Âm nhạc che lấp tiếng bước chân, Lý Ninh Ngọc rón rén đi tới cửa phòng tắm. Cô nắm chặt chốt cửa, hít sâu một hơi, trong lòng âm thầm đếm ba tiếng, ngay sau đó nhanh chóng kéo cửa ra, lắc mình chui vào phòng tắm.
"Con chuột" sau cửa còn chưa kịp phản ứng, liền bị Lý Ninh Ngọc khóa cổ họng từ phía sau, không thể động đậy, song lại không phản kháng hay lớn tiếng kêu lên. Lý Ninh Ngọc trầm giọng, ở bên tai "con chuột" nhỏ giọng nói: "Cố Hiểu Mộng, đánh cận chiến, B-."
Nào biết "con chuột" nghe thấy lời này, bỗng nhiên giảo hoạt cười một tiếng. Canh đúng thời cơ, thừa dịp cánh tay Lý Ninh Ngọc buông lỏng trong chớp mắt, đột ngột ngồi xuống tránh thoát trói buộc của cô, nhanh chóng xoay người lại, hai tay bấu vào cổ tay Lý Ninh Ngọc, gắt gao đè cô lên tường: "Nhưng thành tích đánh cận chiến ở Quân Thống của em, là A+."
Cố Hiểu Mộng chỉ lo bắt ngược Lý Ninh Ngọc, không hề hay biết tư thế hiện tại mập mờ bao nhiêu. Lý Ninh Ngọc nín thở, trong không gian thu hẹp, hai người hầu như dán sát mặt, khoảng cách gần đến mức chỉ cần cô thở một hơi liền sẽ thổi vào mặt Cố Hiểu Mộng.
Vầng trăng vằng vặc sáng ngời, yêu kiều người đẹp hoa cười thướt tha. Ánh trăng mông lung lọt qua khung cửa, từ sau lưng Cố Hiểu Mộng chiếu vào trên mặt Lý Ninh Ngọc, như thiết như tha, như trác như mài*. Cố Hiểu Mộng si ngốc nhìn Lý Ninh Ngọc, loáng thoáng nhìn thấy gương mặt trắng nõn của đối phương nổi lên đỏ ửng.
(*) như thiết như tha, như trác như mài: cắt gọt mài dũa - ý chỉ như bức tượng điêu khắc
"Hiểu Mộng, buông tay." Lý Ninh Ngọc bỗng quay mặt đi, chuyển động cổ tay nhắc nhở cô.
Cố Hiểu Mộng lúc này mới ý thức được động tác vừa rồi không thỏa đáng, vội vàng buông tay ra, lui về sau nửa bước, khẩn trương nói: "Xin lỗi chị Ngọc, làm đau chị."
Lý Ninh Ngọc mất tự nhiên sờ cổ tay một cái che giấu lúng túng, nghiêm túc hỏi: "Làm sao tiến vào?"
Cố Hiểu Mộng hất cằm lên chỉ chỉ cửa sổ —— Rất dễ nhận ra, chính là leo theo đường ống nước.
"Càn rỡ!" Lý Ninh Ngọc đi nhanh đến cửa sổ, thật may ngoài cửa sổ là sông, cách bờ bên kia khá xa, còn có cây cối cản trở, lại đang nửa đêm canh ba, sẽ không bị ai phát hiện.
"Chị Ngọc yên tâm, thành tích trinh sát của em là A đó." Cố Hiểu Mộng sờ mũi một cái, có chút chột dạ.
Lý Ninh Ngọc cảnh giác kéo cửa sổ lá sách, trong phòng tắm lại tối đi mấy phần, không thấy rõ biểu tình của cô, nhưng thanh âm nghiêm khắc như cũ: "Leo lên làm gì?"
"Em ở dưới lầu chờ tới chờ lui, chờ cả nửa giờ cũng không nghe thấy trên lầu có tiếng người đi lại —— Em đã từng ở khách sạn Phổ Giang mấy lần, sàn gác cách âm không tốt. Em lo cho chị, nên leo lên nhìn xem, kết quả trong phòng quả nhiên không có ai, em cũng chỉ đành trốn trong phòng tắm chờ chị về." Cố Hiểu Mộng thẳng thắn khai báo, trong giọng nói lộ ra tí ti ủy khuất.
Lý Ninh Ngọc nhíu mày lại, tính toán một chút, trước khi cô về phòng, con chuột nhỏ này đã núp trong phòng tắm ít nhất nửa tiếng, chả trách cô tới gần phòng tắm một chút đã từ khe cửa ngửi thấy được mùi nước hoa trên người Cố Hiểu Mộng.
Tuy rằng trong lòng cảm động, nhưng vẫn nghĩ mà sợ, Lý Ninh Ngọc mở miệng răn dạy: "Quá lỗ mãng, nếu đây là bẫy của Lý Sĩ Quần thì phải làm sao?"
