Sau khi tỉnh lại, Xa Thanh chợt nhận ra mình đang bị giam lỏng trong một gian phòng vô cùng hoa lệ.
Trên người tỳ nữ mang cơm một ngày ba bữa cho hắn đều mặc quần áo có chất liệu xa xỉ, ngay cả cổ tay cũng được thêu những hoa văn phức tạp. Tỳ nữ kia chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, mi mắt thanh tú, đẹp như tranh vẽ, nhưng mỗi khi hỏi nàng, đây là nơi nào thì đều thấy biểu cảm của nàng giống như con thỏ bị kinh sợ, nàng để mâm xuống, cũng không chia thức ăn mà xoay người rời đi.
Nơi đây, tám phần là trong phủ thành chủ, Xa Thanh lấy đũa khảy mấy miếng đậu phụ trong đĩa, nghĩ thầm.
Đối diện là vài hạ nhân làm việc thường ngày trong phủ, họ hay túm tụm nhai đi nhai lại chuyện nơi này. Khi thành chủ Thành Tam Giang lúc còn trẻ là một mỹ nam tử, không ai biết hắn tới từ đâu, cũng không biết tên thật của hắn là gì, chỉ có một lần may mắn lén nhìn thoáng qua khuôn mặt, liền cảm thán một câu: "phong nghi vĩ trường, bất tự tảo sức(*)." Ngày thường, thành chủ làm việc luôn cố gắng không gây tiếng vang lớn, nhưng lại vì thành mà làm không ít chuyện, như đào đất, xây mương, thuỷ lợi, đê điều tưới tiêu... nên rất được nhân dân toàn thành kính trọng và yêu mến.
(*) Phong nghi vĩ trường, bất tự tảo sức: miêu tả phong thái cao lớn, vĩ đại, tài giỏi, người thường không thể sánh bằng.
Không biết Trương đại phu có lòng tốt đi nhìn A Cửu hay không? Cũng không biết A Cửu đã tốt lên chưa? Trong đầu Xa Thanh ngổn ngang suy nghĩ, dùng chiếc đũa chọc đĩa trứng gà. Từ đầu Xa Thanh cho rằng mình bị bắt là phải bị bắt vào nhà giam. Nhưng lại không ngờ sẽ bị vị thành chủ thần bí này bắt tới để cung phụng ăn uống no đủ. Trong khoảng thời gian ngắn, lòng hắn không yên, đồ ăn tinh xảo vào miệng cũng có chút nuốt không trôi.
Chỉ là không nghĩ tới, khi trời chiều buông xuống, hắn lại có thể gặp được vị thành chủ trong truyền thuyết này.
Chủ nhân thành này được kể là một mỹ nam tử, có thân mình cao lớn, mái tóc dài đen nhánh mượt mà, trên người mặc một chiếc áo dài màu xanh nước biển, áo khoác bên ngoài được thêu bằng chỉ bạc hoa văn những đám mây, bên hông treo ngọc hình con rắn màu đen. Cả người đều có phong thái trác tuyệt vô song... nếu như xem nhẹ gương mặt kia mà nói.
Một khuôn mặt với làn da chảy xệ nhăn nheo đầy nếp vì bị tàn phá bởi thời gian. So với Trương đại phu đã hơn bảy mươi tuổi thì cũng không thua kém đi chút nào... Những đặc điểm này, thực sự là không nên có trên người một người đàn ông trung niên.
"Thành chủ, đây chính là đứa nhỏ trong nhóm người điên đi vớt xác đó?" Bên cạnh thành chủ là một lão già tu đạo lỗ mũi trâu(*) đang híp hai mắt đánh giá thiếu niên trước mặt, ông ta có một đôi mắt rõ ràng đã trải qua nhiều năm sóng gió, con ngươi sáng quắc đến dọa người.
(*) Lỗ mũi trâu: ý chỉ mũi to như mũi trâu.
Thành chủ suy tư một lát, nhìn Xa Thanh chằm chằm, trịnh trọng gật đầu, giống như mãnh thú nhìn thấy con mồi, trong mắt lộ ra tinh quang. Cả người và nét mặt đều toả sáng: "Ta đã đợi nhiều năm như thế, cuối cùng cũng đợi được rồi..."
"Chúc mừng thành chủ, chúc mừng thành chủ." Lão già cười hắc hắc, vỗ tay chúc mừng, rất có ý tứ sâu xa đề nghị: "May là thiếu niên này còn chưa tỉnh lại, phải nhân lúc còn sớm đây..."
Hai người này đều tỏa ra bí hiểm, theo bản năng, Xa Thanh cảm thấy nguy hiểm gần kề, hắn âm thầm nắm chặt nắm tay, đầu gục thấp xuống, tránh đi tầm mắt muốn ăn thịt người của bọn họ.
Hai ngày sau, tin tức thành thủ Thành Tam Giang được mọi người kính yêu bắt được một con rồng thượng cổ, lan truyền nhanh chóng khắp thành.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ, quán trà quán rượu đều là tiếng nghị luận sôi nổi, ầm ĩ.
Đây chính là một chuyện hiếm lạ, trong khoảng thời gian ngắn, có người nghi ngờ, có người kinh ngạc cảm thán, có người nghi hoặc, càng có người biết chuyện mà đi dò hỏi lão đại phu kiến thức rộng rãi.
"Trương đại phu, ta đã lớn tới từng này tuổi rồi còn chưa gặp rồng bao giờ! Ngài đã từng thấy chưa?" Một hán tử có râu tóc mọc thành cụm, mày rậm mắt to, tay hắn chống trước quầy Tế Dân Đường, kiên nhẫn chờ thầy thuốc bốc thuốc, trong miệng ngậm một cọng cỏ.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
"Đúng vậy đại phu, ta nghe nói rồng là một loại động vật, ăn một miếng thịt của nó là có thể kéo dài tuổi thọ. Ngài là đại phu, ngài nói một chút ý kiến coi?"
"Đại phu cho chúng ta một lời giải thích đi!"
"Đúng vậy, cũng cho chúng ta kiến thức, mở rộng tầm mắt."
Mọi người sau lưng xếp hàng nghe được những lời này, cũng sôi nổi phụ hoạ.
"Chuyện này... sách thuốc có viết, xương rồng có thể trấn tĩnh an thần, thanh nhiệt giải độc..." Trương đại phu cũng không nghĩ nhiều, động tác để đồ trên tay ngừng một lát, do dự mở miệng.
Có người kinh ngạc cảm thán: "Vậy có người nói ăn một miếng thịt rồng thì có thể trường sinh bất lão, là sự thật đó!"
Mấy người xung quanh cũng gật gật đầu phụ hoạ, hai mặt nhìn nhau, đều như đang suy tư chuyện gì.
Xương rồng này cũng không phải "xương rồng" kia đâu, Trương đại phu dở khóc dở cười lắc đầu, lại để thêm một chút dược liệu lên bàn một lần nữa, không chút lơ là híp mắt chỉnh quả cân.
"Nghe nói con rồng kia hại chết hai mạng người. Các ngươi nói xem, thành chủ tóm được con rồng kia, sẽ xử lý thế nào?" Bỗng có người vỗ bàn, hỏi: "Sẽ không phải là thiêu sống đấy chứ?"
"Thiêu sống? Làm thế thì rất phí nha!" Hán tử ngậm cỏ nhai mấy cái rồi phun bã ra, rốt cục cũng chỉ là người thành thật, bạo dạn đưa ra ý kiến: "Dù sao cũng là yêu quái, nếu có thể thưởng cho ta, ta sẽ dùng nó làm nồi lẩu, ăn mấy miếng thịt, uống mấy ngụm canh, cũng không uổng công nó thiếu hai mạng người."
Mọi người trong đây đều cười ầm lên.
"Các ngươi cười cái gì? Ta chính là nghiêm túc." Tráng hán cất cao giọng nói, liên tục giải thích: "Không chừng ăn miếng thịt rồng thật sự có thể trường sinh bất lão, nói đi nói lại, đừng nói cho ta một miếng thịt, cho ta một khúc xương ta cũng muốn gặm. Dù sao đến cuối cùng thì con yêu quái này cũng phải chết, chi bằng bồi bổ cho cái dạ dày của ta, các ngươi nói phải không ha ha ha ha hắc ha ha ha ha..."
Rồng là sinh vật thượng cổ, không phải yêu cũng không phải thần. Theo lý mà nói, đối với thần vật cổ xưa, đều nên có tâm kính sợ. Người, sở dĩ làm người là bởi vì nhân tính bổn thiện, trời sinh nên có tâm thương hại. Nếu có mong muốn kéo dài tuổi thọ, ăn thịt này, uống máu này, cầu mong trường sinh(*), người nọ còn là con người sao? Ý tưởng nghe rợn cả người như vậy, so với yêu ma quỷ quái trong truyền thuyết, thì có gì khác nhau?
(*) Trường sinh: sống lâu.
"Được rồi." Lão đại phu thấy bọn họ nói, càng nói càng thái quá, mặt đỏ bừng cất giọng quát lớn: "Ngày thường, khoai lang đỏ nửa chín nửa sống đều có thể khiến người ăn tiêu chảy, càng đừng nói là thịt yêu quái, có tâm trường sinh không thành, ngược lại ném mạng nhỏ của mình đi." Ngay sau đó giương mắt liếc nhìn tuyết rơi nhè nhẹ ngoài phòng, bỗng nhớ tới đứa nhỏ đang hôn mê ở gian nhà rách nát, ông nhẹ giọng gọi Tiểu nhị đến dặn dò vài câu.
Lão đại phu không nhịn được thương xót thở dài, cũng không biết đứa bé bị bắt kia thế nào.
Khi tỉnh lại, hai mắt trông thấy trần nhà rách nát quen thuộc, bị gió lạnh tháng chạp(*) thổi trúng đến lung lay sắp đổ. Tức khắc, A Cửu tỉnh táo lại không ít, hắn ngồi dậy xoa xoa hai mắt mông lung, tìm kiếm xung quanh cũng không thấy bóng người quen thuộc. Trên cổ nặng trĩu, hắn cúi đầu nhìn thì thấy trước ngực là một tấm phù bình an. Tấm phù có khắc hoa văn màu đỏ, bên trong có để một sợi tóc... là tóc của Xa Thanh.
(*) Tháng chạp: tháng 12 âm lịch
Hắn đã bệnh nặng đến mơ màng nhiều ngày, hẳn đã khiến Xa Thanh rất sợ hãi. Nhìn tình hình hiện tại, chẳng lẽ Xa Thanh ra ngoài ăn xin? A Cửu lau mặt một phen, thở ra một hơi dài. Từ trước đến nay, cơ thể Xa Thanh đều không tốt, nhiều ngày cực nhọc bôn ba vì mình như vậy, cũng không biết đệ ấy có chịu nổi hay không. Dù bất kể thế nào, về sau không thể để cho đệ ấy ra ngoài hứng gió lạnh.
Trong đầu chợt có tia sáng vụt qua, A Cửu bật dậy nhanh như chớp, đi tới gần góc tường có giấu một cái bình nhỏ.
Sơn bên ngoài bình đã sớm bong tróc, lộ ra hình dạng bên trong, dưới đáy đã có vài vết nứt, giữa các khe nứt đang thấm ra chất lỏng màu nâu, ướt đẫm những cọng cỏ khô phía dưới, toả ra mùi hăng hắc.
Dùng tay xua đi mùi chua nồng nặc toả ra trong không trung, A Cửu che mũi lại, cẩn thận mở ra, thấy trứng gà bên trong vẫn còn nguyên vẹn thì mới an tâm. Hắn đứng dậy, ôm bình, động tác thận trọng như đi trên băng mỏng tới cửa, hắn sợ trứng gà bên trong bình bị va đập mà vỡ ra. Tuyết vẫn rơi đầy trời, từ đây nhìn ra phố lớn ngõ nhỏ ngoài cửa, trước cửa mỗi nhà đều treo một tấm lụa đỏ đang phấp phới trong gió. Một khoảng trời tuyết bay trắng xoá, khiến nó càng thêm nổi bật, trông vô cùng bắt mắt.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Trời lạnh như vậy mà nhà ai lại có chuyện vui? Những ngày này cũng là sinh nhật của Xa Thanh, lòng hắn nghĩ muốn chúc mừng Xa Thanh thật tốt. Hôn mê đã nhiều ngày nên hắn không biết sinh nhật của Xa Thanh đã qua chưa. Hay để chờ lát nữa Xa Thanh quay lại thì lập tức đưa cho đệ ấy nhỉ.
Hắn đứng ở cửa ôm bình suy nghĩ miên man, vừa quay đầu một cái, tí nữa thì đụng vào người mới tới.
"A? Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!" Trên người Tiểu nhị mặc vải bố, hắn suýt bị đâm nên hơi lảo đảo, khuôn mặt vẫn không giấu nổi khẩn cấp: "Ông chủ nhà ta bảo ta đến truyền lời cho ngươi, đệ đệ của ngươi đã xảy ra chuyện!"
"Choang..." Trên tay chợt nhẹ, cái bình coi như trân bảo nện trên mặt đất, vô cùng vang dội.
A Cửu túm chặt lấy cổ áo người vừa tới, hung tợn hỏi: "Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa!"
Vào mùng tám tháng chạp(*) này, thành chủ luôn được mọi người kính trọng hạ lệnh chiêu cáo toàn thành. Mấy ngày nữa, sẽ xử lý con rồng đã hoá thành hình người làm hại bá tánh trong thành mang đi nấu theo luật lệ. Sách cổ lưu truyền rằng: Nếu ai ăn thịt rồng thì có thể trường tồn thanh xuân, trường sinh bất lão(**). Vì thế, tất cả bá tánh trong thành, nhà ai treo lụa đỏ ở trước cửa nhà, thì sẽ được một phần canh thịt rồng.
(*) Mùng tám tháng chạp: mùng 8 tháng 12 âm lịch
(**) Trường tồn thanh xuân, trường sinh bất lão: trẻ vĩnh viễn, sống mãi không chết.
"Vì không biết rõ ràng chi tiết, ông chủ nhà ta muốn ta đi nhanh về nhanh. Ta truyền lời tới nói, ngày mai là ngày đệ đệ của ngươi bị xử tử trước mặt người dân toàn thành. Nói không chừng, người tiếp theo sẽ là ngươi. Ông chủ nhà ta mong ngươi mau chạy khỏi thành." Tiểu nhị cố sức gỡ từng ngón tay đang túm chặt cổ áo mình của A Cửu, quay người chạy đi. Cuối cùng bóng dáng của hắn trở thành một điểm đen, hoà với tuyết bay không ngừng.
Xa Thanh... Xa Thanh... A Cửu lửa giận công tâm(*), tức đến cả người phát run, hai chân hắn run rẩy đến không đứng nổi. Lụa đỏ phấp phới luôn mang theo không khí vui mừng càng thêm chói mắt. Trong mắt hắn, dải lụa đó như dính đầy máu tươi của Xa Thanh, hắn đột nhiên vùng dậy, liều mạng chạy đi, xông tới cánh cửa đang treo lụa đỏ trước mặt, hai mắt vẫn còn ngấn nước mà rít gào, mạnh mẽ xé rách những dải lụa đỏ này.
(*) Lửa giận công tâm: Giận đến đau lòng.
"Hắn là đệ đệ của ta!"
"Hắn chưa từng hại ai! Các ngươi không được đụng đến hắn."
"Các ngươi là ma quỷ... đừng ai đụng đến một sợi tóc nào của hắn!"
Tiếng động quá lớn, kéo tới không ít người đến xem náo nhiệt, người đàn ông bọc đến kín mít trong gian nhà hắn đang đập vội vã chạy ra. Khuôn mặt người nọ mày rậm mắt to, lưng hùm vai gấu. Thấy hắn gây náo loạn nên trong lòng trào lên giận dữ, nâng chân lên đá mạnh vào bụng A Cửu, cả người A Cửu bay ra ngoài, từ trên cao đập xuống nền tuyết lạnh trắng xoá, tạo ra một cái hố sâu.
"Từ đâu ra một ăn xin điên, thật đen đủi!" Người nọ "phi" một cái, lại chỉnh lại dải lụa đỏ trên cánh cửa. "Bang" một tiếng, cửa đóng lại.
A Cửu nằm ngửa trên đường cái không nhúc nhích, bầu trời âm u, tuyết rơi lả tả xuống người như muốn chôn sống hắn.
"Hắn đã chết rồi sao?"
"Ai biết được? Đừng xen vào việc của người khác, đi thôi!"
A Cửu vẫn còn túm chặt mảnh lụa đỏ hắn vừa xé rách trong tay, do ma sát mà trên tay đã hiện lên những vệt đỏ.
"Xa Thanh, Xa Thanh của ta..."
- -------
Lời beta: Biết ngay mà:)))) A Cửu, Xa Thanh:))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT