Chương 86: Bóng hình Lục Hoài Thâm sừng sững trên ban công, đang nhìn cô không chớp mắt

Lúc đó, Giang Nhược đang ngồi trong quán cà phê với Cao Tùy, điều hòa mở rất vừa vặn, hơi lạnh từ bắp chân lộ ra bò lên trên khiến toàn thân cô bị kích thích tới nổi da gà.

Trước mặt cô đặt một tập tài liệu được tổng hợp sẵn, đại khái là bản khám nghiệm hiện trường sau tai nạn xe trước kia, báo cáo khám nghiệm tử thi, khẩu cung của đối tượng phải tiếp nhận điều tra cộng thêm bản tuyên án, tương tự như một bộ hồ sơ vụ án.

Mấy thứ này đi theo trình tự nào, lấy được từ đâu, Giang Nhược không rõ lắm.

Cô mở túi giấy kraft, "Ông nội tôi dự định kháng án phải không?"

Cao Tùy nói: "Tạm thời vẫn chưa, sợ kinh động đến Giang Vị Minh và Giang Cận."

Giang Nhược hỏi: "Vậy chỗ tài liệu này của anh. . . . . .tìm được ở đâu đấy?"

Thật ra điều Giang Nhược muốn hỏi là, có phải đã dùng thủ đoạn phi pháp nào không, tuy Cao Tùy là luật sư, cực ít có khả năng biết luật mà còn phạm luật nhưng người hiểu luật càng biết cách luồn lách lõi hổng pháp luật hơn người thường.

Còn có một chuyện cô vẫn không rõ lắm, hai ông cháu bọn họ bây giờ chẳng có gì trong tay mà Cao Tùy là luật sư nhưng cũng là thương nhân, Giang Nhược từng tiếp xúc và không cho rằng anh ta là người đạo đức thanh cao, coi pháp luật như thanh gươm công lí để bảo vệ vũ trụ.

Trước kia, Cao Tùy đề xuất với cô dùng cổ phần làm thù lao nếu giúp cô khời kiện li hôn chính là minh chứng tốt nhất.

Hoặc có lẽ ngay từ khi bắt đầu đã đạt được thỏa thuận gì đó với Giang Khải Ứng rồi.

Giang Nhược nghĩ ngợi xa xôi, bị giọng nói của Cao Tùy kéo mạch suy nghĩ quay trở lại.

"Một người bạn đại học của tôi công tác ở đội hình cảnh thành phố, hồi ấy vụ án này do cậu ta phụ trách, tìm được từ trong hồ sơ đã qua chỉnh lý và giúp tôi tra một chút thông tin, sau đấy giới thiệu cho tôi vị luật sư phụ trách vụ án năm đó. Sự việc đã qua tôi cũng hiểu kha khá rồi nên đem thông tin sơ lược chỉnh sửa lại để cho cho thuận tiện xem qua."

Giang Nhược nói cảm ơn: "Làm phiền anh rồi."

Giang Nhược xem tư liệu, Cao Tùy thì ở bên cạnh uống cà phê, khi gặp điểm nghi hoặc thì giải đáp cho cô.

Ban đầu, Giang Khải Ứng từng mời luật sư, định coi vụ việc là mưu sát để lập án điều tra nhưng sau cùng các loại chứng cứ đều chứng tỏ đây chỉ là một sự cố ngẫu nhiên, vốn không phải do người làm.

Cao Tùy cho rằng, trong đó có người có thể trở thành điểm đột phá, người này tên Chương Chí.

Bản thân Chương Chí là người sinh sống tại một huyện của thành phố trực thuộc tỉnh Đông Nam và là một tài xế chở hàng, cùng với hàng xóm trong thôn làm việc ở một công ty vận tải.

Trước khi xảy ra chuyện một ngày, việc vận chuyển kết thúc muộn quá nên anh ta mượn xe công ty về nhà, trước đây cũng có vài lần như thế, người quản lý đều bảo anh ta lái xe hàng về, hôm sau có thể chở hàng xóm cùng đi làm luôn, lần này cũng y như vậy.

