Edit by Chang

Hơn nữa người đàn ông trong xe cũng không phải ba Tô Lạc Ương, ba cô sao có thể hôn con gái mình được!

Chẳng lẽ người lúc nãy là người bao dưỡng Tô Lạc Ương, nhưng với diện mạo của cô, ngay cả cậu ta cũng khinh thường, nhất định người nọ mắt mù rồi!

Lúc này trong xe Bentley.

Hai tay Tô Lạc Ương mạnh mẽ chống trên ngực người nào đó, còn tay Kỳ Mặc Trần lại đặt trên lưng cô, dùng sức áp về phía trước.

Tô Lạc Ương thật sự không chống lại được nên đành buông tay, cứ vậy nhào vào trong lòng ngực Kỳ Mặc Trần, cõi lòng đầy buồn bã.

Mới đầu vì việc cô gái chống lại mình nên người đàn ông còn trầm mặt, nhưng lúc môi mình chạm đến đôi môi mềm mại kia, nháy mắt biến thành hàn băng gặp được nắng gắt.

Diêm Lâm ngồi đằng trước đã kéo màn che lên khi Tô Lạc Ương vào xe, chủ tử thân mật, anh ta nào dám nhìn!

“Ưm ưm!” Cho đến lúc lồng ngực cô gái đã hoàn toàn không có không khí để thở, Kỳ Mặc Trần mới buông lỏng tay.

Tô Lạc Ương nhìn Kỳ Mặc Trần với vẻ lên án, sau đó mông dịch về phía sau cách xa anh một chút, lúc này mới hít lấy hít để mấy ngụm không khí.



Cô thật sự không tiêu với nụ hôn ma quỷ này!

Người đàn ông không nói gì, đôi đồng tử ngăm đen chỉ nhìn cô chằm chằm. Tô Lạc Ương nuốt một ngụm nước bọt: “Chuyện đó, hôm nay tôi vẫn chưa muốn về Kỳ Trạch!”

Có lẽ đã sớm biết cô gái sẽ nói như vậy, ngoài con ngươi càng thâm trầm ra, Kỳ Mặc Trần cũng không tức giận, nói với người đằng trước: “Đến nhà họ Tô!”

Lúc Bentley dừng trước chỗ cách nhà họ Tô không xa, khuôn mặt Tô Lạc Ương vẫn không thể tin nổi. Vốn cô còn tưởng chiếc xe này lái đến Kỳ Trạch là chuyện không thể chối cãi, không ngờ Kỳ Mặc Trần lại quay xe cho cô về nhà họ Tô!

Truy cập dtruyen để đọc truyện nhanh và đầy đủ nhất

“Không xuống xe? Vậy đến Kỳ Trạch!” Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vang bên tai, lúc này Tô Lạc Ương mới hồi thân, xách ba lô lên: “Xuống xe, xuống xe!”

Tô Lạc Ương tự mở của rồi nhanh chóng nhảy xuống xe. Ngay lúc cô muốn đóng lại, từ trong xe có một cánh tay vươn ra giữ cô lại, trên cổ tay truyền đến hàn khí làm cô rung mình một cái!

“Ách… Còn có, chuyện gì sao?” Tô Lạc Ương nuốt nuốt nước miếng, sợ người đàn ông này lại kéo cô vào.

Người đàn ông ngồi đó, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt anh: “Lần sau, đi Kỳ Trạch, nửa tháng một lần!”

“Được!” Tô Lạc Ương gật đầu như gà mổ thóc, người nào đó buông cô ra. Đến khi Bentley hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, lúc này cô mới xoay người vào nhà họ Tô.

Lúc nãy, cơ thể người đàn ông kia vẫn lạnh như trước. Nếu thể chất bẩm sinh thì không sao, nhưng độ lạnh trên người anh đã sắp gần với nhiệt độ lạnh lẽo của người sau khi chết, Kỳ Mặc Trần này rốt cuộc là người hay quỷ?



Nếu sau này mỗi tháng cô phải đến Kỳ Trạch hai lần, vậy thật sự không chịu nổi nhiệt độ cơ thể đó của anh đâu. Có lẽ sớm muộn gì cũng bị đông chết, không biết dược liệu có thể thay đổi cơ thể anh một chút không?

Tô Lạc Ương vừa nghĩ vừa đi đến gần cửa nhà họ Tô, lúc suýt chút nữa đụng phải người khác mới hoàn hồn.

Mẹ ơi!

Vừa rồi cô ngẩn người à? Cơ thể người đàn ông kia thì liên quan rắm gì đến cô!

Chắc chắn là do người đàn ông kia đột nhiên đối xử với mình tốt hơn một chút, nên lòng thương cảm của cô lại bắt đầu lan tràn. Tô Lạc Ương, mày có thể có chút đầu óc không?

Diệp Vũ Họa suýt nữa đụng phải Tô Lạc Ương, lúc này nhìn con gái mình: “Ương Nhi, con về rồi à!”

Tô Lạc Ương sửng sốt, đưa mắt nhìn về người trước mắt, ngọt ngào hô một tiếng: “Mẹ!”

Tô Lạc Ương: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Vũ Họa có chút không tốt, nhưng rất nhanh bà đã giấu đi: “Mẹ chỉ đi dạo một chút thôi, biết hôm nay con được nghỉ học nên mẹ làm đồ ăn ngon rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!”

Nếu mẹ đã không muốn nói, cô cũng không bắt buộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play