Lúc Lục Hoài Thâm sắp đến đã gọi một cuộc điện thoại cho Giang Nhược, tới nơi đã thấy cô đứng trên bậc thềm cổng khách sạn.

Giang Nhược mặc một chiếc áo khoác màu xanh lá dáng dài cổ đứng kiểu phục cổ, dưới vạt áo lộ ra nửa cẳng chân đi bốt cao da bóng, hai tay đúc trong túi áo, trên cánh tay khoác một túi xách nữ màu đen kiểu kinh điển.

Sau mấy ngày tuyết rơi là đón chào mấy ngày trời quang mây tạnh, buổi tối vẫn có gió lạnh nổi dậy, Giang Nhược đứng ở nơi tránh gió, sợi tóc thỉnh thoảng vẫn bị gió sượt qua bên mặt thổi tung, cô chớp chớp mắt, lại rúc cằm vào sâu trong cổ áo.

Tài xế bóp còi một cái, Giang Nhược nghe tiếng ngước đôi mắt đen láy lên, nhìn theo hướng xe, sau đó rút tay ra, xách theo túi bước từng bậc xuống tới cạnh xe.

Bụng dưới kéo hình dáng chiếc áo khoác hơi căng ra thành độ cong mượt mà, doorman mới vừa mở cửa xe cho vị khách trước mặt nhìn tình hình vội vàng bước qua, tay chân thuần thục giành mở cửa xe trước thay cho cô.

Giang Nhược cười nói cảm ơn.

Ngồi lên xe, Giang Nhược đặt túi xách cạnh chân sát cửa xe, Lục Hoài Thâm nắm lấy tay trái của cô thử độ ấm.

Trong khách sạn ấm áp như mùa xuân, lúc ăn cơm Giang Nhược đều cởi áo khoác, ra ngoài rồi mới dính hơi lạnh, Lục Hoài Thâm bao bọc tay cô, hơi ấm từ lòng bàn tay anh cuồn cuộn không ngừng truyền đến mu bàn tay.

Mặt mày hai người đều có vẻ mệt nhọc, Lục Hoài Thâm là vì ngồi máy bay thời gian dài không được nghỉ ngơi đàng hoàng, một nửa nguyên nhân Giang Nhược mệt mỏi là phản ứng thai kì.

Lục Hoài Thâm vén sợi tóc cô ra sau tai, lộ vành tai đẹp đẽ. "Sự tình thế nào?"

Giang Nhược gật đầu: "Điều có thể nói em đều nói rồi, chỉ xem Phạm Du có nghe lọt không thôi." Cô tự nhiên mà tựa đầu lên vai anh, "Anh thì sao, đi công tác thuận lợi không?"

"Thuận lợi." Lục Hoài Thâm nghiêng đầu, trong góc nhìn từ trên cao xuống, cô đang nhắm mắt, hàng cong vút dưới mí mắt trải ra một cái bóng, trong ánh sáng mờ tối không rõ, mặt mũi mang vẻ dịu dàng lạ thường.

Anh xoa nhẹ đỉnh đầu cô, "Mệt à?"

Cô rì rầm: "Hơi hơi, dựa một tí là đỡ ngay."

Chóp mũi Lục Hoài Thâm truyền đến một mùi hương thoang thoảng, quen thuộc đến mức làm anh tìm được cảm giác thuộc về xưa nay chưa từng có, Giang Nhược thì thầm chưa vẻ ngái ngủ, khiến trái tim anh ngứa ran.

Anh ôm lấy vai cô, vốn định nói chuyện với cô một lúc, nhưng thấy cô không có tinh thần mấy, chỉ khẽ nói: "Đêm nay về nhà ở được không?"

"Vâng."

Giang Nhược vừa đáp lời, vừa dụi nhẹ mặt trên chỗ vai anh, tìm vị trí thoải mái hơn.

Cô tuy rằng buồn ngủ, nhưng dọc đường đi đầu óc đều rất tỉnh táo ngược lại là Lục Hoài Thâm, hình như rất mệt nhọc, ôm lấy cô, cằm tì ở đỉnh đầu cô rồi ngủ mất trong chốc lát.

Xe vừa dừng cô đã mở mất, Lục Hoài Thâm ngủ không sâu giấc, cũng lập tức tỉnh ngay.

Thím Ngô đêm nay không ở đây, trong nhà cũng tối như bưng, Giang Nhược mở đèn khắp nơi, Lục Hoài Thâm vừa về nhà đã nhận một cuộc điện thoại, Giang Nhược lên tầng, Lục Hoài Thâm đi ngay sau lưng cô, người đầu kia điện thoại nói xong, dường như không tiện nói trước mặt cô lắm, nói một câu "Ngày mai nói sau" rồi tắt máy.

Lục Hoài Thâm bắt đầu hỏi chuyện sinh hoạt mấy ngày nay của cô, không ngoài mấy chuyện vụn vặt.

Giang Nhược một bên đáp lời anh, một bên thì vào phòng ngủ, cởi áo khoác treo lên giá mũ áo, sau đó vào phòng quần áo, cất túi vào chỗ trống trong kệ túi xách.

Vừa quay đầu, Lục Hoài Thâm đã đứng ở cửa phòng quần áo, nhìn cô không hề chớp mắt, tự dưng cũng im bặt.

Giang Nhược nhìn hai tay anh trống trơn, hỏi: "Vali anh đâu, sao không cầm lên, thu dọn hành lí bên trong."

"Mấy ngày không gặp, dù tỏ vẻ một tí em cũng không có à?" Lục Hoài Thâm và cô cách nhau vài mét, đang khoanh tay nhìn cô với niềm vui chất chứa trong mắt.

Giang Nhược nhìn anh mấy giây, bị ánh mắt anh thiêu đốt đến nỗi cụp mắt xuống, ngẫm lại một chút có phải bản thân lạnh nhạt quá không, liền đó tiến lên ghé sát người anh, ngửa mặt hỏi anh: "Lục Hoài Thâm, nếu em không hiểu nhầm, đây là anh đang đòi hôn hở?"

Lục Hoài Thâm nâng cằm cô lên, cười như không cười khàn giọng nói: "Cái anh đòi không chỉ là hôn đâu."

Giang Nhược ôm cổ anh, một nụ hôn rơi bên môi anh, "Đừng tham lam quá."

Nói xong, từ khóe môi hôn một cái dừng một chút cứ vậy mổ khắp đôi môi anh, hôn một cái lại hỏi một câu: "Thế này đủ chưa?"

Câu trả lời của Lục Hoài Thân mãi mãi là: "Chưa đủ."

Giang Nhược phàn nàn: "Còn chưa đủ? Chân em kiễng lên cũng tê rồi!"

Lục Hoài Thâm chợt cười, trong mắt lóe lên ngọn lửa rừng rực gần như muốn đốt cháy cô, Giang Nhược nhìn mà ngây người, một tay anh ôm eo cô, một tay nâng mặt cô, cúi người xuống làm nụ hôn này thêm sâu.

Nụ hôn này dài đến mức đủ khiến người ta hụt hơi, Lục Hoài Thâm mới buông cô ra, môi cũng chưa hoàn toàn tách khỏi môi cô, hơi thở nóng bỏng: "Bây giờ mới miễn cưỡng đủ, hiểu chưa?"

Giang Nhược gật đầu.

Yết hầu Lục Hoài Thâm cuộn lăn: "Chỉ hiểu thôi vẫn chưa đủ đâu, em phải học để còn dùng."

Vừa dứt lời, Giang Nhược chợt cười, ấn thật mạnh lên môi anh, bắt chước sức mạnh hận không thể nuốt cô vào của anh, hôn trả lại còn hừng hực hơn cả anh, ngón tay động tình chạm vào cằm, râu dưới lòng bàn tay hơi châm chích.

Giang Nhược dần dần đắm chìm, tay không an phận lột áo khoác của anh.

Anh còn chưa kịp cởi áo khoác, bên trong áo khoác là chiếc áo len cổ lọ, Giang Nhược không lột không được áo khoác dày nặng của anh, tay trực tiếp thò vào trong vạt áo len.

Tay cô hơi lạnh, ít nhất là so với nhiệt độ cơ thể anh, tay mềm mại luồn lỏi lung tung bên trong chẳng theo cách thức nào.

Cơ bắp của Lục Hoài Thâm ngay tức khắc xiết căng, căng ra thành hình dáng cơ bụng khe rãnh rõ ràng.

Anh kinh ngạc mừng rỡ với sự nhiệt tình bỗng chốc bị gợi lên của Giang Nhược, kìm nén kích động, ghìm chặt tay cô, giọng vẫn trầm khàn kinh khủng: "Anh tắm trước đã."

Hai cánh tay Giang Nhược khoác lơi lỏng trên cổ anh, còn chưa hết hổn hển, khe khẽ "vâng" một tiếng.

Vào lúc Lục Hoài Thâm định đi tắm, muốn gỡ hai tay cô xuống, cô bỗng nhiên thu vòng tay ôm chặt anh.

Lục Hoài Thâm cũng có thể cảm giác được bụng cô đang đè vào bụng dưới của anh, phát hiện cô khác thường, anh nhíu mày: "Sao thế?"

Cô chôn mặt vào hõm cổ anh, "Lục Hoài Thâm anh thích cuộc sống hiện tại không?"

Anh càng cau mày chặt hơn: "Sao lại hỏi thế?"

"Vì sao phải hỏi vì sao, tại sao không trả lời trực tiếp?" Giang Nhược quăng lại cái "Vì sao" cho anh.

Lục Hoài Thâm ngừng lại một chút, hỏi: "Em chỉ phương diện nào?"

"Mọi phương diện."

"Có cái thích, cũng có cái không."

"Thích phương diện nào, không thích phương diện nào?" Giang Nhược phần nhiều có khí thế truy cứu đến cùng.

Lục Hoài Thâm biết cô muốn nghe cái gì, cụp mắt nhìn cô, biểu cảm nghiêm túc, giọng trầm ấm: "Thích mọi thứ có liên quan đến em."

Giang Nhược hiếm khi thấy anh dùng vẻ mặt trịnh trọng như vậy để nói mấy câu sến sẩm kia, ngược lại cô có phần ngượng ngùng, ngón trỏ chọc ngực anh: "Biết rồi."

Cô nói xong ngước mắt nhìn anh, nhỏ giọng thúc giục: "Đi tắm."

......

Giang Nhược cảm giác ngủ không đủ giấc, buổi sáng ngây nga ngây ngô bị Lục Hoài Thâm gọi dậy ăn sáng, xong lại chui vào ổ chăn ngủ nướng, tỉnh dậy đã sắp trưa.

Giang Nhược rửa mặt xong đi xuống tầng, gọi điện thoại cho Liễu Minh.

Liễu Minh vốn đang lo lắng cô lại muốn cùng ông lão trò chuyện, chần chờ giây lát mới nghe.

Sau khi điện thoại nối máy Giang Nhược hỏi: "Chú Minh, hôm nay chú cũng ở cùng ông nội ạ?"

Liễu Minh nói ừ, hỏi cô có chuyện gì.

Giang Nhược nói: "Cháu muốn đến nhà chú một chuyến, tìm thử đồ ngày trước của cháu."

Sau khi Giang Khải Ứng gặp chuyện, đồ đạc của ông và Giang Nhược chuyển hết đến biệt thự của chú Minh, còn bao gồm cả di vật của gia đình ba người nhà Giang Hành Chương.

Hà Nội, 23/3/2023

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play