Giữa mùa hè năm 1942.

Cầu Trang, tù trang.

Bên trong tầng hầm âm u đáng sợ, Vương Điền Hương bị trói ở cột trụ trung tâm không thể nhúc nhích, một luồng sáng trắng nhức mắt xuyên thấu qua ao nước trên trần nhà chiếu thẳng xuống, làm hắn không mở mắt ra được.

Đúng là phong thủy luân lưu chuyển*, tiểu cô nương Cố Hiểu Mộng này, một năm trước vẫn còn là dê con đợi làm thịt trong Cầu Trang, mới qua thời gian không bao lâu, không chỉ thăng quan lên làm Sở trưởng Sở Cơ Yếu, còn điều tra thẩm vấn đến cả hắn rồi. Vương Điền Hương hắn ngày trước ở trước mặt gã quỷ tử Ryukawa kia bảo vệ cô ta đủ đường, một chút đau khổ da thịt cũng không để cô ta phải chịu, nhưng cô ta thì hay rồi, ân đền oán trả!

(*) phong thủy luân lưu chuyển: ý chỉ đời lúc lên lúc xuống, quả táo nhãn lồng.

"Hiểu Mộng à..." Vương Điền Hương liếm hàng môi khô khốc, "Cô tha cho tôi đi, tôi thật sự không phải là Cô Châu gì đó đâu!"

"Gọi tôi là Cố thiếu tá." Cố Hiểu Mộng ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn Vương Điền Hương đang bị treo giữa không trung. Cô ta rõ ràng đang ngẩng mặt nhìn mình, nhưng Vương Điền Hương lại từ trong ánh mắt đối phương cảm giác được sự áp bách mãnh liệt từ trên cao đè ép xuống, rét lạnh như băng.

"Được, Cố thiếu tá! Chúng ta cộng sự lâu như vậy, cũng coi như người quen cũ, cô cảm thấy Đới Lạp có thể coi trọng thứ người như tôi sao?" Vương Điền Hương nhếch mép, tự giễu cười.

"Vương sở trưởng, nếu là người quen cũ, tại sao lâu như vậy, cũng không nghe ông đề cập tới việc ở quê quán còn có vợ con?"

"Hiểu Mộng, cô đây là nghe ai nói, Vương Điền Hương tôi có bối cảnh gì người trong Bộ Tư Lệnh đều biết rõ, kẻ giống như tôi sao có thể có vợ chứ?"

"Vậy sao? Trần Tam Bì, nguyên danh Trần Nho, người Tô Châu Côn Sơn, 38 tuổi, phụ thân tên Trần Chi Hoàn, từng làm Hội trưởng Hội Đạo đức Phục hưng..." Cố Hiểu Mộng chậm rãi lên tiếng.

Vương Điền Hương trong nháy mắt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng liền nhanh chóng khôi phục ung dung, giả vờ khinh thường nói: "Những thứ này cũng không phải chuyện mới mẻ gì, tôi còn tưởng Cố sở trưởng bản lãnh bao lớn!"

"Yên tâm, tôi không phải kẻ ngu, người như Vương sở trưởng, nhất định sẽ không quan tâm an nguy của vợ con." Cố Hiểu Mộng cười một tiếng, bỗng nhiên sắc mặt lạnh lẽo, hạ giọng quát lên, "Nhưng có một cái tên chắc hẳn ông sẽ không xa lạ —— Trương Khiếu Lâm!"

"Im miệng!" Nghe đến cái tên kia, Vương Điền Hương phản xạ có điều kiện người đổ mồ hôi lạnh, giãy giụa khiến cho xích sắt trên người phát ra tiếng vang, chuyện này bị hắn giấu cực sâu, ban đầu ngay cả Ryukawa Hihara cũng không tra được, Cố Hiểu Mộng làm sao phát giác được, hắn thẹn quá thành giận mắng, "Mẹ nó! Ai nói cho ngươi!"

"Vương sở trưởng lợi hại a, cầm tiền lương của Uông chủ tịch, lòng hướng người Nhật Bản, vốn cho rằng ông chỉ là ăn cơm hai nhà, không ngờ chủ nhân chân chính còn có người khác!"

