*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Ngonhinlalien

Beta: Jenny Thảo

"Đứa nhỏ, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà hầu như từng nhà trong thành đều treo lụa đỏ cầu lấy một chút máu thịt của ngươi." Khuôn mặt già dặn của thành chủ được mặt nạ tinh xảo che khuất hơn nửa, đứng bên ngoài nhà giam ngập nước, mặt mang vui sướng nói.

Dựa theo đề nghị của lão đạo lỗ mũi trâu, Xa Thanh bị giam vào bên trong một lao ngục đầy nước, khắp nơi đều dán phù chú và cấm chế, chặt chẽ đến không kẽ hở, ruồi bọ cũng khó lọt vào. Không biết trong nước được bỏ thêm thứ gì, đuôi rồng của Xa Thanh hiện ra ngay khi hắn chạm vào nước, lớp vảy màu đỏ trên người hắn cũng không ngừng mọc ra.

Xa Thanh ngồi yên lặng dưới đáy nước trong ngục giam, cái đuôi dài vô thức đập vào bức tường ngăn cách trong suốt che trước thủy lao, đau đớn trên cánh tay hắn không ngừng trải rộng, vẩy rồng màu đỏ nổi lên ngày càng nhiều, bình tĩnh mắng: "Người điên."

"Ha ha ha ha người điên?" Khi thành chủ già nghe hắn mắng, ông ta coi như nghe chuyện cười, cất cao giọng cười ha hả: "Không sai, ta đúng là điên rồi, mấy năm nay ta luôn nằm mơ, mơ tìm ra tung tích của ngươi."

"Rồng trong giới Tu chân đã biến mất mấy ngàn năm không xuất hiện. May mà một trăm năm trước, có người từng nói với ta, Thành Tam Giang là nơi ba sông đổ về, phù sa bên bờ, chính là nơi rồng thần sinh sống... Một trăm năm..." Trong đôi mắt người đàn ông chứa đầy cố chấp và điên cuồng: "Ta vẫn luôn đợi ngươi ở đây... Đợi ngươi suốt một trăm năm!"

"Ta nhất định phải uống máu của ngươi, ăn thịt của ngươi mới có thể nhảy ra luân hồi. Bằng không, khi tuổi thọ đã hết, sẽ rơi vào kết cục tan thành mây khói!"

"Ngươi không thể nhảy ra luân hồi." Xa Thanh lạnh nhạt liếc nhìn hắn, nói: "Ngươi sẽ bị trời phạt."

"Trời phạt?" Hai tay thành chủ giương lên cao, đắc ý trong lời nói hiện rõ: "Ngươi phải ra ngoài nhìn lụa đỏ đang bay múa trên cửa từng nhà... Là người toàn thành đều muốn mạng của ngươi! Đều có mục đích chung là giết ngươi, chỉ có một mình ta chịu trời phạt sao? Coi như mấy vạn người trong thành này chịu trời phạt... Nếu có phạt, cũng là cùng ta, cùng chịu trời phạt."

Đúng vậy, người trong toàn thành đều trông mong hắn chết, Xa Thanh có thể tưởng tượng ra những dải lụa đỏ tung bay trong gió trên cửa vạn nhà, không khí tràn ngập vui mừng... Cảnh tượng này đối với hắn mà nói, tựa như bùa đòi mạng, lòng hắn đã sớm chết lặng, hắn quay đầu sang chỗ khác, ghê tởm mà chửi nhỏ: "Ma quỷ."

"Phật viết: "Ta không vào Địa ngục thì ai vào.", nếu dân chúng toàn thành đều trường sinh bất lão, đối với ngươi cũng có thể xem như là làm một việc có công đức lớn."

"Ta chưa bao giờ tin vào Trời Đất Thần Phật. Nếu nó có thật, vậy người xuống Địa ngục trước phải là ngươi... Còn có mấy vạn bá tánh ngu dốt đằng sau ngươi." Xa Thanh trừng mắt, căm ghét tột cùng nhìn nhân phẩm của người đàn ông trước mắt: "Các ngươi muốn ăn thịt của ta, uống máu của ta đúng không... Các ngươi cứ nằm mơ đi! Đến lúc đó chờ mà gặm xác chết của ta."

Những lời chửi bậy của thiếu niên, thành chủ đều mắt điếc tai ngơ(*). Hắn mỉm cười, thậm chí là yêu thương mà nhìn thiếu niên giữa gông cùm xiềng xích, hỏi: "Nghe đạo trưởng nói, ngươi còn có người thân ở nhân gian?"

(*) Mắt điếc tai ngơ: Bỏ ngoài tai

Hô hấp chợt cứng đờ, Xa Thanh vô thức nắm chặt tay, vảy rồng đỏ bong ra từng mảng, mang theo những tơ máu đỏ tươi hòa vào trong nước, phát ra một tiếng "Tách" nhẹ, tan vào phù chú hình chu sa dán trên vách tường.

"Đạo trưởng tính ra quẻ hắn bị bệnh đến độ sắp chết đây..." Khóe môi người đàn ông hiện lên gian trá, tiếp tục dụ dỗ: "Ngươi muốn gặp hắn?" Thấy hắn không nói gì. Người đàn ông biết mình đã chọc trúng "chân đau" của hắn, vuốt ve mặt nạ lạnh như băng, đắc ý cười: "Ngươi nói, nếu hắn biết đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau của mình là một yêu quái... Còn là yêu quái có thể giúp hắn trường sinh bất lão, sẽ nghĩ gì đây?"

A Cửu... Lòng Xa Thanh thầm gọi, cắn môi dưới, buồn bực không nói.

"Đứa nhỏ, ca ca ngươi sắp chết, nếu có một miếng thịt của ngươi, có thể khiến hắn không bệnh không đau, trường sinh bất lão, ngươi sẽ keo kiệt sao?"

Lẫn trong tiếng hít thở, tiếng nước rơi tí tách nhỏ giọt trên viên ngói của thủy lao cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Nếu nói có thể cứu A Cửu, chỉ cần có thể cứu A Cửu. Xa Thanh bỗng nắm chặt tay, bảo hắn làm gì hắn cũng làm.

"Ta nghe thuộc hạ báo cáo, nghe nói trên cửa nhà của các ngươi cũng treo một dải lụa đỏ đây." Ngày đàn ông thấy mặt hắn trầm như đáy nước, lại nhằm lòng hắn đang nặng nề mà bổ một đao.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Chết tâm là chỉ đè cọng rơm cuối cùng của lạc đà, trong đáy lòng tràn ra đau đớn bén nhọn, thực sự đã đau đến tận cùng, cũng không thể bật khóc. Sắc mặt Xa Thanh không đổi, không buồn không vui, tựa như một búp bê vải đã mất đi linh hồn, đôi mắt không gợn sóng.

"Nếu là vì A Cửu... Nếu là hắn... Ta... Chấp nhận."

Xa Thanh nắm chặt tay, nhỏ giọng nói.

Mùng tám tháng chạp hôm đó lạnh vô cùng, trời quang trăng sáng.

Trên cổng thành cao, từ ghế thành chủ Thành Tam Giang nhìn xuống, một cái mặt nạ, một cây quạt xếp, phong lưu vô song.

Giữa cổng thành có treo một cái lồng và lô đỉnh sắt kết hợp thành hình Tam Túc Thiên Cương(*), cao chừng bốn mươi thước, nhốt một thiếu niên vẫn dư dả, hai bên cạnh đáy lô có tay cầm, hoa văn được khắc xung quanh có hình Thao Thiết cắn người, đường nét được khắc hoạ rất rõ ràng.

(*) Tam Túc Thiên Cương: Cái lồng sắt hình con chim ba chân thêm đoạn đáy như cái nồi có 4 chân.

Xa Thanh bị nhốt trong một cái lồng được đặc chế, không biết lão đạo lỗ mũi trâu dùng pháp thuật gì, đuôi rồng của hắn không thể thu lại... Hắn biết làm vậy là kế công tâm(*), khiến tâm trí dân chúng khi nhìn thấy hắn sẽ nổi lên căm phẫn, khác hẳn khi nhìn người thường.

(*) Kế công tâm: Điều khiển tâm trí.

Dưới chân là nước sông đào bảo vệ thành không ngừng chảy xiết, sóng nước va đập cũng không thể át đi tiếng quần chúng đang bàn luận ầm ĩ xung quanh.

"Yêu quái!" Không biết là ai gào lên, một cục đá đập vào trên thái dương, máu liền chảy ra.

Máu tươi đỏ đậm càng thêm khơi gợi lòng hung ác trong dân chúng. Vì thế cục đá, lá rau, trứng thối, tựa như mưa đá, liên tiếp ném về phía hắn.

"Ném chết yêu quái!"

"Đúng! Đánh chết hắn!"

Đã không còn sức lực, Xa Thanh dựa vào lồng sắt, ngẩng đầu không nói một lời, tùy ý để những thứ kia đập vào lưng, làm nứt ra từng vết thương, hắn chỉ nhìn lướt qua khuôn mặt đám người nhốn nháo, tìm kiếm khuôn mặt quen thuộc trong bọn họ.

Ngẫu nhiên có trứng gà đen xì, bốc ra mùi hôi thối bẩn thỉu đập vào trên đầu Xa Thanh, trên đầu dính lòng trắng trứng gà dọc theo trán chảy xuống rơi vào mi mắt, che đi tầm nhìn của hắn, hắn nhẹ nhàng giơ tay gạt đi.

Người ngồi trên cổng thành cao gấp lại quạt xếp, giơ hai tay lên, ngăn lại cảm xúc đang sục sôi của dân chúng, vô cùng đau đớn nói: "Yêu Long này làm xằng làm bậy trong thành, khiến người bị thương mất mạng, dùng tử hình cũng không đủ khiến người hết giận."

"Niệm tình thân thể bán long(*), có công kéo dài tuổi thọ. Vì thế thực hiện hình phạt nấu giết, lấy được canh thì sẽ phân phát hết cho dân chúng, dùng việc này chuộc lấy tội hại nhân gian."

(*) Bán long: Nửa người nửa rồng.

"Giết! Giết! Giết!"

Vừa dứt lời, hàng vạn dân chúng vung tay hưởng ứng.

"Giết! Giết! Giết!"

Tầm nhìn mơ hồ, Xa Thanh không thể tìm thấy bóng dáng A Cửu trong đám người nhốn nháo, lại nhớ tới lời nhắc nhở của thành chủ, A Cửu đang gặp nguy hiểm, lòng hắn dần dần lạnh đi.

Chỉ cần A Cửu có thể sống tốt, đừng nói là ăn một miếng thịt của hắn. Dù là đổi bằng mệnh của hắn, Xa Thanh cũng sẽ không chút do dự đồng ý.

"Không được!" Một tiếng hét lên khiến mọi người sôi nổi tìm kiếm, Xa Thanh đang trong tuyệt vọng cũng ngẩng đầu, mắt dần dần mở to.

"Thành chủ, tuyệt đối không được." Ông lão râu tóc bạc trắng "Bộp" một tiếng quỳ gối dưới cổng thành, hô to.

"Đây không phải là Trương đại phu của Tế Dân Đường sao?"

"Đại phu quen biết yêu quái này à?"

"Đừng nói bừa, chân của mẫu thân ta được chữa khỏi cũng do y thuật của Trương đại phu tốt. Nhiều năm qua ông ấy vẫn luôn "diệu thủ lòng son(*)", làm sao sẽ có liên quan với yêu quái?"

(*) Diệu thủ lòng son: Tâm địa tốt, lòng tốt.

"Vậy sao, nhưng ta nghe nói Trương đại phu không treo dải lụa đỏ trên cửa!"

"Người ta là đại phu, tâm tính nhân hậu cũng không khó hiểu mà."

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Có vài người đã từng nhận lòng tốt của Trương đại phu, vội vàng tiến lên khuyên nhủ, muốn đỡ người có tuổi này lên, nhưng lại bị ông ấy đẩy ra, giọng nói khẩn khiết cầu xin: "Thành chủ đại nhân, đây rõ ràng vẫn là một thiếu niên, hành vi ăn thịt này, uống máu này là không phải người, đây chính là tác phong của yêu ma... Chuyện này thực sự sẽ dẫn đến trời phạt, mong thành chủ đại nhân nghĩ lại!"

"Ông lão." Thành chủ lắc lắc cây quạt vài cái, nhẹ nhàng nói: "Yêu quái này có yêu pháp, chuyên môn hóa thành thiếu niên đi lừa gạt những người chân thành trung thực. Nếu ông không tin, ông hỏi hắn đã từng giết người chưa, có phải là yêu quái hay không?"

Xung quanh chợt im ắng đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, ánh mắt nóng rực của mọi người tập trung nhìn người bị điểm danh - Xa Thanh.

Nhìn thành chủ khí định thần nhàn(*) cười nhợt nhạt ở đằng xa xa, Xa Thanh đờ đẫn cúi đầu, định nói chuyện, lại có người giành nói trước.

(*) Khí định thần nhàn: Bình tĩnh nhàn nhã.

"Hắn chính là yêu quái." Một giọng nói quen thuộc chắc chắn nói.

Xa Thanh bỗng ngẩng đầu, thấy hình bóng A Cửu đứng ở cuối đường lớn gần cổng thành.

Dân chúng xung quanh thấy vậy nhao nhao nghiêng người, nhường cho thiếu niên một đoạn đường nhỏ đi qua.

"A Cửu..." Xa Thanh vươn tay muốn chạm vào hắn, nhưng hắn xa xôi không thể với tới, tiếng gọi đứt quãng cũng bị thổi tan vào trong gió.

A Cửu như không nghe thấy, chân bước tới gần, hít mũi một cái, chậm rãi nói: "Từ nhỏ, ta và hắn cùng nhau lớn lên... đúng là yêu quái." Giọng nói của hắn không lớn, nhưng cũng đủ để tất cả mọi người nghe được rõ ràng.

"Chuyện này..." Trương đại phu ngập ngừng, hắn vuốt râu, trong đầu vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh thiếu niên vì cứu huynh trưởng mà quỳ xuống trước mặt hắn tìm thầy trị bệnh, còn quỳ trước bác lái đò vớt xác nổi danh, dập đầu không ngừng. Thực sự không thể tưởng tượng được đứa nhỏ có tình có nghĩa như thế, lại là yêu quái.

Giống như bị người bóp chặt cổ họng, Xa Thanh cảm thấy hô hấp đều khó khăn, nghẹn đến hai má đỏ bừng, ngay sau đó hắn bật ra những tiếng ho khan dữ dội, ho đến nước mắt cũng không thể ngăn được lăn xuống, nghĩ thầm: A Cửu biết hắn là yêu quái, A Cửu ghét hắn, A Cửu không cần hắn...

- ----------

(*) Đây là Thao Thiết cho mọi người dễ hình dung nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play