Thiệu Hàn Việt không muốn về nhà, Phó Kim Hủ thấy cậu đơn độc như vậy, cô cũng hơi lúng túng.

“Chơi bóng lâu quá rồi.” Phó Kim Hủ hít mũi: “Cậu định ở đây chơi tới khi nào?”

“Đi ăn thôi.”

“Hả?”

“Muốn ăn gì?” Thiệu Hàn Việt đặt bóng ở bên khán đài rồi ngồi xuống.

“… Gì cũng được.”

“Được, vậy cậu khao nha.”

Phó Kim Hủ lườm cậu, đồ keo kiệt.

“Mà có cần nói với mẹ cậu một tiếng không?”

“Không cần.”

Thiệu Hàn Việt kéo áo khoác đeo cặp lên rồi sải bước đi.

Hai người không đi xa, vừa ra ngoài khu biệt thự đã nhìn thấy một nhà hàng, nhưng còn chưa kịp đi vào Thiệu Hàn Việt nhận được điện thoại của Quý Nguyên Châu, đầu bên kia không ngừng giục cậu sang đó.

Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cuối tuần nào cậu cũng ở bên ngoài, có bao giờ ở nhà đâu.

Sau khi cúp điện thoại Thiệu Hàn Việt nói: “Đi thôi, qua bên kia ăn.”

“Chỗ Quý Nguyên Châu hả?”

“Ừ, ăn xong tôi đưa cậu về.”

“Cũng được…”

Thiệu Hàn Việt gọi xe, hai người đi thẳng tới chỗ đó, nhưng lúc bước xuống từ trên xe Phó Kim Hủ không nghĩ mình lại tới khu vui chơi sang chảnh như vậy.

Bảo đi ăn cơm mà sao lại tới mấy chỗ tụ điểm vui chơi giải trí thế này.

“Ăn cơm ở đây á?”

Dĩ nhiên Thiệu Hàn Việt đã quá quen với mấy chuyện này: “Tôi đã bảo Nguyên Châu gọi đồ ăn rồi.”

“Tại sao phải đến tận đây ăn?”

“Tiện thôi, nhà cậu ta mở.”

“…Ồ!”

Phó Kim Hủ không kìm được vừa đi vừa quan sát xung quanh, ở đây tấp nập người tới người đi, không thiếu người mang giày da mặc âu phục sang trọng, cơ bản là không tìm thấy học sinh mặc đồng nào, cô có cảm giác mình không hợp với những nơi như vậy.

Từ ngoài cửa đã có tiếp tân dẫn hai người vào phòng đã được đặt trước, vừa đẩy cửa để đi vào đi âm thanh huyên náo đã tràn ra ngoài. Tiếng chào nhỏ nhẹ của người mở cửa, không át được âm thanh ồn ào bên trong.

Trong phòng có mười mấy người, ngoài Quý Nguyên Châu và Lệ Dương Vinh, ai nấy đều rất xa lạ.

Phó Kim Hủ hơi bất ngờ, không nghĩ tới bữa ăn này lại nhiều iris người như vậy. Quay đầu lại nhìn Thiệu Hàn Việt, cậu cũng sững sờ, nhưng mà ai cậu cũng quen, nên chỉ nhìn một lát rồi bước vào.

“Anh Việt tới rồi à, cứ tưởng hôm nay anh không tới chứ.”

“Cô gái này là ai vậy? Mẹ mày Hàn Việt có bạn gái rồi à?! Tại sao không ai nói gì với tao hết vậy!”

“Ôi trời, dễ thương quá. Thì ra anh Việt thích con gái kiểu trong sáng sao!”

“…”

“Bọn mày im miệng hết đi.” Thiệu Hàn Việt cười nhạt, chỉ chỗ cho Phó Kim Hủ. “Cậu ngồi đi.”

Với những người không quen biết Phó Kim Hủ không thể nói chuyện tự nhiên được, cô đành ngoan ngoãn ngồi xuống, mỉm cười chào.

“Ôi trời nói đi mà, chưa bao giờ thấy mày đưa con gái theo đó.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Đám người ngồi bên cạnh tiếp tục ồn ào.

Phó Kim Hủ đợi Thiệu Hàn Việt giải thích, đúng lúc ngoái đầu nhìn lại thì thấy Thiệu Hàn Việt đang nhìn mình. Tròng mắt hơi nâu nên ánh mắt lúc nào trông cũng lạnh tvnt lùng. Nhưng bây giờ… Như có ánh sáng, không còn lạnh lùng nữa mà dường như thấy được sự vui vẻ trong đó.

“Con gái cái gì, đây là em gái nuôi của nhà tao đó!” Lệ Dương Vinh nhảy ra: “Học chung lớp với tụi tao, ngồi cùng bàn với anh Việt.”

Ánh sáng thoáng qua rồi biến mất, Thiệu Hàn Việt thu hồi tầm mắt.

“Bạn cùng bàn hả, chưa gặp chưa gặp, trừ Giản Hòa ra thì vẫn chưa gặp được bạn nữ nào bên cạnh bọn mày.”

Lệ Dương Vinh cười nói: “À không phải, đây chính là người mới.”

Tuy nói là vậy, nhưng những người khác lại không nghĩ đơn giản như Lệ Dương Vinh.

Thiệu Hàn Việt là người như thế nào xung quanh dù có hai ba người con gái cậu ta cũng không nhìn, chưa bao giờ thấy cậu ta nói chuyện với họ, chứ đừng nói tới hành động thân thiết.

Mọi người chưa bao giờ nhìn thấy cậu lại một mình đi gần một người con gái khác thế này.

“Nguyên Châu, gọi mấy món nào ăn no được ấy.” Thiệu Hàn Việt nói.

“Được, gọi ngay đây.” Quý Nguyên Châu nói xong quay sang hỏi Phó Kim Hủ: “Hủ Hủ, cậu có không ăn được món nào không?”

Phó Kim Hủ lắc đầu: “Không cần làm gì đặc biệt đâu, mọi người ăn gì tớ ăn cái đó.”

“Được.”

Mấy phút sau đồ ăn lên Phó Kim Hủ lặng lẽ ăn cơm, những người khác lại ầm ĩ, hết ly này tới ly kia, đến cả Thiệu Hàn Việt cũng không từ chối được, bị tvnt bắt uống mấy ly.

Phó Kim Hủ ngoan ngoãn ngồi một bên ăn, nhưng chắc sợ cô ngại, nên hai bạn nữ trong phòng lại ngồi nói chuyện với cô.

“Cậu không phải là bạn gái của Thiệu Hàn Việt thật à?”

Phó Kim Hủ trả lời ngay lập tức: “Đúng vậy, chỉ là bạn thôi.”

“Ồ… Tớ lại thấy cậu ấy rất thích cậu.”

Phó Kim Hủ nhướng mày, sao thấy được vậy?

Hai bạn nữ nhìn nhau cười nói: “Được rồi được rồi, đùa thôi, chỉ là lần đầu tiên thấy cậu ấy đi chung với một bạn nữ nên hơi tò mò.”

Phó Kim Hủ: “Các cậu chơi rất thân với nhau hả?”

“Đúng vậy đó… Nhưng mà không thân với Thiệu Hàn Việt, cậu ấy rất ít nói chuyện.”

Cô gật đầu, cái này thì cô đồng ý.

“Ây, cậu uống rượu không? Hay là uống nước ép hoa quả.”

“Nước ép là được rồi.”

“Nước ép gì chứ, hôm nay bọn tôi không ai uống nước trái cây hết.” Ngay lúc đó, hai bạn nam trong phòng đi tới: “Nếu là bạn bè của đám Lệ Dương Vinh, vậy cũng là bạn bè của chúng tôi, nào, mời cậu một ly.”

Hai bạn nam không hề có ác ý, cầm ly rượu độ cồn thấp nhiệt tình mời mọc.

Nhưng Phó Kim Hủ phân vân nhìn ly rượu đang ann ở trước mặt, trước kia cô cũng đã từng uống rượu rồi, chỉ là nhấp môi một ít, tới bây giờ vẫn chưa lần nào thật sự uống.

“Sao vậy? Em gái không nể mặt sao?” Một bạn nam giả vờ tủi thân nói.

Bạn nữ ngồi bên cạnh Phó Kim Hủ cười to: “Sao phải cho mày mặt mũi, cứ thích không cho đấy thì sao nào?”

“Quá đáng à.” Bạn nam lườm cô gái, cười hì hì lại gần Phó Kim Hủ: “Tớ một ly cậu nửa ly! Được không?”

Những người bên cạnh cũng nhìn cô.

Phó Kim Hủ mím môi, đưa tay nhận lấy ly rượu.

Dù sao cũng là bạn bè của Thiệu Hàn Việt, cô cũng không thể làm người ra mất mặt được.

“Được lắm, vậy tôi uống cạn trước.”

Phó Kim Hủ nhìn người trước mặt một hơi đã uống hết, liền lấy hết dũng khí, cũng muốn một hớp là hết, nhưng ly rượu vừa đưa tới miệng đã bị người khác cản lại: “Thật bó tay với cậu.”

Mọi người sững sờ, tất cả đồng loạt nhìn về phía Thiệu Hàn Việt đột nhiên từ đâu tới đứng bên cạnh Phó Kim Hủ.

Cậu ta tới lúc nào vậy?

Thiệu Hàn Việt không thèm để ý tới ánh mắt của mọi người, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Phó Kim Hủ, sẵn tiện cầm luôn ly rượu trên tay cô đi.

Cô do dự một lúc rồi nói: “Tớ uống được, không sao.”

Thiệu Hàn Việt ngoảnh sang nhìn cô, giọng điệu hơi bực bội: “Trẻ con uống rượu cái gì?”

“…”

Ai? Cô là trẻ con? Vậy cậu là gì???

Thiệu Hàn Việt không hề cảm thấy lời tvnt mình nói có vấn đề, cậu nhìn hai người mờ rượu, cười nhạt nói: “Cậu ấy chưa uống rượu bao giờ, tao uống thay cậu ấy.”

Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, dĩ nhiên là biết Thiệu Hàn Việt đang “anh hùng cứu mỹ nhân”; “Được! Như vậy thì, không thể tao một ly mày nửa ly được, tao một ly mày phải hai ly!”

Thiệu Hàn Việt thoải mái: “Được.”

“Được được, tao vừa mới uống xong, còn có cậu ta nữa, mày phải uống cho được bốn ly đó.”

Thiệu Hàn Việt bình tĩnh rót rượu cho mình: “Rồi, bọn này chỉ được cái tranh thủ.”

Không chỉ hai bạn nam đó, còn có hai bạn nữ bên cạnh bất ngờ, Thiệu Hàn Việt đã bao giờ cản rượu cho người khác? Vậy mà nói không có gì, bọn cô không tin mới lạ đó.

Phó Kim Hủ không nghĩ như người khác, nhưng cô cũng hơi hơi cảm động. Thiệu Hàn Việt cũng biết quan tâm người khác sao? Sau này cô sẽ không mắng cậu ta là máu lạnh nữa.

Mọi người đứng vây xem thấy Thiệu Hàn Việt uống rượu xong cũng biết đường đi chỗ khác, Thiệu Hàn Việt uống xong, quay đầu nhìn Phó Kim Hủ: “Nếu lúc nãy tôi không qua đây cậu định tự mình uống?”

“Vậy tớ phải như thế nào? Bạn bè của cậu cả, nếu từ chối thì không hay lắm.”

“Không sao.” Thiệu Hàn Việt vỗ ann nhẹ gáy cô: “Chúng nó chỉ muốn quậy phá tí thôi, từ chối cũng không sao.”

“Ồ.”

“Không biết đô của bản thân như thế nào thì đừng có uống bậy tvnt bạ, biết đâu cậu uống một ly là đã say rồi.”

“Cũng không đến nổi đâu.”

“Cậu biết sao?”

“…”

Lệ Dương Vinh đang ở bên kia chơi xúc xắc, mấy bạn nam nhìn về phía Thiệu Hàn Việt kêu cậu quay lại, Thiệu Hàn Việt đều lắc đầu từ chối.

“Cậu không sao chứ?”

Phó Kim Hủ thấy cậu ngồi im không nhúc nhích, nên lo cậu uống nhiều. Hình như lúc nãy đã uống không ít, lại uống thêm bốn ly nữa, chắc là khó chịu trong người.

“Cậu nghĩ sao?”

“Tớ nghĩ… Cậu say rồi?”

Căn phòng mờ mờ tỏ tỏ, cô trông thấy Thiệu Hàn Việt mỉm cười sau khi nghe mình nói xong, vẻ lạnh lùng biến mất và thay vào đó là hình ảnh… đẹp đến ná thở… bờ mi rung rung toát lên ánh sáng ấm áp…

Phó Kim Hủ sững sờ bởi vẻ đẹp ấy, tựa như dây đàn bị đứt tạo nên âm thanh kéo dài chói tai…

“Không đến nỗi say đâu.” Thiệu Hàn Việt đứng dậy: “Cậu ăn no chưa?”

Câu hỏi không có người đáp, Thiệu Hàn Việt nghi ngờ nhìn cô, lặp lại một lần nữa.

Phó Kim Hủ bừng tỉnh: “No… No rồi, mấy món trước iris tớ ăn xong rồi.”

Thiệu Hàn Việt lại cười: “No rồi thì đứng lên, về nhà thôi.”

“Hả?”

“Không muốn về à?”

“Đâu có.” Phó Kim Hủ vội vàng đứng dậy.

Thiệu Hàn Việt cũng đứng lên, cậu đi tới chào đám người phía bên kia, sau đó dẫn cô ra ngoài.

Lúc hai người ra tới bên ngoài trời đã sập tối, Phó Kim Hủ ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cậu.

“Trên người cậu có mùi rượu, để vậy về nhà có được không?”

Thiệu Hàn Việt tùy ý đáp: “Vậy đi dạo một lát.”

“Ừ.”

Bên cạnh khu vui chơi là một chợ đêm, hai người đi bộ không mục đích, cũng không ai nói gì.

Đi một lát Phó Kim Hủ cũng đã lấy lại được tỉnh táo, lúc nãy bị sắc đẹp của Thiệu Hàn Việt làm choáng váng, quả đúng là… Có vài người không nên nhìn lâu.

“Chờ chút.”

“Hử?”

Phó Kim Hủ nhìn theo tầm mắt của cậu, hóa ra họ đang đứng trước một sạp hàng bán đồ trang iris sức, phụ kiện, xinh đẹp dễ thương gì đều có.

“Cậu muốn mua gì à?”

Thiệu Hàn Việt không trả lời, tầm mắt cậu rơi vào cái gối giữ ấm tay phía sau, lại nhớ… Cái lần trước Bành Thiên Hòa mua. “Này, con gấu này.”

“Oa, ở đây có bán cái này sao?” Phó Kim Hủ cũng nhìn thấy, tiến bước lại gần sờ sờ: “Cái này sờ thích thật đó, so với cái Bành…” Khựng lại, Phó Kim Hủ giật mình, vội vàng nuột ba chữ “Bành Thiên Hòa” xuống.

“Thoải mái lắm, ừ…”

“Cậu muốn không?” Thiệu Hàn Việt bất ngờ hỏi.

Phó Kim Hủ quay sang nhìn cậu: “Cậu định mua tvnt tặng tớ à?”

Thiệu Hàn Việt ngây người, vội quay mặt sang chỗ khác: “Không phải mua cho một mình cậu, chọn một cái đi.”

Cô khó hiểu: “Không phải cho một người… Vậy cậu còn muốn mua cho ai?”

“Tôi.”

Phó Kim Hủ đã hiểu: “Vậy thì mua hai cái.”

“Không.” Thiệu Hàn Việt phủ nhận thẳng thừng: “Không có tiền.”

“…”

Nói như thật, đã nói lần trước thi giữa kì đạt kết quả tốt nên cậu được cho rất nhiều tiền sao?

“Đừng lề mề, nhanh chọn đi.”

Phó Kim Hủ nghi ngờ nhìn cậu, chọn một cái gối ôm hình con mèo đưa qua cho cậu.

Thiệu Hàn Việt thật sự muốn mua, cầm lấy rồi lại quầy trả tiền.

Sau đó quay lại, cậu đem cái gối ôm nhét vào ngực cô, “Đi thôi.”

Phó Kim Hủ: “Hay là tôi mua thêm một cái nữa?”

“Mua cái gì mà mua, cậu thừa tiền lắm phải không?” Thiệu Hàn Việt lạnh lùng nói: “Đừng giống như mấy kẻ trọc phú.”

Phó Kim Hủ: “…”

Hết chương 27

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play