Lưu Trạm dẫn ba ngàn kỵ binh hành quân trên đường núi, đột nhiên hét thảm một tiếng.

Tống Phượng Lâm càng nghĩ càng giận, không thể nhịn được nữa nên thúc cho hắn một cái cùi chỏ.

"Đệ đang mưu sát phu quân đó!" Lưu Trạm ôm bụng ăn vạ.

"Huynh lại nói linh tinh!" Tống Phượng Lâm trừng mắt.

Lưu Trạm biết y bực chuyện gì, chính là da mặt mỏng, cảm thấy bị kéo lên ngựa trước mắt bao người quá mất mặt.

Tuy biết thừa nhưng Lưu Trạm cũng không dám bóc toạc ra.

"Thì ta chẳng ra oai giúp đệ đó thôi? Sao? Công khai chế nhạo Chu Thiền làm lão mất hết thể diện có thấy sảng khoái không?" Lưu Trạm ôm eo Tống Phượng Lâm, gác cằm lên vai y, vui vẻ thoải mái cưỡi ngựa.

Tống Phượng Lâm hơi mất tự nhiên, muốn đẩy cái đầu bự trên vai mình đi: "Tránh ra, bao nhiêu người đang nhìn."

"Sợ cái gì, quân Tề Vân của chúng ta đây ai mà không biết đệ là phu nhân tướng quân chứ?" Lưu Trạm dứt khoát đưa cương ngựa cho Tống Phượng Lâm cầm, hai tay hắn còn phải ôm vòng eo thon của người nào đó.

Nói đến chuyện này Tống Phượng Lâm lại yên lặng ngửa mặt lên trời thở dài, hoàn toàn không dám quay đầu sang nhìn biểu cảm của bọn Quách Đông Hổ.

Cũng không hiểu kiểu gì mà y lại từng bước để Lưu Trạm làm ầm ĩ đến mức mọi người đều biết, rõ ràng ngay từ đầu y đã dặn là không được nói cho ai hết.

Tống Phượng Lâm khóc không ra nước mắt, vừa giận vừa xấu hổ nên thọc cho Lưu Trạm một cái cùi chỏ nữa, khổ nỗi cơ bụng của tên đàn ông này cứ như tường đồng vách sắt, ngược lại còn làm tay y tê rần.

"Bị đau rồi đúng không?" Lưu Trạm cười ha ha, từ góc độ của hắn nhìn thấy quai hàm của Tống Phượng Lâm đang căng chặt bực bội.

So với trước kia, Tống Phượng Lâm đã thay đổi không ít, đường nét khuôn mặt ngày càng hiện ra rõ ràng, anh tuấn đến mức khiến người khác lập tức bị thu hút.

Ánh mắt Lưu Trạm dừng lại ở cái cổ trắng mềm được che dưới cổ áo cao cao, dạo này hắn thích vừa làm vừa cắn cổ Tống Phượng Lâm từ phía sau, khiến cho vị trí gáy kia rất thê thảm.

Nội tú vu tâm, ngoại dục vu hành*, tuổi hai lăm của Tống Phượng Lâm chính là độ tuổi đẹp nhất, Lưu Trạm bỗng nhiên tìm thấy lý do tại sao trên phương diện giường chiếu mình hành sự ngày càng hung ác.

(*tính cách và tài năng của bản thân được nuôi dưỡng cẩn thận từ nhỏ và thể hiện ra ngoài qua hành vi cử chỉ - baidu)

Loại khí chất khiến người khác ngưỡng mộ như núi cao không thể đùa bỡn này đã kích phát thú tính trong máu của hắn.

Sợ nhất là khi ai kia đột nhiên yên tĩnh, Tống Phượng Lâm nhạy bén nhận ra gì đó, vươn tay đẩy ngay cái mặt đang tiếp cận sát lại gần của Lưu Trạm ra.

"Ở chỗ này mà huynh dám!" Y nghiến răng nghiến lợi.

"Không dám, ta chỉ nhìn thôi." Lưu Trạm lung túng, tiếp tục gác cằm trên vai Tống Phượng Lâm giống một con sư tử lười biếng.

Chẳng mấy chốc đội quân ra khỏi địa giới Tấn Dương, ven đường có thương lữ từ xa nhìn thấy vội vàng tránh sang hai bên.

Đường núi uốn lượn, một bên là dãy núi, một bên là thôn trang và ruộng bậc thang.

"Phu nhân, vụ thu hoạch năm nay ta cùng phu nhân đi thị sát nhé." Lưu Trạm cố ý gọi như vậy, vẻ mặt vô lại.

Tống Phượng Lâm đồng ý, kéo cương kẹp bụng ngựa phóng nhanh hơn, kỵ binh phía sau cũng bám sát.

Lần này Lưu Trạm công khai thân phận của y, gia tộc họ Chu nhất định sẽ có động tĩnh, phải nhanh chóng trở nên lớn mạnh hơn mới là thượng sách.

"Trước khi mùa đông đến phải lập thêm mấy thôn mới, huynh nghĩ cách kiếm về nhiều người một chút." Tống Phượng Lâm nhớ tới chuyện khai hoang.

Lưu Trạm lười nhác ừ một tiếng: "Ta biết rồi."

"Còn nữa, ban thưởng lần này cũng cần phải có kế hoạch cụ thể là ban đất chỗ nào, những huyện quanh đây đều có chủ, chỉ có thể dùng đất hoang trong rừng sâu thôi."

Phá rừng tạo ruộng cũng phải quy hoạch thật cẩn thận, Tống Phượng Lâm càng nghĩ càng thấy có quá nhiều chuyện phải lo liệu.

Lưu Trạm mơ màng trong mùi hương của đối phương: "Đệ quyết đi."

Tống Phượng Lâm tức giận: "Huynh phải đến xem qua."

"Được." Hai tay Lưu Trạm ôm chặt hơn.

Đối với tên Lưu Trạm lười nhác này Tống Phượng Lâm cũng chẳng có biện pháp nào hết, nhắc đến chính vụ Tống Phượng Lâm liền nghĩ đến Tấn Dương: "Tấn Dương thì hơi phức tạp, huynh định xử lý thế nào?"

Lưu Trạm mở mắt ra: "Nuôi sâu độc."

"Cái gì?" Tống Phượng Lâm kinh ngạc.

Trong mắt Lưu Trạm lộ vẻ tàn nhẫn: "Mặc cho đám người ở thành Tấn Dương đấu đến một mất một còn, đấu xong rồi thì ta đi thu dọn."

Các thế lực trong thành Tấn Dương rất hỗn tạp, nếu lúc này Lưu Trạm mạnh mẽ chen chân vào thì tất sẽ đắc tội khắp nơi, tuy hắn không sợ đắc tội người khác nhưng hắn cũng không ngu ngốc đến mức tự dưng gây chuyện kéo kẻ thù cho mình.

Dưới tình hình này, biện pháp tốt nhất là mặc cho bọn họ nội đấu, đồng thời khuấy vũng nước đục này tung lên để xem kẻ bên trong rốt cuộc là người hay quỷ, khi thu lưới Lưu Trạm cũng có thêm lý do để quyết định giữ hay bỏ.

Tống Phượng Lâm lập tức hiểu rõ ý định của Lưu Trạm.

Thành Tấn Dương là một con quái vật khổng lồ, chỉ riêng quan lại lớn nhỏ đã có đến hơn trăm cái tên, đại thế gia có dạng hào môn như gia tộc họ Nhan, cường hào địa phương nhiều không kể xiết.

Đích thân mạnh mẽ thu vào túi cũng sẽ khiến Lưu Trạm bị thương gân động cốt, bên cạnh đó còn có Chu Thiền quạt gió thêm củi, ở thời điểm này ngàn lần không thể nóng vội.

Thứ mà hôm nay Lưu Trạm muốn bày tỏ chính là lập trường, hắn muốn phân chia địa bàn, trước tiên tuyên bố rõ với đám người kia: thành Tấn Dương là địa bàn của hắn.

Tiện đà gieo vào lòng tất cả mọi người ảo giác rằng Lưu Trạm muốn khuấy đảo Tấn Dương, những thế lực địa phương sẽ không kìm được mà ngoi lên hành động.

Còn Chu Thiền, sau khi trở lại phủ tướng quân mới bùng nổ cơn giận trong thư phòng.

Ba năm nay Lưu Trạm vẫn luôn sắm vai nghèo khổ thiển cận, Chu Thiền cướp chiến công của hắn ghi vào danh nghĩa của Chu Tùy, lão cho rằng Lưu Trạm chỉ có thể giận mà không dám nói gì.

Lão tưởng dù có cho Lưu Trạm mười lá gan hắn cũng không dám qua mặt mình và Duệ Vương, nhưng mà Chu Thiền nhầm rồi, không phải Lưu Trạm không dám mà là thời cơ chưa tới.

Chu Thiền gọi mưu sĩ dưới trướng tới, người đến trình diện lại chỉ có ba mống thưa thớt, những người khác không phải cáo ốm thì là không từ mà biệt, việc này lại càng khiến Chu Thiền tức đến ngã ngửa.

Có thể được gọi là mưu sĩ tất nhiên không phải đồ ngu, hiện giờ Lưu Trạm được Tuyên Đế ban đích danh là tướng quân Tề Vân, thành Tấn Dương cũng thực sự nằm trong địa giới núi Tề Vân.

Trừ phi Tuyên Đế mở miệng loại trừ thành Tấn Dương ra khỏi sự cai quản của Lưu Trạm, còn không dù Chu Thiền có náo kiểu gì cũng đừng mong tìm lại được chỗ đứng, việc này làm gì có mưu sĩ nào dám ngoi đầu chứ, có khi cuối cùng ngay cả chết thế nào cũng chẳng biết.

Sắc mặt Phái Công Ly vô cùng khó coi, y và hai mưu sĩ khác đứng trong góc, không ai dám mở lời.

Chu Thiền đập phá đủ rồi mới ngồi vào ghế, nổi giận đùng đùng nói: "Các ngươi nói xem, làm thế nào để Lưu Trạm biết khó mà lui!?"

Ba người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thư phòng lâm vào bầu không khí yên tĩnh lúng túng.

"Sao? Không phải ngày thường các ngươi mắng Lưu Trạm to nhất à? Bây giờ thấy hắn thăng chức các ngươi sợ rồi?" Sắc mặt Chu Thiền đen sì.

Thấy ba người vẫn không nói lời nào, Chu Thiền chủ động đề xuất ý kiến: "Vin vào thằng con trai của họ Tống, các ngươi phác thảo một kế hoạch đi, cho dù là chỉ trích Lưu Trạm thông đồng với địch phản quốc hay là tội danh gì khác cũng được! Nghĩ ra ngay cho bản tướng quân!"

Sắc mặt cả ba trắng bệch.

Trong thiên hạ này ai cũng biết đến thảm án diệt môn của gia tộc họ Tống, thứ nhất là Tuyên Đế lấy việc tư để trả thù họ Tống, thứ hai là họ Chu nhân cơ hội mượn sức để huỷ diệt họ Tống, còn mình thì thế chỗ chấp chưởng triều đình.

Trên thực tế người trong thiên hạ đều biết họ Tống vô tội, những tội danh không biết có thật hay không kia căn bản không đến mức khiến cả gia tộc họ Tống bị bắt vào ngục chờ xử trảm.

Có mưu sĩ mồ hôi tuôn như mưa, rốt cuộc không chịu được nữa, quỳ xuống: "Xin đại tướng quân thứ tội, tại hạ tài hèn học ít, không thể đảm nhiệm, tự xin rời đi."

Mưu sĩ nói xong cũng mặc kệ sắc mặt của Chu Thiền, lập tức tông cửa chạy trốn, so ra còn nhanh hơn cả thỏ.

Vụ án kinh thiên động địa năm đó, Chu Thiền muốn lật lại để vu hãm Lưu Trạm, không biết sẽ gây ra sóng to gió lớn như thế nào, những mưu sĩ nho nhỏ như bọn họ không chịu trách nhiệm nổi cho việc này.

Chưa kể, Lưu Trạm đã là quan lớn một phương cai quản trăm vạn bá tánh mấy vạn binh mã, lại còn ở nơi biên thuỳ trọng yếu, sao có thể để mặc Chu Thiền thích tính kế thế nào thì tính thế đó, nếu không cẩn thận... vế sau Phái Công Ly và mưu sĩ còn lại cũng hết dám nghĩ tiếp.

Sau khi một mưu sĩ khác cũng run rẩy cáo từ, trong phòng chỉ còn lại Phái Công Ly và Chu Thiền.

"Sao? Ngươi cũng muốn chạy à?" Khuôn mặt Chu Thiền dữ tợn.

Trong lòng Phái Công Ly cũng đang giằng co kịch liệt, một bên y không muốn hoàn toàn kết thù với Lưu Trạm, một bên y lại không muốn bỏ con thuyền lớn là họ Chu này.

Trong ba năm ngắn ngủi Phái Công Ly từ kẻ tay trắng biến thành quan quản lương, từ bị gia tộc làm lơ đến dần dần có quyền lên tiếng, y quá mức để ý bộ đồ mình đang mặc trên người, y cũng muốn đội kim sơn lương quan, y cũng muốn thăng quan tiến vào trung tâm chính trị của Đại Sở, y cũng muốn sở hữu thứ quyền lực lớn hơn nữa.

"Hạ quan..." Phái Công Ly chảy mồ hôi đầy đầu, phản ứng thoáng chốc của cơ thể đã thay y quyết định, "Hạ quan xin thay tướng quân phân ưu."

Người đưa tin mang theo tấu chương trong ngực chạy như bay ra khỏi thành Tấn Dương.

Cùng lúc đó, tin chiến thắng của quân Tề Vân đánh lui mười vạn quân Yến tới kinh thành trước, Tuyên Đế cực kỳ vui mừng.

Ba ngày sau họ Chu dâng tấu thỉnh công cho Từ Mục Viễn, có họ Chu nâng kiệu, Từ Mục Viễn cuối cùng cũng được vinh hưu về làm chức quan nhị phẩm Trung Võ tướng quân, thánh chỉ đã xuất phát tiến về hướng Cấp Dương Quan.

Sau đó tấu chương do Phái Công Ly tự tay viết và đóng đại ấn tướng quân của Chu Thiền vượt bao trắc trở đến kinh thành, Chu đại thừa tướng cầm phong tấu chương của con trai rối rắm hồi lâu.

Lão đang nghĩ xem nếu dâng phong tấu chương này lên liệu có liên lụy đến gia tộc họ Chu hay không, nhưng Chu đại thừa tướng nghĩ đến chuyện gần đây các thế gia có dấu hiệu ngóc đầu dậy, sau khi suy nghĩ mấy ngày cuối cùng lão vẫn quyết định đệ trình trên điện.

Không nghi ngờ gì, ngày hôm sau lâm triều phong tấu chương đã gây ra một cơn sóng to gió lớn.

Căn bản chẳng ai để ý chuyện tấu chương nói tướng quân Tề Vân cấu kết với con trai gia tộc họ Tống phản quốc có phải là thật hay không, tất cả mọi người chỉ nghĩ rằng án diệt môn của họ Tống trôi qua mười năm rồi, đột nhiên họ Chu nhảy ra nhắc lại, chuyện này là có ý gì?

Người trong thiên hạ đều biết họ Tống diệt môn là án oan, năm đó họ Chu nương vào việc này để nắm giữ quyền bính triều đình còn chưa đủ à?

Họ Chu còn muốn có thêm cái gì nữa?

Hoặc họ Chu lại muốn diệt ai nữa?

Từ họ Trần họ Lữ họ Đới họ Lưu họ Triệu họ Phương họ Từ cho đến những thế gia không đối đầu với họ Chu đều căng thẳng tinh thần, tay cầm triều bản cũng phát run.

Sự tình đổi trắng thay đen kia xảy ra một lần là đủ rồi, họ Chu đừng có khinh người quá đáng!

Chu đại thừa tướng: "Khởi tấu bệ hạ, họ Tống phản quốc thông đồng với địch, tướng quân Tề Vân và con trai họ Tống cấu kết với nhau, dã tâm rõ như ban ngày, khẩn cầu bệ hạ thu hồi ý chỉ phong tướng quân Tề Vân làm đô đốc Bắc Cương, cũng lệnh cho nhánh quân này nhập vào quân bắc để đại tướng quân thống lĩnh."

Điện Tử Thần to như vậy mà lại yên tĩnh đến độ kim rơi cũng nghe thấy.

Nếu không phải vì khoảng cách ngai vàng hơi xa, triều thần nhất định sẽ nhìn thấy rõ gương mặt tức giận đến vặn vẹo của Tuyên Đế.

Từ khi đăng cơ đến nay, nếu hỏi Tuyên Đế hối hận khi làm chuyện gì nhất thì chỉ có một chuyện, chính là vì tuổi trẻ nông nổi mà diệt môn họ Tống, ban đầu quả thật là rất sảng khoái, nhưng rất nhanh sau đó Tuyên Đế liền phát hiện mọi chuyện dần dần mất khống chế.

Họ Chu cắn chặt tội danh không biết có thật hay không của họ Tống khiến cho sự việc càng náo càng lớn, liên lụy khắp nơi, đại thần bị bãi quan xử trảm lên đến hơn trăm người.

Có một số quan viên căn bản không có quan hệ gì với họ Tống, họ Chu ngoài sáng nhân danh điều tra họ Tống giúp Tuyên Đế, trong tối ngầm đấu đá bè cánh, toàn bộ triều đình đều thần hồn nát thần tính.

Trong một tháng ngắn ngủi họ Chu đã nắm giữ hết trên dưới triều đình, sau đó không còn thế gia nào dám đối địch với họ Chu nữa.

Gia tộc họ Chu đạt được quyền lực và danh lợi, còn tiếng ác lại do Tuyên Đế gánh.

Mười năm qua đi, án của họ Tống trở thành cấm kỵ trong kinh thành, cũng là cấm kỵ của Tuyên Đế.

Lúc đầu Tuyên Đế chưa suy nghĩ cẩn thận về mục đích của họ Chu, cho đến khi Chu đại thừa tướng yêu cầu sáp nhập quân Tề Vân vào quân bắc để Chu Thiền thống lĩnh, Tuyên Đế liền hiểu rõ, hóa ra họ Chu giở lại trò cũ là vì muốn binh quyền.

Họ Chu đã là gia tộc có quyền lực đứng đầu trong thiên hạ, giờ lại còn muốn có thêm binh quyền?

Rốt cuộc ai mới là kẻ có tâm làm phản!?

Tuyên Đế nhìn các đại thần yên tĩnh, trong lòng luống cuống, ấy vậy mà không một ai dám đứng ra phản bác đại thừa tướng?

Chu đại thừa tướng ưỡn ngực nhìn thẳng Tuyên Đế, tỏ rõ thái độ việc này không cần bàn thêm nữa, lão đang đợi Tuyên Đế ban thánh chỉ.

"Khởi bẩm bệ hạ, Duệ Vương cầu kiến!" Đúng lúc này ngoài điện truyền đến tiếng hô.

Hóa ra là Duệ Vương trở về, Chu đại thừa tướng nhíu mày, sao lại vừa khéo vào lúc này chứ?

Tuyên Đế lập tức nói: "Truyền Duệ Vương!"

Duệ Vương tràn đầy vui mừng, ngay cả vương phủ cũng chưa về mà tới bái kiến Tuyên Đế trước, đi cùng gã còn có Triệu Hằng Phủ, ngờ đâu lúc hai người bước vào điện Tử Thần lại phát hiện bầu không khí nặng nề một cách lạ thường.

"Bệ hạ, tướng quân Tề Vân kia là người do Duệ Vương đề bạt, việc này có thể hỏi Duệ Vương." Duệ Vương và Triệu Hằng Phủ vừa được miễn lễ thì có đại thần bước ra khỏi hàng.

Triệu Hằng Phủ bình tĩnh liếc mắt nhìn vị quan vừa nói chuyện, là học trò của ông, Lư Lệnh Viễn.

Biểu cảm của Duệ Vương đầy nghi vấn, Lư Lệnh Viễn lập tức thuật lại tấu chương của Chu Thiền một lượt. Truyện Điền Văn

"Phụ hoàng! Việc này chắc chắn có người vu hãm! Thỉnh phụ hoàng minh xét!" Duệ Vương sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, Lưu Trạm là tướng lĩnh do một tay gã đề bạt, gã chưa biết trước sau thế nào, chỉ liên tưởng rằng chắc chắn có người muốn vu hãm bản thân.

Duệ Vương quỳ phủ phục dưới mặt đất run bần bật: "Phụ hoàng! Lưu Trạm vì Đại Sở vào sinh ra tử, lập nhiều chiến công hiển hách, lúc nhi thần bị quân địch vây hãm cũng nhờ có Lưu Trạm liều mạng cứu ra, Lưu Trạm thực sự do nhi thần một tay đề bạt nhưng nhi thần đối với Đại Sở, đối phụ hoàng trung thành tuyệt đối, nhật nguyệt chứng giám!"

Đại thừa tướng đứng bên kia ảo não nhắm mắt.

Ngàn tính vạn tính, không ngờ Duệ Vương hồi kinh ngay lúc này, hồi thì hồi đi, một vị vương gia sao lại giống kẻ chưa trải sự đời bao giờ thế này, mới dọa nhẹ mấy câu đã bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.

Tất nhiên đại thừa tướng không biết rằng lý do Duệ Vương sợ hãi như vậy là nhờ công của Chu Thiền.

Sắc mặt Triệu Hằng Phủ cũng cực kỳ khó coi, chẳng qua ông đã đoán được từ trước, Lưu Trạm công khai sự tồn tại của Tống Phượng Lâm không phải tâm huyết dâng trào, bọn họ thương lượng với nhau rồi.

Theo đà thế lực quân Tề Vân càng lúc càng lớn, sớm muộn gì thân phận của Tống Phượng Lâm cũng bại lộ, thay vì bị người khác bắt thóp bịa đặt thì chẳng bằng nhân lúc còn sớm tự mình nói ra.

Chỉ là không ai ngờ Chu Thiền xuống tay nhanh đến vậy.

Triệu Hằng Phủ quyết tâm liều mạng, bất chấp một phen.

"Bệ hạ!" Triệu Hằng Phủ bi thống dập đầu.

"Bệ hạ đang độ tuổi xuân, uy danh cuồn cuộn, chư quốc trong thiên hạ đều bị thần phục, hiện giờ chỉ cần một lương tướng ngăn địch ngoài ngàn dặm thì dù cường thịnh như nước Yến cũng không dám mạo phạm thiên uy của bệ hạ nữa, bệ hạ là chủ của thiên hạ, là chủ của vạn dân, bản án cũ của họ Tống đã qua rồi bệ hạ!"

Dứt lời, Triệu Hằng Phủ nghẹn ngào khóc lên.

Duệ Vương vốn đang sợ hãi cũng khóc theo, Lư Lệnh Viễn hô lên một tiếng rồi cũng khóc nốt.

Tựa như một tín hiệu, họ Trần họ Lữ họ Đới họ Lưu họ Triệu họ Phương họ Từ cùng tiến lên quỳ gối khóc rống, một đám người già giờ lại như những đứa trẻ bị dọa sợ, giống như đang lên án họ Chu khinh người quá đáng.

Mấy năm nay họ Chu nắm đại quyền, Tuyên Đế nhất thời quên mất bản thân mình mới chính là người nói một không hai trong cái triều đình này.

Không sai, ông ta mới là chủ nhân thiên hạ, khiến chư quốc trong thiên hạ phải thần phục, vì cái gì mà ông ta phải nhìn sắc mặt của họ Chu? Đại Sở còn chưa tới phiên họ Chu định đoạt đâu!

Tuyên Đế chậm rãi đứng lên, căm tức nhìn đại thừa tướng.

Đại thừa tướng dám lấy bản án cũ của họ Tống ra để uy hiếp quần thần một lần thì ắt sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, căn nguyên của chuyện này đều là họ Tống.

Tuyên Đế nghiến răng nghiến lợi: "Truyền ý chỉ của trẫm! Án của họ Tống đã kết thúc! Đặc xá cho con trai của họ Tống khỏi thân phận tội nhân, chuyện cũ qua rồi, sau này cũng vậy! Đừng có nhắc lại nữa!"

"Bệ hạ!" Chu đại thừa tướng lớn tiếng nhắc nhở, đang định nói gì thì lại bị Tuyên Đế nổi giận quát bảo ngưng lại.

"Đại thừa tướng!" Tuyên Đế cực kỳ tức giận, "Trẫm đã hạ chỉ, ông cũng có chừng mực thôi!"

Tuyên Đế không hề che giấu sự chán ghét của mình với Chu đại thừa tướng, Chu đại thừa tướng khiếp sợ đến lảo đảo hai chân suýt nữa đứng không vững.

Tuyên Đế đăng cơ đến nay gần mười hai năm, họ Chu nắm giữ triều đình cũng phải đến mười năm, lục bộ trong kinh thành hơn phân nửa là người của họ Chu, quyền bính của họ Chu cường thế tới đỉnh điểm, hoàn toàn xứng đáng làm kẻ dưới một người trên vạn người.

Người xưa có câu nước đầy khắc tràn trăng tròn tất khuyết, nếu không thể duy trì gia tộc cường thịnh thì sẽ có ngày bản thân tan xương nát thịt, cả Chu đại thừa tướng và Chu Thiền đều hiểu rõ đạo lý này.

Bọn họ không còn đường lui, nếu muốn tiếp tục duy trì quyền lực của họ Chu thì chỉ có càng ngày càng mạnh hơn nữa mà thôi.

Đại thừa tướng muốn để người của mình khẩn cầu Tuyên Đế thu hồi thánh chỉ nhưng lão vừa quay đầu lại, chỉ thấy các đại thần ở phe họ Chu đều cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ sợ sệt, không ai dám đón ánh mắt của đại thừa tướng.

Hôm nay Tuyên Đế bãi bỏ thân phận tội nhân cho con trai của họ Tống, chẳng khác nào tát vào thể diện của họ Chu.

Nói trắng ra là quyền lực của họ Chu đang có dấu hiệu lụi tàn dần, họ Chu làm mất lòng hoàng đế, từ sau hôm nay người trong thiên hạ biết chuyện này sẽ chỉ nhạo báng họ Chu nhiều hơn mà thôi.

Đại thừa tướng chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn rồi ngất xỉu.

Người của họ Chu kinh hoảng thất thố, vội vàng đỡ lấy đại thừa tướng.

Ánh mắt Tuyên Đế lạnh lùng, thầm nghĩ đại thừa tướng không tỉnh lại nữa thì tốt quá nhưng ông ta không thể làm như vậy.

"Người đâu? Truyền thái y."

Tuyên Đế hạ lệnh, một cung nhân lập tức chạy đi, lại có vài người nâng đại thừa tướng đến nội điện cách vách, thái y mau chóng vào trong khẩn trương thi cứu.

Duệ Vương ngơ ngác, đại thừa tướng là ông ngoại gã, họ Chu là trợ lực của gã, họ Chu không thể ngã được, trong lòng Duệ Vương cực kỳ sốt ruột.

"Duệ Vương." Lúc này Tuyên Đế lại vẫy tay gọi.

Duệ Vương bận bịu bò dậy, ba bước rút thành hai bước lên ngự giai quỳ dưới gối Tuyên Đế.

"Con vừa bảo thân hãm quân địch, là thật sao?" Tuyên Đế hỏi.

Duệ Vương nơm nớp lo sợ đáp: "Vâng... nhi thần... nhi thần..." Duệ Vương cũng không dám nói thật.

Tuyên Đế vỗ vai của Duệ Vương: "Vất vả cho con rồi, theo trẫm hồi cung, đêm nay mở tiệc khao thưởng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play