*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người ở lại Giang Thị gần một tuần, sau đó mang theo đặc sản Giang Thị trở về Chử Thị.


Càng gần tới cuối năm không khí liền càng thêm rộn ràng, khắp nơi tràn đầy vui sướng giăng đèn kết hoa.


Lâm Lạc Đinh cũng nhập gia tùy tục, đi theo nhân loại mua một ít vật phẩm trang trí rự rỡ về trang hoàng. Lần này hai người đã có kinh nghiệm mua sắm ở Giang Thị, quá trình coi như thoải mái.


Đèn lồng nhỏ kích cỡ chừng nấm tay treo chằng chịt bên dưới tàng cây đa trước sân, giấy trang trí tinh xảo điểm xuyết trước cửa sổ sát đất, cùng hoa hồng vừa lúc đang nở trong nhà kính tôn nhau lên.


Nút kết chữ Phúc được treo ở bên ngoài nhà, đối diện phòng trà, tua rua rũ xuống bên dưới, Lâm Lạc Đinh lấy tay gảy lên, sau đó lui lại thưởng thức độ cong lắc lư của tua rua.


Sắc mặt dịu dàng để lộ ra tâm tình rất tốt của hắn hiện giờ.


Thấy vậy, bàn tay đang muốn gõ cửa của Hàn Mỹ Mỹ rụt lại, aizzz, ông chủ hiếm khi vui vẻ như vậy, tin tức mất hứng này có nên để một lúc nữa lại nói hay không?


"Có việc?" Lâm Lạc Đinh cũng đã phát hiện cô đến. Lại gảy lên tua rua sắp dừng lại, cũng không quay đầu lại, hỏi.


Hàn Mỹ Mỹ liền cẩn thận đi vào bên trong, đứng lại ở chỗ cách vài bước phía sau hắn, nói: "Ngài Lâm, người ở trong nhà của ngài vừa rồi gửi đến tin nhắn nói ngài về nhà đón lễ mừng năm mới."


Lâm Lạc Đinh im lặng, thu lại bàn tay chơi đùa tua rua.


Cũng không cần tham khảo cách làm của nguyên chủ, hắn chắc chắn sẽ không đi. Có điều vì tránh cho người nhà của nguyên chủ gây phiền toái cho hắn, hắn bảo Hàn Mỹ Mỹ mua vài thứ đưa trở về, lại khôi phục phí cấp dưỡng mỗi tháng.


Mấy ngày trước lễ mừng năm mới, Hàn Mỹ Mỹ cùng nhóm giúp việc nhận tiền lương cùng tiền thưởng xong thì nghỉ phép, trong nhà liền chỉ còn lại hắn và Lục Thừa Tập.


Lâm Lạc Đinh biết không có người ngoài liền hoàn toàn không chút cố kỵ, mỗi ngày cùng nhân oại của hắn trải qua thế giới hai người, hai người giống như dính chặt vào nhau, gần như chưa từng tách ra.


Lâm Lạc Đinh không phải ở trên lưng Lục Thừa Tập thì chính là ở trong lòng cậu, may mắn Lục Thừa Tập thể lực tốt có thể chịu đựng được "vật đính kèm" như hắn.


Lâm Lạc Đinh: "Lục Thừa Tập."


Hôm nay là giao thừa, hai người sau khi dùng xong cơm chiều thì làm tổ ở trên sô pha xem TV, Lâm Lạc Đinh làm tổ ở trong lòng chàng trai, hỏi cậu: "Hôm nay là giao thừa, cậu không về nhà?"


Lục Thừa Tập nói: "Không phải ngài (em) ở đây sao?"


Khóe miệng cong cong, Lâm Lạc Đinh ngẩng đầu, giống như khen thưởng mà hôn nhẹ lên sườn mặt chàng trai, nhưng vẫn không dễ dàng bỏ qua vấn đề này: "Mẹ và bà ngoại của cậu thì làm thế nào?"


