Ngày mà Tuyên Đế hạ chỉ, nhà họ Chu cũng gửi thư chạy suốt đêm rời khỏi kinh thành.
Chu Thiền nhận được phong thư chấn động được gửi gấp từ nhà mới biết Lưu Trạm đã bỏ qua lão để báo tin cho Tuyên Đế.
Tuyên Đế phong cho Lưu Trạm làm tướng quân Tề Vân, đô đốc của núi Tề Vân, không những thế còn nhân cơ hội này triệu Duệ Vương hồi kinh, Chu Thiền sẽ không thể lấy danh nghĩa của Duệ Vương để tổng quản Bắc Cương được nữa.
Đối với Chu Thiền mà nói, phong thư này đúng là hết tin dữ này đến tin dữ nọ.
Trong thư còn nhắc tới sức khỏe của Chu đại thừa tướng không tốt, muốn Chu Thiền nhanh chóng sắp xếp và bàn giao lại sự vụ của quân bắc để về kinh.
Chu đại thừa tướng dặn đi dặn lại Chu Thiền đừng nên tiếp tục hơn thua với Lưu Trạm nữa, Chu Thiền chỉ cần củng cố lại binh quyền trong tay rồi truyền lại quân bắc cho Chu Tùy để bảo vệ núi bảo vật một cách thuận lợi là được.
Chu Thiền không kể lại với Duệ Vương một câu nào về chuyện trong thư, thừa dịp khâm sai vẫn chưa tới Tấn Dương, lão phải tranh thủ thời gian lợi dụng Duệ Vương để lót đường cho Chu Tùy.
Trong quân bắc, Từ Mục Viễn đức cao vọng trọng nhất, lại tự mình đốc chiến vài chiến dịch quan trọng, nếu Chu Thiền từ bỏ trọng trách của đại tướng quân thì người xứng đáng tiếp quản vị trí tướng lĩnh quân bắc nhất chỉ có thể là Từ Mục Viễn.
Về phần Chu Tùy, dù là tư lịch hay xuất thân đều không bằng Từ Mục Viễn nhưng có một điểm Chu Tùy hơn Từ Mục Viễn đó chính là gã còn trẻ, chứ với tuổi tác của Từ Mục Viễn thì chuyện về hưu cũng chỉ còn thiếu một bức tấu chương mà thôi.
Chu Thiền lấy danh nghĩa Duệ Vương đệ một bức tấu chương vào kinh, mặt ngoài là lo nghĩ cho Từ Mục Viễn đã gần sáu mươi mà vẫn phải làm gương cho binh sĩ thủ vệ biên cương, muốn thay ông ta thỉnh công, thật ra ý tứ chính là ám chỉ bọn họ bắt một ông già từng đó tuổi phải phòng thủ biên cương là hành động vô nhân đạo.
Có gia tộc họ Chu quạt gió thêm củi cho bức tấu chương này, nâng kiệu mời Từ Mục Viễn về kinh rồi phong cho một hư chức gọi là để phòng thủ kinh đô, cứ vậy mà xong việc.
Kể từ đó, quân bắc chỉ còn lại hai vị tướng quân là Chu Tùy và Trương Thái Ninh.
Trương Thái Ninh xuất thân tiện tịch vô quyền vô thế, vậy nên kế tiếp đương nhiên là Chu Tùy thuận lý thành chương tiếp quản quân bắc, thứ nhất là tiếp tục canh giữ núi bảo vật, thứ hai tiếp tục ăn bớt quân lương.
Gia tộc họ Chu còn cần mượn dùng nguồn tài chính khổng lồ để nuôi dưỡng thế lực lớn hơn, bọn họ trăm triệu lần không thể để vuột mất hai nguồn thu này.
Ngay sau khi đăng cơ Tuyên Đế động thủ diệt họ Lưu và họ Tống, họ Chu thế chân vào nên mới sở hữu được quyền thế ngày hôm nay, đến bây giờ gia chủ họ Chu đã khắc sâu vào nhận thức rằng chỉ có quyền thế ngập trời mới có thể bảo vệ được gia tộc an toàn.
Khống chế binh quyền khống chế triều đình hẵng còn chưa đủ, nữ nhân họ Chu còn phải đời đời làm hậu, họ Chu đời đời giao kết huyết mạch với hoàng tộc, tiện đà cho họ Chu khống chế cả hoàng đế.
Phải như vậy thì họ Chu mới có thể sánh cùng trời đất! Chu Thiền hết mực kiên định với mục tiêu này.
Trong nửa tháng ngắn ngủi, Chu Thiền mượn danh nghĩa Duệ Vương liên tục điều động nhân thủ loại bỏ hết những kẻ đáng nghi, nắm chặt quân bắc, họ Nhan và thành Tấn Dương trong tay.
Chu Thiền cũng không lừa gạt Từ Mục Viễn, gọn gàng dứt khoát nói với ông ta chuyện về hưu, Từ Mục Viễn tức giận trong lòng nhưng không dám nói gì.
Tuy Từ Mục Viễn cũng không định sống mãi ở Bắc Cương, so với bất kỳ kẻ nào ông ta là người hiểu rõ nhất rằng Chu Thiền không đáng tin cậy, nhưng loại thái độ mặc kệ ý muốn của người khác, thậm chí tiền trảm hậu tấu rồi mới báo lại một tiếng như thế này vẫn khiến Từ Mục Viễn thầm ghi hận.
Từ ngày bị Chu Thiền thông báo chuyện này, Từ Mục Viễn không quay lại Cấp Dương Quan nữa mà ở thành Tấn Dương cáo ốm, chờ Tuyên Đế phê chuẩn ông sẽ lập tức hồi kinh.
Còn bên Duệ Vương, từ khi biết Tào mỹ nhân và con trai mất tích thì chẳng buồn ăn uống, Chu Thiền cầm đại ấn của gã duyệt công văn gì gã cũng mặc kệ, cả ngày chỉ có say rượu mơ màng hồ đồ.
Duệ Vương nhớ trước lúc quân Yến kéo xuống phía Nam mình đã trộm đi gặp mặt con lần cuối cùng, đứa bé mới ba tuổi nhưng đã có thể làm động tác hành lễ với gã, còn hiểu chuyện hỏi han ân cần.
Nghĩ đến thôi là hốc mắt lại ướt, ban đêm Duệ Vương nằm mơ không phải thấy con trai bị Chu Thiền giết thì cũng là thấy đứa con quý giá của mình bị lôi đi làm nô lệ, tỉnh mộng rồi càng đau đớn hơn.
Chu Thiền cũng phái khá nhiều nhân thủ đi tìm người.
Thôn dân của thôn làng kia đều nói khi người Yến xông vào cướp bóc, hầu hết phụ nữ và trẻ nhỏ bị bỏ lại, có lẽ đã bị người Yến bắt đi mất rồi, Chu Thiền cũng tin tưởng, tìm mấy ngày không thấy nên không tiếp tục tìm nữa.
Duệ Vương hiện giờ đã căm thù Chu Thiền đến tận xương tuỷ.
Sau đó, Triệu Hằng Phủ nán lại mấy ngày ở trấn Thương Vân rồi cáo từ, dưới sự hộ tống của thị vệ, cha con Triệu Cát Chương mang theo Tào mỹ nhân và hoàng trưởng tôn rời đi trước, Lưu Trạm cũng cùng Triệu Hằng Phủ đi tới thành Tấn Dương.
Lưu Trạm chọn ba ngàn kỵ binh tháp tùng, đương nhiên đây đều là kỵ binh dùng thương, hắn vẫn chưa muốn làm lộ chuyện mạch đao quá sớm.
Trên đường núi, quân kỳ thêu hai chữ Tề Vân đón gió tung bay, ba ngàn kỵ binh trước sau áp trận, đội quân ngập tràn khí thế tiến vào địa giới Tấn Dương lập tức kinh động đến hết trong ngoài thành Tấn Dương.
Về tình về lý thì khâm sai đến thành Tấn Dương, quan viên tướng lĩnh của quân doanh đều nên ra khỏi thành nghênh đón.
Nhan Khải Tu và Phái Công Ly vội vàng tổ chức cho quan viên lớn nhỏ ra khỏi thành, đến nỗi bên quân bắc có ai tới hay không hai người họ cũng chẳng quản nổi.
Thành Tấn Dương vừa mới trải qua một trận đại chiến không lâu, khu vực đồng hoang ngoài thành khắp nơi toàn là dấu vết lửa thiêu và máu khô đen nhánh khó phân biệt.
Chỉ thấy giữa khoảng đất hoang vu điêu tàn đó, thứ đập vào mắt mọi người đầu tiên chính là hai mặt quân kỳ, kỵ binh đi đầu giơ quân kỳ Tề Vân đón gió mà đến.
Ngay sau đó là kỵ binh dùng thương bốn người một hàng, trên mỗi đầu thương đều buộc lụa đỏ giống nhau, bay phần phật trong gió nhịp nhàng tiến bước.
Ước tính qua thì có khoảng một ngàn kỵ binh, Lưu Trạm mặc bộ quan phục màu đỏ thẫm, đầu đội kim sơn lương quan xuất hiện trước mắt mọi người.
Chỉ thấy bộ quan phục kia của Lưu Trạm thêu hình đầu hùng sư dữ tợn bằng tơ vàng, đây là chế thức của tướng quân tam phẩm, hùng sư giương nanh múa vuốt khí thế kinh người, người mặc nó lại còn là Lưu Trạm, thật khiến người ta e ngại từ tận đáy lòng.
"Đến rồi, đến rồi." Nhan Khải Tu lẩm bẩm.
Ánh mắt Phái Công Ly ảm đạm: "Đạt được công lớn như vậy thì chức quan tam phẩm cũng là hết sức bình thường."
Lúc này chư tướng của quân doanh quân bắc mới khoan thai tới muộn, Duệ Vương dẫn đầu, Chu Thiền, Chu Tùy, Trương Thái Ninh, còn có Từ Mục Viễn vẫn luôn cáo bệnh không ra cũng có mặt.
Lúc Chu Thiền nhìn thấy Lưu Trạm quả nhiên được chức quan tam phẩm, tức giận trong mắt dường như sắp hóa thành thực thể.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Lưu Trạm sẽ trở thành chướng ngại vật lớn nhất của họ Chu ở Bắc Cương, trong nháy mắt Chu Thiền cảm giác được sự uy hiếp ập vào mặt.
Một kẻ biết nhiều bí mật nội bộ như vậy, thế mà Chu Thiền lại để hắn làm thuộc hạ của mình rồi liên tiếp từng bước thăng chức.
Hồi tưởng lại chuyện đó, Chu Thiền vừa hối hận vừa bực bội bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội diệt trừ hắn, hiện giờ Lưu Trạm đủ lông đủ cánh rồi, Chu Thiền có muốn xuống tay cũng không thể nữa.
Thứ Chu Thiền nhìn chính là Lưu Trạm, thứ mà Từ Mục Viễn và Trương Thái Ninh nhìn lại là binh lính thủ hạ của Lưu Trạm.
Đội ngũ động tác nhất trí và áo giáp vũ khí đều tăm tắp, toàn quân nhìn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, còn cả khí thế hung hãn trên người mỗi binh sĩ.
Chỉ xách đại một binh lính như vậy ra thôi cũng đủ làm binh hạng nhất ngàn dặm mới chọn được một của quân doanh quân bắc, nhưng chỗ này của Lưu Trạm phóng mắt nhìn xa toàn là binh hạng nhất, dẫn dắt một quân đội như vậy bảo sao lại có thể xông thẳng vào đại đô nước Yến.
Ánh mắt Từ Mục Viễn thay đổi, thầm nghĩ người này quả thực rất có khí phách.
Đội ngũ dừng lại trước cửa thành, Lưu Trạm xuống ngựa nhưng không lập tức tiến lên mà vòng ra sau đỡ Triệu Hằng Phủ xuống xe.
Sau khi Triệu Hằng Phủ xuống xe, tùy tùng lập tức trái phải theo sau Triệu Hằng Phủ đi về phía Duệ Vương, Lưu Trạm vẫn chưa lập tức đuổi theo, hắn lại lần nữa với tay vào trong xe ngựa.
"Nào."
Tống Phượng Lâm mặc bộ nho phục trắng tinh, hơi do dự, Lưu Trạm vẫn giữ nguyên tư thế tay, nói: "Có ta ở đây, đừng sợ."