Nhưng tối hôm ấy trời chuyển lạnh, nửa đêm bắt đầu đổ mưa, anh ta ở nhà uống rượu đến rạng sáng, hôm sau không dậy nổi, bệnh phong lại tái phát, chẳng thể đi làm được, nên xe là do một người hàng xóm trong thôn lái hộ.

Thôn này ở trong núi, muốn ra khỏi thôn bắt buộc phải qua đường núi. Ngày đó trời mưa, má phanh xe lại xảy ra vấn đề, Chương Chí vốn định hôm sau đi sửa lại, kết quả lại có chuyện vào ngay hôm ấy, đúng là nhà dột còn liên tiếp gặp mưa đêm, xe mà người hàng xóm lái và một chiếc xe sang trọng không biết từ đâu đến đang đi lên núi đâm vào nhau ở khúc ngoặt, hai xe lật xuống vách núi, xe hỏng người mất.

Chủ chiếc xe sang trọng đó là bố mẹ và anh trai ruột của Giang Nhược, người lái xe chính là anh trai cô.

Việc này nói đến cũng rất mơ hồ, thoạt nhìn chỉ là một vụ tai nạn xe thông thường, ai biết duyên cớ phía sau phức tạp, có người thoát được một kiếp nhưng không biết do vận khí tốt hay là tính chuẩn để hàng xóm làm bia đỡ đạn.

Loại xe hàng đó quanh năm tải trọng lượng lớn nên hao mòn má phanh càng nghiêm trọng, má phanh chưa thay kịp thời sẽ tạo thành sự cố, không thể định nghĩa là do người làm, lại cộng thêm trời mưa, bệnh cũ của Chương Chí tái phát, cũng là nhân tố không xác định, cho dù mọi thứ đều được tính toán chuẩn xác đi nữa thì Chương Chí làm sao biết vào thời điểm nào sẽ có ai đi qua đoạn đường đó chứ?

Cao Tùy nhặt mấy viên đường trong hũ nhỏ được bày giữa bàn, nói: "Chúng ta hãy đổi cách tư duy nhé, từ kết quả đi ngược về điểm khởi đầu. Đầu tiên giả thiết kẻ giật dây sau lưng chính là Giang Vị Minh và Giang Cận, nếu bọn họ muốn tận lực tạo dựng vụ tai nạn xe thì cần chắc chắn hai điểm, bố mẹ và anh trai cô phải lên núi, má phanh xe hàng nhất định sẽ mất tác dụng. Trời mưa là nhân tố phụ trợ, có thể có hoặc không, có là tốt nhất, lại giả thiết Chương Chí thông đồng với người ta, vậy bệnh phong của anh ta cũng bắt buộc phải phát tác, nếu không phát tác thì anh ta có thể tìm một lí do khác, nên cũng là nhân tố có thể có hoặc không. Vậy là ai bảo bố mẹ và anh trai cô lên núi, đi để làm gì? Là ai đã mua chuộc Chương Chí?"

Chính bởi vì chẳng ai biết tại sao một nhà ba người họ Giang cùng lên núi, cũng chẳng có chứng cứ Chương Chí bị mua chuộc gây án mới khiến vụ án chấm dứt với kết luận là tai nạn xe ngoài ý muốn.

Giang Nhược nhìn tài liệu nói, có biên lai vợ Chương chí mua thuốc phong cho anh ta, về sau kéo dài mấy ngày mới thấy đỡ, còn đi bệnh viện lấy số khám bệnh, phiếu lấy số cũng có.

Giang Nhược mặt ủ mày chau, "Bên trong đây thiếu mất hai mắt xích quan trọng nhất. Lúc đó không điều tra được, bây giờ điều tra kiểu gì?"

Cao Tùy: "Ba người nhà cô đã thiệt mạng, lí do đi lên núi đã không có cách nào tra ra được sự thực từ lúc ấy, bây giờ đã bị đem theo vào trong quan tài rồi càng không biết bắt tay từ đâu. Trên cơ sở giả thiết bố con Giang Vị Minh là kẻ sắp đặt nên vụ tai nạn, điều duy nhất có thể trông chờ chính là tìm ra mối liên hệ giữa bố con nhà họ Giang và Chương Chí."

Giang Nhược hơi trầm giọng nói: "Tuy vậy đây cũng chỉ là hướng chung chung theo giả thiết mà thôi."

Cao Tùy nói: "Chẳng có cách nào, lúc đầu ông nội cô nghe thấy Giang Vị Minh và Giang Cận lỡ miệng nói ra trong phòng sách ở nhà nên trước tiên chỉ có thể giả thiết như thế thử xem sao?"

Giang Nhược khép tập tài liệu, đem chuyện đi công tác kể với Cao Tùy, "Đúng rồi, gần đây tôi phải đi công tác đến thành phố mà cái người Chương Chí kia đang sống."

Cao Tùy hơi kinh ngạc, "Trùng hợp thế à?"

"Vâng, dự án ấy đã được tiến hành từ trước khi tôi vào công ty rồi, lúc trước vì dự án ấy mà tôi có chút xung đột nhỏ với cấp trên trực tiếp, ài, nói ra thì dài lắm." Giang Nhược uống một ngụm cà phê.

"Hóa ra là bị lãnh đạo công báo tư thù."

Giang Nhược cười cười không nói gì cũng không biết khảo sát xong quay về, vị trí của cô có phải đối mặt với nguy cơ điều động không.

Giữa cô với G luôn vì những chuyện xảy ra vào thời điểm đó mà tồn tại khúc mắc, vừa nhìn thấy cô đã thấy ngứa mắt, mười năm sau vẫn khó mà thay đổi cách nhìn.

Cao Tùy nghĩ ngợi rồi nói: "Hay là cô nhân cơ hội đi công tác này, tiện thể đi luôn đến huyện đó gặp Chương Chí một lần, mấy năm nay cũng không biết đã chuyển nhà chưa."

Dẫu sao bạn học của Cao Tùy vẫn là nhân viên công vụ, chức vụ mẫn cảm, có những thứ riêng tư không thể tiết lộ, trừ phi kiện cáo mới có thể xem như giải quyết việc công.

"Cô đi công tác vì việc công, bên phía Giang Vị Minh sẽ không sinh lòng ngờ vực, thời cơ rất tốt."

"Một mình tôi đi á?" Giang Nhược chẳng có gan ấy, chỗ đó ở vùng núi non, cô chẳng quen thuộc, nếu có ngộ nhỡ gì, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay thì phải làm sao?

Cao Tùy bảo: "Tôi đi cùng cô, mấy hôm nữa tôi phải đến thủ phủ tỉnh Đông Nam làm chút việc, đến khi ấy tôi qua tìm cô."

"Chỉ có hai chúng ta thôi?" Giang Nhược vẫn không yên tâm y như cũ.

Cao Tùy cười rồi nói đùa: "Một người không dám đã đành, hai người mà cô vẫn hoảng sợ, thế nào, muốn đưa một đội cảnh sát đặc nhiệm đến làm bảo vệ cho cô mới được à?"

Giang Nhược á khẩu.

Vừa rồi thảo luận nhiều như thế, cô đang cảm thấy lòng người hiểm ác, khi tâm lí mong manh dễ vỡ mà muốn bảo cô đích thân đi một chuyến thì rất khó làm ra vẻ thong dong không vội được ấy chứ.

Cao Tùy: "Trợ lí của tôi từng học tán đả, đến lúc đó đưa cậu ta theo cùng, được chưa?"

Trong lòng Giang Nhược chẳng hề cảm thấy được an ủi hơn tí nào.

. . . . . .

Giang Nhược được thêm vào nhóm chat của tổ khảo sát, đều là đồng nghiệp xa lạ, chỉ có một đồng nghiệp nữ cùng văn phòng giám đốc điều hành tên Vương Chiêu là cô quen, buổi trưa thường xuyên ăn cơm cùng nhau nên có quan hệ hòa hợp hơn.

Một tối trước ngày xuất phát, lúc chuẩn bị hành lí, Vương Chiêu gửi wechat cho cô: Suối nước nóng bên núi Danh Lưu rất nổi tiếng, nhớ mang theo đồ bơi.

Giang Nhược: Có phải bọn mình đi du lịch đâu.

Chiêu Chiêu: Thể nghiệm môi trường xung quanh khách sạn cũng là một nhiệm vụ, chúng ta là người chứ có phải máy móc đâu, đi bốn ngày, đâu phải mỗi giờ mỗi khắc đều làm việc.

Giang Nhược: . . . . . .

Chiêu Chiêu: Vả lại, ngày cuối cùng là thứ 7, chiếm dụng thời gian cuối tuần của chúng ta, chí ít cũng phải để chúng ta dạo chơi mới hòa nhau chứ?

Giang Nhược: Tôi đã không còn gì để nói.

Chiêu Chiêu: Tôi muốn thấy cô mặc đồ bơi sexy.

Sau đó còn gửi một nhãn dán lè lưỡi liếm màn hình trông rất hèn hạ.

Trong thời kì Giang Nhược bị thương ở nhà nghỉ dưỡng đã thuê người giúp việc theo giờ, mỗi ngày đến chuẩn bị ba bữa cơm, sau khi quay lại công ty lại sợ công việc bận rộn, thường xuyên không thể quán xuyến nhà cửa nên vẫn luôn thuê giúp việc theo giờ.

Kiều Huệ xuất viện sắp được một tháng rồi, tình hình hồi phục của bà không tệ, việc tắm rửa có thể tự xử lí, vật dụng nhẹ cũng có thể cầm lên đặt xuống, bèn bảo người giúp việc giảm bớt từ một ngày hai lần đến như lúc đầu xuống còn một ngày một lần.

Trong nhà có người coi sóc bữa ăn cho Kiều Huệ, Giang Nhược đi công tác cũng yên tâm hơn.
Đích đến của chuyến công tác lần này là thành phố Vân Trụ, một thành phố trực thuộc tỉnh Đông Nam, chuyến bay khởi hành từ thành phố Đông Lâm hạ cánh ở thủ phủ tỉnh Đông Nam, xuống sân bay có xe bus tới đón cả đoàn đi thành phố Vân Trụ, hai thành phố tiếp giáp nhau, lên đến núi Danh Lưu cũng chỉ mất hơn một tiếng đi xe.

Núi Danh Lưu nổi tiếng với du lịch nghỉ dưỡng cùng thắng cảnh nghỉ mát, thảm thực vật tươi tốt, có suối nước nóng tự nhiên, địa thế phù hợp để kiến trúc, đã trải qua hơn một trăm năm phát triển và biến hóa, hàng trăm tòa biệt thự, khách sạn và homestay được khánh thành càng tô điểm thêm sắc thái cho phong cảnh thiên nhiên, cũng đáp ứng được lượng du khách ngày một tăng lên ở nơi đây.

Xe vừa lên núi, Vương Chiêu đã không ngừng trầm trồ: "Đây thật là một nơi tuyệt vời, bốn mùa đều thích hợp, mùa đông ngắm tuyết, mùa hè nghỉ mát."

Bên phía khách sạn đối tác có một khách sạn cao cấp đã đi vào hoạt động ở trên núi Danh Lưu rồi, chiếm diện tích rộng lớn, mấy tòa biệt thự được xây dựng trong rừng cây rậm rạp, có view hướng ra dãy núi xa thẳm, trong khách sạn có hồ nhân tạo, bể bơi vô cực trên núi cùng suối nước nóng đầy đủ tiện nghi.

Tổ khảo sát trú tại khách sạn này, bên hợp tác để trống một căn biệt thự, cung cấp cho bọn họ vào ở.

Giang Nhược cùng phòng với Vương Chiêu, thu dọn tươm tất thì trời đã sẩm tối, nhìn sang cửa sổ sát đất, ánh chiều tà treo trên đỉnh núi, phía dãy núi xa thẳm sương khói mịt mù, nắng chiều tựa dải lụa ngũ sắc xuyên qua làn sương mỏng manh, như mộng như ảo.

Trong thời gian hai ngày, tổ khảo sát đi tới khách sạn vừa mới hoàn thành còn chưa đưa vào vận hành, mở mấy cuộc họp, làm đánh giá sơ bộ, thời gian còn lại tương đối tự do.

Chiều thứ sáu kết thúc công việc, Vương Chiêu vội vội vàng vàng kéo Giang Nhược đi hưởng thụ bể bơi vô cực và suối nước nóng lộ thiên.

Khi ở phòng thay đồ, Vương Chiêu vén mái tóc ngắn xõa tung của mình và kể: "Hôm nay tôi nghe lão Trịnh bảo, hôm qua, giám đốc bảo Trần tổng dành sẵn ba tòa nhà, cậu cả bên tổng bộ và Chung tổng định đến đây, không biết còn có ai đồng hành, tóm lại là mỗi người một tòa nhà, xa xỉ vô độ mà! Trần tổng vì lần hợp tác này cũng bỏ ra cả đống tiền."

Ba người, ngoài Chung Thận và cậu cả, một người khác chắc chắn cũng là nhân vật tai to mặt lớn.

Trong đầu Giang Nhược xuất hiện một cái tên nhưng hi vọng chỉ là bản thân cả nghĩ, thà rằng là Giang Cận còn hơn.

Thay xong quần áo, hai người choàng áo tắm rộng rãi bằng lụa của khách sạn cung cấp rồi đi đến bể bơi vô cực trước, khi tới đã có 2 đồng nghiệp nữ ở đó, nhưng họ không biết bơi nên chỉ ngồi nhẩn nha trên bờ.

Giang Nhược và Vương Chiêu ngụp lặn trong nước, bơi sang bờ bên kia, nằm bò ra đó ngắm mặt trời lặn.

Khu nghỉ dưỡng bên cạnh cũng là một căn biệt thự, sắc trời dần tối, trong biệt thự phát ra ánh đèn màu cam sáng trưng, có người đang đứng ngoài ban công tầng hai.

Bởi nguyên nhân địa thế mà độ cao của bể bơi chỉ thấp hơn tầng hai của biệt thự bên cạnh đúng nửa tầng nhà.

Độ chệnh lệch nhiệt độ trên núi rất lớn, bấy giờ đã bắt đầu hạ nhiệt đáng kể nên Giang Nhược đã cảm thấy hơi lành lạnh.

Vương Chiêu nói: "Đi ăn tối trước nhé, xong lại đi tiếp suối nước nóng."

Giang Nhược còn đang ngâm mình trong nước, khi xoay người lại, khóe mắt nhìn thoáng qua trên ban công biệt thự bên cạnh có một bóng người, thấy khá quen mắt, hơn nữa người đó hình như cũng đang nhìn cô, cô bèn nhìn đối phương thêm vài lần.

Kết quả, vừa nhìn một cái, đột ngột không kịp phòng bị, cô sửng sốt , tay chân quên cả cử động, cơ thể cứ thể chìm xuống mặt nước, khi nước sắp tràn qua tai và mũi, cô mới đập nước vài cái.

Giang Nhược cho rằng là ảo giác của mình, ngoi đầu lên khỏi mặt nước, lau khô những hạt nước trên mặt, lại nín thở trầm ngâm nhìn sang ban công cạnh đó.

Bóng hình Lục Hoài Thâm sừng sững trên ban công, đang nhìn cô không dời mắt, ánh mắt ấy vừa sâu xa lại vừa hiện ra vẻ thích thú, như kiểu đang xem cá voi biểu diễn trong thủy cung.

Vương Chiêu đã bơi vào bờ bên này, hỏi cô: "Cô nhìn gì thế?"

Giang Nhược thu tầm mắt, làm bộ đứng đắn trả lời: "Ngắm chim."

Nói xong liền bơi về phía bờ.

(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang wattpad Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)

Hà Nội, 25/9/2021

Chương này có vẻ dài hơn thì phải

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play