Từ nhỏ đến lớn, ngay cả đi du lịch trong nước Phó Kim Hủ còn chưa từng đi chuyến nào, chứ nói gì đến việc ra nước ngoài du lịch, cho nên lần đi du học này là một thử thách lớn đối với cô.

Trong kỳ nghỉ hè, Phó Kim Hủ đã chuẩn bị rất nhiều thứ ở nhà. Thiệu Hàn Việt sợ cô không lo chu toàn được hết mọi việc nên sau khi đến Mỹ thăm mẹ trở về, liền trực tiếp đến nhà cô, giúp cô trù định mọi thứ.

Bởi vì mối quan hệ giữa hai người không phải là bí mật với người lớn, nên Điền Thục Hoa thấy anh tới cũng làm nhiều đồ ăn ngon, giữ anh lại ăn tối.

Sau kỳ nghỉ hè, năm 3 Đại học cũng bắt đầu.

Phó Kim Hủ đến trường ký tất cả các thủ tục, sau đó trực tiếp khởi hành đến sân bay Bắc Kinh. Ngày cô bay, Thiệu Hàn Việt và mấy người bạn cùng phòng KTX đều đến tiễn cô.

“Hủ Hủ, cậu nhất định phải nhớ bọn mình.” La Duyệt liên tục nhắc đi nhắc lại.

Phó Kim Hủ: “Ừ, chúng ta sẽ thường xuyên gọi điện.”

“Được được, qua đó có gì vui đều phải đăng vào trong nhóm đó. Nếu gặp khó khăn gì, cũng phải nói cho bọn mình biết, nhiều người sức lớn, sẽ luôn nghĩ ra cách giúp cậu giải quyết.”

Phó Kim Hủ gật đầu, mặc dù bọn họ mới chỉ làm bạn cùng phòng hai năm, nhưng ngày ngày đêm đêm đều sống cùng nhau, tính cách và thói quen sống của mỗi người đều được cả phòng hiểu rõ ràng, tình cảm cũng rất sâu đậm.

Bây giờ đột nhiên phải xa nhau, tự nhiên sẽ cảm thấy không nỡ.

Lâm Tiểu Du nhìn hai người khó mà tách nhau ra được kia, lén lút kéo La Duyệt: “Này, cậu cho hai người họ ít không gian đi, chúng ta qua bên kia đợi.”

Lúc này La Duyệt mới chợt nhớ đến sự tồn tại của Thiệu Hàn Việt, “Ừ, ừ, ừ, Hủ Hủ, cậu nói chuyện với Thiệu Hàn Việt đi.”

Ba người bạn cùng phòng rất thấu hiểu lòng người đứng gọn sang một góc đợi.

Phó Kim Hủ nhìn Thiệu Hàn Việt, lúc này mới chân chính cảm nhận được mình sẽ phải rời xa anh, vừa nghĩ đến việc thật lâu không được gặp anh, trái tim liền thắt lại.

“Sang bên đó phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.” Thiệu Hàn Việt sờ sờ đầu cô, “Tự mình phải có mắt nhìn một chút, đừng ngây ngốc hồ đồ.”

Viền mắt Phó Kim Hủ đỏ lên: “Anh mới ngây ngốc hồ đồ ấy. Em sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình.”

“Đúng rồi, em cầm tấm danh thiếp này đi, có chuyện gì không giải quyết được thì tìm người này.”

Phó Kim Hủ nói: “Ai vậy?”

“Một người bạn làm ăn của mẹ anh, anh đã mở lời với ông ấy, ông ấy sẽ chăm lo cho cuộc sống của em.” Thiệu Hàn Việt suy nghĩ một chút lại nói: “Lệ Dương Vinh ở Anh cũng rất gần em, nếu em có phiền phức cũng có thể tìm cậu ta. Còn có…”

Anh nói liễn miên dài dòng một hồi, hoàn toàn không giống Thiệu Hàn Việt.

Phó Kim Hủ nhìn anh, chóp mũi chua xót. Trong nháy mắt, một giọt nước mắt lớn rơi xuống.

Thiệu Hàn Việt đột ngột dừng lại.

Phó Kim Hủ đưa tay lau nó đi, giả vờ mình không sao nói: “Em biết rồi, anh đừng nói nữa, anh vừa nói em liền muốn khóc.”

Thiệu Hàn Việt hơi mở miệng, rồi lại thở dài, “Ôm một cái.”

Phó Kim Hủ vươn tay ôm chặt eo anh, dựa sát vào lồng ngực anh, “Đừng chỉ nói em, chính anh cũng pnhư thế, suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm không lo ăn uống…”

“Sau đó sẽ không.”

“Em sẽ kiểm tra bất chợt.”

“Ừ.”



Những chuyện khác hai người đã sớm trao đổi xong với nhau trong kỳ nghỉ hè, nên đến lúc phải chia tay, ngoài những cái ôm, thì không biết phải nói gì nữa.

Rất nhanh, đã đến giờ bay.

Sau khi nhận được vé, Thiệu Hàn Việt đưa cô cửa kiểm tra an ninh, mà đến đây, hai người họ đã hoàn toàn phải chia xa.

“Mọi người trở về đi, tớ phải vào trong rồi.” Phó Kim Hủ vẫy tay với mọi người, “Lúc nào đến nơi, tớ sẽ gửi tin nhắn cho các cậu.”

La Duyệt: “Ừ, thượng lộ bình an.”

“Ừ, các cậu cũng về đi.”

Phó Kim Hủ bước vào mấy bước, rồi chợt dừng lại, quay đầu nhìn lại, tầm mắt đặt trên người Thiệu Hàn Việt. Anh mỉm cười với cô, ý bảo cô nhanh chóng đi vào đi.

Phó Kim Hủ hít một hơi thật sâu, bước qua cửa kiểm tra an ninh.

La Duyệt nhìn bóng dáng Phó Kim Hủ biến mất bức tường, thở dài: “Phòng KTX của chúng ta chỉ còn lại ba người.”

Lâm Tiểu Du gật đầu: “Ừ…”

“Aiz… Thôi, đi về thôi.”

“Ừ.”

Thiệu Hàn Việt: “Tớ chở các cậu về.”

Vừa rồi bọn họ đến từ hai chỗ khác nhau, không cùng đường, La Duyệt nghe Thiệu Hàn Việt nói muốn đưa các cô về liền bị dọa sợ, “Ôi, không cần đâu, bọn mình đi taxi là được rồi.”

Thiệu Hàn Việt rất lịch sự: “Không sao. Tớ lái xe tới, rất tiện.”

Nói xong, ý bảo các cô cùng anh đi ra ngoài.

Nhóm La Duyệt cũng không tiện từ chối, vội vàng đi theo phía sau.

“Bạn học Thiệu cũng khá, khá thân thiện đấy chứ.”

Lâm Tiểu Du: “Đó là do người ta nể mặt Hủ Hủ.”

“Cột mốc quan trọng trong đời, được ngồi xe của hot boy.”

Khương Giang nhìn hai người họ ríu ra ríu rít, đưa tay ra vỗ nhẹ tay bọn họ: “Suỵt, nói nhỏ thôi… Tớ thấy tâm trạng cậu ấy không tốt.”

“Hả???”

“Tớ thấy khi Thiệu Hàn Việt quay lại, mắt cậu ấy đỏ hết cả lên.”

La Duyệt bị sốc: “Tớ chưa từng nhìn thẳng, nên không nhìn thấy!”

“Thật đấy.” Khương Giang thì thầm, “Sắp khóc đến nơi rồi.”

**

Tuy khóc sướt mướt nói lời tạm biệt, nhưng cả người ra đi và người ở lại đều biết, ngày đoàn tụ của bọn họ sẽ không còn xa nữa.

Vì yêu, nên buông tay. Cũng vì yêu, nên bạn phải là chính mình.

Sau khi chính thức bắt đầu cuộc sống du học sinh, có một đoạn thời gian Phó Kim Hủ không thích ứng được. Giống như trước đây giảng viên cố vấn đã nói, các em không chỉ là đến một quốc gia mới, một thành phố mới, mà các em phải hoàn toàn hòa nhập vào đó, có thế thì khẩu ngữ và chuyên ngành của các em mới thực sự có thể nâng cao được.

Tiếp đó, mặc dù có một đoạn thời gian rất dài cô luôn cảm thấy hoảng loạn khi đi ngủ vào ban đêm, nhưng cô chưa từng hối hận hay phàn nàn.

Nếu đã lựa chọn, thì phải làm hết sức mình.

Cô hiện đang sống trong ký túc xá trường cấp cho sinh viên đi trao đổi, bạn cùng phòng với cô cũng là sinh viên trao đổi của một trường đại học khác ở Bắc Kinh, tên Dương Dĩ Tư. Cô gái này là một cô gái rất sôi nổi, đương nhiên, cũng là một học bá chân chính.

Dị quốc tha hương, hai cô gái tự nhiên rất nhanh thân thiết với nhau, thường ngày cùng ăn cùng ngủ cùng đi học, ngày tháng chậm rãi trôi qua.

“Hủ Hủ, cậu đang ở đâu, sao còn chưa đến?” Dương Dĩ Tư thúc giục trong điện thoại.

Phó Kim Hủ ngồi trong nhà vệ sinh: “Tớ bị đau bụng… Ấy, cậu giữ chỗ giúp tớ nha.”

“Tớ giữ rồi, nhưng nếu cậu mãi không đến thì tớ cũng không thể giữ được.” Dương Dĩ Tư nói, “Cậu mau nhanh lên, thần tượng của cậu sắp đến rồi.”

“Biết rồi!”

Hôm nay là ngày Cao Thừa sẽ toạ đàm ở trường. Cao Thừa không phải là nhân vật xa lạ gì với những sinh viên Đại học S đến du học. Anh hiện là một trong những phiên dịch viên hàng đầu ở Trung Quốc và Pháp, những người muốn đi theo con đường phiên dịch đều muốn học hỏi kinh nghiệm và phương pháp học tập của anh.

Người luôn lấy anh làm mục tiêu như Phó Kim Hủ đương nhiên không thể vắng mặt,  nhưng hiện tại lực bất tòng tâm, không biết trưa nay cô đã ăn phải cái gì mà giờ lại bị đau bụng.

Sau khi cúp điện thoại của Dương Dĩ Tư, Phó Kim Hủ vội vàng giải quyết xong nhu cầu, cầm notebook và sách vở chạy ào ra ngoài.

Cao Thừa sẽ toạ đàm ở hội trường chính của trường. Phó Kim Hủ chạy gần mười phút, rốt cuộc cũng chạy gần đến nơi. Cô đứng thở hổn hển mấy cái, băng qua hành lang, tiếp tục chạy về phía trước.

Ngay lúc vòng qua khúc cua, bất ngờ đụng phải một người.

“Á!”

Notebook và sách vở trong tay cô rơi xuống sàn, Phó Kim Hủ vừa xin lỗi người bị mình đụng phải bằng tiếng Pháp vừa ngồi xổm xuống đất nhặt chúng lên.

Người bị cô đụng trúng cúi xuống giúp cô cầm notebook lên, sau khi nhìn thoáng qua thì đưa nó cho cô.

Phó Kim Hủ: “Merci.”

“Sinh viên Đại học S?”

Tiếng Trung???

Phó Kim Hủ Xu sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên. Ngay trong nháy mắt này, cô lập tức nhận ra đối phương là ai, trước đây cô đã xem không ít các video phiên dịch của anh.

Người trước mặt này chính là lý do khiến co phải chạy điên cuồng ngày hôm nay, Cao Thừa.

Bất ngờ nhìn thấy thần tượng khiến trong lòng cô kích động không thôi, nên Phó Kim Hủ có phần lắp bắp: “Dạ… Vâng, là sinh viên trao đổi của đại học S. Em, em hôm nay đến nghe anh toạ đàm.”

Cao Thừa mỉm cười: “Cảm ơn em, anh cũng rất vui khi thấy nữ sinh của Đại học S.”

Phó Kim Hủ mỉm cười.

“Vậy, đi vào thôi?”

“Vâng ạ!”

Sau khi vào hội trường, Phó Kim Hủ thấy Dương Dĩ Tư đang vẫy tay với cô. Cô chạy bước nhỏ da, ngồi xuống chỗ của mình.

“Cũng còn may, cũng còn may, đến kịp lúc.”

“Cậu cùng bước vào với Cao Thừa?”

Phó Kim Hủ che trán: “Lúc chạy tới đụng phải anh ấy…”

Dương Dĩ Tư kinh hoàng nhìn cô một cái.

Phó Kim Hủ nói, “Nhưng có lẽ con người anh ấy rất tốt, không tức giận.”

“Vậy thì tốt, sau này cậu nên cẩn thận hơn.”

“Tai nạn bất ngờ thôi.”

Sau khi hai người nói ngắn gọn vài lời, Cao Thừa cũng đứng trên bục giảng, hai người lập tức im lặng.

Toạ đàm diễn ra trong vòng một tiếng, đầu tiên Cao Thừa chia sẻ một số chuyện thú vị khi anh học đại học, sau đó nói về một số kinh nghiệm và phương pháp học tập, cách nâng cao trình độ phiên dịch.

Phó Kim Hủ chuyên chú lắng nghe, hơn nữa bất ngờ phát hiện ra rằng nhiều phương pháp của anh giống với cô, sau khi chỉnh sửa lại, thu được rất nhiều.

**

“Anh nói xem có phải quá kinh khủng rồi không? Toạ đàm còn chưa nói được bao lâu đã đánh gục gần như tất cả những người đi nghe. Đừng nói người khác, ngay cả em lúc đó cũng đau cả đầu.” Trong phòng KTX, Phó Kim Hủ vừa ăn cơm tối vừa nói chuyện với Thiệu Hàn Việt qua video call.

Thiệu Hàn Việt dựa vào ghế văn phòng, nhìn cô ăn, “Bây giờ còn đau không.”?”

“Bây giờ đương nhiên không còn đau nữa. Không những không còn đau, mà còn có cảm giác hấp thu được tiên khí.”

Thiệu Hàn Việt hỏi lại: “Tiên khí?”

Phó Kim Hủ gật đầu, hào hứng nói: “Cao Thừa thật sự rất giỏi, em luôn xem anh ấy là mục tiêu là đúng. Nói chung là, hôm nay em đã hấp thu được tiên khí, sau này em chắc chắn sẽ giỏi như anh ấy.”

Thiệu Hàn Việt đã từng nghe cô nhắc đến cái tên Cao Thừa này mấy lần, nhưng không ngờ cô lại ngưỡng mộ người này đến thế, “Em chắc chắn có thể, đợi em đến tuổi của anh ta, em chắc chắn có thể giỏi hơn cả anh ta.”

“Em không có tự tin đó, anh ấy cũng chỉ lớn hơn chúng mình 7-8 tuổi thôi.”

Thiệu Hàn Việt nhướng mày, có phần bất ngờ.

“Rất giỏi đó, em kể anh nghe, năm ngoái anh ấy…”

Phó Kim Hủ bla bla nói một đống, tràn đầy hâm mộ và sùng bái đối với một người đàn ông xa lạ. Sau khi ăn xong miếng cơm cuối cùng, cũng nói xong.

“Ôi, được rồi, bên phía anh đã muộn lắm rồi.” Phó Kim Hủ cuối cùng cũng ngước lên nhìn anh.

Thiệu Hàn Việt lạnh mặt nhìn màn hình điện thoại.

Phó Kim Hủ chớp mắt: “Hả??”

Thiệu Hàn Việt hừ lạnh.

Phó Kim Hủ: “… Anh sao thế?”

“Nói xong rồi, đúng không?”

Phó Kim Hủ: “Hả?”

Thiệu Hàn Việt: “Cao Thừa.”

Phó Kim Hủ nói: “À … Nói xong rồi.”

“Anh ta tốt như vậy à?” Thiệu Hàn Việt hỏi.

Phó Kim Hủ nhìn sắc mặt của anh, cảm thấy có chỗ nào đó sai sai: “Cũng… Cũng tốt.”

“Cũng tốt? Anh thấy là em cảm thấy anh ta rất tốt.”

Mặt mày lạnh tanh, giọng nói cứng nhắc. Chuông cảnh báo trong lòng Phó Kim Hủ đột nhiên vang lên một hồi thật to, ôi cái đệch, cô chỉ vô tình nói đến thần tượng của mình thôi mà.

“Phó Kim Hủ…”

“Không có, không có! Cao Thừa cũng bình thường thôi, anh ấy sao có thể so với anh, anh giỏi nhất, anh là thiên tài!”

“…”

“…”

“Hủ Hủ, đi thư viện không?” Khi hai người đang bốn mắt nhìn nhau, Dương Dĩ Tư từ bên ngoài trở lại phòng KTX.

Phó Kim Hủ quay đầu lại nhìn cô ấy, nói, “Đi!”

“Ăn xong rồi à? Nhanh đi thôi.”

“Ừ.”

Phó Kim Hủ lại quay lại, nhanh chóng thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Ừ thì, bạn cùng phòng của em rủ em đi thư viện, nên em đi trước nha!”

Thiệu Hàn Việt nhìn cô chằm chằm.

Phó Kim Hủ chạm vào camera: “Ngoan, có gì ngày mai tiếp tục nói, bây giờ trong nước đã muộn lắm rồi, anh nhanh đi ngủ đi.”

Sau đó, nhanh chóng tắt video.

Màn hình video tối đen.

Thiệu Hàn Việt lại hừ lạnh một tiếng, sau đó mở Baidu lên, nhanh chóng tìm kiếm từ “Cao Thừa”.

Sau khi đọc một loạt tin tức, anh ngả người ra sau: “Chết tiệt, ánh mắt quái quỷ gì thế này?”

Hết chương 71

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play