Vương Điền Hương không nói, Cố Hiểu Mộng nói tiếp.

"Năm đó, Trương Khiếu Lâm là người đứng đầu Thanh Bang, nhân vật làm mưa làm gió bến Thượng Hải, tiểu đệ dưới tay đông như kiến, trong đó có một người tên Trần Tam Bì, thuê một gian dinh thự cạnh Tây Hồ Hàng Châu, chuyên kinh doanh da thịt. Cầu Trang là nơi hoang vu hẻo lánh trong núi, nhưng dựa vào quan hệ sau lưng, buôn bán lại quá mức phát đạt...

"Nghe nói Trần Tam Bì chọn mở kỹ viện ở Cầu Trang, chính là để thay ông chủ của hắn tìm kiếm bảo tàng Cầu Trang trong truyền thuyết, đáng tiếc! Thực sự đáng tiếc! Hắn còn chưa kịp tìm ra tung tích bảo tàng, người Nhật Bản đã tới rồi, chỉ một đêm, mấy năm khổ tâm kinh doanh của Trần lão bản hủy trong chốc lát!

"Năm năm trước, Bộ Tổng Tư Lệnh Tiễu phỉ Hoa Đông thành lập, Trương Khiếu Lâm để cho Trần Tam Bì dùng tên giả Vương Điền Hương xâm nhập vào trong, một là để tiện thăm dò tình báo cơ mật các phe, hai là để tiếp tục ở lại Hàng Châu thay ông ta tìm kho báu. Về sau nữa, Vương Điền Hương ông thay đổi phe cánh đi theo Tiền Hổ Dực, đầu quân cho họ Uông, mấy năm sau đó cũng lên làm Sở trưởng.

"Tiểu đệ cánh cứng rắn, liền muốn chạy trốn khỏi lão bản sau lưng, nhưng Thanh Bang đâu có dễ thoát thân như vậy? Vì vậy, ông liền tìm đúng thời cơ, hạ thủ giết ông ta!"

"Cái rắm! Ai mà không biết Trương Khiếu Lâm bị hộ vệ của hắn một phát súng bắn chết!" Vương Điền Hương cao giọng cãi lại. Nhưng Cố Hiểu Mộng biết, giờ phút này hắn gào thét chỉ là để che giấu sự chột dạ.

"Vậy sao? Nhưng mà theo tôi biết, hộ vệ họ Lâm kia, hình như là đồng hương của Vương sở trưởng a?" Cố Hiểu Mộng cười lạnh, ánh mắt trong chớp nhoáng lóe lên vẻ giảo hoạt.

"Mặc kệ cô nói thế nào! Cho dù nói toạc lên trời, tôi và Cô Châu cũng kéo không được quan hệ!" Vương Điền Hương liếc nhìn Cố Hiểu Mộng, tỏ ra vô cùng không kiên nhẫn.

"Vương sở trưởng, đừng có gấp mà! Trước nghe tôi nói hết, rồi mới hẵng nghĩ xem ông có quan hệ gì với Cô Châu hay không." Cố Hiểu Mộng híp mắt, chậm rãi nói, "Vụ án của Trương Khiếu Lâm đã sớm kết thúc, hung thủ bị bắt ngay tại chỗ, lưu loát dứt khoát nhận tội đền tội, tôi chả hơi đâu mà đi lật án. Chỉ là, chuyện ông là thuộc hạ cũ của Trương Khiếu Lâm, nếu như truyền đến Kê Minh Tự, để cho Uông chủ tịch biết, vị trí Sở trưởng Sở Đặc Vụ này còn có thể ngồi yên sao?"

Trương Khiếu Lâm tuy đã sớm quy thuận người Nhật, nhưng dù sao cũng là thủ lĩnh Thanh Bang, năm đó hai phe Tưởng Uông tranh quyền, Thanh Bang khiến cho Uông Tinh Vệ chịu không ít thua thiệt, hôm nay sao có thể bỏ qua bộ hạ cũ của hắn. Vương Điền Hương nuốt nước miếng một cái, sợ rằng cho dù mình có thể sống sót ra khỏi Cầu Trang, cũng không cách nào tiếp tục lăn lộn ở Tiễu Tổng nữa.

"Nếu vào lúc này, tôi tiếp tục thả ra tin tức, nói ông mới là hung thủ sát hại Trương Khiếu Lâm, truyền đến lỗ tai đám thủ hạ trung thành cẩn cẩn của ông ta..."

Cố Hiểu Mộng mỉm cười, tràn đầy tự tin nói ra những lời uy hiếp cực độ, Vương Điền Hương cảm thấy cô giống như ma quỷ, hắn đột nhiên nghĩ tới một người, nghĩ tới Lão Quỷ xảo quyệt Lý Ninh Ngọc kia. Phập phồng lo sợ năm ngày, sợi tơ nhện treo trên đầu hắn cuối cùng đã đứt đoạn.

Sau năm ngày tra hỏi, Trương Tổ Âm chết, Sở trưởng Sở Nhân Sự Triệu Văn Trung bị treo lên tra tấn, trong nhà cũng bị tra xét một lượt, không thẩm vấn ra được gì; Triệu Tiểu Mạn cùng Lưu Tử Đống đều là người của Sở Cơ Yếu, nếu Cô Châu ở trong hai người này, Cố Hiểu Mộng với thân phận Sở trưởng Sở Cơ Yếu ít nhất cũng mang tội sơ suất trong việc giám sát—— tính tới tính lui, Cô Châu chỉ có thể là hắn. Trong lòng Vương Điền Hương rõ ràng, bản thân lần này là cửu tử nhất sinh.

Sợ rằng căn bản cũng không có Cô Châu nào cả, đợt xét xử Cầu Trang này, ngay từ khi bắt đầu đã nhắm về phía mình! Trận bắt quỷ Cầu Trang một năm trước, Ryukawa là chủ mưu, hắn chính là đồng lõa, Lý Ninh Ngọc chết, Cố Hiểu Mộng sao có thể bỏ qua bản thân chứ?

Bị sợ hãi bao trùm, hai chân Vương Điền Hương bắt đầu run rẩy không ngừng, Cố Hiểu Mộng lại từng bước ép sát.

"À, đúng rồi! Nói mới nhớ, mấy thủ đoạn hành hạ của Vương sở trưởng, cái gì mà '24 hình phạt', chắc cũng là từ Thanh Bang mà ra đúng không? Chờ những người kia tìm tới cửa, ngài có thể từ từ hưởng thụ rồi."

Nói xong, Cố Hiểu Mộng nhấn nút, giàn chịu lực trên cột trụ hạ xuống mặt đất, hai chân Vương Điền Hương như nhũn ra, nếu không phải có xích sắt trói buộc, chắc đã tê liệt ngã xuống đất. Tâm thần đại loạn, hắn cào lung tung hòng bắt lấy cọng rơm cứu mạng: "Hiểu Mộng, đừng nói giỡn, Hiểu Mộng! Nể tình tôi hồi đó ở trước mặt Ryukawa luôn luôn bảo vệ cô, tha cho tôi đi!"

"Xùy! Bảo vệ tôi?" Lời hắn nói làm Cố Hiểu Mộng buồn nôn một trận, hai ba bước vọt tới bên cạnh Vương Điền Hương, một phen kéo lấy cổ áo hắn, trợn mắt nhìn, "Một khi bị truy sát, không riêng gì ông, còn có người thân ở quê quán, vợ con, mẹ già, thậm chí anh chị em... Một mình ông liên lụy cả nhà bị diệt môn! Thế nhân sẽ mắng kẻ súc sinh bất trung bất hiếu này như thế nào?!"

"Súc sinh? Cô nói đúng, nửa đời này của Vương Điền Hương tôi, từng trộn lẫn Thanh Bang, từng băng qua cửa tử, từng làm hán gian, toàn bộ đều là vì công danh lợi lộc, đúng là không xứng với hai chữ trung hiếu —— nhưng ít nhất tôi đây vô sỉ một cách thẳng thắn vô tư, cô thì sao? Cố Hiểu Mộng, đều là hán gian, cô so với tôi còn vô sỉ hơn! Cô tra xét Cô Châu năm ngày, thật là vì tìm cái gì gián điệp Quân Thống, tận trung với người Nhật sao?"

Cầu sinh đã vô vọng, thay vì rơi vào tay những người kia, còn không bằng thống khoái mà chết. Vương Điền Hương giống như phát điên ngửa mặt lên trời cười to, phun một ngụm nước bọt, giễu cợt nói: "Muốn báo thù cho Lý Ninh Ngọc thì sảng khoái một chút, không cần đi đường vòng lượn quanh như vậy! Giết ta! Hiện tại giết ta đi!"

Ba chữ kia như một quả tạc đạn nổ tung trong lòng Cố Hiểu Mộng, cô cuối cùng không thể nhịn được nữa, rút ra dao nhỏ bên hông, hung tợn kề lên cổ Vương Điền Hương, đỏ mắt trừng mắt nhìn hắn: "Nói! Thi thể của Lý Ninh Ngọc bị các ngươi giấu đi đâu rồi!"

Sau khi Ryukawa tự sát, cô như phát điên tìm Lý Ninh Ngọc khắp Cầu Trang, nhưng mà cuối cùng chỉ ở trong bồn formalin tìm tới sáu cỗ thi thể —— Kim Sinh Hỏa, Kim Nhược Nhàn, Bạch Tiểu Niên, Hà Tiễn Chúc, Ngô Chí Quốc, thậm chí còn có phụ thân Hà Tiễn Chúc —— Cầu Trang chết bảy người, sáu đều ở chỗ này, duy chỉ thiếu đi một vị kia.

Lý Ninh Ngọc đâu? Chị Ngọc của cô đâu? Lão Phan đã nói, tro cốt mà Ryukawa đưa tới, vụn xương lưu lại bên trong là của nam nhân, mà thi thể trúng độc kali xyanua tuyệt đối không thể hỏa táng bình thường, vậy thì thi thể thực sự của Lý Ninh Ngọc ở nơi nào?

Cái vấn đề này đã quấy nhiễu cô rất lâu, cô cũng đã từng hỏi qua Vương Điền Hương, nhưng tên khốn kiếp này lúc nào cũng nói tro cốt kia chính là Lý Ninh Ngọc. Quả nhiên, lần này lại là đáp án giống như vậy ——

"Thi thể? Thi thể không phải đã hỏa táng rồi sao, hôm tôi đưa tro cốt đến nhà cô ta, không phải cô cũng chính mắt thấy sao?"

"Ông vẫn còn giả ngu? Đó căn bản là tro cốt của nam nhân!"

Cố Hiểu Mộng tăng thêm lực đạo trên tay, cổ Vương Điền Hương đã rịn ra máu. Rõ ràng là muốn cầu chết, nhưng khi đao gác trên cổ, bản năng cầu sinh vẫn làm Vương Điền Hương sợ hãi, hắn dốc toàn lực giùng giằng: "Tôi nói! Tôi nói!"

Cố Hiểu Mộng chậm rãi để dao xuống, hai tay không ngừng run rẩy, sít sao nhìn chằm chằm Vương Điền Hương, chỉ chờ hắn nói ra đáp án.

"Thi thể... bị tên quỷ tử Ryukawa chém thành mấy khúc, vứt xuống sau núi cho sói ăn. Cô biết mà, Ryukawa hận Lý Ninh Ngọc như vậy, lại hận Cầu lão trang chủ như vậy, dùng thi thể cô ta độc chết chó sói Cầu Trang, con mẹ nó hắn đúng là quỷ!"

Vương Điền Hương nuốt nước miếng một cái, sống động miêu tả: "Chao ôi, kali xyanua đúng là độc a, tôi trơ mắt nhìn cả bảy tám con bị độc chết! Toàn miệng phun bọt mép, tướng chết rất khó coi. Tôi luôn không nói ra, chính là sợ cô không chịu đựng nổi..."

Đều đốt thành tro làm sao nhìn ra được giới tính, hắn rõ ràng đã nói trăm ngàn lần tro cốt kia chính là Lý Ninh Ngọc, nhưng Cố Hiểu Mộng khăng khăng không tin, đúng là điên, bệnh thần kinh!

Giết người không bằng tru tâm, nếu ngươi đã bắt ta chết, ta cũng không để cho ngươi sống. Vương Điền Hương thật sự tò mò Cố Hiểu Mộng nghe được những lời này sẽ phản ứng như thế nào. Là nổi điên? Là khóc lóc? Hay là muốn đào thi thể Ryukawa Hihara nghiền xương thành tro?

Nhưng Cố Hiểu Mộng lại dị thường bình tĩnh, bình tĩnh như thể đã chết trước mặt hắn, trong mắt là nỗi đau sâu không thấy đáy.

Trầm mặc rất lâu, bỗng nhiên, cô bắt đầu cười gằn đầy điên loạn —— Vương Điền Hương đã quên, thời điểm nói láo, không được thêm những chi tiết vô nghĩa.

Nhưng hắn bị bản thân ép đến nước này cũng không ói ra được gì, xem ra là thật sự không biết đáp án. Sợ rằng, bản thân vĩnh viễn cũng không tìm được thi thể của Lý Ninh Ngọc.

Hoặc có thể là, lọ tro cốt kia thật sự là của Lý Ninh Ngọc, ban đầu Lão Phan nói như vậy chỉ để an ủi tâm lý cho chính bản thân hắn, nhưng cô lại tưởng thật, trở thành chấp niệm, như thể chỉ cần nói tro cốt không phải là Lý Ninh Ngọc, chỉ cần không tìm được thi thể, Lý Ninh Ngọc liền vĩnh viễn chưa từng chết đi.

"Tôi cho ông ba con đường. Thứ nhất ——" Cố Hiểu Mộng hít sâu một hơi, trở lại bên cạnh bàn, hững hờ cầm lên một xấp giấy, lạnh lùng nói, "Đây là bản tự thú của Cô Châu, ông chỉ cần chép lại một bản, đàng hoàng ký tên nhận tội, ít nhất tôi có thể cho ông được chết thống khoái chút.

"Dĩ nhiên, ông có thể cự tuyệt, đó chính là con đường thứ hai —— tôi vẫn sẽ giết ông, sau đó tìm một chuyên gia bút tích, dựa theo bút tích của ông bắt chước viết một phần lời khai, cũng có thể lừa bịp được Mitsui Shoichi. Chỉ có điều, nếu như vậy, tôi lại không thể đảm bảo ông sẽ chết như thế nào, cũng không thể đảm bảo, thi thể của ông có bị chém thành tám khối ném cho sói ăn hay không!

"Sợ sao? Vậy thì chỉ còn lại con đường cuối cùng. Tôi không giết ông, thả ông ra, sau đó đem quan hệ giữa ông và Trương Khiếu Lâm chiêu cáo thiên hạ..."

Bị bức tới tuyệt lộ, giãy giụa đã không còn chút ý nghĩa nào. Ba con đường, ba con đường chết! Vương Điền Hương co rúm mặt mày, run rẩy đưa tay ra, nhắm hai mắt lại, đưa ra lựa chọn.

Sao chép xong, ký tên nhận tội. Cố Hiểu Mộng mặt không thay đổi nhận lấy cung trạng, kêu cảnh vệ tiến vào, lập tức áp tải Vương Điền Hương đi pháp trường.

"Vương sở trưởng, tạm biệt." Cố Hiểu Mộng lạnh lùng cười, thậm chí ngay cả độ cong khóe miệng đều đan xen trùng điệp với Lý Ninh Ngọc.

"Cô bây giờ đúng là giống cô ta như đúc." Bước lên cầu thang, Vương Điền Hương cười thảm, tiếng cười vang vọng khắp tầng ngầm thật lâu không thể tan đi.

Hoàng hôn mặt trời lặn, tiếng súng pháp trường vang lên, kinh động đàn chim trong rừng.

Hết thảy đều kết thúc, Lão Quỷ sớm đã chết, Tân Lão Quỷ cuối cùng đã hoàn thành báo thù, có thể đã đến lúc buông xuống phần chấp niệm này rồi.

Nhưng lần thứ ba rời khỏi Cầu Trang, Cố Hiểu Mộng vẫn không nhịn được quay trở lại, một giọt nước mắt lăn dài ——

Chị Ngọc, em rất nhớ chị. Cầu Trang này, có lẽ em không thể ra ngoài được nữa rồi.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play