Trong lòng Cố Hiểu Mộng có dự tính, tự tin đáp: "Nếu là vậy, em đương nhiên có biện pháp giải thích."
Cô đã sớm nghĩ tới, nếu có người mai phục ở 301, liền trực tiếp giết hắn, sau đó gọi tới Lý Sĩ Quần, tiên phát chế nhân, nói là bởi vì ở dưới lầu nghe được tiếng động kỳ quái nên lên trên kiểm tra tình huống, vì tự bảo vệ mình mới giết người —— Bảo đảm hắn cũng chẳng dám làm gì mình.
Thấy cô có thái độ như vậy, Lý Ninh Ngọc cứ như đấm vào bông vải, nghẹn một hơi trước ngực không xả ra được không nuốt xuống được, không có chút biện pháp nào với Cố Hiểu Mộng. Trong lòng thầm nghĩ, nếu Từ Mạn Trinh biết căn phòng mà cô ta đặc biệt sắp xếp còn có thể cung cấp loại tiện lợi này cho Cố Hiểu Mộng, chắc là nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
"Chị Ngọc, vừa rồi Từ Mạn Trinh..." Cố Hiểu Mộng vốn muốn đổi đề tài, nhưng vừa mở miệng liền hối hận.
"Em đều nghe được rồi?" Lý Ninh Ngọc hỏi.
"Ừ..." Nghe rõ ràng, thật sự. Thông minh như Cố Hiểu Mộng, từ đôi câu đối thoại liền có thể suy đoán được đến tám chín phần.
Không khí bỗng nhiên lâm vào trầm mặc. May mà không mở đèn, nếu không hai người này nhất định có thể nhìn thấy vẻ mặt lúng túng hết sức mất tự nhiên của đối phương.
Trải qua nhiều như vậy, giữa Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng dường như chỉ còn cách một tầng lụa mỏng, chỉ là thời cơ chưa tới, ai cũng không muốn vạch trần lớp màn này, vạch rõ tình cảm mãnh liệt như sóng ngầm kia. Dẫu sao có một số lời một khi nói ra khỏi miệng, rất nhiều chuyện đều sẽ mất khống chế. Ngậm miệng không đề cập tới, duy trì tình cảm thăng bằng với lý trí, đó cũng là một loại ăn ý.
Nhưng ai cũng không ngờ được, lớp lụa mỏng này lại bị xé rách bằng phương thức xấu nhất.
Hai người sánh vai ngồi bên mép bồn tắm, im lặng rất lâu, vẫn là Lý Ninh Ngọc phá vỡ yên lặng trước, không đầu không đuôi nói một câu: "Bọn họ nghĩ quá bẩn."
"Chị Ngọc cũng cảm thấy bẩn sao?" Cõi lòng Cố Hiểu Mộng trầm xuống, giọng nói khẽ run, cô chợt nhớ tới những lời mình từng nói với Vương Điền Hương.
"Dĩ nhiên không phải." Lý Ninh Ngọc tự xưng là ăn nói khéo léo, vậy mà giờ phút này đối mặt Cố Hiểu Mộng, miệng lưỡi bỗng trở nên vụng về, "Tôi nói là, kế sách của bọn họ hạ lưu bẩn thỉu."
Bẩn, quả thực là bẩn. Cố Hiểu Mộng toàn bộ đều hiểu, cô chỉ thấy mừng vì lần này đối tượng bị tính kế là mình, nếu là người khác, cô không dám tưởng tượng Lý Ninh Ngọc phải đối mặt những gì.
"Chị Ngọc..." Cố Hiểu Mộng thử nắm lấy tay trái Lý Ninh Ngọc, đầu ngón tay Lý Ninh Ngọc lạnh như băng, giống như vớt ra từ nước đá vậy, "Đừng sợ, nếu có người dám nói càn, em liền cắt lưỡi bọn họ."
Lý Ninh Ngọc lắc đầu khẽ cười, cô biết Cố Hiểu Mộng hiểu sai. Cô kháng cự màn kịch này, hoàn toàn không phải để ý danh tiếng của bản thân, chỉ là không muốn dùng trò hề này để khinh nhờn tình cảm của Cố Hiểu Mộng, cũng sợ làm bẩn danh dự của Hiểu Mộng.
"Em không quan tâm bản thân như thế nào, chỉ là lời đồn hủy hoại con người, tôi sợ em..."
"Lý Ninh Ngọc, bắt đầu từ lúc bước lên chiếc thuyền mật mã ấy, chúng ta đã sớm là người cùng thuyền." Cố Hiểu Mộng ngắt lời cô, vẻ mặt có chút tức giận, "Chị thật vất vả mới đến được hôm nay, có sứ mệnh cần phải hoàn thành, mà em, chỉ là đối tượng mục tiêu trong lần hành động này mà thôi... Vì tổ chức, vì đại cuộc, chị không cần suy nghĩ cho em. Giống như Từ Mạn Trinh nói vậy, em đã là hán gian rồi, còn sợ cõng thêm mấy tiếng xấu sao?"
Lý Ninh Ngọc chưa bao giờ do dự như vậy, cho dù hồi trước quyết định hy sinh bản thân, đó cũng là quyết định ngay lập tức. Cô ngẩng đầu nhìn Cố Hiểu Mộng, dưới ánh trăng, cô gái nhỏ đã sớm rút đi vẻ non nớt năm xưa, trong ánh mắt tràn đầy kiên định.
"Càng huống chi, bọn họ nói cũng không sai, em vốn là —— "
"Suỵt." Lý Ninh Ngọc xùy một tiếng, ra dấu đừng lên tiếng, những lời này, không nên nói bây giờ.
Cố Hiểu Mộng ngẩn người, thu hồi lời nói suýt nữa bật thốt lên. Chị không muốn nghe bây giờ, vậy thì sau này hẵng nói, chúng ta tương lai còn dài.
Lý Ninh Ngọc rút ra tay trái bị Cố Hiểu Mộng nắm lấy, khoác lại lên tay phải Cố Hiểu Mộng, ngón tay bản thân lạnh như băng, mà tay Cố Hiểu Mộng lại vô cùng ấm áp, cô nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay Cố Hiểu Mộng, tìm kiếm ấm áp trong chốc lát: "Hiểu Mộng, cảm ơn em."
"Chị Ngọc, em sẽ ở bên chị." Cố Hiểu Mộng thản nhiên cười một tiếng, lại bổ thêm một câu, "Em là tự nguyện mắc câu."
Nghe được câu này, lỗ tai Lý Ninh Ngọc không khỏi có chút nóng lên, cô vội vàng đứng dậy: "Được rồi, Cố sở trưởng, có phải đến lúc cần trở về rồi?"
"Trở về? Về đâu?" Cố Hiểu Mộng chớp mắt mấy cái, nhất thời không kịp phản ứng.
Lý Ninh Ngọc kéo màn, đẩy cửa sổ ra: "Đương nhiên là trở về phòng mình rồi."
Cố Hiểu Mộng đi tới trước cửa sổ, nhìn nhìn xuống lầu, lại quay người lại, si dại nhìn Lý Ninh Ngọc, bỗng nhiên thở dài nói: "For thou art... as glorious to this night, being o' er my head."
"Cố Hiểu Mộng!" Lý Ninh Ngọc tức khắc nghiêm mặt hạ xuống khóe miệng, che giấu nội tâm hỗn loạn.
Thấy mỹ nhân quở trách, Cố Hiểu Mộng vô tội trợn tròn mắt không nói nữa, ngồi lên bệ cửa sổ, mặc cho ánh trăng rải lên mặt, nở một nụ cười như có như không nhìn Lý Ninh Ngọc.
Con chuột trong phòng tắm giờ phút này biến thành một con mèo nhỏ, từng chút một gãi vào trái tim Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc rũ mắt xuống không nhìn cô, quyết tâm hạ lệnh đuổi khách: "Tôi muốn tắm, Cố sở trưởng."
Lý Ninh Ngọc trong lòng giật thót, gấp gáp vọt đến trước cửa sổ. Con mèo thân thủ nhạy bén đã sớm không còn bóng dáng, chỉ nghe thấy dưới lầu truyền tới tiếng cửa sổ đóng lại. Lý Ninh Ngọc không khỏi nở nụ cười: Thể năng và trinh sát, đều là A+ mới đúng.
Bên ngoài phòng tắm, máy quay đĩa vẫn đang không ngừng phát bản nhạc《 Giọng xuân 》. Lý Ninh Ngọc giữ nguyên quần áo nằm ở trong bồn tắm trống trơn, nhắm mắt lại, khẽ cau mày, an tĩnh suy tính.
Chuyện hôm nay thực quá ly kỳ, bản thân lúc trước nhất định đã bỏ sót chi tiết nào đó. Đáng chết, kể từ khi trúng độc một lần, cô luôn cảm giác đầu óc mình không còn nhạy cảm như trước.
Trong đầu nhanh chóng thoáng qua đủ loại cảnh tượng đan xen chồng chéo, chốc lát sau, Lý Ninh Ngọc cuối cùng mở mắt ra. Hết thảy đều đã có đáp án —— Nếu đã như vậy, vậy thì tương kế tựu kế, thỏa mãn ý muốn của người nọ đi.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
* Chú thích: Câu tiếng anh Hiểu Mộng đọc xuất phát từ 《 Romeo và Juliet 》, phân đoạn kinh điển Romeo leo lên ban công tỏ tình với Juliet, nguyên câu: O, she speak again, bright angel! For thou art... as glorious to this night, being o' er my head, as is a winged messengeer of heaven. (A! Hãy cất tiếng thêm một lần nữa đi, hỡi nàng tiên rực rỡ! Bởi trong đêm tối ta ngẩng đầu nhìn lên, nàng tựa như thiên sứ hạ xuống từ thiên đường!)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT