Đêm khuya 10 giờ, số 118 đường Massenet, một chiếc xe con màu đen ngừng trước cửa biệt thự nhà họ Cố, hàng trước có hai người ngồi, một nam một nữ.
"Đến rồi." Trương Tam Bắc sờ tay lái, do dự mãi, "Cô nói sở trưởng của bọn tôi thật có thể ở chỗ này sao?"
"Thử vận may xem, chủ nhiệm còn đang chờ, chúng ta không tìm được người biết ăn nói thế nào?" Từ Mạn Trinh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, âm thầm suy nghĩ, cha con Cố gia bình thường đều ở Hàng Châu, căn nhà này chắc hẳn không người, nhưng hôm nay trễ như vậy, lầu hai vẫn còn có một phòng sáng đèn, khó tránh khỏi làm người ta nghi ngờ.
Phát đạn ban sáng sượt qua gò má bắn trúng cánh tay phải, suýt nữa lấy mạng Từ Mạn Trinh. Cô kiểm tra thi thể cộng sự, trừ đòn đánh chí mạng trên huyệt thái dương, toàn thân không còn vết thương nào khác.
Ra tay tinh chuẩn ác độc, nhất định là cao thủ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Nếu mục tiêu của đối phương không phải là Quân Thống, vậy chỉ có thể là vì bảo vệ một người nào đó.
Thẩm Ngọc Điệp sau khi trúng đạn thì mất tích, khu vực này lại có chỗ ở của Cố gia. Trưa nay cô mượn lý do công việc gọi điện cho Tiễu Tổng, lại biết được Cố Hiểu Mộng hôm nay không đi làm.
Xâu chuỗi lại những manh mối này, đáp án có vẻ dễ nhận ra, nhất định là Cố Hiểu Mộng vì để bảo vệ Thẩm Ngọc Điệp, âm thầm quấy nhiễu sát cục của Quân Thống!
Tái ông mất ngựa ai biết được là phúc hay họa, nếu hai người bọn họ hiện tại đều ở đây, có lẽ mình có thể thay mận đổi đào, đem hiềm nghi gián điệp Quân Thống đẩy lên người bọn họ —— Cố Hiểu Mộng là Quân Thống, Thẩm Ngọc Điệp là hạ tuyến do cô ta phát triển. Nhiệm vụ nhà hát lớn Tô Châu thất bại, Thẩm Ngọc Điệp suýt nữa bại lộ, cùng Cố Hiểu Mộng diễn khổ nhục kế, nhằm lấy được sự tín nhiệm của Lý Sĩ Quần.
Không kịp chờ đợi, Từ Mạn Trinh mở cửa xuống xe, nhưng Trương Tam Bắc kéo cô lại: "Chờ một chút, Từ bí thư, cô nghĩ xem, cho dù Thẩm sở trưởng thật sự ở đây, chúng ta đêm khuya tùy tiện vào nhà, lại không có lệnh lục soát, ngộ nhỡ đắc tội Cố gia..."
"Trương Tam Bắc, Thẩm sở trưởng hiện tại sinh tử không rõ, anh không lo lắng chút nào sao?" Từ Mạn Trinh nhíu mày, thất vọng nhìn hắn, "Đến bây giờ còn băn khoăn nhiều như vậy, nam nhân các người a, thật là không có nhân tính!"
"Nhưng mà..." Tựa hồ cũng có đạo lý, chuyện tao ngộ ban sáng quả thực kinh khủng, hắn hiện tại vẫn còn sợ hãi trong lòng. Vết máu của Thẩm Ngọc Điệp kéo dài đến bức tường liền đứt đoạn, bên kia tường là đại học y Chấn Đán, nhưng bọn họ đã đem trường học lật lên một lần, một người sống sờ sờ vậy mà lại vô căn cứ biến mất.
Tuy rằng Thẩm Ngọc Điệp tính tình lạnh nhạt, nhưng đối xử với hắn coi như không tệ, nếu thật sự chết, đổi thành cấp trên khác, hắn lại phải chịu khổ rồi. Trương Tam Bắc nghĩ một chút, yên lặng xuống xe, đi theo phía sau Từ Mạn Trinh bước về phía biệt thự.
Còn chưa chờ gõ cửa, cửa lớn đã két một tiếng mở ra.
"Ôi chao, đây không phải là Từ bí thư sao? Đã trễ thế này, cô đây là...?" Cô Triệu đứng bên trong cửa nghi hoặc không thôi, quan sát hai người từ trên xuống dưới, tựa hồ không hoan nghênh mấy vị khách không mời mà đến này cho lắm.
Từ Mạn Trinh ngạc nhiên, chuyện gì xảy ra đây?
Trương Tam Bắc vội vàng giải thích: "Vị phu nhân này, chúng tôi là Số 76. Buổi sáng có người đồng liêu mất tích trong khu vực này, chúng ta đi xung quanh hỏi thăm chút manh mối, nên trễ như vậy mới quấy rầy ngài."
"Tôi là quản gia Cố gia, họ Triệu." Cô Triệu nhàn nhạt nói, "Anh nói đồng liêu, là vị Thẩm sở trưởng đó ư?"
"Đúng đúng đúng, Triệu tiểu thư, cô biết cô ấy sao?" Trương Tam Bắc kích động không thôi, Từ Mạn Trinh lại thật sự đoán đúng rồi!
Nhắc tới Thẩm Ngọc Điệp, cô Triệu lắc đầu một cái, mặt lộ không vui: "Chỉ biết là có người này, không biết tung tích của cô ấy, các người đi chỗ khác hỏi đi."
"Triệu tiểu thư, xin đợi một chút." Từ Mạn Trinh nhìn thấy cô Triệu mặc y phục đi ra ngoài, nghĩ đến ban nãy đối phương chủ động mở cửa, liền hỏi, "Ngài đây là muốn đi ra ngoài sao?"
"Đúng là muốn đi ra ngoài một chuyến, sao vậy, ngay cả việc này Số 76 cũng muốn quản?" Cô Triệu ngày thường nói chuyện bao giờ cũng điềm đạm hòa khí, hôm nay lại giống như bực bội, giọng điệu cũng không thân thiện.
Từ Mạn Trinh không nhìn ra ý đồ, chỉ cảm thấy càng thêm nghi hoặc, còn chưa biết đáp lại như thế nào, xa xa trên cầu thang phòng khách truyền tới một thanh âm trầm thấp: "Là Hiểu Mộng trở về sao? Khụ khụ..."
"Tiên sinh, không phải là Hiểu Mộng." Cô Triệu xoay người nghênh đón, "Tôi đang muốn đi tìm cô ấy đây! Bệnh thương hàn của ngài chưa khỏi, đừng đợi nữa, để tôi đỡ ngài về nghỉ."
Cố Dân Chương phất tay một cái, đi về phía sô pha: "Tôi ở đây chờ nó! Cô cũng không cần đi ra ngoài nữa, tôi ngược lại muốn xem xem nó định lúc nào mới về! Giờ đã là mấy giờ rồi, trong mắt nó có còn người cha này hay không! Khụ khụ khụ..."
Cô Triệu hướng hai người Từ Trương xin lỗi cười một tiếng, miệng còn đang an ủi Cố Dân Chương: "Hiểu Mộng dĩ nhiên là quan tâm ngài rồi, sáng sớm hôm nay tôi gọi điện thoại nói ngài bị bệnh, cô ấy gấp đến mức ngay cả điểm tâm cũng không ăn đã chạy tới Thượng Hải rồi! Ngài đừng nóng giận."
"Hừ, ai biết nó quan tâm ta, hay là quan tâm mấy thứ rối loạn bên ngoài... Ồ, có khách?" Cố Dân Chương như thể bây giờ mới nhìn thấy hai người ngoài cửa, ngẩn ra.
"Cố hội trưởng, kính chào ngài, tôi là Từ Mạn Trinh." Bị bơ một trận, Từ Mạn Trinh có chút lúng túng.
"Ồ, Từ bí thư à, đã lâu không gặp, trễ thế này rồi có việc gì gấp sao?" Cố Dân Chương ngồi xuống, sắc mặt không rõ hỉ nộ, "Triệu tiểu thư, mời khách tới ngồi đi."
Cô Triệu vừa chiêu đãi hai người vào nhà vừa giải thích với Cố Dân Chương: "Tiên sinh, bọn họ đến tìm người."
Nụ cười của Cố Dân Chương trong nháy mắt cứng đờ, thổi thổi ly trà nóng, tựa hồ hiểu rõ trong lòng: "Người các người muốn tìm, không có ở chỗ ta."
"Cố hội trưởng còn chưa nghe tôi nói, đã biết không có người chúng tôi muốn tìm?" Từ Mạn Trinh từ tay cô Triệu nhận lấy ly trà, thẳng thừng hỏi.
"Sáng sớm hôm nay động tĩnh lớn như vậy, dù ta có nằm trên giường bệnh cũng nghe được tin tức." Cố Dân Chương cười một tiếng, ánh mắt lại lộ ra lo lắng, "Kính nhờ Từ bí thư sớm một chút tìm được người, ít nhất sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
"Không ngờ Cố hội trưởng lại nghĩ như vậy, Mạn Trinh còn tưởng ngài không hy vọng chúng tôi tìm được người nữa chứ."
"Hồng trà nhập khẩu từ Ấn Độ này, tuy mùi vị khá tốt, nhưng rốt cuộc vẫn kém hơn trà Long Tỉnh truyền thống của Hàng Châu chúng ta. Có một số thứ chỉ có thể nếm thử cho biết, không thể bày lên mặt bàn được." Cố Dân Chương nhìn nước trà trong ly thở dài, ý vị sâu xa nói, "Nhưng mà tiểu nữ trong nhà ly kinh phản đạo, khăng khăng thích những thứ mới mẻ, ta già rồi, không quản được nó. Các người sớm tìm được tung tích cô ta, con gái ta có thể về nhà sớm, người cha như ta cũng có thể an tâm."
Nghe lời này, ý là Cố Hiểu Mộng ra ngoài tìm Thẩm Ngọc Điệp rồi. Từ Mạn Trinh như có điều suy nghĩ, trạng thái của Cố Dân Chương không giống như đang diễn, từng biểu tình rất nhỏ của cô Triệu cũng không lộ chút cố ý nào. Chẳng lẽ bản thân nghĩ sai rồi, Cố Hiểu Mộng thật sự nhận được tin Thẩm Ngọc Điệp bị tập kích nên mới chạy tới?
"Vậy thì Cố hội trưởng, chúng tôi không quấy rầy ngài nữa." Từ Mạn Trinh dĩ nhiên muốn đợi thêm một hồi, chờ Cố Hiểu Mộng trở lại, nhưng Cố Dân Chương đã nói đến mức này, bọn họ cũng không tiện ở lâu.
Trương Tam Bắc nghe vậy, vội vàng uống cạn sạch nước trà, thoắt cái đứng dậy, theo thói quen liếc mắt lầu hai một cái. Từ Mạn Trinh nhìn thấy ánh mắt của hắn, nhỏ giọng rỉ tai hắn đôi câu.
Cố Dân Chương nhìn thấy cử chỉ của hai người, sắc mặt trầm xuống, bất mãn hỏi: "Làm sao? Các người cảm thấy trên lầu giấu người?"
"Cố hội trưởng ngài đừng hiểu lầm, chỉ là thói quen nghề nghiệp. Ở Số 76 đã lâu, luôn không thể tránh khỏi." Từ Mạn Trinh cười một tiếng, dò xét có chừng mực, "Nếu nơi này đã không có, chúng tôi xin cáo từ trước."
Trở về xe, Trương Tam Bắc cầm ống dòm nhìn chằm chằm lầu hai Cố gia hồi lâu, như cũ nửa bóng người cũng không thấy được, hắn mờ mịt gãi đầu một cái: "Sở trưởng không ở đây, vậy còn có thể ở đâu chứ?"
"Quỷ mới biết, Thẩm Ngọc Điệp a Thẩm Ngọc Điệp, cô bắt bọn tôi tìm thật khổ!" Từ Mạn Trinh đốt điếu thuốc, tối nay xem như khỏi ngủ, "Ở nơi này trông chừng, ngộ nhỡ Thẩm sở trưởng đến Cố gia nhờ giúp đỡ! Ở đây đợi dù sao cũng tốt hơn lái xe khắp phố đi tìm loạn."
Hai giờ sau, hai người vẫn không đợi được bóng dáng Thẩm Ngọc Điệp, ngược lại nhìn thấy Cố Hiểu Mộng lái xe vào biệt thự Cố gia.
Xa xa nhìn thấy dáng vẻ người kia thất hồn lạc phách, Trương Tam Bắc cảm khái nói: "Xem ra Cố Diêm vương này thật sự bị Thẩm sở trưởng của chúng ta mê đảo rồi."
Từ Mạn Trinh không nói một lời, nắm chặt ống nhòm, chân mày nhíu sít sao, như đang suy tư.
"Từ bí thư, còn canh không?" Trương Tam Bắc ngáp một cái, nếu không phải ham muốn sắc đẹp, hắn còn lâu mới cùng Từ Mạn Trinh ở chỗ này ngồi chờ. Nói cho cùng, Thẩm sở trưởng cũng không phải phạm nhân, nào có cái kiểu ngồi canh như vậy!
"Canh!"
Thư phòng lầu hai của Cố gia.
Đồng hồ lặng lẽ di chuyển, Cố Dân Chương xoay xoay chiếc nhẫn, chờ con gái.
Cố Hiểu Mộng bước vào phòng, vẻ mặt vốn dĩ ưu thương mất mát bị quét sạch sẽ: "Ba ba, con nhìn thấy xe của Số 76, quả nhiên vẫn tìm tới."
Cố Dân Chương sắc mặt âm trầm: "Đưa người đi chưa?"
"Ừm." Lý Ninh Ngọc chỉ bảo cô đưa chị ấy đến cổng đại học y, mặc dù không hiểu lắm, nhưng cô vẫn làm theo, sau đó chỉ còn lại một người lái xe hóng gió trong thành suốt hai tiếng đồng hồ.
Thở phào nhẹ nhõm, Cố Hiểu Mộng đi tới đối diện phụ thân, cái mông mới vừa dính vào ghế, Cố Dân Chương liền mắng: "Đứng lên!"
Cố Hiểu Mộng lộ vẻ khó xử, nên đến vẫn phải đến.
Cố Dân Chương đi thẳng vào vấn đề, không nể mặt nói: "Vương Triêu Tông gọi điện thoại đến tận nhà, ta mới biết con biến mất rồi! Con đã không còn là lính mới lần đầu rời nhà tranh nữa, làm việc vẫn cứ không để ý hậu quả như vậy! Tại sao không thương lượng với ta?"
Bức điện báo "Nhà hát lớn Tô Châu" được gửi đến các cơ quan lớn, Cố Dân Chương dĩ nhiên cũng đã nhận được tin tức từ đêm hôm trước. Ông chờ Cố Hiểu Mộng về nhà tìm mình nhờ giúp đỡ, không ngờ con gái đã trực tiếp chạy tới Thượng Hải.
"Thương lượng với ba, Lý Ninh Ngọc đã sớm chết rồi!" Cố Hiểu Mộng oán hận nói, trong đầu đều là hình ảnh lúc sáng sớm, trong lòng lại nghĩ mà sợ, bất mãn chịu đựng đã lâu cuối cùng bùng nổ, "Ngài luôn miệng đáp ứng con, sẽ bảo vệ chị ấy, nhưng kết quả thế nào? Nếu không phải con kịp thời chạy tới, chị ấy không chỉ bị một phát súng trên bả vai thôi đâu!
"Chị ấy là Lý Ninh Ngọc a, một người sánh bằng thiên quân vạn mã, tại sao ban đầu không đưa chị ấy đi Diên An? Tại sao phải đưa chị ấy vào Số 76 đánh cược tính mạng? Cứ muốn ép khô chị ấy, sao ngài lại nhẫn tâm như vậy, ăn thịt người còn không nhả xương!"
"Cố Hiểu Mộng! Con có biết bản thân đang nói gì không!" Cố Dân Chương hầu như chưa bao giờ kêu tên đầy đủ của con gái, chỉ đến khi tức giận cực độ mới như vậy.
Ông sao lại không muốn đưa Lý Ninh Ngọc đi Diên An, sao lại không muốn sắp xếp cho cô ấy con đường an toàn hơn chứ, nhưng mà vận mệnh đã lựa chọn thay cho cô ấy, từ khi sống sót thoát khỏi Cầu Trang, số mệnh đã chú định cô ấy trốn không thoát ván cờ sinh tử này.
"Cô ấy đang thi hành nhiệm vụ của tổ chức, đây là sứ mệnh của cô ấy. Con cũng có sứ mệnh của mình, nhưng mà con ba lần bốn lượt không tuân theo mệnh lệnh thượng cấp, đem bản thân và đồng chí đưa vào trong nguy hiểm!" Cố Dân Chương cố hết sức áp chế lửa giận.
"Không tuân theo mệnh lệnh? Thuận nước đẩy thuyền diễn kịch với Thẩm Ngọc Điệp, đây không phải là ý của ngài sao? Con đều đang thi hành theo mệnh lệnh của ngài mà!" Cố Hiểu Mộng nhướn mi giễu cợt, hùng hổ bức người.
Cố Dân Chương đi tới trước mặt con gái nhìn cô, trầm mặc chốc lát, mở miệng chất vấn: "Tình huống tối nay, nếu ta không tới thay con diễn tuồng, các con định ứng đối thế nào? Chuyện gì cũng không ngó ngàng đến, con có biết Từ Mạn Trinh là người nào không?"
Tiểu quỷ này đạo hạnh quá nông cạn, một mình hành động theo cảm tính đã đành, Lý Ninh Ngọc lại cũng tùy ý nó hồ nháo, cứ như không chút lo lắng sẽ gặp nguy hiểm. Hồi tưởng lại cảnh tượng ngoài ý muốn mấy giờ trước, Cố Dân Chương toát mồ hôi lạnh.
"Ngài thật sự quá không hiểu Lý Ninh Ngọc rồi, thật cho rằng chị ấy sẽ dung túng con tùy hứng mạo hiểm sao?" Nhắc tới Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng không khỏi treo lên nụ cười tự tin vui vẻ, "Ba ba, ngài lo lắng quá mức rồi, chị ấy dĩ nhiên có biện pháp chu toàn bên phía Từ Mạn Trinh, thậm chí so với cách thức của ngài còn tốt hơn!"
Cố Dân Chương bật cười, không cách nào phản bác, lời nói của con gái đích xác có đạo lý, loại người đặt lý trí lên trên hết giống như Lý Ninh Ngọc, tuyệt đối sẽ không bị tình cảm làm mê muội không quan tâm nguy hiểm, cô ấy có thể an ổn ở chỗ này, chính là đã làm xong mười phần chuẩn bị.
Xem ra bản thân già thật rồi, bất tri bất giác, con gái đã sớm có thể một mình gánh vác một phương, thậm chí có thể sánh vai với gián điệp ưu tú nhất trong lòng ông, đã sớm không cần bản thân che chở nữa.
Ông chậm rãi ngồi xuống, buồn rầu mất mát, trong nháy mắt như già đi mười tuổi. Nhìn thấy phụ thân như vậy, Cố Hiểu Mộng cuối cùng không đành lòng công kích ngôn ngữ nữa, cô nắm hai tay của phụ thân, nức nở nói: "Ba ba, cảm ơn ba."
Cô vừa rồi chỉ là nói lẫy, kế sách Lý Ninh Ngọc dùng để ứng phó Lý Sĩ Quần đúng là rất trôi chảy lưu loát, nhưng nếu thiếu mất sự ủng hộ của Cố Dân Chương thì sẽ vất vả hơn nhiều.
Cố Hiểu Mộng cảm ơn phụ thân trước đó đến giải vây, càng cảm ơn ông đã ngầm đồng ý lúc bắt gặp hành động thân mật của hai người.
"Tạm thời không cần lo lắng cho an toàn tính mạng của Ninh Ngọc." Cố Dân Chương thở dài, thành khẩn nói, "Liên tục hai lần ám sát thất bại, đã khiến cho Lý Sĩ Quần cảnh giác cao độ, hai lần hành động này, bất kể có phải là Giang Tuyết chỉ thị hay không, vì để tránh đánh rắn động cỏ, Đới Lạp đều nhất định sẽ hạ lệnh, để hắn dừng lại mọi kế hoạch ám sát."
Cái gì gọi là "bất kể có phải Giang Tuyết chỉ thị hay không", chẳng lẽ còn có người khác vượt quá chức trách? Cố Hiểu Mộng cau mày suy nghĩ.
"Các con đoán không sai, Từ Mạn Trinh đích xác là người của Quân Thống, nhưng không phải cấp dưới của ta, mà là hạ tuyến của Giang Tuyết. Cô ta cũng không biết thân phận của chúng ta, cho nên mới nhiều lần ghim con."
Cố Hiểu Mộng gật đầu một cái, nếu vậy, rất nhiều chuyện đều có thể giải thích được.
"Nhà hát lớn Tô Châu phát nổ, đích xác là mệnh lệnh của Giang Tuyết, nhưng cuộc ám sát hôm nay lại không phải —— Đây là hành vi cá nhân của Từ Mạn Trinh."
Thẩm Ngọc Điệp âm thầm phá hư hành động của Quân Thống, Từ Mạn Trinh nhất định sẽ bất mãn, có thể là sợ Thẩm Ngọc Điệp điều tra ra là mình làm, hoặc có thể là cảm thấy Thẩm Ngọc Điệp là chướng ngại trong việc giết chết Lý Sĩ Quần, nói tóm lại, Từ Mạn Trinh bí quá hóa liều, mới bày ra cái bẫy hôm nay, hơn nữa suýt chút nữa liền thắng.
"Cho nên ngài đã xác định là cô ta?"
"Con nói mình bắn trúng cánh tay phải của tay bắn tỉa kia, lúc nãy cùng cô ta uống trà ta đã xác nhận rồi." Cố Dân Chương nhấp một hớp trà, nhàn nhạt nói, "Cho nên, các con vẫn phải đề phòng Từ Mạn Trinh, người này quá khó khống chế."
"Nếu đã tự mình hành động, tại sao không xử theo quân pháp?" Cố Hiểu Mộng buột miệng nói, lời vừa thốt ra liền hối hận, chột dạ cúi đầu xuống, dù sao hôm nay kẻ tự mình hành động không chỉ có một mình Từ Mạn Trinh.
"Bởi vì Giang Tuyết cực lực bảo vệ cô ấy." Cố Dân Chương không nhịn được cười lên, "Giống như Cô Châu này, ở trước mặt Đới Lạp lúc nào cũng bảo vệ Hồ Điệp vậy."
"Cô ta là con gái Giang Tuyết?" Lại sẽ trùng hợp như vậy sao? Cố Hiểu Mộng trợn to hai mắt, khó tin nhìn về phía phụ thân.
"Không phải." Cố Dân Chương thở dài, "Nhưng cô ấy quả thật rất giống con..."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT