Chú Minh nghĩ ngợi, hỏi cô: "Bây giờ cháu định qua à?"
Giang Nhược nói: "Vâng, chiều nay vừa khéo cháu rảnh."
Chú Minh đáp: "Buổi chiều ông nội với ông trẻ cháu dự định lên núi kia kìa, chú phải đi theo ông ấy."
Giang Nhược nghĩ thầm, chú Minh vẫn luôn sống cùng ông nội ở ngoại thành, nghe mỗi lần chú ấy kể đều giống như chốn bồng lai tiên cảnh, hai người bọn họ vui đến quên cả trời đất, nhưng cô luôn cảm thấy có điều quái lạ, định nhân dịp này qua xem thử. "Nếu không cháu qua đấy tìm chú lấy chìa khóa?"
Liễu Minh nói: "Cháu lái xe đến đây thì xa lắm, nhà chú ngược hướng với bên này, giày vò thế khổ quá," Ông ấy cân nhắc một chút rồi nói, "Thế này đi, hay là cháu đến chỗ chung cư con chú, tìm bà lão nhà chú mà lấy, hoặc chú bảo bà ấy đưa ra cửa an ninh cho cháu."
Giang Nhược có việc nhờ người ta, sao có thể để người ta bôn ba vì mình nữa. "Không sao, cháu qua lấy là được."
"Được được, không có việc gì thì chú tắt máy đây." Liễu Minh tuy lời nói thận trọng nhưng lại bại lộ sự vội vàng.
Giang Nhược cố ý không ngắt điện thoại, ép hỏi: "Chú Minh bây giờ bận lắm à?"
Chú Minh cười rộ: "Còn không phải sao, hai ông lão tí nữa lên núi, chú phải chuẩn bị cho bọn họ."
"Giữa mùa đông, trong núi có chỗ nào đẹp đâu?"
"Suối nguồn, đài ngắm cảnh, đỉnh núi, nhiều lắm chứ," chú Minh kể từng cái, như đã đặt chân qua từ lâu, "Hơn nữa trên đấy mở mấy cái homestay, bạn ông trẻ cháu chính là ông chủ của một trong số đó, ba người không có việc gì thì thích ôn chuyện cũ."
Giang Nhược cũng chưa đến bao giờ, không biết cảnh sắc bên kia thế nào, chỉ nửa tin nửa ngờ, bảo bọn họ chú ý an toàn.
***
Sau bữa trưa không lâu, Giang Nhược ra khỏi nhà, đến chỗ con trai chú Minh trước, tìm vợ chú Minh lấy chìa khóa, rồi sau đó lại đánh xe tới căn biệt thự vùng ngoại thành kia.
Giang Nhược đẩy cửa đi vào, đồ gia dụng sàn nhà không mảy may dính bụi bẩn, nhìn ra được có dấu vết quét dọn định kì, chỉ là vườn hoa bên ngoài, có mỗi chú Minh tinh thông kĩ năng chăm sóc hoa cỏ, sau khi vào đông nó cũng bị bỏ hoang rồi, thời gian dài không có người xử lý, hiện tại chỉ còn một sân lụi tàn.
Biệt thự đơn lập diện tích khá lớn, tầng hầm để xe cùng sân trước sân sau đều bố trí đầy đủ mọi thứ, đồ đạc hồi trước dọn từ nhà cũ họ Giang qua đây, đều đặt ở tầng hầm.
Lối vào tầng hầm nằm cạnh cầu thang ở bên trái phòng khách, một phần ba chiều cao tầng hầm nằm trên mặt đất, có ánh sáng từ cửa sổ trên cao chiếu vào, ánh sáng bên trong tuy ảm đạm nhưng cũng không đến nỗi giơ tay không nhìn thấy năm ngón.
Đẩy cửa tầng hầm ra, một luồng hơi ẩm mốc và bụi đất phả vào mặt, Giang Nhược đưa tay quạt quạt mùi trước mũi rồi mới đi vào.
Đồ vật dọn từ nhà cũ đến, đều được đóng hộp và xếp đặt ngay ngắn sát tường, bên ngoài hộp dùng bút dạ đen viết đồ cất bên trong là của ai, đồ của người sống không nhiều lắm, đa phần đều thuộc về người đã qua đời.
Giang Nhược sống tổng cộng chưa được mấy năm ở nhà cũ, mấy năm sau khi lên đại học thì cơ bản đều trải qua ở New York, vật quan trọng cô đều lấy mang đi, đồ bỏ lại linh tinh vụn vặt chỉ một cái hộp to là cất hết.
Bên cạnh cái hộp viết tên cô, có hai chiếc rương chồng lên nhau mặt ngoài viết một cái tên khác: Giang Trạm.
Giang Nhược nhất thời trào dâng một vài cảm xúc phức tạp, chẳng nhớ phải tìm đồ mình cần trước, ngược lại mở cái rương của Giang Trạm.
Về vị anh cả này, Giang Nhược biết cực ít, hiện tại ngay cả khuôn mặt anh trên ảnh chụp cũng không nhớ rõ rệt lắm, chỉ nhớ hồi ấy lúc cô quay trở về nhà họ Giang, hai căn phòng của vợ chồng Giang Hành Chương và Giang Trạm bị khóa quanh năm, nhưng có người quét tước định kì, tất cả đồ vật đều giữ nguyên dạng.
Giang Nhược nhớ có lần người giúp việc quét dọn, Giang Nhược đi ngang qua phòng Giang Trạm, ngó thấy hai cái tủ bên trong bày kín mô hình Garage Kit, hẳn là anh ấy có sở thích về lĩnh vực này.
Nếu Giang Trạm còn sống, cũng chỉ lớn hơn cô vài ba tuổi.
Giang Nhược rơi vào cảm giác thương tiếc lạ lẫm, liền đó mở rương của anh, đúng là những mô hình của anh.
Mấy thứ này đều do chú Minh đích thân theo dõi người thu dọn, nhìn ra được, đồ vật Giang Trạm thích, ông ấy cũng đối xử cẩn thận, mỗi mô hình đều dùng hộp trong suốt đóng gói rồi mới đặt vào rương. Nhìn kĩ con mô hình màu đỏ trên cùng, là mô hình Iron Man thế hệ đầu tiên.
Giang Nhược tiện tay mở thùng giấy bên cạnh, trên cùng đều là ảnh các thành viên trong gia đình được đóng khung, có ảnh đơn, cũng có ảnh cả gia đình.
Một bức ảnh tập thể là ảnh đội bóng bầu dục thuộc trường đại học của Giang Trạm sau trận đấu, anh học đại học ở Los Angeles, hơn nữa còn có biểu hiện xuất sắc trong đội bóng bầu dục của trường. Trong bức ảnh, một đám thanh niên khác màu da mặc đồng phục bóng bầu dục, gỡ mũ bảo hiểm ôm ở trong tay, trên gương mặt mỗi chàng trai đều mang nụ cười thắng lợi.
Giang Nhược liếc mắt một cái đã tìm ra Giang Trạm, mũi cao mắt sâu, nụ cười trong sáng bướng bỉnh, trên người vẫn chưa phai nhạt hơi thở thanh xuân dạt dào.
Giang Nhược chưa bao giờ thấy bức ảnh này, thời điểm vừa về nhà họ Giang, ông nội chỉ cho cô xem qua một tấm ảnh gia đình quy củ nề nếp, lần lượt cho cô biết, thân phận người trong ảnh, người già có lẽ là khó có thể đối mặt với nỗi bi thương mất con mất cháu, sợ thấy những bức ảnh này sẽ gợi lên hồi ức.
Giang Nhược tìm được ảnh chụp chung của mình năm 18 tuổi với ông nội, so ra mới phát hiện, khi Giang Trạm cười rộ lên, đôi mắt gần như giống hệt đôi mắt cô, mức độ tương tự về đường nét ngũ quan cũng trở nên cao hơn.
Nói không phải anh em cũng chẳng ai tin.
Có lẽ tới tận lúc chết, Giang Trạm cũng không hay biết trên thế giới này còn có người em gái ruột là cô.
Giang Nhược nhìn thẳng cặp mắt đen láy của Giang Trạm trong ảnh, chẳng hiểu sao trong lòng buồn buồn, rõ ràng về bản chất là hai người xa lạ, kỳ thực lại cùng dòng máu sinh ra, trông mặt mũi na ná nhau.
Cô thấy tức ngực, thở ra một hơi trọc khí, không trì hoãn thời gian nữa, xếp ảnh trên tay về nguyên vị trí, sau đó tìm đồ mình cần.
(Theo đông y, hít vào khí trong (thanh khí) từ không khí thiên nhiên và thải ra khí dơ (trọc khí) của cơ thể, làm trao đổi khí giữa bên trong và ngoài cơ thể.)
Giang Nhược đem mấy cái rương thuộc về Giang Hành Chương lật ra một lượt, giữa chừng cảm thấy eo mỏi ngồi nghỉ một lúc, cuối cùng cũng bới ra được cái hộp bằng da màu nâu từ trong rương, trong lòng cô có dự cảm, mở ra xem thử, đúng là con dấu cá nhân của Giang Hành Chương.
Giang Nhược chẳng suy tư thêm, cất con dấu vào trong túi xách rồi rời đi.
Túi vẫn là chiếc của ngày hôm qua, hợp đồng Giang Chu Mạn đưa cho cô cũng vẫn để trong túi như cũ.
Cô đem hợp đồng và con dấu cá nhân ra so sánh, chẳng nhìn ra sự khác biệt nào về bề ngoài.
Ngày hôm qua thời gian ngắn ngủi, cô không kịp đọc kĩ, lúc này xem đại khái hợp đồng, vấn đề cũng đã lòi ra: Giang Hành Chương có đủ kinh nghiệm phong phú trong quản lý công ty, trên hợp đồng thu mua ngoài con dấu Giang thị, tại sao còn phải vẽ rắn thêm chân đóng thêm con dấu cá nhân của mình? Giang Chu Mạn cũng sẽ không ngu đến mức đem bản gốc cho cô, cho nên tính chân thực của bản hợp đồng thu mua và con dấu này, thật ra đều phải chờ khảo chứng.
Giang Nhược móc di động ra đang định gọi điện thoại cho Cao Tùy tư vấn trường hợp kiểu này, nhưng chú Minh đã gọi tới trước một bước.
Giang Nhược: "Chú Minh, làm sao vậy?"
Liễu Minh rõ ràng trầm mặc giây lát, "Tới bệnh viện đi, ông nội cháu sắp không xong rồi."
Ánh nắng lạnh lẽo ngày đông chẳng hề có hơi ấm xuyên thấu kính chắn gió, khiến biểu cảm trên mặt Giang Nhược không còn chỗ che giấu. Sắc mặt cô tái nhợt trong nháy mắt, trong nỗi kinh hoàng tay chân lạnh ngắt, ngón tay cô chợt mềm oặt, suýt nữa không cầm vững di động.
Giang Nhược cảm thấy lòng bàn tay mình đã hơi toát mồ hôi lạnh, cô khẽ nuốt nước bọt, cố gắng trấn định: "Thế là thế nào, không phải mới nói muốn lên núi đi dạo sao? Chẳng lẽ trên đường xảy ra sự cố? Xảy ra chuyện gì thế, không phải đã bảo phải chú ý an toàn sao?"
Liễu Minh cắt ngang lời lải nhải với ý đồ trốn tránh sự thật của cô, "Chúng ta lừa cháu đấy, ông nội cháu chưa hề đến trang viên ở ngoại thành."
Hà Nội, 24/3/2023
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