Sau khi Gia Luật Long Cát bỏ chạy, thiết kỵ quân Yến cũng lũ lượt chạy theo, chẳng mấy chốc mà trung quân của quân Yến mất hút sạch trơn trên chiến trường.
Sau khi thần kinh căng như dây đàn của Lưu Trạm thả lỏng, vết thương ở lưng truyền đến đau đớn thấu tim, hắn hít sâu mấy hơi, cảm thấy phổi không có vấn đề gì, thầm đoán có lẽ cùng lắm là bị thương đến xương cốt.
"Tướng quân! Tướng quân mau về trước đi, ở đây có bọn mạt tướng rồi!"
Vết thương của Lưu Trạm chảy máu khiến các thân binh vô cùng sốt ruột.
"Tào Tráng, dẫn quân quay về đi." Lưu Trạm cũng không cố chấp nữa.
"Mạt tướng không bảo vệ tướng quân chu toàn, tội đáng muôn chết, đợi sau khi chiến sự kết thúc mạt tướng sẽ đến thỉnh tội!" Trong lòng Tào Tráng nổi lửa giận phừng phừng, dẫn theo trung quân quay trở về huyện Lư Phong.
Một ngàn thân binh còn lại gấp rút hộ tống Lưu Trạm quay về huyện thành Lư Phong.
Lưu Trạm được đưa về hậu viện của huyện nha, đại phu đã chờ sẵn ở đó.
Cởi áo giáp ra liền thấy ngay một cái lỗ sâu hoắm, máu tuôn ào ào, áo trong của Lưu Trạm nhiễm đỏ, sắc mặt đại phu trầm xuống, dùng thuốc cầm máu trước, nếu cứ để chảy tiếp sợ rằng đi tong luôn cái mạng.
"Ngươi qua đây đè lại đi, đè thật mạnh vào!" Đại phu gọi Ngưu Sĩ Lộc qua hỗ trợ bịt miệng vết thương lại, còn ông thì rút kim bạc ra châm cứu cầm máu cho Lưu Trạm.
"Mau lên, đi sắc theo đơn thuốc này! Nấu cả ít nước đường đỏ nữa!"
Một lúc sau có thân vệ bưng nước đường tới, khuôn mặt Lưu Trạm trắng bệch không còn tí màu máu nào, miệng khô lưỡi khô, hắn nằm sấp uống hết bát nước đường, uống xong lại nói: "Thêm bát nữa đi."
Thân vệ vội vàng chạy đi lấy tiếp.
Bàn tay của Ngưu Sĩ Lộc chẳng mấy chốc đã bị dính đầy máu, đại phu phối lại thuốc, ra hiệu cho Ngưu Sĩ Lộc bỏ tay ra. Khi hỗn hợp màu đen kia được bôi lên, Lưu Trạm đau đến mức suýt chút nữa hét thành tiếng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Đại phu tự mình bịt miệng vết thương lại nhưng một lúc sau máu vẫn cứ thấm ra.
"Không ổn, bị đâm đứt mạch máu rồi." Đại phu cực kỳ nóng ruột, chỉ có thể nhờ ai đó thay mình bịt miệng vết thương không cho máu tươi tiếp tục trào ra, còn mình thì châm thêm mấy kim nữa.
Bấy giờ tình hình trên chiến trường rất tốt, sau khi Gia Luật Long Cát trốn đi quân Yến tan tác chim muông, đám Tào Tráng phát tiết lửa giận lên tàn quân binh Yến còn sót lại.
Băng qua chiến trường là tới địa giới Tấn Dương, kỵ binh dùng tốc độ nhanh nhất đến thành Tấn Dương báo tin.
"Tống tiên sinh!" Kỵ binh chạy thẳng vào quân doanh của Tấn Dương, "Tướng lĩnh quân Yến bỏ chạy, tình thế của quân ta rất tốt, nhưng mà tướng quân bị thương rồi!"
Tống Phượng Lâm đứng bật dậy, "Có nghiêm trọng không?"
Thân vệ lắc đầu, "Lúc tiểu nhân đi hình như không đáng ngại lắm."
"Tào Minh, đệ ở lại Tấn Dương, ta đến huyện Lư Phong đây." Tống Phượng Lâm vừa hô vừa chạy vội ra ngoài.
"Tống tiên sinh, từ từ đã! Chờ ta phái binh!" Tào Minh gọi với theo, sợ Tống Phượng Lâm đi trước mất.
Tình hình trên tiền tuyến vẫn chưa rõ ràng, lang thang trên bình nguyên Thương Hà có khi lại đụng phải binh Yến, Tào Minh lệnh cho hai ngàn kỵ binh đi theo hộ tống.
Tống Phượng Lâm được kỵ binh bảo vệ ra khỏi thành Tấn Dương, khi chạy ngang qua thôn mới ở huyện Hoà Thương đúng lúc gặp phải binh lính báo tin.
"Báo!! Quân ta đại thắng! Mười vạn đại quân tặc Yến bị tiêu diệt!" Binh lính chạy trên đường hô to, đi đến đâu tiếng bá tánh hò reo hoan hô vang lên đến đấy.
Tặc Yến tàn sát bừa bãi ở bình nguyên Thương Hà mười mấy năm, phá vùng ốc thổ màu mỡ giàu có và đông đúc của Bắc Cương thành một nơi hoang tàn đổ nát, rất nhiều gia đình có người thân bị giết hại, vô số lưu dân lang bạt sống khổ cực suốt mười mấy năm.
Thù lớn đã báo, rất nhiều bá tánh quỳ rạp xuống gào khóc hồi lâu.
Hai ngàn kỵ binh cùng Tống Phượng Lâm đến huyện Lư Phong, ngoài thành là hiện trường hỗn độn sau đại chiến, trong không khí toàn mùi máu tanh ngửi mà buồn nôn.
Tống Phượng Lâm phi thẳng ngựa vào trong thành.
Qua gần hai canh giờ cứu chữa, vết thương của Lưu Trạm cuối cùng cũng có khởi sắc, không còn bị chảy máu nữa.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
"Tạm thời cứ giữ yên như vậy, đừng nhúc nhích, khi nào ổn định rồi thì quấn băng vào nữa là xong." Đại phu cẩn thận chú ý tình hình của vết thương, "Tướng quân, vết thương này sâu đến mức nhìn thấy cả xương, sợ là đã bị tổn thương đến xương cốt, mấy ngày tới tướng quân đừng dùng tay trái, tránh động vào vết thương ở sau vai."
Lưu Trạm hiểu rõ, nếu không nhờ có áo giáp chất lượng tốt và cơ bắp của hắn đủ rắn chắc, phải người bình thường có khi bị đâm xuyên phổi luôn rồi, đến lúc này nghĩ lại mà thấy hãi.
"Mạt tướng phạm phải lỗi lớn, xin tướng quân trị tội!" Đám Tào Tráng, Quách Đông Hổ và Ngưu Sĩ Lộc đến xem vết thương của Lưu Trạm, đồng loạt quỳ xuống, mấy thân vệ khác ở đằng sau cũng quỳ hết.
"Là sơ suất của ta." Lưu Trạm lẩm bẩm, hắn định bảo mọi người đứng lên, đúng lúc này ở ngoài cửa truyền đến tiếng động.
"Tống tiên sinh!"
Ngay sau tiếng hô là một bóng người chạy vào.
Thứ đầu tiên ập vào mặt Tống Phượng Lâm chính là mùi máu nồng đậm, y nhìn lướt qua, thấy Lưu Trạm với nửa thân dưới dính đầy máu đang nằm trên giường.
"Đại phu, thương thế của tướng quân thế nào rồi?" Tống Phượng Lâm nhịn xuống cảm giác sợ hãi, vội hỏi.
Đại phu không dám giấu giếm, thật thà thuật lại: "Miệng vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, may mắn cơ thể của tướng quân cường tráng, đổi thành người bình thường e là đã mất mạng rồi."
Tống Phượng Lâm yên lặng mím môi, y ngồi xuống mép giường sờ trán của Lưu Trạm, thấy hắn vừa ra mồ hôi đầm đìa, hiển nhiên là cực kỳ đau đớn.
Trong gian phòng tĩnh mịch, Tống Phượng Lâm nhìn về phía đám Quách Đông Hổ đang quỳ, hỏi: "Tình huống lúc đó thế nào?"
Tào Tráng đáp: "Lúc ấy kỵ binh hai bên đang giao phong trực diện, bọn ta phát hiện chủ soái của quân Yến, lập tức tập trung hoả lực vây công, ai dè gã thấy đánh không lại nên quay đầu bỏ chạy, tướng quân đuổi theo, ta nhất thời không theo kịp nên tướng quân bị binh Yến đánh trúng."
"Xin Tống tiên sinh trách phạt!" Tào Tráng dập đầu thật mạnh.
Tống Phượng Lâm lạnh giọng nói: "Tất cả lui xuống lĩnh mười quân côn đi, phạt ít răn nhiều, không được có lần sau."
Mười quân côn đối với bọn họ mà nói chỉ là bầm tím trên da mấy hôm mà thôi, nhưng quan trọng là cảnh cáo bọn họ không được có lần sau.
Mọi người lớn tiếng đáp vâng rồi lui xuống gọi binh lính tới thi hành phạt.
Tống Phượng Lâm cúi đầu, Lưu Trạm đang nhìn y.
"Mang ít nước ấm lên đây."
Lát sau có binh lính bưng nước ấm đến, Tống Phượng Lâm vắt khăn lau mồ hôi cho Lưu Trạm, sợ làm rách vết thương nên y chỉ lau bớt mồ hôi, chưa dám rửa sạch vết máu cho hắn.
Binh lính lại bưng tiếp một bát thuốc tới, Tống Phượng Lâm dùng thìa đút cho Lưu Trạm.
Lưu Trạm thận trọng nhìn y, không dám nói gì, bảo ăn cái gì thì ăn cái đó, có lẽ là nhờ công hiệu của thuốc hoặc yên tâm vì Tống Phượng Lâm đến rồi, hắn không cần phải nhọc lòng xử lý các công việc hậu cuộc chiến nữa nên bất tri bất giác chìm vào ngủ say.
Sáng hôm sau thức dậy, Lưu Trạm cảm thấy cơ thể mình khô ráo, nửa thân trên quấn băng vải, thay cái quần dơ bẩn và máu dính trên người đã được rửa sạch sẽ.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có Lý A Tam đang ngồi ở cửa.
"Tống tiên sinh đâu?"
Lý A Tam vội đứng lên: "Tướng quân tỉnh rồi! Tống tiên sinh đang ở thư phòng họp bàn với các vị đại nhân."
Lưu Trạm nằm sấp thử giật giật tay trái, phát hiện nửa người mình tê rần, tay trái càng bất động, kiểu này có lẽ thực sự bị thương đến xương.
"Lấy gì đó cho ta ăn đi."
Lý A Tam đáp vâng rồi chạy xuống bếp.
Lát sau Tống Phượng Lâm đi cùng đại phu vào phòng ngủ.
Đại phu kiểm tra qua một lượt, kết luận: "Bị thương đến xương rồi, ít nhất trong một tháng tới không thể cử động đến tay trái."
Đại phu thuần thục cố định tay trái giúp Lưu Trạm, lúc này Lý A Tam bưng cơm sáng lên, trong phòng yên ắng đến độ chỉ có tiếng băng bó của đại phu, Lý A Tam nhạy cảm nhận ra bầu không khí có phần nặng nề, đặt khay xuống bàn rồi thức thời lui ra ngoài cửa chờ.
"Không thể để tướng quân nằm sấp ngủ nữa, có hại cho xương." Đại phu vừa nói xong, Tống Phượng Lâm cầm đến một tấm đệm dày, đặt Lưu Trạm ngồi dựa sang một bên.
Dặn dò nốt mấy điều cần chú ý nữa, đại phu cũng cáo từ.
Tống Phượng Lâm bưng cái bàn thấp và khay cơm đến, y đưa đũa cho Lưu Trạm nhưng hắn lại không chịu cầm.
"Ta đau lắm." Lưu Trạm xị mặt, tỏ vẻ đáng thương.
Tống Phượng Lâm cởi giày, ngồi xếp bằng trên giường đất, một tay hứng bát một tay gắp thịt xúc cơm đút cho Lưu Trạm.
Tướng quân Tề Vân vừa mới quét sạch một vạn đại quân quân Yến bấy giờ lại ngoan như một đứa trẻ, đút cho cái gì ăn cái đó, xử lý sạch sẽ khay cơm, còn uống thêm một bát canh xương hầm.
Tống Phượng Lâm chuẩn bị bước xuống giường đất, Lưu Trạm vội vàng giữ lấy tay y, lí nhí xin lỗi: "Phu nhân, ta sai rồi."
Tống Phượng Lâm chỉ nhìn hắn, biểu cảm nhàn nhạt.
"Ta không nên liều lĩnh, ta hứa sẽ không có lần sau." Lưu Trạm kéo tay y lên miệng hôn, vẻ mặt suy yếu, "Phu nhân, giờ cả người ta khó chịu lắm."
Lưu Trạm chuyên dùng hai chiêu này để dỗ tức phụ nhà mình, lần nào cũng thành công.
Dù sao thì Tống Phượng Lâm cũng đau lòng hắn, nhưng tức giận cũng là thực sự tức giận.
"Huynh có từng nghĩ tới hay không, giả sử huynh gặp bất trắc, mấy trăm vạn bá tánh, tính mạng của người thân, ngôi nhà mà tất cả cùng vất vả xây dựng phải làm sao bây giờ?"
Tống Phượng Lâm hít sâu, "Núi Tề Vân, thành Tấn Dương, hết thảy đều có liên quan đến huynh, sao huynh có thể không quan tâm chính bản thân, tự đặt mình vào hiểm cảnh như thế? Mấy võ tướng dưới trướng của huynh có ai mà không đánh được? Có ai mà không thay huynh đuổi theo kẻ địch được?"
Hiện tại mọi thứ mà bọn họ sở hữu ở Bắc Cương đều có liên quan mật thiết đến Lưu Trạm, nếu Lưu Trạm phạm sai lầm không thể cứu vãn, tất cả sẽ sụp đổ, Tống Phượng Lâm đau lòng khi hắn bị thương nhưng càng tức giận vì hắn không biết nặng nhẹ.
"Ta biết mà, ngay khoảnh khắc bị thương ta cũng tỉnh táo lại rồi." Lưu Trạm nắm lấy tay y, thở dài, "Là do ta thất thần, lúc ấy ta nghĩ chỉ cần bắt được Gia Luật Long Cát thì có thể bảo đảm cho bình nguyên Thương Hà trong vòng ba, bốn năm tới không nổ ra chiến sự."
Tống Phượng Lâm không rút tay về, mặc cho hắn nắn bóp. Dáng vẻ đáng thương của Lưu Trạm cũng khiến y nghẹn họng, không nỡ nói nặng lời nữa, ngữ điệu vô thức mềm đi vài phần.
"Ta biết huynh sốt ruột, muốn mau chóng kết thúc tình cảnh loạn lạc này, nhưng mà bình nguyên Thương Hà phải đương đầu với chiến sự cũng đã mười mấy năm, không thể chấm dứt dễ dàng trong một sớm một chiều được." Tống Phượng Lâm khẽ thở dài.
"Nước Yến nằm ở cực Bắc, chỉ ở vùng núi Tề Vân này mới có thể canh tác trồng trọt, đây cũng là kho lúa của Bắc Cương, mỗi thế hệ Yến Vương đều mơ ước tài phú này, trừ phi nước Yến không còn tồn tại nữa, bằng không chiến sự sẽ mãi mãi tìm đến."
Trên đời này không có ai hiểu Lưu Trạm hơn Tống Phượng Lâm, đương nhiêu y cũng hiểu mong muốn của hắn, và cũng chỉ có Tống Phượng Lâm mới khuyên nhủ được Lưu Trạm.
"Ta hiểu rồi." Lưu Trạm buồn bã nói.
Tống Phượng Lâm đến gần hơn, đặt lên môi hắn một nụ hôn an ủi.
"Ta bảo đảm không có lần sau, hay là đệ cũng phạt ta mười quân côn đi?" Lưu Trạm mỉm cười, cắn lên bàn tay ngọc ngà của y.
Tống Phượng Lâm miệng cứng lòng mềm, chút ít lửa giận bị Lưu Trạm dỗ dành một hồi liền tan biến sạch sẽ.
"Ta và các tướng sĩ trong doanh sẽ kiểm điểm." Lưu Trạm hứa.