Thi chạy 800 mét nữ là vào lúc mười giờ sáng thứ Hai.

Vừa chín giờ, Phó Kim Hủ đã tới sân vận động.

Vì phải tham gia chạy bộ, cho nên hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao tay ngắn quần ngắn, lúc ngồi trong phòng chờ còn khoác thêm một cái áo khoác đồng phục.

“Anh Việt, em còn tưởng hôm nay anh không tới.” Lệ Dương Vinh đi cùng với vài người vào trong sân.

Thiệu Hàn Việt: “Chiều nay tao thi chạy tiếp sức.”

“Vậy mà mới sáng sớm anh đã tới rồi à, em còn tưởng anh ngủ như chết ở nhà rồi.”

Quý Nguyên Châu ôm vai Lệ Dương Vinh: “Đến cổ vũ lớp mình thi đấu cũng vui mà, ở nhà làm gì?”

Lệ Dương Vinh: “Ồ, nhắc tới mới nhớ hôm nay Hủ Hủ cũng thi, ngày hôm qua cậu ấy ủng hộ em nhiều như vậy, nay em cũng sẽ cố gắng cổ vũ hết sức.”

Thiệu Hàn Việt liếc cậu ta một cái.

Lệ Dương Vinh cười xuề, nói tiếp: “Anh Việt, anh thật không may mà, nên Hủ Hủ mới không đi cổ vũ cho anh.”

Thiệu Hàn Việt nheo mắt lại.

Lệ Dương Vinh vẫn hồn nhiên không cảm thấy không khí xung quanh như lạnh lẽo hơn: “Ồ đúng rồi, mọi người có thấy hôm qua có rất nhiều người đến chụp hình ở lớp mình không, đặc biệt là quầy ăn uống đó.”

“Thì sao?”

“Ai cũng khen các bạn trong ban hậu cần lớp chúng ta xinh đẹp, nhất là Hủ Hủ, tối qua rất nhiều người tìm em xin số điện thoại của cậu ấy.”

Quý Nguyên Châu nhìn về phía Thiệu Hàn Việt.

“Nhưng mà em chưa cho, mấy đứa đó không xứng với Hủ Hủ nhà chúng ta.”

Quý Nguyên Châu liền thở phào nhẹ nhõm.

Thiệu Hàn Việt: “Vậy, sao lại tới chỗ mày để xin số điện thoại của cậu ấy?”

“Dĩ nhiên là vì đẹp rồi.” Lệ Dương Vinh nói, “Chân Hủ Hủ, thật đẹp.”

“…”

Quý Nguyên Châu thấy sắc mặt Thiệu Hàn Việt càng ngày càng xấu, vội vàng kéo đồ đầu óc đần độn Lệ Dương Vinh sang một bên: “Ôi chao, kia không phải là nữ thần Tiêu Tiêu của mày sao?”

Lệ Dương Vinh quay đầu ngay lập tức: “Hả? Ở đâu?”

“Người tóc tai bù xù trước mặt đó?”

“Đấy gọi là tóc dài xõa ngang vai nhé!”

“Không quan tâm đó gọi là gì, có đi chào hỏi một tiếng không?”

“Nói nhảm! Đi.”

***

Quý Nguyên Châu kéo Lệ Dương Vinh đi, để lại Thiệu Hàn Việt im lặng ngồi một chỗ.

Một sau, cậu đi về phía khu vực khán đài của lớp.

Hôm nay trên khán đài rất đông người, các thành viên trong lớp nếu không thi đấu cũng sẽ đi cổ vũ. Nhưng mà vừa nhìn một cái Thiệu Hàn Việt đã thấy Phó Kim Hủ, không chỉ vậy, cậu vừa nhìn đã thấy hoảng sợ.

Phó Kim Hủ ngồi một mình gần đó, mắt nhìn về khoảng đất trống trước mặt, hai chân trắng nõn lộ ra dưới đồ đồng phục.

Cô lại không mặc quần???

Trong đầu Thiệu Hàn Việt lại vang lên giọng nói của Lệ Dương Vinh, đôi chân thật đẹp.

Thật đẹp. Nhìn một cái liền không muốn dời mắt.

Thiệu Hàn Việt nhanh chóng đi tới, mang theo một bụng tức giận.

“Phó Kim Hủ!”

Phó Kim Hủ đang suy nghĩ vẫn vơ, bỗng dưng bị âm thanh vang lên bên tai làm giật mình. Quay đầu lại thì thấy Thiệu Hàn Việt phía sau, cô hơi khó hiểu: “Sao cậu lại tới?”

“Cậu…” Thiệu Hàn Việt vừa định mở miệng trách mắng cô mấy câu, cuối cùng, lại cố kìm lại. Bởi vì lúc lại gần cậu mới phát hiện ra cô đang mặc một cái quần đùi.

“Sao vậy?”

Thiệu Hàn Việt ngượng ngùng, lúng tùng dời mắt đi nơi khác, “Không sao?”

Cậu đang nghĩ bậy bạ cái gì vậy, sẽ có người không mặc quần sao?

Thiệt ngu ngốc.

Phó Kim Hủ không biết suy nghĩ trong đầu cậu, chỉ hỏi: “Có mình cậu tới sao?”

Thiệu Hàn Việt bước tới: “Lát nữa các cậu ấy sẽ đến, Giản Hòa đâu?”

“Giản Hòa cũng lát nữa mới tới.”

“À.” Thiệu Hàn Việt ngồi xuống bậc thang phía trước cô, lúc cúi xuống, lại thấy hai tay cô đang nắm chặt lấy nhau, “Cậu sợ à?”

Phó Kim Hủ ngẩng đầu nhìn cậu, “Sao cậu biết?”

Thiệu Hàn Việt: “Mấy cái này thì có gì phải sợ?”

Phó Kim Hủ lắc đầu, “Cậu không hiểu đâu, mỗi lần thi thể dục thì tớ lại rất lo sợ, giờ lại còn tham gia đi đấu… Còn lo sợ hơn.”

“Vậy sao?”

“Hôm qua lúc thi đấu cậu không lo lắng hả? Lúc chạy bộ cậu có cảm thấy khó thở không? Có cảm thấy không nổi chạy nhưng vẫn phải cố gắng chạy không?”

Thiệu Hàn Việt nghiêm túc nhìn cô nói: “Không cảm thấy.”

Phó Kim Hủ xụ mặt: “… Vậy thì coi như tớ chưa nói gì.”

“Phó Kim Hủ, thể lực của cậu thật sự không tốt.”

“Tớ cũng đã nói rồi… Nhưng lớp phó đã nói là đi cho đủ số lượng, cho nên tớ không thể bỏ của chạy lấy người được.”

“Sau này hãy tập thể dục nhiều hơn, cậu như vậy không được.”

“Có gì đâu mà không được, tớ cũng đâu ốm yếu bệnh tật gì đâu.”

Thiệu Hàn Việt gõ đầu cô, “Vậy lỡ cậu gặp chuyện gì phải cần tới thể lực thì chắc chắn sẽ không được.”

Phó Kim Hủ cau mày: “Ví dụ?”

“Ví dụ như…”

Thiệu Hàn Việt suy nghĩ, mãi vẫn không nói được đáp án.

Phó Kim Hủ không muốn đợi đáp án, cô quay đầu lại, gục đầu xuống đầu gối rên lên: “A… Tớ sợ quá, sợ chết rồi.”

Sắp phải thi tám trăm mét, loa đã thông báo gọi các vận động viên tham gia thi đấu tập trung.

Gần tới giờ thi đấu, hai tay của Phó Kim Hủ bắt đầu run lên.

“Đừng lo đừng lo, chạy về cuối cũng không ai nói gì cậu đâu.” Giản Hòa giúp cô dán lại số thứ tự, “Cậu nhớ cẩn thận, đừng có vấp té đó.”

Phó Kim Hủ hít sâu một hơi: “Cũng không đến nổi như vậy, tóm lại có thể chạy được nhiêu thì chạy thôi.”

“Được, cậu cố lên nhé!”

Phó Kim Hủ thấy chết không sờn liền gật đầu.”

“A lô, tất cả các bạn dự thi tiến về phía trước đường đua, những người khác lui về phía sau!”

Phó Kim Hủ đi tới giữa mọi người, tim đập nhanh như trống.

“Chuẩn bị!”

“Hủ Hủ cố lên!”

“Đoàng.”

Sau khi tiếng súng vang lên, tất cả mọi người đều xuất phát.

Thi chạy tám trăm mét không giống với chạy tám trăm mét thông thường, ngay từ ban đầu mọi người thông thể chạy chậm rãi được, chỉ có thể cố hết sức chạy về phía trước. Giống như, chạy dẫn đầu không có nghĩa là sẽ dẫn đầu suốt, lúc sau bị người khác vượt lên là chuyện rất bình thường.

Sau khi bắt đầu chạy, tâm trạng lo lắng của Phó Kim Hủ dần dần giảm bớt.

Hai trăm mét lúc đầu cô có thể chạy nhanh được, cũng vượt được vài người, nhưng hai trăm mét sau đó, cô chạy bắt đầu chạy chậm lại.

Cố gắng chạy theo mọi người, Phó Kim Hủ cố gắng hít thở, cảm giác khó thở khi chạy tám trăm mét lại tới.

Mệt quá… Sao hoài mà vẫn chưa xong một vòng!

Một vòng sân vận động dài bốn trăm mét, lúc Phó Kim Hủ thấy được đường chạy xuất phát, cô chỉ muốn “nằm luôn xuống đất”, trên đời này sao lại sinh ra cái môn thể thao này, chỉ đi thôi không được sao…

“Hủ Hủ có nổi chạy hay không?” Giản Hòa nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Phó Kim Hủ lúc cô chạy lướt qua.

Thiệu Hàn Việt nhíu mày, “Bình thường cũng chưa thấy cậu ấy chạy bao giờ.”

Lệ Dương Vinh: “Đây cũng là… Nhược điểm của học sinh giỏi sao?”

Giản Hòa: “Lúc tớ thi tám trăm mét cũng mệt muốn chết, cổ họng khô khốc vô cùng khó chịu.”

***

Lúc Phó Kim Hủ chạy tới gần bờ hồ, phía sau có một người vượt qua cô.

Cô nhìn về phía trước, chợt phát hiện ra gần tới đích rồi, bây giờ cô có cảm giác hai chân đều không phải của mình, chỉ cảm thấy cổ họng rất khó chịu, khó khăn lắm mới hít thở được.

Một lát sau, lại có thêm một người từ từ vượt qua cô.

Không phải chứ, không lẽ còn một mình mình ở cuối cùng?

Phó Kim Hủ khẽ cắn răng, đuổi theo.

Nhưng mà cảm xúc mạnh mẽ muốn chạy đuổi theo được vài bước thì mất hết, mệt muốn chết, mệt muốn chết mất thôi, đuổi theo cái quần.

Phó Kim Hủ cảm thấy cả người mình không thể đi thẳng được, cô phải dùng hết sức lực của mình mới có thể cố gắng đứng vững.

“Phó Kim Hủ! Đừng cúi đầu!”

Bỗng dưng bên tai truyền tới âm thanh quen thuộc, Phó Kim Hủ giật mình, nghiêng người nhìn lên, thì ra là Thiệu Hàn Việt.

“Đừng cúi đầu nghe không, muốn té chết sao, nhìn thẳng phía trước!” Tốc độ bây giờ của Phó Kim Hủ Thiệu Hàn Việt có vừa té vừa chạy cũng đuổi kịp, “Tập trung nhìn thẳng.”

Phó Kim Hủ há miệng, không nói được gì.

“Hủ Hủ cố gắng lên!”

“Hủ Hủ phía sau cậu vẫn còn có người khác đấy! Cậu chạy cũng nhanh đó chứ!”

“Chúng ta cùng nhau chạy đi, đừng lo lắng đừng lo lắng.”

***

Giản Hòa, Lệ Dương Vinh, Quý Nguyên Châu cũng chạy tới.

Phó Kim Hủ không còn hơi sức nào quay đầu lại nhìn bọn họ, nhưng mũi lại cảm thấy cay cay, mấy người này… Muốn làm cô cảm động phát khóc sao?

Mọi người tập trung xem thi chạy tám trăm mét rất đông, dĩ nhiên, cảnh bạn bè vào chạy cùng cũng dễ thấy, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc thi đấu là được.

Nhưng mà, người chạy cùng lại là Thiệu Hàn Việt, chuyện này làm cho ai cũng bất ngời.

“Con bà nó bạn nữ kia là ai vậy?”

“Phó Kim Hủ đấy, cậu không biết hả?”

“Ồ! Không ngờ Thiệu Hàn Việt lại chơi thân với bạn cùng bàn như vậy đó?”

“Hôn qua Lệ Dương Vinh phải thi chạy một ngàn rưỡi cũng không thấy Thiệu Hàn Việt chạy cùng!!! Vậy mà cậu ấy là chạy cùng bạn học nữ!!!”

“Thật là oách nha!”

“Liệu có phải là bạn gái không… Không thể nào chứ…”

“Ồ ồ thật hâm mộ…”

“Cái quái gì vậy, Thiệu Hàn Việt???”

Vạch đích đang ở trước mắt.

Mười mét, chín, tám mét… Hai mét, một mét.

Đến rồi!

Đã chạy qua vạch đích rồi.

Lúc trọng tài bấm đồng hồ bấm giờ Phó Kim Hủ như muốn khuỵu xuống đường chạy.

Vừa khuỵu xuống cả người như mất hết sức lực, không đứng dậy nổi, cho nên cô quyết định nằm luôn tại chỗ.

“Đứng lên.”

Bỗng có người đỡ cô đứng lên từ phía sau.

Phó Kim Hủ giữ lấy cánh tay của người phía sau, cả người không còn sức lực đứng trên mặt đất.

“Cậu làm gì vậy?”

Quay đầu, thì thấy Thiệu Hàn Việt đang nhíu chặt mày.

“Vừa chạy xong đã nằm xuống liền, không muốn sống nữa hả?”

Phó Kim Hủ: “Tớ mệt muốn chết rồi, tớ không đứng vững được nữa…”

“Fuck.” Thiệu Hàn Việt thu tay lại, để cô dựa hoàn hoàn vào ngực mình, cậu không hề nhận ra tư thế này trong mắt người khác lại vô vùng mập mờ.

Nhưng mà Phó Kim Hủ cảm nhận được.

Cô dù mệt gần chết, nhưng cô cũng cảm nhận được ánh nhìn của mọi người đều tập trung về hướng này, cô đè cánh tay Thiệu Hàn Việt lại: “Tớ tớ qua bên kia ngồi một lát.”

“Không được ngồi.”

“Tại sao?”

“Sẽ đau mông.”

“???”

Thiệu Hàn Việt tiếp tục đỡ cô, sau đó nhìn về phía Giản Hòa, “Cho cậu ấy uống nước đi.”

Giản Hòa: “Ừ!”

Cô vội vàng mở nắp chai nước suôi, đưa cho Phó Kim Hủ uống.

Phó Kim Hủ uống xong một hớp nước thì cảm thấy cả người thoải mái hơn, nhưng tâm trạng so với lúc chạy bộ thì càng căng thẳng hơn. Bởi vì sau lưng cô đang dán sát vào ngực Thiệu Hàn Việt, giống như là đang ngồi tựa vào ghế salon vậy.”

“Thiệu Hàn Việt, cậu…”

“Hủ Hủ, đầu gối cậu chảy máu rồi kìa!” Giản Hòa đột nhiên la lên.

Phó Kim Hủ bị gọi giật mình, “Ồ.” Cúi đầu nhìn xuống, phát hiện hai mảng lớn trên hai đầu gối đều đang chảy máu, chắc là do lúc nãy chạy tới nơi cô liền quỳ gối xuống nên mới bị như vậy.

“Không sao, tớ không thấy đau.”

“Đó là do bây giờ cậu quá mệt thôi, lát nữa cậu lấy lại sức rồi thì sẽ cảm thấy đau thôi.” Thiệu Hàn Việt nhìn hai vết đỏ đó, trong lòng chợt thấy khó chịu, biết vậy lúc cô vừa tới thì nhanh chóng đỡ là được rồi.

Thiệu Hàn Việt ngẩng đầu: “Có thuốc không?”

“Các bạn trong lớp có, để tớ đi lấy.” Giản Hòa nói xong thì nhanh chóng chạy đi.

Thiệu Hàn Việt nhíu mày, lập tức bế Phó Kim Hủ lên, sau đó đi về phía khán đài.

Tay chân như đang bay trên không khiến Phó Kim Hủ bối rối, trong chớp mắt, cô có cảm giác mình như con búp bê, trước mặt mọi người bị Thiệu Hàn Việt bế tới bế lui.

“Cậu, cậu mau buông ra.” Mặt Phó Kim Hủ vốn tái nhợt giờ đã chuyển sang đỏ ửng.

Thiệu Hàn Việt cúi đầu nhìn cô, trong mắt đầy ý cười hỏi: “Không thoải mái sao? Hay là tôi cõng cậu?”

“Không không không không không… Cậu buông tay là được rồi.”

“Sẽ buông, nếu cậu ngoan ngoãn.”

Lúc bình thường cô đã không nói lại được Thiệu Hàn Việt rồi, huống hồ bây giờ nửa sống nửa chết như vậy.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể cố gắng cúi mặt xuống, không để ý tới ánh mắt như tên độc từ khắp mọi nơi.

“Thiệu Hàn Việt, có phải cậu muốn fan hâm mộ của cậu xử tử tớ đúng không?

Thiệu Hàn Việt khựng lại, như không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm phía sau gáy của cô nói: “Có tớ ở đây, ai dám xử cậu?”

Hết chương 40

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play