Lão hoàng đế biết thì sao nào? Hắn muốn bảo vệ người này, ba vạn tướng sĩ chẳng nhẽ để trang trí chắc, ngay cả thiết kỵ quân Yến hắn cũng đánh xong rồi, binh Sở tới hắn cũng không sợ.
Không thể cứ mãi giấu Tống Phượng Lâm sau lưng quân Tề Vân, tất cả những thành công trong tương lai sắp tới của hắn đều phải có tên Tống Phượng Lâm.
Lần này Lưu Trạm thuyết phục y tới, phần nhiều là muốn tiêu trừ gút mắc trong lòng của người từng trải qua khổ nạn như Tống Phượng Lâm, giúp y có thể đường hoàng đứng trước mặt người khác.
Tống Phượng Lâm do dự một lát, cuối cùng vẫn vươn tay ra, để Lưu Trạm đỡ mình xuống xe ngựa.
Lưu Trạm đưa mắt nhìn Quách Đông Hổ và Chu Tử Minh trong đội ngũ, hai người lập tức đứng vào hai bên trái phải che chở cho Tống Phượng Lâm, tự mang một loại khí thế rất dọa người: ai dám tới gần nửa bước lập tức đánh thành tàn phế.
Lưu Trạm đỡ bội đao bên hông ngẩng đầu bước về phía trước.
Dưới cửa thành, Triệu Hằng Phủ thấy Duệ Vương lập tức quỳ xuống hành đại lễ: "Thần, Lễ bộ thượng thư Triệu Hằng Phủ bái kiến Duệ Vương!"
Duệ Vương cảm nhận được sự tôn trọng đã lâu không có, thân thiết chân thành tiến lên nâng ông dậy: "Triệu đại nhân mau đứng lên."
Triệu Hằng Phủ không đứng lên mà mắt trào lệ nóng nói: "Điện hạ! Bệ hạ thật sự mong nhớ điện hạ, muốn lão thần hộ tống điện hạ về kinh!"
Duệ Vương đầu tiên là sửng sốt, sau đó mừng như điên: "Ngươi nói thật sao?"
Triệu Hằng Phủ vẫn quỳ như cũ: "Hoàn toàn là thật! Xin điện hạ khởi hành ngay lập tức, trở về bây giờ để kịp tiết vạn thọ của bệ hạ, bệ hạ cố ý dặn dò lão thần, cần phải đưa điện hạ về kịp."
"Phụ vương phái người tới đón ta." Duệ Vương cảm thấy rất không thực, cứ như đang nằm trong mơ.
Gã tựa như một đứa con bị cha mẹ vứt bỏ rồi tìm lại, hơn nữa gần đây ở Bắc Cương gã bị Chu Thiền bức bách quá nhiều, rồi còn trải qua chuyện sống sống chết chết, toàn bộ cảm xúc phức tạp nhất thời phát tiết cả ra để rồi khóc rống lên như một đứa trẻ, lau nước mắt nghẹn ngào: "Ta còn tưởng phụ hoàng quên ta rồi."
Triệu Hằng Phủ an ủi: "Điện hạ chớ nói lời ngốc nghếch như vậy, điện hạ là hoàng trưởng tử mà bệ hạ trân trọng, bệ hạ quên thế nào được."
Duệ Vương gật đầu lia lịa, trong phút chốc đã khóc đến độ nói không thành lời.
Lúc này Chu Thiền không còn tâm trạng hỏi han Duệ Vương nữa, lão nhìn thấy hình bóng áo trắng đi theo sau Lưu Trạm, chỉ cảm thấy cực kỳ quen mắt.
Họ Chu vì để nắm giữ triều cương, kinh sợ thế gia mà cam tâm tình nguyện làm đao phủ của Tuyên Đế, một tay chủ trì thảm án diệt môn của họ Tống.
Cuối cùng chỉ còn lại cha con Tống Nghi Quân và Tống Phượng Lâm, lúc đó hoàng hậu của Nhân Đế tiến cung lấy cái chết ra để ép bức, làm loạn ầm ĩ, cuối cùng Tuyên Đế mới thoái nhượng một bước để họ sung quân cho xong việc.
Chu Thiền còn tưởng rằng họ Tống đã chết hết, nhưng người trước mắt lại khiến lão nhớ tới Tống Nghi Hiên thời còn trẻ, con trai trưởng của Tống Phương Thành, kẻ kinh tài tuyệt diễm từng luôn áp trên lão một cái đầu dù là khi học ở thư viện hay trên triều đình, Tống Nghi Hiên!
Chu Thiền khẽ giật mình, bởi vì ánh mắt của người nọ nhìn qua mang theo sát ý lạnh lẽo.
Ngay lập tức Chu Thiền nhanh trí nghĩ tới, lão trầm giọng quát: "Tại sao nơi này lại có trọng phạm xuất hiện!? Người đâu!? Mau bắt lấy!"
Thị vệ tùy tùng của Chu Thiền ngây ngẩn, đứng ở đây đều là những nhân vật lớn, lấy đâu ra trọng phạm?
Nhưng thị vệ cũng không dám cãi lời, lập tức tiến lên định bắt người, không ngờ kỵ binh Lưu Trạm mang đến lập tức động thương khiến bọn họ sợ tới mức lui về.
"Ha ha ha ha!" Lưu Trạm ngửa mặt lên trời cười to.
Sắc mặt Chu Thiền đen như đít nồi.
Khuôn mặt Lưu Trạm đang cười nhưng ý cười này không chạm tới đáy mắt, hắn đỡ đao kiêu ngạo đứng đó, nói: "Quên không giới thiệu, vị này chính là Tống tiên sinh, mưu sĩ đệ nhất dưới trướng bản tướng quân, cũng là người mà bản tướng quân trân trọng nhất."
Chu Thiền đang lo không bắt được nhược điểm nào để chèn ép Lưu Trạm, ngay lập tức mở miệng: "Ngươi dám chứa chấp trọng phạm triều đình, đây chính là..."
"Đại tướng quân!" Lưu Trạm trầm giọng ngắt lời, "Án của họ Tống đã kết thúc rồi, ông vẫn đang sống ở thời đại mười năm trước à?"
Trước giờ nào có ai dám cãi lại Chu Thiền, nay thình lình bị khí thế của Lưu Trạm lấn lướt, lão nghẹn họng không phản bác được ngay.
Nhắc tới họ Tống, lúc này Từ Mục Viễn vốn xuất thân thế gia cũng lập tức nhớ ra.
"Vị này chính là cháu trai của quốc trượng An Quốc công dưới thời Nhân Đế ư?" Năm đó đúng là có một đứa con trai một đứa cháu trai bị phán lưu đày, mà đứa cháu kia rất nổi danh, Từ Mục Viễn cũng từng nghe đến.
Mọi người ở đây sôi nổi nghị luận, năm đó họ Tống diệt môn khiến thiên hạ khiếp sợ, đây chính là thảm án diệt môn lớn nhất từ thời Đại Sở làm chủ thiên hạ tới nay.
Lưu Trạm đứng bất động giữa hai bên trận doanh, khí thế của hắn bức người, tiếng nói âm vang hữu lực: "Mọi việc chính vụ nội vụ của núi Tề Vân đều do Tống tiên sinh quyết định, hôm nay bản tướng quân đưa Tống tiên sinh tới để chư vị nhận mặt, miễn cho sau này đưa chính lệnh tới, các ngươi lại lấy cớ nói không biết là ai."
Chu Thiền nghe đến đoạn đưa lệnh tới, lập tức khiển trách: "Lưu Trạm! Đây là Tấn Dương, liên quan gì đến ngươi đâu!?"
Lưu Trạm khinh thường liếc Chu Thiền: "Bệ hạ lệnh cho bản tướng quân làm đô đốc núi Tề Vân, tất cả thành trấn thuộc địa giới núi Tề Vân đều nằm dưới sự quản lý của bản tướng quân."
Nhất thời toàn hiện trường trở nên yên tĩnh, thành Tấn Dương nằm trong sơn cốc giao thoa giữa bình đỉnh Phù Dung và bình đỉnh Đại Trúc, cũng vừa khéo thuộc vào địa giới núi Tề Vân.