Một tháng trôi qua rất nhanh, chẳng mấy đến nghỉ lễ Quốc khánh.

Tuy nói là nghỉ nhưng Phó Kim Hủ vẫn thức dậy vào lúc 6 giờ như thường lệ. Đầu tiên là luyện nghe rồi viết thời gian biểu.

Thời gian biểu được sắp xếp kín mít nhưng nhàm chán tẻ nhạt, không hề có hoạt động giải trí nào.

2 giờ chiều, cô vừa giải quyết xong một tờ bài tập Sinh học thì có tiếng chuông điện thoại.

“Alo.”

“Hủ Hủ, đang làm gì đấy?” Người gọi điện là Giản Hoà.

“Không làm gì cả, chỉ là... đang làm bài tập.”

“Cậu chăm chỉ quá, tớ còn chưa động đến đây. Buổi khai giảng cho tớ mượn chép nhé!”

Phó Kim Hủ phì cười: “OK.”

“Vậy là làm gần xong rồi à?”

“Ừ, sao thế?”

“Đi chơi đi, nghỉ lễ toàn ở nhà thì chán chết.”

Phó Kim Hủ sửng sốt chớp mắt, phản ứng không theo kịp. Hình như đã lâu lắm rồi cô không hẹn đi chơi với bạn bè!

“Đi đâu vậy?” Chẳng thể phủ nhận tâm trạng cô đang rất vui vẻ.

“Tớ đang chơi mạt chược, mấy đứa này toàn nhằm tớ để bắt nạt, cậu mau đến giúp tớ đi.”

“Mạt chược á?” Phó Kim Hủ đau khổ: “Thế thì tớ không giúp được rồi, tớ không biết chơi đâu.”

“Không sao, để tớ dạy cậu chơi.” Giản Hoà vui vẻ nói: “Cậu không biết chứ, người mới chơi mạt chược có vận may tốt lắm, cậu tranh thủ thời gian tới đây nhé!”

Thoáng do dự.

“OK, cậu ở đâu?”

Giản Hòa báo địa chỉ cho cô, sòng bạc kia không xa lắm, Phó Kim Hủ ngồi hai trạm xe buýt là đến.

Quả thật, cô không biết chơi mạt chược nhưng không hề lạ lẫm với sòng bạc. Ngày xưa người đàn ông ấy hồi còn sống rất ham mê chỗ này, rất nhiều lần cô đã đến đây để tìm người.

Song khi đứng trước cửa sòng bạc mà Giản Hòa nhắc Phó Kim Hủ mới nhận ra cảm giác không hề giống nhau, bởi vì nơi này cao cấp xa hoa hơn quê cô rất nhiều.

Tớ đến nơi rồi!

Nhắn tin chưa được bao lâu, Giản Hòa đã đi xuống đón.

“Hủ Hủ ơi! Đây đây!” Giản Hoà chạy tới nắm tay cô: “Đúng lúc đến lượt tớ nghỉ, tên cún Lệ Dương Vinh đã thắng tớ vài bữa cơm rồi, làm tớ tức anh ách.”

Phó Kim Hủ khựng lại: “Lệ Dương Vinh á?”

“Ừ, có phải cậu tưởng đám Sài An An không?”

Phó Kim Hủ đáp: “Không...”

Giản Hoà nhận ra cô có vẻ do dự bèn vỗ ngực thề thốt: “Không sao đâu, có tớ ở đây Lê Dương Vinh không dám giở trò đùa giỡn lưu manh đâu.”

Phó Kim Hủ phì cười, bởi cô cũng không quan tâm điều này lắm. Trong khoảng thời gian tiếp xúc vừa qua cô có thể nhận ra Lê Dương Vinh đích thực chỉ là con cọp giấy, miệng thì gầm to nhưng thật ra bên trong chẳng có gì lợi hại.

Ngược lại là Thiệu Hàn Việt...

“Đi thôi, tớ dạy cậu chơi mạt chược. Nói cho cậu biết trò chơi này dễ gây nghiện lắm, cậu chơi là biết ngay!”

Giản Hoà dẫn cô lên tầng trên, lúc đẩy cửa bước vào Phó Kim Hủ thấy bàn mạt chược đã đủ người chơi. Ngoại trừ một người lạ không quen, ba người còn lại chính là bạn cùng bàn và hai bạn bàn sau của cô.

Ngồi quay lưng về phía cửa chính là Thiệu Hàn Việt, cậu mặc áo màu sáng cùng quần dài màu đen, hai chân dài phải co lại dưới bàn vì hình như không đủ chỗ duỗi chân. Nghe thấy tiếng cửa đằng sau, cậu lập tức ngoái đầu nhìn ra.

Ánh mắt hờ hững, có vẻ không bất ngờ, có lẽ lúc Giản Hoà gọi điện cậu đã biết cô sẽ đến.

“Ngồi đi, lượt tiếp cậu chơi nhé!” Giản Hòa để Phó Kim Hủ ngồi bên cạnh làm “khán giả”.

“Hàn Việt, cô gái này chính là bạn cùng bàn với mày à?” Đối diện Thiệu Hàn Việt là một chàng trai xa lạ cao ráo sáng sủa, gương mặt đẹp trai, tác phong “không đứng đắn” y hệt Lệ Dương Vinh.

Nghe người này hỏi thăm, Thiệu Hàn Việt chỉ đáp ừ.

“OK, nếu bạn mới đã đến rồi thì lát nữa tao sẽ cho cậu ấy chơi.”

Phó Kim Hủ vội nói: “Không cần... Tớ không biết chơi đâu.”

Bạn nam nọ lại nói: “Lính mới thì tốt hơn để Giản Hoà dạy cậu.”

Giản Hoà vội xen vào: “Phải đó phải đó, để tớ dạy cậu.”

“Dạy cậu ấy?” Thiệu Hàn Việt ném quân mạt chược ra, nói vẻ không vui: “Dạy cậu ấy để đến chơi với tao, vậy là muốn tao thua hay thắng thì tốt hơn đây?”

“Là sao hả?”

Lệ Dương Vinh hớn hở trả lời thay: “Hoắc Kiều ơi mày không biết đâu, cô bạn cùng bàn của chúng mình là túi tiền của Hàn Việt đó. Tiền tiêu vặt của nó đều do cậu ấy giữ hết, thế nên hôm nay nó đến đây chơi mới phải lấy xe máy ra thế chấp.”

Câu này... nghe tưởng chừng đơn giản mà cực kỳ quái lạ.

Quả nhiên, Phó Kim Hủ được ngay ánh mắt đầy ám muội từ Hoắc Kiều và Thiệu Hàn Việt.

“Thiệu Hàn Việt, mày được đấy!”

Thiệu Hàn Việt nhìn Phó Kim Hủ rồi bình tĩnh thu ánh mắt: “Suy nghĩ ít đi.”

Nói rồi, hai cánh tay đẩy toàn bộ quân mạt chược ra trước: “Ù.”

Hoắc Kiều: “Đậu!”

Giữa tiếng kêu rên, Thiệu Hàn Việt đẩy ghế đứng dậy: “Ngồi đây.”

Phó Kim Hủ ngước mắt: “Tớ á?”

Thiệu Hàn Việt: “Đương nhiên là cậu, hay là cậu thật sự muốn ngồi đối diện tôi?”

“... À.”

Phó Kim Hủ và Thiệu Hàn Việt đổi chỗ ngồi cho nhau.

“Nếu đã vậy, Thiệu Hàn Việt, cậu dạy cho Hủ Hủ nhé!” Giản Hòa nói hộ Quý Nguyên Châu: “Hủ Hủ ơi, tớ là cánh dưới của cậu đó, nhớ nhìn kỹ ánh mắt tớ mà hành động.”

Lệ Dương Vinh cười xùy đầy mỉa mai: “Cậu dám gian lận tớ chơi cậu.”

Giản Hoà: “Hứ, thắng tớ được vài bữa cơm đã vênh váo phải không, lại còn giết chết đấy?”

“Ôi, không đáng sợ à?”

Giản Hoà: “Mẹ nó, hôm nay không gỡ lại tiền cơm nhất quyết không về.”

Xáo toàn bộ bài mạt chược, âm thanh thưa thớt vang lên một lúc, mạt chược sắp xếp chỉnh tề được đưa lên.

Giản Hoà bên cạnh vừa cầm bài vừa nói: “Hủ Hủ ơi, thật ra cái này đơn giản lắm, trên cơ bản chính là bốn khẩu lệnh: ăn, chạm, cống, ù. Ăn chính là...”

Cô nàng giới thiệu quy tắc cơ bản, Phó Kim Hủ vừa lắng nghe vừa dựng quân mạt chược trong tay lên.

Tam tam kết đối, hai hai có thể chạm... Cuối cùng bài ù là chỉ có thể có một đôi.

Đầu óc Phó Kim Hủ nhanh chóng hoạt động nhưng suy nghĩ vẫn hơi loạn.

“E hèm, vậy bây giờ chúng ta tính thế nào?” Hoắc Kiều nhếch môi cười đểu: “Thắng thua của cô em này tính cho mình hay tính cho Hàn Việt?”

Lệ Dương Vinh nhanh nhảu đáp: “Dĩ nhiên tính cho bạn Việt của chúng ta rồi! Người một nhà chia anh với em cái gì?”

Người một nhà?

Người một nhà ở đâu ra?

Những ngón tay vuốt ve bài mạt chược của Phó Kim Hủ thoáng dừng lại, cô cảm giác mình bị gài bẫy không kịp đề phòng.

“Tớ thấy...”

“Tính cho tao.” Giọng nói bất cần của Thiệu Hàn Việt cất lên: “Dù sao cũng không thua được.”

Phó Kim Hủ đột nhiên ngoảnh sang trừng cậu.

Thiệu Hàn Việt đưa tay đẩy mặt của cô trở về: “Nhìn bài đi, đánh sai không có cơm ăn đâu.”

Phó Kim Hủ: “...”

***

Ván đầu tiên là để Phó Kim Hủ làm quen, đến ván thứ hai mới bắt đầu.

Thiệu Hàn Việt ngồi dựa vào ghế quan sát Phó Kim Hủ vội vội vàng vàng xếp bài.

Bài không tệ, lính mới quả nhiên có vận may. Cậu nở nụ cười, vừa định dời tầm nhìn khỏi bài lại đột nhiên chú ý đến tay cô. Tay Phó Kim Hủ rất nhỏ, ít nhất trong mắt cậu là như vậy.

Dù tay nhỏ nhưng rất đẹp, tinh tế như tay trẻ sơ sinh.

Cậu ngưng mắt, trong đầu chợt nảy ra suy nghĩ, ắt hẳn mềm mại lắm!

“Bài này được không?” Phó Kim Hủ bỗng nhiên ngoảnh lại hỏi.

Thiệu Hàn Việt bất ngờ, hoàn hồn: “... Tạm được.”

Phó Kim Hủ nhăn mặt, lo lắng quay lên.

“Ván này hiểu rõ quy tắc chưa?”

“Coi như đã hiểu...”

Thiệu Hàn Việt thấy bên mặt cô hơi hoảng bèn lấy di động ra rồi gõ một hàng chữ trong ứng dụng Ghi nhớ, sau đó đặt trước mắt cô: “Nhà bác học, nhìn cái này hiểu không?”

Phó Kim Hủ cúi xuống nhìn: ABC*x + DDD*y + EEEE*z + FF.

Giản Hoà tò mò lại gần: “Ha ha ha ha, cái này có thể, cái này có thể.”

Hiếm khi Thiệu Hàn Việt kiên nhẫn như hôm nay, cho công thức xong còn tự nguyện giải thích: “ABC chính là xuôi, x, y, z có thể vì là 0... Chỉ cần thỏa mãn những điều
kiện này liền có thể ù.”

Phó Kim Hủ nhìn công thức thêm lần nữa bỗng chốc bừng tỉnh, các quy tắc lúc nãy đã hiểu hết: “À... Tớ hiểu rồi!” Nói xong bất ngờ nhìn Thiệu Hàn Việt: “Cậu rất thông minh.”

Thiệu Hàn Việt lại đẩy đầu cô ra, nói bằng giọng cực kỳ ghét bỏ: “Trên mạng đều có, có ngốc đâu... Tranh thủ thời gian ra bài đi!”

Từ khi có công thức Phó Kim Hủ tính toán rõ ràng, chỉ là lấy bài không kịp, luôn phải để Thiệu Hàn Việt nhắc nhở.

“Đến lượt cậu.” Khuỷu tay lại bị cậu huých.

Phó Kim Hủ vội vươn tay lấy bài, cầm một quân bảy, không có tác dụng gì, thế là định ném ra.

“Khoan đã.” Thiệu Hàn Việt nhíu mày, nghiêng người đến gần: “Đừng ra, đánh con này đi.”

Cậu chỉ vào một quân.

Có khác nhau à...

Trên tay Phó Kim Hủ chỉ có quân một chưa sử dụng đến, quân hai với quân sáu, rút được quân bảy vừa nói thì ném quân sáu hoặc là bỏ đi quân một và quân hai.

“Sáu với bảy có thể nghe năm hoặc tám, mà một với hai chỉ có thể nghe ba, do đó cái phía trước tỉ lệ cao hơn.” Thiệu Hàn Việt đề phòng lũ bạn nghe thấy bèn nói nhỏ vào tai cô: “Hơn nữa lúc nãy cậu không thấy à, quân ba đã bị ném ra ba cái, tỉ lệ càng nhỏ hơn.”

Đây là lần đầu tiên Phó Kim Hủ chơi mạt chược mà có thể hiểu rõ quy tắc đã không tệ rồi, làm sao có thể để ý xem quân nào đã được đánh ra.

“À...”

“Ném quân một ra.”

“Ừm.”

Thiệu Hàn Việt phải nói nhiều như vậy nên khó giữ được giọng điệu hòa nhã.

Phó Kim Hủ quay sang nhìn cậu, do phải hướng dẫn ra bài nên cả người cậu đều nghiêng hẳn sang bên cô, mà hiện tại còn phải đề phòng người khác nghe thấy nên cách tai cô càng gần, gần như cô có thể cảm nhận được hơi thở của cậu.

Hơi thở chập chùng lướt qua gương mặt, nong nóng, tê tê, kỳ lạ làm sao!

Phó Kim Hủ thản nhiên dời ánh mắt sang bên cạnh, dường như vẫn chưa đủ... lại liếc thêm lần nữa.

“Phó Kim Hủ, lấy bài. Phó Kim Hủ?”

“Hử?” Đột nhiên thất thần, lúc hoàn hồn đã thấy Thiệu Hàn Việt vươn tay lấy quân mạt chược cho cô. Mạt chược màu xanh biếc nằm trong lòng bàn tay cậu hệt như mã não phỉ thúy vậy.

“Làm gì mà ngẩn ra thế?” Thiệu Hàn Việt bất mãn hỏi: “Không muốn ăn phải không?”

“... Là cậu muốn chứ tớ đâu muốn.”

Thiệu Hàn Việt nghẹn họng vì câu trả lời đầy vô tội của cô: “Tôi thắng thì cũng là cậu thắng, đừng bảo như thể không ăn cơm cùng nhau.”

Phó Kim Hủ lầm bầm: “Tớ dùng tiền của mình.”

“Làm sao tôi biết cậu dùng tiền của tôi hay của cậu.”

“Dùng chung làm sao được.” Phó Kim Hủ không vui khi cậu nói vậy, từ đầu đến cuối cô không hề chiếm lới của cậu ta: “Thật đấy, của cậu là của cậu, của tớ là của tớ, tớ chưa từng nhập nhằng.”

Thiệu Hàn Việt sầm mặt, nói lạnh tanh: “Kiêu hãnh lắm phải không?”

“Tớ...”

“Thôi thôi, vợ chồng son cãi nhau cái gì.” Hoắc Kiều ngồi đối diện cất tiếng.

Phó Kim Hủ lườm cậu ta, giọng nói đẩy lên cao mấy tông: “Đừng nói linh tinh.”

“...”

Bốn bề bỗng chốc im ắng, Phó Kim Hủ hơi hãi trong lòng, vô thức ngước lên nhìn Giản Hòa.

Hình như phản ứng hơi quá!!!

Tiêu rồi.

Hiếm khi bạn bè rủ cô đi chơi, có phải hỏng hết rồi không?

Giản Hoà bèn lên tiếng giải vây: “Hủ Hủ, đừng để ý đến đám này. Bọn nó nói chuyện đều vô kỷ luật thế cả.”

Hoắc Kiều cũng vội nói theo: “Vâng vâng vâng, cô em à, anh đây nói vu vơ thôi, đừng để ý đừng để ý nhé!”

Nghe họ nói vậy Phó Kim Hủ càng cảm thấy bất tiện, nhưng nhìn sắc mặt người bên cạnh, cô không tài nào thuyết phục nổi bản thân ngồi xuống được.

Quá mẹ nó kinh khủng...

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động trong túi áo reo lên.

Phó Kim Hủ như vớ được phao cứu mạng, đứng phắt dậy: “Tớ ra ngoài nhận điện thoại.”

Giản Hoà nói: “Ừ, đi đi!”

Mẹ Phó Kim Hủ gọi điện tới. Điền Thục Hoa chỉ có ba ngày nghỉ lễ Quốc khánh, hôm nay đã đi làm, bây giờ gọi điện nhờ con gái đưa đồ đến công ty.

Phó Kim Hủ không còn cách nào khác đành cúp máy rồi gọi cho Giản Hòa, nói trong nhà có việc cần phải về.

Trong phòng.

“Uầy uầy, không phải chứ, đi thật rồi? Mới chơi hai ván mà.” Lệ Dương Vinh bày vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Giản Hoà khẽ trách: “Còn không phải tại các cậu à, nói vớ vẩn gì đấy?”

“Tao thấy cô nàng kia cũng không phải không chịu được chuyện bị trêu thế đâu. Vừa nãy mặt cô nàng tái mét chắc là vì sắc mặt của bạn Việt đây dọa sợ quá!” Hoắc Kiều xem trò vui còn chê chưa đủ lớn chuyện: “Tao nói này, mặt mày thối hoắc thế kia mà sao còn chơi với cô bạn cùng bàn kia ta?”

“Tao muốn chơi à?” Thiệu Hàn Việt quăng ánh mắt như dao găm nhìn người trước mặt: “Mày không ngậm miệng lại đi, suốt ngày tu tu như cái tàu hỏa.”

“Ha ha ha, OK OK, giờ chơi tiếp chứ?” Hoắc Kiều hỏi đầy vô tội: “Tao không nhắc đến cô gái bé bỏng đáng yêu nhà mày nữa!”

Thiệu Hàn Việt: “...”

Mẹ nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play