Quay về phòng gội đầu tắm rửa xong, Giang Nhược và Vương Chiêu cùng nhau ra ngoài kiếm đồ ăn.
Mỗi ngày thứ sáu trong tuần, khách sạn đều có tiệc nướng ngoài trời và ban nhạc biểu diễn, địa điểm hoạt động tại bãi cỏ ven hồ nhân tạo.
Khi bọn họ đi ra, sắc trời đã tối đen như mực, bốn bề đèn đuốc rực rỡ, ngoảnh đầu sang nhìn biệt thự trong núi sáng trưng, đẹp tới mức không chân thực.
Tổ trưởng tổ khảo sát dự án lần này là một vị quản lí của phòng đầu tư, tất cả mọi người vốn không phải đều đến từ cùng một bộ phận, của phòng phân tích rủi ro cũng có, chỉ có Giang Nhược và Vương Chiêu là của văn phòng giám đốc điều hành, hơn nữa Giang Nhược còn là người cuối cùng gia nhập.
Nhóm đồng nghiệp trải qua một quãng thời gian thích ứng, đã quen nhau, Giang Nhược tới sau cùng hoàn toàn phải dựa vào việc đẩy nhanh tốc độ mới bắt kịp tiến độ của công việc trong tổ, cũng chẳng có thời gian mà giao lưu tình cảm với đồng nghiệp.
Lúc mới đến công tác, ngoài công việc thì không nói được gì với mọi người nhưng tính cách Vương Chiêu hướng ngoại lại nhiệt tình, ứng xử làm việc đều có nhiều cách, lúc tán gẫu sẽ kéo Giang Nhược tham gia vào, kéo gần quan hệ với đồng nghiệp.
Hai ngày nay, đồng nghiệp trong tổ thấy Giang Nhược tốt tính, biết nói đùa, trò chuyện nhẹ nhàng từ tốn, phong cách thoải mái, sẽ không để người khác làm ngơ sự tồn tại của cô ấy, người như thế không khéo đưa đẩy cũng không õng ẹo, rất khó làm người ta ghét.
Mấy chiếc bếp nướng bày thành một hàng, đầu bếp đang nướng đồ ăn, thịt ngon, đồ ăn ngon đi kèm với mùi hương thì là theo gió cuốn đến.
Ánh đèn đê mê trên sân khấu được dựng lên đằng kia cùng khúc nhạc trầm bổng sâu lắng văng vẳng phiêu du trong bầu trời đêm.
Không khí trong núi cực kì trong lành, vòm trời cũng quang đãng hơn so với ở thành phố, ngẩng đầu là trăng sáng vằng vặc trên nền trời lốm đốm sao, Giang Nhược tựa vào ghế, hưởng thụ sự dễ chịu khó mà có được này.
Đột nhiên, Vương Chiêu vỗ vỗ vai cô nói: "Nhìn kìa, quả nhiên Chung Thận đã đến."
Ngay tức khắc đồng nghiệp cùng nhao nhao cả lên.
"Cậu cả đó sao cũng đến đây nhỉ, đợt trước không phải mới đến một lần à, gần đây tần suất hoạt động hơi dày đấy."
"Không thấy Lục Hoài Thâm cũng ở đây à, xem chừng lần trước gặp mặt chưa bàn bạc xong xuôi."
"Tôi đoán lần trước Bác Lục và Giang thị họp trực tuyến xong, sắc mặt Chung Thận chẳng tốt là mấy."
"Aiyo, chỉ có cô biết đoán ý qua lời nói sắc mặt!"
Một nhóm nhân viên trẻ ở văn phòng chi nhánh, thời gian làm việc chưa tới ba năm, cũng chưa từng được gặp cậu cả - nhân vật vốn dĩ mãi mãi tồn tại trong trang hệ thống OA, nhiều người bình luận anh ta trông như quả kiwi đẹp trai.
"Người nước ngoài lông tóc nhiều ấy mà, bình thường."
Không biết vì sao nói chuyện càng lúc càng lệch lạc, mùi bát quái càng ngày càng nồng đậm. Gia tộc cầm quyền DS mang họ Spencer, gia đình ấy có chút gốc gác với hoàng thất Anh, bản thân họ cũng là dân Anh di cư sang Mĩ.
Vương Chiêu nói nhỏ trêu đùa: "Cậu cả vẫn chưa đến bốn mươi, cô nhìn quả đầu kia xem hình như đã bắt đầu hói rồi, đẹp trai đi chăng nữa cũng chạy không thoát hội hói đầu hủ quốc gia truyền."
Giang Nhược nghe lời này không nhịn được nhìn sang một bàn ba người cách đó không xa, đầu cậu cả Carlos vừa vặn đối diện tầm mắt cô, liếc một cái đúng là hơi hói thật, cô không khống chế được khóe miệng khẽ giương lên.
Còn chưa kịp thu lại ánh mắt và vẻ tươi cười, bỗng nhiên Lục Hoài Thâm nghiêng đầu sang, bốn mắt chạm nhau giữa không trung, dưới tác dụng của ánh đèn, đôi mắt kia đen láy tới mức phát sáng, trong khoảnh khắc, mặt Giang Nhược biến sắc quay đầu đi hướng khác, còn dùng tay chống cằm, ngón tay che nửa khuôn mặt.
Vương Chiêu bảo Giang Nhược cùng đi lấy ít đồ ăn với cô ấy.
Vương Chiêu lấy bia, Giang Nhược đến bép nướng gần đó lấy đồ nướng.
Cũng không biết có phải vì để thu hút khách mà khách sạn cố ý làm thế hay không, bốn người đầu bếp, người nào người nấy cao to đẹp trai, có hai người còn là người nước ngoài tóc nâu mắt biếc.
Anh đẹp trai người da trắng sau bếp nướng hỏi Giang Nhược: "Muốn ăn gì?"
Bụng Giang Nhược kêu ọc ọc, mím môi cười nói: "Thịt."
Anh ta cười sảng khoái: "Được."
Bên cạnh bày các loại thịt được nướng sẵn đã hơi nguội, anh đẹp trai lại bảo cô tự chọn, chọn xong sẽ nướng giúp cô.
Giang Nhược vừa đợi vừa chọn một vài thứ khác, anh đẹp trai chủ động gợi chuyện, "Hôm nay thời tiết không tồi nhỉ."
Giang Nhược: ". . . Không tồi."
"Ở đây không khí trong lành, thường xuyên ghé chơi nhé." Nói xong tự mình thấy hơi ngại, ánh mắt thường xuyên dừng ở khuôn mặt Giang Nhược, lại hỏi cô là người đâu, còn nói mình từng ở thành phố Đông Lâm vài ngày, cuối cùng tự giới thiệu mình là người Đức.
Bản thân Giang Nhược có hảo cảm một cách kì lạ với đàn ông Đức, không cao đến mức liên quan đến lịch sử cũng không đi sâu vào vấn đề tính cách con người, chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì đa số nam giới người Đức đều rất đẹp, rất có mùi vị đàn ông, cảnh đẹp ý vui.
Anh đẹp trai còn tự phát dạy cô tiếng Đức, vừa học được câu chào buổi tối, bên cạnh đã có một người đi tới.
Giang Nhược nhìn thấy là Chung Thận, chủ động chào hỏi: "Chung tổng."
Chung Thận cười, đôi mắt hơi híp lại, lúc cười luôn có chút ý tứ sâu xa, "Nói gì thế?"
"Nói chuyện linh tinh ạ."
Anh đẹp trai hỏi: "Anh ấy là bạn trai cô hả?"
Giang Nhược lập tức phủ nhận: "Không phải, là cấp trên của tôi."
Anh đẹp trai chỉ cười cười không nói.
Sau khi Chung Thận đến, Giang Nhược liền không mở miệng nữa, anh ta cũng đứng đó lựa đồ ăn chậm rì rì, Giang Nhược cảm giác vô cùng mất tự nhiên.
"Hình như cô rất sợ tôi?" Ánh mắt Chung Thận lướt một vòng trên đồ ăn rồi nhìn sang Giang Nhược.
Tinh thần Giang Nhược cũng nghiêm túc hẳn, mặt không biến sắc trả lời: "Không, là tôn trọng, anh là lãnh đạo ạ."
Chung Thận nói rất chân thật: "Tôi chẳng giáo điều thế đâu, đã nói rồi, cứ tùy ý là được."
