Phó Kim Hủ cứ nghĩ việc chịu trách nhiệm cho bữa ăn của Thiệu Hàn Việt chỉ đơn giản là ra ngoài ăn rồi mua về một phần cho cậu ta, hoàn toàn không ngờ sẽ đi ăn cùng cậu ta.
Vì vậy sau giờ tan học chiều, Giản Hòa và mấy bạn nữ đến rủ cô đi ăn cơm, cô không hề nghĩ ngợi gì lập tức đứng dậy.
“Đi đâu vậy?” Thiệu Hàn Việt đang ngồi đấy bỗng ngước mắt lên hỏi.
Phó Kim Hủ thoáng sững sờ, thật thà trả lời: “Ăn cơm.” Ngẫm nghĩ lại hỏi: “À phải rồi, cậu muốn ăn gì?”
Trong khi đó nhóm Giản Hòa nhìn Phó Kim Hủ bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Cô không có thời gian giải thích với Giản Hòa, chỉ nói: “Bọn tớ đi phố ăn vặt, cậu muốn ăn cái gì? À... Hay là cậu muốn tớ đưa cậu tiền ăn tối?”
“Các cậu đi trước đi.” Thiệu Hàn Việt bất ngờ nói.
“À ừ...”
“Giản Hòa, các cậu đi trước đi.” Thiệu Hàn Việt nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phó Kim Hủ: “Cậu ấy đi cùng tôi.”
Giản Hòa và đám người Sài An An: “...”
Năm phút sau, Phó Kim Hủ và Thiệu Hàn Việt lần lượt ra khỏi lớp học.
Thiệu Hàn Việt đi phía trước, còn Phó Kim Hủ đi theo phía sau. Đến chỗ cầu thang cô cố gắng kéo dài khoảng cách với cậu ta.
“Chân cậu ngắn thế à mà không đuổi kịp?” Đến cầu thang tầng hai, Thiệu Hàn Việt ngoảnh lại hỏi.
“Chân tớ... đủ dùng.” Phó Kim Hủ cúi đầu nhìn chân mình, sau đó lại nhìn chân cậu ta.
Hic, cũng hơi ngắn thật.
“Vậy nhanh lên.”
“Đây.” Sải nhanh xuống mấy bước, Phó Kim Hủ vượt qua Thiệu Hàn Việt.
***
Hai người nhanh chóng đi xuống, trên đường tình cờ gặp mấy người bạn trong lớp, Phó Kim Hủ có thể cảm nhận được bọn họ giả vờ bình tĩnh đi lướt qua, sau đó ngoảnh lại như muốn hóng chuyện.
Phó Kim Hủ: “...”
Thật lòng mà nói cô không sợ Thiệu Hàn Việt mà chỉ không muốn cậu ta quấy nhiễu cuộc sống yên tĩnh của mình, bị quá nhiều người chú ý thật sự rất khó chịu.
“Cậu có thể nói với tớ cậu muốn ăn gì, hoặc tớ sẽ đưa tiền cho cậu là được.”
“Không thích.”
“Tại sao...”
Thiệu Hàn Việt lạnh nhạt nói: “Tôi phải đi ra ngoài nhìn qua một lượt mới biết mình muốn ăn cái gì? Làm sao, hay là cậu không vui?”
“Không phải không vui.” Phó Kim Hủ thú nhận: “Mà là ngồi cùng với cậu bị nhiều người chú ý quá!”
Gần đây cô phát hiện có rất nhiều bạn nữ tới đứng bên ngoài cửa lớp, người khiêm tốn thì chỉ nhìn lướt qua rồi đi, còn người kiêu căng hơn thì như người chiều nay giả vờ tới kiểm tra này nọ song thực chất ánh mắt chiếu về phía cô chòng chọc.
“Dò xét cậu à?” Thiệu Hàn Việt cảm thấy buồn cười: “Có cần thiết không?”
Phó Kim Hủ: “...”
“Cậu chỉ là máy giám sát do mẹ tôi thuê thôi, hiện tại tôi cũng chỉ muốn thỏa mãn ham muốn quản chế của bà ấy.” Thiệu Hàn Việt đứng lại, nhìn cô từ trên cao: “Hiểu không người hầu bé nhỏ?”
Người hầu???
Người hầu bé nhỏ???
“Ai là người hầu bé nhỏ...” Cô nhỏ giọng lầm bầm.
“Cái gì?” Người con trai cao lớn nghe thấy tỏ vẻ bất mãn.
Phó Kim Hủ sực nhớ lời Sài An An đã từng nói tên này rất dữ dằn mà chỉ biết thở dài. Tự nhủ: Đừng chọc cậu ta, mích lòng cậu ta là tạo phiền phức cho mình, nhớ kỹ lấy!
“Không có gì, đi thôi, lề mề tí nữa là phải xếp hàng đợi rất lâu đấy.” Phó Kim Hủ nhụt chí nói.
“Vậy cậu đi nhanh lên.”
“... Nhanh lắm rồi.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Chân ngắn.”
“...”
Giờ tan trường cổng trường đầy ắp học sinh ra ra vào vào, Thiệu Hàn Việt đứng giữa đám người giương giương tự đắc, khiến nhiều người đi ngang qua đều phải liếc mắt nhìn.
Phó Kim Hủ vẫn giữ khoảng cách với cậu ta nên nhìn qua sẽ không biết hai người đi cùng nhau.
Trong phố ăn vặt ngoài những quán ăn lớn ở mặt đường còn có vài gian hàng nhỏ, đồ ăn ở những quán nhỏ như vậy nhìn còn ngon hơn những quán lớn. Khi Phó Kim Hủ đi ngang qua một quán trứng cuộn, bước chân vô thức dừng lại.
Trước cửa quán trứng cuộn tập trung rất đông người, Phó Kim Hủ thò đầu vào hỏi: “Cô ơi, còn phải xếp hàng lâu không ạ?”
“Còn năm người nữa thôi, cháu chờ một chút nhé, nhanh lắm.”
“Dạ.”
Năm người mà vẫn còn nhiều. Thế nhưng Giản Hòa đã nói với cô đây là tiệm bánh trứng ngon nhất, cô thật sự muốn ăn thử một lần.
Thiệu Hàn Việt đang đi đằng trước bỗng thấy có gì đó không ổn lập tức ngoảnh lại, phát hiện người đằng sau không thấy đâu nữa.
Cậu nhăn mặt, giữa một đám người ăn mặc giống nhau thật khó để tìm được Phó Kim Hủ.
Tìm mãi cho đến khi gần mất hết kiên nhẫn, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một người đang đứng trước gian hàng nhỏ, tóc đuôi ngựa, dáng người không cao, mặc đồng phục học sinh đơn giản, bóng lưng gầy nhỏ.
Là cậu ta.
Đồ nấm lùn này có phải là người hầu hiểu chuyện không vậy?
Thiệu Hàn Việt chẳng nói chẳng rằng đi đến lôi cô ra khỏi đám đông.
“Ế? Này...”
Phó Kim Hủ đang nhìn cô bán bánh không chớp mắt, đột ngột bị người khác kéo cổ áo, hoảng hốt giơ tay đánh người phía sau.
Bộp...
Một tiếng vang dội.
Phó Kim Hủ đập mạnh một cái lên cánh tay của Thiệu Hàn Việt, làn da trắng trẻo của cậu thiếu niên nhanh chóng đỏ ửng lên.
Thiệu Hàn Việt nhìn cánh tay mình rồi lại nhìn cô gái trước mặt đang tái mặt vì sợ.
Phó Kim Hủ ngước lên thấy người trước mặt là ai thì điếng người: “Cậu, cậu làm gì vậy?”
Thiệu Hàn Việt cố gắng bình tĩnh nói: “Còn cậu đang làm cái gì?”
“Tớ... tớ đang xếp hàng, cậu đột nhiên kéo tay nên tớ mới... Tớ không cố ý đâu.”
“Trong khi tôi rủ cậu ra ngoài ăn cơm thì cậu lại lẳng lặng đứng xếp hàng mà không thèm nói với tôi một tiếng, còn đánh tôi?” Thiệu Hàn Việt hơi cúi người, giọng trở nên nguy hiểm: “Chỉ một lời không cố ý là xong à?”
Cái quái gì vậy? Còn không phải cậu ta đột nhiên lôi cô sao!
Phó Kim Hủ bực bội, tại sao tên này khó chiều vậy chứ!
“Vậy cậu đánh lại là được chứ gì?” Quân tử không sợ thiệt trước mắt, cô ưỡn ngực nhắm mắt: “Tớ đánh cậu một cái, giờ cho cậu đánh lại là được phải không?”
Vào mùa hè sáu giờ chiều vẫn còn ánh nắng, hoàng hôn đỏ rực phía chân trời dịu êm làm sao!
Thiệu Hàn Việt thấy cô mím môi rồi nhắm mắt, đồ nấm lùn bướng bỉnh này miệng thì nói cứng mà hai hàng lông mi lại khẽ run run.
Cậu giận quá hóa cười, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Không đánh à, mất cơ hội ráng chịu nhé!” Phó Kim Hủ mở mắt, trong phút chốc ánh nắng chiều như đang nhảy múa trong mắt cô, hai con ngươi đen láy như lấp lánh ánh sáng.
Nét tươi cười trên gương mặt Thiệu Hàn Việt chợt tắt trước ánh mắt nghiêm túc của cô. Một lát sau cậu mới nói: “Đánh cậu thì mất mặt tôi quá!”
“Mất mặt.”
“Còn không phải à?” Thiệu Hàn Việt quay người đi về phía trước: “Đừng nói vớ vẩn nữa, đi mua đồ ăn ngay đi.”
“Lúc nãy tớ đang mua đấy thôi.”
“Tôi nói tôi mua.”
“... Cậu muốn ăn món gì?”
“Tôi không muốn xếp hàng, đi thêm chút nữa.”
“...”
Đúng là tên phiền phức!
***
Thiệu Hàn Việt đi đến cuối phố ăn vặt cạnh trường, rẽ sang một đường khác rồi dừng lại ở trước một nhà hàng Đài Loan. Phó Kim Hủ không muốn phí thời gian đành gọi một suất ăn ở quán này cùng cậu ta.
Ăn xong trời cũng đã cũng đã sập tối, hai người một trước một sau đi vào con ngõ nhỏ để về trường học.
“Ơ trùng hợp thế, đây chẳng phải anh Thiệu nhà chúng ta sao?” Ngay khúc cua bất ngờ gặp vài học sinh nam mặc đồng phục trường khác, tóc hết nhuộm đỏ lại nhuộm vàng, toát ra phong thái “Bọn tao là học sinh cá biệt đây”.
Phó Kim Hủ sững sờ, nhìn Thiệu Hàn Việt hỏi: “Bạn cậu à?”
Thiệu Hàn Việt cười nhạt: “Cậu thấy giống không?”
Phó Kim Hủ thật thà lắc đầu: “Không giống lắm.”
“Tính ra cậu vẫn có mắt nhìn người, tôi mà có đám bạn không ra gì này?”
Phó Kim Hủ giật giật khóe miệng, Lệ Dương Vinh thật ra cũng không ra gì lắm đâu...
“Con mẹ mày, Thiệu Hàn Việt.” Tên tóc đỏ hằn học nhìn hai người: “Lần trước mày đánh gãy chân đại ca nhà tao bọn tao còn chưa tính sổ đâu!”
Thiệu Hàn Việt cười khẩy, nhướng mày khinh bỉ nói: “Mày còn dám nhắc tới chuyện Bành Thiên Hòa bị đánh gãy chân à, thế nào, mày cũng muốn thử?”
Thằng con trai tóc đỏ chửi thề một câu: “Bây giờ mày chỉ có một mình mà cũng dám to mồm hả?”
“Đã vậy còn mang theo một đứa con gái.” Tóc đỏ nói xong còn quan sát Phó Kim Hủ từ trên xuống dưới: “Bạn gái mày à, cho tao mượn vui đùa một chút tao sẽ nghĩ đến chuyện tha cho mày.”
Một đám bên cạnh hùa theo: “Phải đó phải đó, cùng chơi nào.”
Thiệu Hàn Việt không trả lời, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh.
Phó Kim Hủ thấy cậu ta không nói gì thì hoảng sợ, đừng nói cậu ta muốn bỏ chạy mà bán đứng cô đó.
“Không phải... Các cậu khoan đã.”
Tóc đỏ nghiêng đầu: “Thế nào em gái?”
Phó Kim Hủ cười: “Tớ muốn nói các cậu hiểu lầm rồi, tớ không đi cùng cậu ta mà cũng không phải là bạn gái.”
“Thật không?” Tóc đỏ khoanh tay nhìn cô: “Vậy cô em có quan hệ gì với nó.”
Phó Kim Hủ: “Tớ...”
Thiệu Hàn Việt: “Người hầu của tao.”
Phó Kim Hủ: “Hự.”
Thiệu Hàn Việt xách cổ áo phía sau của cô kéo ra phía trước mặt, nghiêm túc nói: “Nếu muốn đánh tao, phải bước qua cửa này đã.”
“???”
Phó Kim Hủ tức ói máu, vội xua tay với đám “học sinh cá biệt”.
Tóc đỏ nhổ nước bọt: “Thiệu Hàn Việt, mày đang làm trò con bò đấy hả?”
Phó Kim Hủ ngoảnh lại trừng cậu ta: “... Rốt cuộc cậu muốn gì?”
“Sợ à?” Thiệu Hàn Việt cười hỏi.
Phó Kim Hủ dường như không tin vào tai mình, hỏi ngược lại: “Ban ngày ban mặt sợ cái gì!”
“Trời đã tối đen như mực rồi còn ban ngày ban mặt nỗi gì? Mắt cậu có vấn đề à?”
“Mắt tớ làm sao...”
Còn chưa nói xong, Phó Kim Hủ đã bị Thiệu Hàn Việt đẩy sang một bên, cô lảo đảo suýt ngã phải dựa vào tường mới đứng vững được, chưa kịp ngẩng đầu đã nghe thấy tiếng rên.
Nặng nề, đến mức cả lỗ tai đều tê dại.
Ngoảnh lại thì thấy tên tóc đỏ đã bị Thiệu Hàn Việt đạp cho ngã lăn quay.
Phó Kim Hủ trố mắt ngạc nhiên.
Mấy tên trường 13 kia bàng hoàng đứng như trời trồng, chẳng ai ngờ một giây trước Thiệu Hàn Việt vẫn còn im lặng mà một giây sau đã ra tay dứt khoát như vậy.
Thiệu Hàn Việt: “Tao bảo mày bước qua ải của cậu ta mà mày cũng dám làm thật, mày có thấy mất mặt hay không?”
“Ai da...” Tóc đỏ nằm ngửa trên đất, ôm bụng chỉ Thiệu Hàn Việt: “Tao chỉ muốn đẩy cậu ta ra chứ không phải muốn đánh!”
Thiệu Hàn Việt bất ngờ chớp mắt: “Vậy là tao hiểu lầm mày à?”
Tóc đỏ bực bội, có trời chứng giám, thật sự lúc nãy cậu ta chỉ muốn đẩy bạn nữ kia ra mà thôi, nào ai biết còn chưa kịp ra tay đã bị đạp bay rồi!
“Hiểu lầm con mẹ mày!” Tóc đỏ khóc không ra nước mắt: “Bọn mày! Còn đứng đó làm gì, đập nó cho tao!”
“Xông lên!”
Cho tới bây giờ Phó Kim Hủ vẫn hiểu được đạo lý không thể lấy ít địch nhiều, nhưng hôm nay đứng trong con ngõ nhỏ chật hẹp, cô mới nhận ra quả thật nhiều lúc có thể lấy ít địch nhiều.
Đêm hè gió nóng phả vào mặt, mấy phút sau cô nhìn thấy chàng trai cao cao ấy đánh đám người đó thừa sống thiếu chết đến mức không thể đứng dậy nổi.
Khắp nơi đều là tiếng kêu rên, Phó Kim Hủ lặng lẽ dựa vào tường, nhìn dáng đứng thẳng tắp của người con trai ấy.
Trong bóng tối, đôi mắt lạnh lùng như lấp láp ánh sao, là khinh thường, tội nghiệp cùng lạnh lùng.
Phó Kim Hủ run rẩy trong lòng, thì ra Thiệu Hàn Việt còn đáng sợ hơn cả đám người này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT