Tuấn Tú tức giận rời khỏi đại sảnh, cứ như vậy một mình đi dạo trong hậu viện, bất tri bất giác cậu lại đến trước cửa phòng của Bí Kỳ.
.
Ngơ ngác nhìn cánh cửa đang đóng kín, thấy bóng người từ trong phòng in lên màn, trong lòng Tuấn Tú chỉ cảm thấy buồn bực không thôi.
.
"Tại Trung ca nói rất đúng! Chính ta cũng không thể xác định được là bản thân đang phải lòng Bí Kỳ hay là yêu bóng dáng của Hữu Thiên phảng phất phía sau gã! Duy chỉ có một sự thật ta dám khẳng định, Kim Tuấn Tú đích thực đã động tâm rồi, thậm chí còn yêu đến không thể dừng lại!
Cảm giác này... Sao mà giống với năm đó như vậy, thật giống với những ngày ta thầm thương Phác Hữu Thiên!"
.
"Tuy rằng, ta ngay cả một lần cơ hội để trông thấy dung mạo thật của Bí Kỳ, cũng chưa từng được nghe giọng nói của gã, thế nhưng ta có thể rõ ràng cảm nhận được sự ấm áp từ con người Bí Kỳ mỗi giây mỗi khắc đều vây quanh ta, khiến con tim tưởng đã băng giá của ta dần dần tan chảy!
Cho dù hiện tại Hữu Thiên thực sự xuất hiện, chỉ sợ ta cũng không thể buông tay Bí Kỳ! Người nam nhân ấy chẳng những khiến ta không muốn rời xa, mà càng lúc càng khiến ta thương đến đau lòng!"
.
"Nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ, ngay từ khoảnh khắc mới quen đó, ta đã luôn cảm nhận được từ con người Bí Kỳ, lúc nào cũng phảng phất nỗi u sầu tựa hồ vĩnh viễn cũng chẳng thể xua tan đi!
Rất nhiều lúc ta muốn tiếp cận Bí Kỳ, nhưng càng đến gần, hi vọng có thể nhìn thấu được nỗi ưu thương ẩn sâu trong nội tâm người ấy, thế nhưng trái tim kia, lại chẳng khác gì hắc sa vẫn luôn che đi dung mạo, đem hết thảy cảm xúc giấu đến tận đáy, khiến ta ngay cả cơ hội để nhìn trộm nửa phần cũng không có!
Bí Kỳ đã sưởi ấm con tim ta, thế nhưng bản thân ta lại không có cách nào chạm đến nỗi đau trong lòng chứ đừng nói đến chuyện an ủi đối phương! Có đôi lúc, ta cư nhiên cảm giác rằng, so với việc Kim Tuấn Tú cần Bí Kỳ thì Bí Kỳ tựa hồ càng cần Kim Tuấn Tú..."
.
Một tấm áo choàng dịu dàng phủ lên vai Tuấn Tú, cậu thoáng chốc lấy lại tinh thần, vừa ngẩng đầu nhìn lên, lọt vào tầm mắt chính là gương mặt vẫn luôn giấu dưới hắc sa của Bí Kỳ.
.
"Bí Kỳ, ngươi thế nào lại ra đây?"
.
Bí Kỳ khẽ lắc đầu, kéo bàn tay Tuấn Tú ra, viết lên trên, 【 Câu đó phải là ta hỏi mới đúng a?! 】
.
"Ta..." – Tuấn Tú cúi đầu, muốn nói lại thôi.
.
【 Có tâm sự? 】 – Bí Kỳ nhìn nhìn Tuấn Tú, sau đó lại viết, 【 Vào phòng ngồi đi, bên ngoài trời lạnh rồi! 】
.
Tuấn Tú gật gật đầu, theo Bí Kỳ vào trong phòng. Sau khi vào phòng, Bí Kỳ lấy ra giấy mực, hai người vừa ngồi xuống, gã lập tức cầm bút, 【 Có phải những lời ca ca ngươi nói khiến ngươi nhớ lại những chuyện không vui hay không? 】
.
Tuấn Tú xem xong lắc lắc đầu, khóe miệng cười khổ, "Cũng không hoàn toàn do huynh ấy! Ta khi nãy đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến người kia, nghĩ đến ngươi, nghĩ lại bản thân ta!"
.
Bí Kỳ lẳng lặng quan sát Tuấn Tú, giống như chờ cậu nói tiếp.
.
"Chúng ta ở cùng một chỗ cũng lâu rồi!" – Một lúc sau, Tuấn Tú mới tiếp tục, "Tuy rằng ngươi chưa từng nói ra, thế nhưng ta biết, trong lòng ngươi cũng có một người, và ta cũng như vậy! Ta không biết chuyện giữa ngươi và người kia thế nào, cũng không muốn hỏi! Ta minh bạch, ngươi không thể quên được người kia, cũng giống ta không thể quên được nam nhân ấy! Sở dĩ, ta muốn xác nhận một chuyện, ngươi thật sự nguyện ý như thế này ở cùng ta, cả đời này?"
.
Bí Kỳ gật gật đầu, trên giấy lưu loát viết, 【 Chỉ cần ngươi hài lòng! 】
.
"Ngươi không hối hận?!" – Tuấn Tú nhìn Bí Kỳ, "Vạn nhất người ngươi thích..."
.
Bí Kỳ khẽ đặt ngón trỏ trước môi Tuấn Tú, ngăn cậu nói hết câu, sau đó vòng tay, ôm đối phương vào lòng!
.
"Đệ ngốc quá! Ta làm sao có thể hối hận được! Từ đầu đến cuối, quá khứ, hiện tại hay cả tương lai, đệ vẫn luôn là người ta yêu nhất! Thế nhưng ta không thể nói cho đệ biết điều đó được, bởi nếu đệ biết, đệ nhất định sẽ rời bỏ ta! Tuấn Tú, hiện tại ta mới phát hiện ra, nguyên lai ở trước mặt đệ, dù là Phác Hữu Thiên hay Bí Kỳ, ta chỉ là một kẻ hèn nhát!"
.
Hai người không ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ ôm đối phương, thật lâu thật lâu. Bởi vậy, cả Tuấn Tú và Bí Kỳ đều không phát hiện được, phía trên mái nhà cũng có hai thân ảnh đang chăm chú quan sát bọn họ, một lúc rất lâu.
.
"Tại Trung, chúng ta đã ngồi trên này đợi lâu lắm rồi, đệ đến tột cùng là muốn nhìn cái gì a? Đêm dài sương lạnh, sức khỏe của đệ..."
.
"Chờ thêm chút nữa, đợi Tuấn Tú rời đi đã!"
.
Hòa mình vào màn đêm trên mái căn phòng, tách một viên ngói khỏi vị trí, nhờ vào khe hở đó, Tại Trung và Duẫn Hạo vừa nhỏ giọng bàn bạc vừa âm thầm quan sát Tuấn Tú và Bí Kỳ...
.
Duẫn Hạo nhíu mày nhìn Tại Trung, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, "Trong bữa tối, Tại Trung và Tuấn Tú đã phát sinh tranh chấp, sau đó đệ ấy nói có chuyện muốn ta làm! Ta thực sự không nghĩ tới lại là loại chuyện rình rập nhìn lén này! Tại Trung, ta thực sự không hiểu, đến tột cùng thì đệ muốn làm chuyện gì a?!"
.
Bên trong phòng, Bí Kỳ và Tuấn Tú ôm nhau, sau một lúc rất lâu, gã chậm rãi buông người trong lòng ra, bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt cậu, đồng thời viết lên lòng bàn tay đối phương, 【 Cũng không còn sớm nữa, trở về phòng nghỉ ngơi đi! Ngày mai muốn đến đâu chơi, ta đều đi cùng ngươi! 】
.
Tuấn Tú đọc xong, hé môi cười, ngẩng đầu nhìn Bí Kỳ, "Ngươi nói như thế, chẳng khác gì bảo ta chỉ biết rong chơi suốt ngày!"
.
Bí Kỳ cũng cười, chỉ là ánh mắt rất nhanh trầm xuống, tựa hồ vừa nhớ ra chuyện gì đó, ngón tay lại chuyển động, 【 Ngươi còn muốn ở lại Minh trang bao lâu? 】
.
"Làm sao vậy?!" – Tuấn Tú nhướng mày "Ngươi không thích nơi này sao? A, có phải vì Tại Trung ca hay không? Ngươi không cần để ý đến huynh ấy, kỳ thực, Tại Trung ca rất tốt, chẳng qua... Huynh ấy quá lưu tâm ngươi kia!"
.
Bí Kỳ không nói gì, chỉ một mực nhìn Tuấn Tú.
.
"Gắng chờ một thời gian ngắn nữa thôi!" – Tuấn Tú trấn an, "Ta muốn thuyết phục Tại Trung ca tiếp nhận ngươi! Khiến huynh ấy hiểu được khi ở cùng một chỗ với ngươi, ta cũng có thể hạnh phúc! Chỉ có như vậy, huynh ấy mới có thể an tâm chung sống bên Duẫn Hạo ca, không cần ngày ngày khắc khoải lo lắng cho ta nữa!
Tuy rằng ta từng oán hận Tại Trung ca, thế nhưng hiện tại ta chỉ hi vọng huynh ấy sống thật hạnh phúc! Huynh ấy không thiếu nợ bất cứ ai, sở dĩ, thân là đệ đệ, ta không muốn Tại Trung ca lúc nào cũng day dứt trong lòng... Thế nhưng, huynh ấy nếu vì người kia mà cảm thấy áy náy, vậy thì ta cũng bất lực!
Bất quá, Duẫn Hạo ca nhất định có biện pháp giúp Tại Trung ca hóa giải được khúc mắc đó a! Nhớ lại năm ấy, Tại Trung ca và Duẫn Hạo ca... Bản thân ta vốn không giúp được chuyện gì, nhưng huynh ấy lại giúp ta rất nhiều! Mặc kệ huynh ấy vì nguyên nhân gì, lại đẩy Phác Hữu Thiên đi, nhưng chí ít, cũng phần nào coi trọng tâm ý của ta! Chỉ có điều, kết quả lại..." – Tuấn tú không nói thêm gì nữa, nhưng khóe môi lộ ra ý cười chua xót đã giải thích hết thảy.
.
Bí Kỳ dịu dàng vuốt một bên má của Tuấn Tú, đôi mắt giấu sau lớp hắc sa tràn đầy thương tiếc cùng đau lòng, "Năm đó, Tuấn Tú hận Tại Trung nhiều đến mức nào, ta đều minh bạch! Thế nhưng Kim Tuấn Tú đến tộc cùng vẫn là Kim Tuấn Tú, đệ lúc nào cũng khờ dại thiện lương như vậy!"
.
"Thế nào?! Cư nhiên bày ra bộ dạng kia?!" – Tuy rằng không nhìn thấy ánh mắt của Bí Kỳ, thế nhưng Tuấn Tú có thể dễ dàng cảm nhận được nhãn thần của gã có điểm khác với bình thường.
.
Bí Kỳ lắc lắc đầu, muốn ôm Tuấn Tù vào lòng thêm một lần, thế nhưng toàn thân gã đột nhiên cứng đờ, ngay cả cánh tay cũng không tự chủ được từ gò má cậu trượt xuống, gần như buông thõng bên mình.
.
"Ngươi làm sao vậy?" – Tuấn Tú thấy thế không khỏi cả kinh, trong mắt tràn đầy lo lắng.
.
Bí Kỳ hít sâu một hơi, đầu tiên gã vỗ vỗ bả vai Tuấn Tú, ý bảo không cần lo lắng, sau đó lại kéo bàn tay cậu qua, viết lên đó, 【 Không có việc gì, ngày hôm nay có chút mệt mỏi! Nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi! 】
.
Tuấn Tú thấy vậy liên tục gật đầu, "Được rồi, ngươi mau nghỉ ngơi đi! Mấy ngày nay, cùng ta du ngoạn khắp nơi như vậy, ngươi khẳng định đã mệt muốn chết! Không quấy rầy ngươi thêm nữa, ta về phòng đây!"
.
Bí Kỳ gật gật đầu, đứng lên tiễn Tuấn Tú ra cửa. Tuy chỉ có mấy bước ngắn ngủi, thế nhưng trên trán Bí Kỳ đã ướt đẫm mồ hôi, cũng vì hắc sa che giấu mà Tuấn Tú đã không nhận ra điều đó, bất quá nếu tỉ mỉ quan sát thật kỹ càng, ai cũng có thể dễ dàng phát hiện được, toàn thân gã đang run rẩy.
.
Tuấn Tú vừa cất bước, Bí Kỳ vội vàng đóng chặt cửa lại, lảo đảo đi vào nội thất, thế nhưng vừa tiến được vài bước, gã đã ngã sõng soài trên mặt đất, hắc sa trên đầu cũng tuột ra, rơi xuống bên cạnh, để lộ một khuôn mặt vô cùng đáng sợ.
.
Tại Trung và Duẫn Hạo vẫn luôn ẩn náu trên nóc nhà, khi chứng kiến cảnh tượng đó trong lòng song song cả kinh. So với hắn, y rõ ràng giữ được bình tĩnh hơn, tựa hồ đã sớm đoán sự việc kia sẽ phát sinh, bất quá thâm trầm trong đáy mắt càng lúc càng trở nên lãnh liệt, đau lòng cũng theo đó mà lan tràn thêm nồng đậm.
.
"Bí Kỳ, ngươi quả thực, ngươi quả thực..."
.
"Tại Trung, gã..."
.
"Đừng lên tiếng, chỉ nhìn thôi!"
.
Lúc này, Bí Kỳ đã nằm co quắp trên sàn, không thể động đậy, xương cốt trong cơ thể thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng "răng rắc" giòn vang, thanh âm vụn vỡ quang quẩn khắp căn phòng.
.
Trên gương mặt thê thảm của Bí Kỳ, biểu cảm cỡ nào thống khổ, thế nhưng gã chẳng khác gì một phế nhân, không thể động đậy mảy may, chỉ có thể miễn cưỡng hứng chịu đau đớn toản tâm giăng khắp thân thể. Ngay cả giãy giụa cũng không làm được, chỉ có thanh âm rên rỉ tận sâu trong cuống họng ngẫu nhiên bật ra mỗi lúc chẳng thể nhẫn nhịn thêm nữa, tỏ rõ nổi thống khổ gã đang phải chịu đựng!
.
Nghe được tiếng rên rỉ thống khổ của Bí Kỳ, Tại Trung chỉ cảm thấy tâm can như bị mũi kiếm xuyên qua, ngay cả hít thở cũng cảm thấy đau đớn.
.
"Duẫn Hạo, đưa ta rời khỏi đây!" – Quay đầu đi, Tại Trung không thể tiếp tục quan sát Bí Kỳ thêm nữa.
.
Duẫn Hạo liếc qua Bí Kỳ vẫn nằm bất động trong phòng, thoáng thở dài một hơi, ôm Tại Trung vào lòng, nhún người ly khai nóc nhà.
.
Bên trong căn phòng đóng kín, Bí Kỳ lúc này cơ hồ đã đau đến hôn mê bất tỉnh, y phục cũng sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm. Ngay cả những vết sẹo chằng chịt trên khuôn mặt khiến người ta sợ hãi cũng bị mồ hôi bao phủ ướt mềm, nhưng kỳ tích thay, phân nửa dấu vết ngang dọc bất phân lại chậm rãi biến mất, lộ ra dung mạo nguyên bản thanh tú tuấn dật...
.
Không phải ai xa lạ, người nam nhân này từng là Các chủ Yên Vũ Các!
.
Phác Hữu Thiên!
____________________________________
Duẫn Hạo cùng Tại Trung sau khi ly khai liền trở về sương phòng của họ. Bước vào phòng, Tại Trung không nói một lời, ngồi trên giường, sắc mặt âm trầm cực kỳ đáng sợ.
.
"Hiện tại ta dám khẳng định chắc chắn Bí Kỳ chính là Hữu Thiên! Tuy rằng ta vẫn chưa thấy rõ khuôn mặt của người kia, thế nhưng liệu trong cả thiên hạ này, lại có loại chuyện trùng hợp đến mức đó sao?!
Không có khả năng xuất hiện một nam tử khác có khí chất mười phần tương đồng với Hữu Thiên, rồi người kia lại vừa vặn gặp gỡ Tuấn Tú, đem lòng yêu thương đệ ấy! Ngay cả thức ăn hàng ngày, Bí Kỳ cũng có khẩu vị giống Hữu Thiên, thậm chí người này còn biết được Súc Cốt Công độc môn của Yên Vũ Các!"
.
"Hữu Thiên ơi Hữu Thiên... Ta thật sự không nghĩ tới ngươi lại quyết tâm đi tới bước đường này? Tuấn Tú nói đã cùng ngươi nhận thức hơn hai năm trời, lẽ nào suốt thời gian đó, ngươi đã sống như vậy sao?!"
.
"Tại Trung, đệ xác định chắc chắn rồi sao?" – Duẫn Hạo đến bên Tại Trung, ngồi xuống.
.
Y chỉ yên lặng, gật gật đầu.
.
"Vậy... Vậy Phác Hữu Thiên khi nãy sao..."
.
"Bộ dạng đó là do Súc Cốt Công của gã bị ép giải trừ!" – Tại Trung nặng nề trả lời.
.
"Súc Cốt Công?!" – Duẫn Hạo nhướng nhướng mày, "Trên giang hồ ta từng nghe phong thanh về loại công phu kia, nhưng thực ngoài tưởng tượng của ta khi Phác Hữu Thiên cư nhiên luyện nó, hơn nữa, còn dùng để dịch dung cải trang! Chẳng trách thân hình gã đã thay đổi, thế nhưng bộ dáng khi nãy có điểm..."
.
"Trên đời làm gì tồn tại chuyện nào dễ dàng như vậy chứ?! Phác Hữu Thiên quả thực đã lấy chính tính mạng của mình ra chơi đùa a!" – Tại Trung nói xong, bất thình lình đứng dậy, trở nên kích động.
.
"Súc Cốt Công chỉ được phép sử dụng khi con người lâm vào bước đường cùng, dùng để thoát thân, căn bản đâu phải để dịch dung cải trang! Khi dùng Súc Cốt Công duy trì thân hình mới trong nửa canh giờ, tất cả đốt ngón tay sẽ bắt đầu trở nên đau đớn!
Sau một canh giờ, khớp xương toàn thân sẽ đau như bị đóng đinh xuyên qua, mỗi một bước đều đem lại cảm giác giống lăng trì xử tử! Sau mười hai canh giờ, nếu nội lực không thể duy trì hơn được nữa, Súc Cốt Công sẽ bị ép giải trừ, loại tư vị khi đó..." – Tại Trung thật sâu thở dài một hơi, không nói thêm điều gì nữa...
.
"Ta quả thực không dám tưởng tượng, Hữu Thiên cư nhiên dùng phương pháp này để được ở bên Tuấn Tú suốt hai năm trời... Chịu đựng nỗi thống khổ sống không bằng chết vậy mà gã vẫn kiên nhẫn đến tận hiện tại sao?!"
.
"Hữu Thiên thực sự hóa điên rồi! Gã cư nhiên giống như người không có việc gì, mỗi ngày đều đặn cùng Tuấn Tú đi dạo chơi khắp chốn! Nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn, cho dù có bất tử thì sớm hay muộn, Hữu Thiên cũng trở thành phế nhân thôi! Không được, ngay bây giờ ta phải kể cho Tuấn Tú nghe mọi chuyện, phải lập tức ngăn cản Hữu Thiên!" – Tại Trung nói xong, liền chuyển thân muốn lao ra ngoài.
.
Duẫn Hạo thấy thế vội vàng kéo tay y, "Đệ trước tiên bình tĩnh một chút, đừng kích động như vậy, đệ cũng thấy mà, Tuấn Tú hiện tại đã phải lòng Bí Kỳ! Bây giờ, đệ đột nhiên nói cho Tuấn Tú biết Bí Kỳ chính là Phác Hữu Thiên, đệ ấy chịu đựng nổi sao?"
.
"Hiện tại không thể quản nhiều chuyện như vậy, Hữu Thiên..."
.
"Ta có thể hiểu được suy nghĩ của Phác Hữu Thiên, để được ở bên cạnh người mình yêu thương, cho dù phải trả cái giá đắt cỡ nào, cũng đều cam tâm tình nguyện! Nếu ngay lúc này đệ bóc trần mọi chuyện, đối với Tuấn Tú hay với Hữu Thiên, đều không phải chuyện tốt!" – Duẫn Hạo ra sức khuyên nhủ Tại Trung.
.
"Huynh không hiểu được đâu!" – Tại Trung gạt tay Duẫn Hạo ra, trong mắt tràn đầy ý phản đối.
.
"Huynh cũng biết khi Súc Cốt Công bị ép bắt giải trừ có bao nhiêu thống khổ sao? Cảm giác đó... Nỗi đau đó không thua gì ta năm đó trúng phải Cực Nghiên!
Hữu Thiên hiện tại đã khăng khăng một mực, vì không muốn Tuấn Tú có bất cứ điều khả nghi nào, gã một ngày ít nhất phải duy trì suốt bảy tám canh giờ, thậm chí lâu hơn! Làm như vậy, không những tiêu hao nội lực, mà còn khiến cơ thể bị tổn thương nặng nề... Huống chi, sớm hay muộn cũng đến thời điểm giống như đêm hôm nay, nội lực của gã không thể duy trì được nữa, huynh có biết thời khắc đó có bao nhiêu hung hiểm hay không?
Chỉ thoáng khinh suất mảy may, chân khí sẽ nghịch lưu, lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, trở thành phế nhân! Chính vì thế, ta dù chỉ một khắc cũng không thể chờ thêm được!" – Tại Trung nói xong lại rảo bước hướng ra cửa.
.
Chỉ là Duẫn Hạo, một lần nữa kéo Tại Trung lại, ánh mắt sâu không thấy đáy, hết sức nghiêm túc nhìn y, "Đệ thế nào lại đối với Súc Cốt Công hiểu biết rõ ràng đến vậy? Thậm chí còn có thể đem ra so sánh?!"
.
Câu hỏi của Duẫn Hạo khiến Tại Trung nhất thời sửng sốt, y có điểm chột dạ, lúng túng nhìn sang hướng khác, "Hạo, hiện tại không phải lúc nói chuyện này..."
.
"Trả lời ta!" – Ngữ khí Duẫn Hạo mang theo mệnh lệnh.
.
Tại Trung hiểu rõ tính tình của Duẫn Hạo hơn bất cứ ai, cũng biết bản thân không thể lay chuyển được hắn, rốt cuộc, y đành phải trả lời, "Bởi... Bởi vì ta là người đầu tiên nghĩ đến biện pháp dùng Súc Cốt Công để thay hình đổi dạng! Và cũng chính ta, là người đầu tiên nếm thử cảm giác đó... Sở dĩ, ta mới biết!"
.
Nhớ lại năm đó, khi Tại Trung lần đầu tiên trốn khỏi Minh trang, lưu lạc đến Yên Vũ Các, thường xuyên lo lắng Duẫn Hạo sẽ tìm được mình, sở dĩ y đã năn nỉ Hữu Thiên truyền thụ lại Súc Cốt Công, hi vọng dùng nó để dịch dung cải trang!
.
"Chỉ bất quá, trải nghiệm khi đó thực sự thống khổ đến không có ngôn từ nào diễn tả được, sở dĩ ta đã từ bỏ! Thế nhưng ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày, chỉ vì một lần nếm trải đó của ta mà khiến Hữu Thiên quyết tâm liều mạng!"
.
Duẫn Hạo nghe xong chỉ gật gật đầu, khóe môi cong lên cười khổ, "Xem ra năm đó đệ vì trốn ta, thật sự đã hao tổn rất nhiều công phu! Khó trách, ta phải mất đến hai năm mới tìm được đệ..."
.
"Ta..."
.
"Được rồi, chuyện quá khứ ta cũng không muốn chấp nhất theo đuổi, ta chỉ là... Thôi quên đi, ta thực sự không có tư cách để nói bất cứ điều gì! Chuyện xảy ra năm đó, hết thảy đều do lỗi của ta, chính ta đã khiến đệ chịu quá nhiều thương tổn..." – Ánh mắt Duẫn Hạo có chút ảm đạm.
.
Tuy rằng mọi khúc mắc đã bị hóa giải và hai người họ đã giống như ban đầu, hết mực yêu thương đối phương, thế nhưng những thương tổn mà Duẫn Hạo từng gây ra cho Tại Trung, chúng chưa bao giờ hoàn toàn tan biến khỏi tâm can hắn. "Đứng trước Tại Trung, tất cả áy náy cùng hổ thẹn trong lòng ta, chỉ sợ cả đời cũng vô pháp hủy diệt!"
.
"Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, huynh căn bản không cần để ý đến a..." – Tại Trung an ủi Duẫn Hạo, "Hiện tại, chúng ta chính là nên lo lắng cho tình trạng của Hữu Thiên! Huynh có thể tưởng tượng được ta năm đó, cỡ nào muốn chạy trốn khỏi huynh, vậy mà ta còn không dám sử dụng phương pháp đó... Như vậy có thể chứng minh, chuyện đó có bao nhiêu nguy hiểm, bởi vậy..."
.
"Tại Trung, đệ trước tiên hãy nghe ta nói đã!"
.
Duẫn Hạo cắt ngang lời y, "Ta nghĩ, so với đệ hay Tuấn Tú, thì ta hiểu rõ cảm thụ của Phác Hữu Thiên hơn, cũng lý giải được suy nghĩ của gã hơn hai người! Nếu đổi ta thành Phác Hữu Thiên, ta cũng giống gã, quyết tâm làm chuyện đó!
Mất mạng thì có sao?!
Mất đi người yêu dấu mới là nỗi thống khổ sâu sắc nhất thế gian này!
Chiếu theo lời đệ nói, loại thống khổ đó người bình thường căn bản không thể chịu đựng được, thế nhưng gã đã làm được, tất cả chỉ vì Tuấn Tú mà thôi! Thế nên, Phác Hữu Thiên nếu mất đi Tuấn Tú, liệu gã còn lại thứ gì?
Ta cũng hiểu, tình cảnh lúc này của Phác Hữu Thiên chẳng khác gì đang đứng trên vách đá, và đệ chỉ một lòng muốn giúp đỡ! Bất quá, nếu giúp không đúng cách, ngược lại, chính tay đệ sẽ đẩy gã xuống vực sâu vạn trượng!"
.
Nghe Duẫn Hạo phân tích, Tại Trung lại lâm vào trầm mặc, một hồi lâu cũng không lên tiếng, "Những lời Hạo nói đều có lý lẽ, thế nhưng nếu tiếp tục để mặc Hữu Thiên liều mạng, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện! Đến lúc đó, dù là bất cứ ai cũng đều hối tiếc không kịp..."
.
"Vậy theo ý huynh, chúng ta nên làm thế nào?" – Tại Trung rốt cuộc cũng chịu thỏa hiệp.
.
"Đệ trước tiên hãy tìm cơ hội nói chuyện riêng với Phác Hữu Thiên, khuyên gã nếu có thể thì tốt nhất, hãy thẳng thắn nói toàn bộ sự thật cho Tuấn Tú biết, như vậy đệ ấy cũng càng dễ dàng tha thứ cho gã! Nếu không đến nỗi vạn bất đắc dĩ, chúng ta không cần cho Tuấn Tú biết!" – Duẫn Hạo nêu ý kiến.
.
Tại Trung nghe xong, lẳng lặng thở dài một hơi, trong ánh mắt tràn đầy ưu thương.
.
"Tuy rằng Tuấn Tú chưa bao giờ nói ra, thế nhưng ta hiểu, nguyên nhân khiến đệ ấy hận Hữu Thiên đến như vậy, không phải vì sự chờ đợi suốt tám năm trời, cũng không phải vì một đêm chà đạp đó... Mà chính là vì một kiếm đã đâm vào ngực Hữu Thiên, và nó cũng song song tổn thương trái tim của Tuấn Tú!
Vậy mà Hữu Thiên của hiện tại, lại một lần nữa, phạm phải sai lầm năm xưa..."
.
"Chỉ sợ Hữu Thiên cho đến tận bây giờ vẫn chưa biết vết thương sâu nhất mà gã đã gây ra cho Tuấn Tú là do đâu!" – Tại Trung thì thào tự nói.
.
"Hả? Tại Trung, đệ vừa nói gì?!" – Duẫn Hạo ghé sát vào mặt Tại Trung, nghi vấn hỏi!
.
"Huynh cũng không biết đâu!" – Y chăm chú nhìn vào hai mắt Duẫn Hạo, trả lời mơ hồ.
.
"Gì?!" – Vẻ mặt hắn hiện tại càng thêm mạc danh kỳ diệu.
.
Tại Trung nhìn Duẫn Hạo, khẽ cười, y tựa vào ngực hắn, bàn tay vuốt ve lên ngực trái, chỗ trái tim đang đập từng nhịp bình ổn, ánh mắt thâm trầm đầy u buồn...
.
"Vĩnh viễn đừng khiến người yêu của mình chính tay tổn thương mình, bởi vì chuyện đó đối với người ấy, chính là tổn thương sâu sắc nhất!"
________________________________________________