Thi giữa kỳ diễn ra trong hai ngày, ngày thứ ba sau đó đi học bình thường, kết quả của ngày thi đầu tiên đã có.

Giờ Toán buổi sáng, thầy chủ nhiệm Lưu cầm bài thi vào
lớp.

“Điểm trung bình môn Toán khá ổn, có một số bạn thi rất tốt.” Thầy Lưu nhìn đề thi nói: “Đề thi lần này khá khó, kiến thức khá rộng, câu cuối là một câu khó, cả khối chỉ có hai người làm đúng.”

Khi nói đến đây thầy Lưu bỗng dưng đưa mắt nhìn về phía dãy bàn cuối một cách khó hiểu.

“Nhìn tao làm gì, tao làm được chắc?” Lệ Dương Vinh cười.

Quý Nguyên Châu: “Mày đừng nằm mơ nữa, đó cũng không phải là câu hỏi trắc nghiệm.”

Lệ Dương Vinh: “Biết đâu tao viết vớ vẩn lại đúng.”

“Cút đi...”

Phó Kim Hủ nghe thầy Lưu nói xong hai tay nắm chặt dưới bàn.

Cô hơi hơi bồn chồn.

“Trình Hạo là bạn có điểm môn Toán cao nhất lớp chúng ta, với số điểm là 137, xếp thứ hai toàn khối, không tệ.” Thầy Lưu nở nụ cười hài lòng.

Ba người lên nhận bài thi, lúc Phó Kim Hủ đi xuống thì thấy Giản Hòa liên tục bắn tim về phía mình, cô bỗng phì
cười trong phút chốc tâm trạng không được vị trí số một đã tốt hơn nhiều.

“Tùy tùng, phải chăng cậu nên mời cơm?” Cô vừa ngồi xuống, Thiệu Hàn Việt đột nhiên nói.

Phó Kim Hủ cầm lấy bài thi lên xem thấy câu cuối bị sai một nửa, cô vừa suy nghĩ vừa nói: “Nếu cậu đạt kết quả
tốt sẽ mời cậu ăn, còn không thì đừng nghĩ làm gì.”

Thiệu Hàn Việt dựa lưng vào ghế, trong giọng như vương sự tinh nghịch: “Cậu thi tốt như vậy mà không
muốn ăn mừng sao?”

Phó Kim Hủ dứt khoát: “Không cần, cám ơn.”

Bây giờ Phó Kim Hủ thật sự tò mò muốn biết ai là người ra đề, rốt cuộc là người ra đề đã nghĩ gì vậy...

“Lúc nãy thầy đã nói cả khối chỉ có hai người làm được câu cuối cùng.” Thầy Lưu ngồi trên bục giảng nói: “Trong đó, có một bạn thuộc lớp ta.”

Mọi người đều ồ lên, Phó Kim Hủ nhìn về phía Trình Hạo và Khương Siêu đang ngồi cách đó không xa, thấy bọn họ đều lắc đầu.

“Thầy ơi, ai vậy ạ?” Có người hỏi.

Thầy Lưu không trả lời, thầy lôi từ trong xấp bài rút ra một cái, đưa về phía trước nói: “Thiệu Hàn Việt, của em.”

Không có ai cảm thấy đây là câu trả lời.

Cho đến khi Thiệu Hàn Việt cầm lấy bài thi xuống, thầy Lưu mới nói: “Người duy nhất làm đúng câu cuối của lớp chúng ta là Thiệu Hàn Việt.”

“...”

Cả lớp bất chợt im phăng phắc.

Ai cơ???

Ai làm được???

“Nhìn cái gì?” Thiệu Hàn Việt về chỗ ngồi, nhìn thấy bạn cùng bàn mắt mở to hoảng hốt.

Phó Kim Hủ hít sâu, cầm lấy bài thi trong tay cậu mở tới trang cuối.

Chửi thề một câu! Quả thật làm đúng!

Phó Kim Hủ lại lật trang trước, chính xác là tên cậu, chữ
cũng là chữ cậu, bài thi này thật sự là của cậu.

Mà quái lạ là ở chỗ cậu bỏ trống khá nhiều, cho dù làm được câu cuối điểm số chỉ có 88 điểm.

“Cậu, sao cậu lại thi được chừng này điểm?”

Thiệu Hàn Việt cười mỉm: “Ăn may thôi.”

“Tớ không phải có ý đó, ý tớ muốn hỏi là... Câu cuối cùng cậu làm thế nào vậy?”

Không chỉ mình Phó Kim Hủ bất ngờ, ai ai trong lớp cũng dường như không tin được điều đó. Đó là Thiệu Hàn Việt, người chưa bao giờ trên 60 điểm môn Toán, sao đột nhiên...

Không phải là quay cóp đó chứ?

Không đúng, cả khối chỉ có hai người biết làm, hơn nữa cậu ấy còn bị xếp phòng thi cuối cùng, ai có thể cho cậu ấy chép bài?

“Bài này làm thế nào vậy? Cậu đã giải thế nào?” Sau khi bị bất ngờ Phó Kim Hủ càng tò mò hơn, không gì thú vị hơn đề bài “khó không thể giải được”.

Thiệu Hàn Việt nhìn cô mấy giây: “Muốn biết lắm à?”

“Ừ!”

“Trưa cậu mời tôi ăn cơm đi.”

“...”

“Đồng ý thì tôi sẽ nói cho cậu ngay.”

Phó Kim Hủ phân vân một lát: “OK!”

“OK.”

Thầy Lưu phát bài thi xong thì bắt đầu giải lại đề, Phó Kim Hủ không nghe giảng mà tập trung nghe cách giải câu cuối của Thiệu Hàn Việt. Giảng giải một hồi cô chợt phát hiện bạn cùng bàn “trông vậy mà không giống vẻ bề
ngoài” chút nào, suy nghĩ rất mạch lạc, kiến thức rộng, lúc nghe cậu nói cô đã quên mất chuyện “bạn học cùng bàn là học sinh cá biệt”.

“Anh Việt ơi? Anh Hàn Việt?” Lệ Dương Vinh nhìn bài giải của hai người, mặt đơ ra.

Thiệu Hàn Việt: “Mày đừng làm phiền.”

“Anh giải đề à? Đừng như vậy, em sợ...”

“Có gì nói sau.”

“... À.”

Thiệu Hàn Việt hoàn toàn không muốn để ý tới cậu.

Lệ Dương Vinh trố mắt nhìn Quý Nguyên Châu, một lúc sau hỏi: “Thiệu Hàn Việt có anh em sinh đôi hả?”

“... Không thể nào.”

***

Một ngày sau đó văn phòng có kết quả của tất cả các môn. Theo dò la tin tức của mọi người, tuy môn Toán và
Vật lý của Phó Kim Hủ không đạt được điểm tối đa nhưng những môn khác môn nào cũng đứng đầu khối, tổng kết lại thành ra xếp vị trí thứ nhất.

“Hôm nay thầy Lưu có thể vui vẻ rồi, có thể thẳng lưng, ưỡn ngực trên văn phòng rồi. Hủ Hủ, cậu giỏi quá!”

Mọi người trong lớp nhìn cô với ánh mắt hâm mộ, Phó Kim Hủ ngượng ngùng: “Mọi người đã có điểm hết chưa?”

“Thầy Lưu sẽ thông báo kết quả của mọi người sau giờ học Thể dục đó.”

“Ồ.”

Phó Kim Hủ nhìn sang chỗ của Thiệu Hàn Việt, hết giờ học Thể dục, cậu cùng đám Lệ Dương Vinh ra sân thể dục. Hình như cậu không hề quan tâm tới kết quả thi thế nào, nhưng mà cô vẫn muốn biết.

“À phải rồi, tớ còn nghe thầy Lưu nhắc tới Thiệu Hàn Việt.”

“Nói sao?” Phó Kim Hủ lập tức hóng hớt.

Bạn kia nói: “Điều bất ngờ nhất là Thiệu Hàn Việt không còn đội sổ nữa, đứng vị trí thứ... Thứ ba mươi, đúng, ba mươi.”

Lớp 11/1 có tổng cộng bốn mươi học sinh, Thiệu Hàn Việt ấy thế mà xếp vị trí thứ ba mươi, đồng nghĩa với việc...

Cậu đã tăng mười bốn hạng???

“Thật không?” Phó Kim Hủ không kìm được niềm vui,
khoảnh khắc này giống như cô nghe được mình xếp hạng cao nhất vậy.

“Thật mà, thầy Lưu và thầy giáo dạy Anh đều nói tới chuyện này mà.”

***

Khoảng bốn mươi phút nữa là vào tiết, Phó Kim Hủ, Giản Hòa và Sài An An ra sân vận động, ai nấy đều vô cùng vui vẻ.

Sài An An nói: “Hủ Hủ, bình thường tớ cảm thấy cậu học rất giỏi nhưng không ngờ cậu lại giỏi như vậy luôn đó.”

Giản Hòa cũng không giấu sự ngưỡng mộ: “Làm sao để học giỏi được như cậu nhỉ?”

Phó Kim Hủ vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện của Thiệu Hàn Việt: “Chỉ cần chăm chỉ luyện giải đề và cố gắng học thuộc bài là được.”

Giản Hòa ngạc nhiên: “Bọn mình không phải học môn Xã hội, tích cực học thuộc bài để làm gì? Cậu giỏi lắm luôn í.”

Sài An An bổ sung: “Nhắc đến học giỏi... Này, hôm qua tớ cũng nghe có người nói Thiệu Hàn Việt học giỏi đó.”

Phó Kim Hủ: “?”

Giản Hòa không tin: “Ai nói, sao không có mắt như vậy.”

Sài An An: “Tớ không biết thật không nữa, chỉ là cậu ta nói lúc trước cậu ta học chung lớp với Thiệu Hàn Việt.”

“Lại nói chuyện ngày trước, hồi cấp hai tớ cũng toàn đứng hạng nhất đấy.”

***

Giờ Thể dục là giờ học võ thuật, nửa tiết đầu thầy sẽ hướng dẫn các bài tập, nửa tiết sau được tự do hoạt động.

“Hôm nay không muốn tập võ, qua kia xem bóng rổ đi.”

“Ừ.” Phó Kim Hủ phủi phủi tay, cùng với Giản Hòa đi ra ngoài.

TiếtThể dục các bạn nữ đều thích ngồi tụ tập lại nhìn các bạn nam chơi bóng rổ, thật là sung sướng, phù hợp với việc lười vận động...

Khi Phó Kim Hủ với Giản Hòa tới nơi, Sài An An đã ngồi đó được mười phút.

“Sao hôm nay cậu không mua nước?” Giản Hòa hỏi.

Sài An An: “Tớ mua nước làm gì?”

Ánh mắt Giản Hòa như kiểu biết rồi còn hỏi. Mọi lần Sài An An đều mua nước để đưa cho Thiệu Hàn Việt, thế nhưng không lần nào dám.

Sài An An nghe Giản Hòa nói vậy thì chột dạ, cuối cùng
đành nói: “Cậu ấy chỉ uống nước Hủ Hủ mua mà, nên tớ không mua nữa.”

Phó Kim Hủ hết hồn: “Nói đúng hơn là không phải uống đồ uống tớ mua mà là do tớ giữ tiền của cậu ấy thôi.”

“Không sao, dù sao... Dù sao cũng không quan trọng.” Sài An An phất tay, dịu giọng: “Đưa nước cái gì, đâu phải cậu ấy không có nước uống.”

Giản Hòa khoác vai Sài An An: “Bạn ơi, bạn có thể từ lạc đường về lại đúng đường làm tớ thật vui mà.”

“Ế...”

“Rồi rồi, xem bóng đi.” Giản Hòa chân thành nói: “Thiệu Hàn Việt này chỉ có thể ngắm thôi.”

Sài An An lặng thinh, sau đó gật đầu đồng ý.

Phó Kim Hủ ngồi bên cạnh nghe câu cuối cùng của Giản Hòa thì ngước mắt về phía người “chỉ có thể ngắm”. Hôm nay cậu mặc quần áo thể thao màu đen, so với màu trắng, màu đen càng làm nổi bật khí chất bướng bỉnh bất kham của cậu.

Hình ảnh này khiến cô nhớ lại lần cậu ẩu đả với đám tóc đỏ trong con ngõ vắng, khi ấy cả người cậu như chìm vào bóng tối.

Sau này thân hơn, cô lại hiểu được cậu thật sự không phải như vậy. Không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào, chỉ là trong lòng cô hiểu được... Cậu ấy thật ra không nên về bóng tối, mà hẳn là người được mặt trời chiếu sáng.

“A a a!”

Thiệu Hàn Việt lên bóng ăn ba điểm, mọi người xung quanh thét chói tai.

Phó Kim Hủ thấy cậu chạy lên phía rổ nhặt lại bóng, sau đó quay đầu nhìn ra phía ngoài sân bóng.

“Ố... làm tớ hết hồn.” Sài An An đột nhiên nói.

Phó Kim Hủ buông tay đang bịt lỗ tai xuống: “Hả?”

Sài An An nhìn Phó Kim Hủ: “Hình như cậu ấy đang tìm cậu.”

Phó Kim Hủ: “Ai?”

Sài An An chỉ chỉ Thiệu Hàn Việt: “Cậu ấy, hình như cậu ấy nhìn chúng ta đúng không?”

Phó Kim Hủ nhìn theo hướng tay của Sài An An, chỉ thấy Thiệu Hàn Việt đứng ở trên sân nhìn về phía bọn cô.

“Không biết... Cậu ấy không có chuyện thì tìm tớ làm gì?”

Trận bóng của các bạn nam nhanh chóng kết thúc, mọi người đều ngồi xuống uống nước, lau mồ hôi, không động đậy.

Mà Phó Kim Hủ vừa nói xong đã bị nghiệp quật, bởi vì Thiệu Hàn Việt đứng ở phía xa đưa tay chỉ cô.

Sau đó, cô thấy rõ khẩu hình miệng của cậu.

Bạn cùng bàn, mua nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play