Giang Nhược nghĩ, tôi nào dám tùy ý, cũng không tùy ý nổi.
Chẳng thấy cô đáp lời, Chung Thận lại nói: "Tôi nghe trợ lí bảo, trong buổi xã giao tuần trước, cô bị chuốc rượu? Lần sau tôi sẽ bảo G chú ý, không để nhân viên nữ tham gia loại xã giao này nữa."
Giang Nhược nghĩ lại vẫn tức chuyện này, trong lòng ngũ vị tạp trần, miệng dường như vẫn lan tràn mùi rượu buồn nôn từ dạ dày trào lên, phỏng chừng ngoài Lục Hoài Thâm cũng chẳng có ai biết cô bị bỏ thuốc.
Cô tiếp tục không đổi sắc mặt nói: "Là do tôi không uống được rượu, ở đó vẫn có không ít phụ nữ."
Nói đến G, Giang Nhược có một vấn đề luôn không có cơ hội để hỏi, bây giờ lại dâng lên kích động rất muốn mở lời.
Cô không nhìn Chung Thận, giọng điệu cũng cố gắng ôn hòa hết mức, "Chung tổng, có một chuyện tôi không biết có nên nói hay không?"
"Nếu cô đã nói thế chắc hẳn là cảm thấy không nên hỏi nhưng lại không nhịn được muốn hỏi, nếu muốn hỏi vậy thì cứ hỏi là xong."
Giang Nhược: ". . .anh nói phải ạ." Sắp xếp từ ngữ đâu ra đó rồi cô mới hết sức dè dặt hỏi: "Ban đầu khi tôi vào công ty, hình như nghe thấy vì chức vụ của tôi mà anh và G đã cãi nhau, hơn nữa, ban đầu lúc tôi phỏng vấn vốn không phải là vị trí trợ lí giám đốc điều hành, coi như vô tình nhận được vị trí có đãi ngộ cao hơn, vậy chuyện điều động chức vụ này là ý của anh ạ?"
Giang Nhược nói rồi lại thấy hối hận, cảm giác cách nói này hơi tự luyến, như kiểu Chung Thận làm tất cả đều là vì cô không bằng.
Chung Thận không nghĩ ngợi đã nói luôn: "Quả thực là ý của tôi. Tôi xem qua điểm đánh giá nhân viên phỏng vấn cho cô, đều nói biểu hiện của cô không tồi nhưng vì hiềm khích giữa cô và G nên cô ta không muốn để cô ở lại lắm. Bất kể cô có tin hay không, tôi vẫn là người rất trọng nhân tài. Nhưng vị trí trợ lí chỗ tôi không trống, cũng sợ tạo thành hiểu lầm và gánh nặng cho cô nên mới bố trí cô đến văn phòng của G."
Chung Thận giải thích chu toàn mọi mặt, Giang Nhược không thể vạch ra khuyết điểm nào, ngược lại còn thấy mình nói gần nói xa thật quá không phóng khoáng.
Đồ ăn làm xong, Giang Nhược đón lấy khay, lúc tay phải hạ xuống không cẩn thận chạm vào bếp nướng, nóng đến mức cô lập tức rụt tay về
Chung Thận vội hỏi: "Không sao chứ?"
Khi anh ta giơ tay muốn cầm tay cô lên kiểm tra, ngay tức thì Giang Nhược dùng tay đỡ lấy khay thức ăn, "Không sao ạ, cảm ơn."
Nói xong bê đồ ăn đi luôn, Chung Thận nhướn mày, nhìn theo bóng lưng nhanh nhẹn đi dưới màn đêm, tiếp đó nhíu mày mỉm cười, không biết nghĩ gì.
Lục Hoài Thâm và cậu cả ngồi ở bàn bên kia, nhìn về hướng Chung Thận.
Lúc Chung Thận và Giang Nhược nói chuyện, cậu cả híp đôi mắt màu xanh thẫm, khóe miệng cũng cong lên, lúm đồng tiền thoắt hiện trên gò má, "Cậu nói xem có phải là Chung có tình ý với cô gái kia không?"
Lục Hoài Thâm uống một ngụm rượu, cười cười, ném vấn đề trở lại, "Anh thấy sao?"
Dường như cậu cả không chắc chắn lắm, lại nhìn thử, người phụ nữ kia vô cùng duyên dáng, dưới lớp áo cardigan màu hồng khói lộ ra đôi chân dài, góc nghiêng khuôn mặt có trông có vẻ hết sức dịu dàng ấm áp mà Chung Thận cũng cười tới mắt cả gương mặt đều trở nên ôn hòa.
Cậu cả phân tích cẩn thận, "Tuy Chung tốt tính, đối xử với ai cũng là vẻ tươi cười, nhưng ánh mắt vẫn có sự thay đổi, đặc biệt là lúc nhìn cô gái đó, là một kiểu bao dung khác biệt, hơn thế cậu xem, quần áo cậu ta mặc cũng y như trang phục tình nhân với cô gái đó, vóc dáng cũng xứng đôi. Nói thật, ánh mắt cậu ta thật không tồi."
Anh ta nói rồi lại nhìn Lục Hoài Thâm, thấy trên mặt đối phương đã tắt nụ cười, ánh mắt u ám, đang nhấp một ngụm rượu mạnh thêm đá trên tay.
Cậu cả vẫn cười ép hỏi: "Cậu thấy sao?"
"Tôi thấy cái gì?" Lục Hoài Thâm cụt hứng đáp một câu.
Cậu cả cứ như chẳng nhìn ra được chút biến đổi nào, hỏi lại: "Có phải Chung và cô gái kia rất xứng không?"
Bùi Thiệu từ bàn khác đi tới, nhận được cuộc gọi từ một khách hàng ở thành phố Đông Lâm gọi đến nên qua tìm Lục Hoài Thâm, vừa khéo nghe được câu này, nhìn sắc mặt sếp nhà mình, trông thế kia thì nín nhịn thế nào được nữa.
Mà Lục Hoài Thâm trầm mặc vài giây, bỗng nói: "Tôi chẳng thấy thế, cô kia rõ ràng không có ý với cậu ta, dáng vẻ nói chuyện cũng miễn cưỡng, hai người đứng cạnh nhau rất không hài hòa."
Bùi Thiệu gắng sức tung hô sếp mình, "Không hợp ạ, rất không hài hòa, hơn nữa nghe nói vị tiểu thư kia đã có một nửa rồi."
Cậu cả vô cùng ngạc nhiên, Lục Hoài Thâm khẽ cười.
Giang Nhược về đến chỗ ngồi đã có người hỏi cô, "Vừa rồi cô với Chung Thận nói chuyện gì thế?"
Giang Nhược thản nhiên: "Có nói gì đâu, chỉ vài câu về chuyện công việc thôi."
"Không phải anh ta và G vẫn đối đầu nhau sao, lãnh đạo của cô là G, phải cẩn thận đừng để bị Chung Thận đưa vào tròng đấy."
Giang Nhược gật đầu: "Sẽ không đâu, miệng tôi kín như bưng."
Ăn xong bữa bữa tối, Vương Chiêu nói muốn đi suối nước nóng, chiều mai là phải về rồi, không thể để lại nuối tiếc.
Bởi vì nhìn thấy Lục Hoài Thâm nên Giang Nhược làm gì cũng mất hứng, Vương Chiêu nhõng nhẽo năng nặc ép cô ấy cùng đi, Giang Nhược chỉ đành thay quần áo đi cùng.
Vương Chiêu nhìn bộ bikini của cô ấy, rất vừa lòng, hai người khoác áo choàng tắm đi tới bể bơi.
Phòng thay đồ của bể bơi nằm trong khu nghỉ dưỡng được thiết kế theo phong cách Nhật Bản, sau khi tiến vào sẽ xuyên qua một hành lang rất dài, thuộc khu vực công cộng, phía trước có rất nhiều người từ bên trong đi ra. Giang Nhược chủ động đi sau Vương Chiêu, chừa ra lối đi rộng hơn cho người ngược chiều.
Đến chỗ ngã rẽ, phía sau đột nhiên có một cánh tay đưa ra túm lấy cánh tay cô, kéo tuột cô vào gian phòng thay đồ nam cạnh đó.
(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang wattpad Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)
Hà Nội, 3/10/2021
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