nữa tự tay giết chết tình yêu duy nhất!

Ngươi lúc đó có từng nghĩ đến cảm thụ của Tuấn Tú hay không? Hiện tại, ngươi lẽ nào còn muốn đệ ấy phải trải qua sự thống khổ cùng nỗi đau toản tâm đó một lần nữa sao?"

.

"Ta..." – Hữu Thiên mở to mắt nhìn Tại Trung, chậm rãi lắc đầu, "Ta... Chưa từng nghĩ sẽ... Thương tổn... Tú!"

.

"Ta biết!" – Y gật gật đầu "Ngươi rất thương Tuấn Tú, thậm chí so với cảm tình dành cho ta năm xưa còn muốn sâu đậm hơn! Ngươi nhớ không, trong thời gian đó chỉ có duy nhất một lần ngươi phát hỏa với ta, nguyên nhân vì ta đã không nghe lời khuyên bảo của ngươi, nhiều lần giết người ngay trước mắt Tuấn Tú!

Ngươi không những yêu thương mà còn vì đệ ấy mà đau lòng, thậm chí còn không muốn đệ ấy phải trông thấy dù chỉ một chút huyết tinh. Năm đó ta vừa có ý niệm truyền thụ một chút Súc Cốt Công cho Tuấn Tú, cũng là ngươi đã một mực ngăn cản!

Ta nhớ ngươi đã nói, chỉ cần có Phác Hữu Thiên ở bên cạnh, vô luận là ai cũng không thể thương tổn Tuấn Tú, vì vậy đệ ấy vĩnh viễn cũng không phải dùng đến loại công phu này, sở dĩ không cần học nó! Ngay thời điểm đó ta đã minh bạch, trong trái tim Phác Hữu Thiên, Kim Tuấn Tú mới chân chính là người quan trọng nhất!"

.

"Tại Trung... Ta..."

.

"Ta không biết ngươi có từng hận ta hay không, thế nhưng đối với ta mà nói, ta thực sự rất hận ngươi! Ngươi đã cho ta nỗi áy náy cả đời này cũng không thể xóa bỏ được, còn cho Tuấn Tú nỗi đau vĩnh viễn cũng không thể lãng quên! Ngươi có biết, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi không những hủy ta một, còn hủy đệ ấy cả mười phần hay không?!" – Tại Trung nói xong liền xoay người đứng sang một bên, viền mắt lấp lánh lệ quang.

.

"Tình yêu cả đời này ta đã trao trọn cho Duẫn Hạo, còn đối với Phác Hữu Thiên, trong ta là cảm giác áy náy vĩnh viễn cũng không thể xua tan được! Không chỉ một có một lần ta oán trách chính mình, tự trách bản thân vì sao ngày trước lại cũng Hữu Thiên về Yên Vũ Các! Nếu không phải ta năm xưa đã gieo hi vọng vào lòng Hữu Thiên thì làm sao khiến chấp niệm trong lòng gã sâu đến như vậy, và có lẽ, hiện tại, chuyện gì cũng sẽ không phát sinh!"

.

Hữu Thiên lẳng lặng nhìn Tại Trung, cố hết sức từ trên giường đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh y, run run tay đặt lên vai đối phương, "Thật... Xin lỗi..." – Thanh âm gã vừa trầm khàn vừa chua sót.

.

Tại Trung lắc lắc đầu, "Ngươi không cần thực xin lỗi ta, phải là ta xin lỗi ngươi mới đúng!"

.

Nói đến đây, y xoay người nhìn thẳng vào mắt Hữu Thiên, "Hãy thẳng thắn nói mọi chuyện cho Tuấn Tú biết đi, ngươi không thể giấu diếm đệ ấy thêm nữa! Tin tưởng ta, vô luận ngươi từng đối với Tuấn Tú làm rất nhiều chuyện bất công, thế nhưng chúng dù có gộp lại cũng không thể bằng được tổn thương đệ ấy phải chịu nếu mất đi ngươi! Dù cho Tuấn Tú hiện tại đã phải lòng Bí Kỳ đi nữa, nhưng chẳng phải Bí Kỳ cũng là ngươi sao, người đệ ấy yêu thương thủy chung vĩnh viễn chỉ có Phác Hữu Thiên mà thôi!"

.

Nghe Tại Trung thâm tình giảng giải, Hữu Thiên chỉ chậm rãi quay đầu sang hướng khác, trầm mặc không nói năng gì.

.

"Hữu Thiên!" – Trong mắt Tại Trung lóe ra tia bất an.

.

"Ta... Không thể... Đánh cuộc..." – Gã cố hết sức để lên tiếng.

.

"Ta nhớ rất rõ ba năm trước đây, thời điểm Tuấn Tú ở ngay trước mắt ta, cắt tóc đoạn tình đoạn nghĩa, đệ ấy lúc đó cỡ nào dứt khoát cỡ nào quyết tuyệt! Hiện tại dù cho ta có giải thích bằng mười cái miệng, nhưng có một sự thật không thể chối cãi là, ta đã hóa tranh thành người khác để lừa gạt đệ ấy hơn hai năm trời, thậm chí còn nói lời hứa hẹn, đáp ứng cả đời này sẽ cùng đệ ấy bầu bạn... Nếu để Tuấn Tú biết được tất cả, đệ ấy có thể tha thứ cho ta sao?"

.

"Thế nhưng thân thể của ngươi đã không thể chịu thêm bất cứ dày vò nào nữa!"– Tại Trung vội la lên.

.

"Không hề... gì!"

.

"Ngươi..." – Tại Trung đến lúc này thực nói không ra lời, y thở dài một hơi, gật đầu bất đắc dĩ, "Ta đã nói nhiều như vậy nhưng xem ra hết thảy đều vô ích rồi! Được lắm, ngươi không muốn nói chứ gì, ta thay ngươi nói!" – Y nói xong liền xoay người, toan rời đi.

.

Hữu Thiên nghe xong cả kinh, vội vàng kéo Tại Trung lại, "Không cần!"

.

"Muốn hay không, không phải do ngươi quyết định!" – Tại Trung gạt tay Hữu Thiên ra, tiếp tục tiến về phía trước.

.

Thấy thế, ánh mắt Hữu Thiên liền trầm xuống, gã âm thầm vận công, rồi nhanh như chớp lao đến khống chế Tại Trung, tay trái giữ chặt cổ họng y.

.

"Ngươi... Đừng... Bức ta!" – Đáy mắt Hữu Thiên lộ ra sát khí.

.

Tại Trung ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hữu Thiên, hiển nhiên phát hiện ra sát ý đang mơ hồ dâng lên, nội tâm y không nhịn được trở nên lạnh buốt.

.

"Vì không muốn đệ ấy biết, ngươi thậm chí muốn giết cả ta sao?" – Tại Trung chua sót nhếch môi cười.

.

"Được thôi, vậy ngươi cứ ra tay đi! Dù sao đi chăng nữa, mạng nhỏ này của ta cũng là do ngươi cho!" – Nói xong, y nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt lại.

.

Hữu Thiên thấy Tại Trung hành động như vậy, trong lòng dâng lên đủ loại tư vị, "Thực vậy, trong chớp mắt vừa qua, ta... ta thực sự nảy sinh ý niệm muốn sát nhân! Thế nhưng Kim Tại Trung, ngươi từng là người ta thầm yêu một thời, lại còn thân ca ca của Tuấn Tú... Ngươi bảo ta phải làm sao để có thể ra tay đây?!"

.

Chăm chú nhìn Tại Trung một hồi lâu, cuối cùng Hữu Thiên chầm chậm buông lỏng nắm tay, sau đó "Phịch" – quỳ cả hai gối trước mặt y.

.

"Ta... Xin ngươi!"

.

Tại Trung cúi đầu nhìn Hữu Thiên, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, đại não trống rỗng, "Ta chưa từng nghĩ tới Hữu Thiên lại lấy phương thức này ra để cầu xin ta! Nhưng ngươi làm như vậy khiến ta còn khó chịu hơn là bị chính tay ngươi kết liễu!"

.

"Ngươi..." – Tại Trung há miệng thở dốc, nhưng lời cự tuyệt làm cách nào cũng không thốt ra được.

.

"Mười ngày, nhiều nhất là mười ngày, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi đi chết được!" – Y nói xong, rảo bước rời đi như thể muốn chạy trốn.

.

Nhìn bóng lưng Tại Trung ly khai, Hữu Thiên nhắm hai mắt lại, thật dài một thở, trên tuấn dung tái nhợt u buồn giờ đây ngập tràn bi thương.

.

"Tại Trung, ngươi không hiểu rồi! Nếu không có Tuấn Tú, Phác Hữu Thiên thà rằng chết đi..."

___________________________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play