Một tiết mục ca múa xuất sắc kết thúc, người dẫn chương trình lên sân khấu giới thiệu chuyển tiết mục, bàn tay nắm lấy vòng eo Lâm Lạc Đinh của Lục Thừa Tập siết siết, chậm rãi nói: "Mẹ và bà đã biết."


Lâm Lạc Đinh: "Họ không có ý kiến?"


"Không có ý kiến," Lục Thừa Tập nói, thấy hắn không nói lời nào, liền cúi đầu nở nụ cười, "Sao không hỏi vì sao?"


Lâm Lạc Đinh bị cậu hỏi đến đầu chân mày khẽ nhíu, một lúc sau cũng bỗng dưng cười rộ lên, mang theo chút kiêu ngạo tất nhiên, nói: "Không cần quan tâm vì sao, tôi thích kết quả này là được rồi."


Lục Thừa Tập tiếc nuối trong lòng, với tính cách của Lâm Lạc Đinh, e là không thể nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của hắn rồi.


Kim đồng hồ sắp chỉ về phía mười hai giờ, Chử Thị nghiêm cấm đốt pháo và pháo hoahoàn toàn im ắng, trong phòng chỉ nghe nhìn thấy tiếng người dẫn chương trình đếm ngược kích động lòng người:


"Năm, bốn, ba, hai, một!"


Theo đó, trong TV vang lên tiếng pháo náo nhiệt, Lục Thừa Tập cúi đầu hôn lên trán Lâm Lạc Đinh: "Chúc mừng năm mới."


Lâm Lạc Đinh ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt chàng trai sâu lắng, giống thịnh một mảnh trời sao. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, nói: "Quà năm mới."


Lục Thừa Tập lại hôn lên môi hắn.


......


Qua giao thừa, không khí ngày tết vẫn còn chưa tan, Lục Thừa Tập lại phải thu thập hành lý chuẩn bị đi công tác.


《Lạc Lối》 đã quyết định mùng năm khai máy, mùng bốn cậu sẽ tới phim trường trước. Có điều lần này Lâm Lạc Đinh sẽ tham gia nghi thức khai máy, cho nên lúc cậu thu dọn hành lý còn phải mang thêm mấy bộ quần áo của Lâm Lạc Đinh.


Hôm mùng bốn, hai người ngồi máy bay đi tỉnh Vân.


"Chúc mừng năm mới!" Mới vừa ra tới sân bay, Chu Miểu liền tiến lên vỗ vai Lục Thừa Tập, vui vẻ nói. Lúc lại đối mặt với Lâm Lạc Đinh, sắc mặt thu liễm lại một chút, cung kính, "Chúc mừng năm mới, Chủ tịch Lâm."


Lâm Lạc Đinh thản nhiên gật đầu.


Ba người cùng nhau đi ra phía ngoài sân bay.


Chu Miểu hỗ trợ đẩy hành lý, có Lâm Lạc Đinh ở đây, anh ta có chút gò bó, nhưng chút gò bó nàt vẫn không đè được tâm tình thích lải nhải, chưa không được bao xa liền không nhịn được, mở miệng nói: "Danh sách diễn viên tham gia diễn suất lần này tôi gửi cho cậu trước đó, cậu xem rồi chứ?"


Những lời này hiển nhiên là nói với Lục Thừa Tập, Lục Thừa Tập gật đầu, "ừm" một tiếng.


Câu trả lời quen thuộc làm cho Chu Miểu tìm được một chút cảm giác bình thường, lải nha lải nhải nói chuyện: "Lần này diễn chung với cậu rất nhiều người đều là diễn viên lão làng, Quan Hồng Anh của công ty chúng ta thì không cần nói, danh hiệu ảnh hậu nhiều năm......"


"Còn có Lương Dịch, hai người từng ghi hình một kỳ tiết mục nghệ thuật tổng hợp, cũng là diễn viên phái thực lực......"


"Chúng ta thả lỏng tâm tình, nghiêm túc diễn là được rồi, anh nói với cậu mấy cái này không phải dọa cậu, cơ hội hiếm có, có thể từ các diễn viên lão làng học được một chút cũng là rất tốt rồi."


Đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là học hỏi cùng đạo diễn Thường, đạo diễn Thường huán luyện diễn viên rất có tay nghề.


Trong lúc nói chuyện liền đi tới chỗ xe đưa đón, Lâm Lạc Đinh và Lục Thừa Tập lên xe trước, sau khi ngồi vững, Lâm Lạc Đinh hỏi người bên cạnh: "Ai diễn Sở Nhạc?"


Sở Nhạc chính là nhân vật liều lĩnh, một lòng muốn báo thù cho cha, lẻn vào tổ chức ma túy ở trong phim kia.


Dựa theo phát triển nội dung kịch bản, sau khi cậu ta bị bắt, Trần Tịch do Lục Thừa Tập sắm vai sẽ vì cứu cậu ta, không thể không để cho cậu ta làm "tình nhân" của mình.


Nói cách khác, diễn viên sắm vai Sở Nhạc cùng Lục Thừa Tập sắm vai Trần Tịch sẽ có một đoạn đối diễn "gặp dịp thì chơi".


"Trong kịch bản không có...... cường điệu như chúng ta bình thường chơi đùa vậy." Lục Thừa Tập đầu tiên là nói một câu như vậy, sau đó ở trong ánh mắt như cười như không của Lâm Lạc Đinh, mím môi nói ra một cái tên.


Cái tên này Lâm Lạc Đinh chưa từng nghe qua, nhưng không cản trở hắn vì vậy mà tâm tình không tốt.


Hắn cười khẽ, hỏi: "Có cảnh hôn không?"


Lục Thừa Tập: "Không có, chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi."


Lâm Lạc Đinh: "Vậy ôm thì sao?"


Lục Thừa Tập: "......"


Đáp án vô cùng rõ ràng, là có cảnh ôm.


Không đợi hai người nói tiếp, Chu Miểu và tài xế kiêm trợ lý Tiếu Quý cất xong hành lý lên xe.


Chu Miểu không biết rõ lắm vừarồi hai người đang thảo luận cái gì liền lên tiếng trước, nói rằng đã có những diễn viên nào đã đến khách sạn, những người này mỗi người là tính cách gì, gặp được thì nên chào hỏi như thế nào.


Trợ lý Tiếu Quý lại im lặng không lên tiếng, lái xe chạy về hướng khách sạn.


Ở ghế sau ô tô, Lục Thừa Tập ngẫu nhiên đáp lời với người đại diện, vừa tự nhiên kéo tay Lâm Lạc Đinh qua, nắm vào trong lòng bàn tay ủ ấm.


Lúc đến khách sạn, bàn tay lạnh lẻo đã ấm lên rất nhiều, những để bụng nhỏ nhoi kia cũng theo đó tan đi.


"Hây da, chúng ta tới rồi, xuống xe đi." Chu Miểu hoàn toàn không biết gì, vui tươi hớn hở nói.


Ngày hôm sau. Thời điểm tiến hàng nghi thức khai máy, Lâm Lạc Đinh gặp được diễn viên Lục Thừa Tập nhắc tới.


Người lăn lộn trong giới giải trí ít nhiều có chút mê tín, cho dù có tin hay không, các loại trình tự nên có luôn phải có.


Chính là ngay cả đạo diễn Thường ngoại trừ quay phim, lúc đối mặt với nhưng việc khác luôn ngại phiền toái cũng không có ngoại lệ.


Nhân viên công tác sáng sớm đã dọn xong bàn thờ, bên trên bày đầu heo và hoa quả, giờ lành đã tính xong vừa đến, trợ lý đạo diễn lập tức châm pháo ném đi.


Pháo nổ đì đùng rung động đến màng tai đau nhức, vỏ pháo tung ra khắp nơi.


Sau đó Lâm Lạc Đinh cùng đạo diễn Thường thượng thắp hương trước, tiếp theo là diễn viên chính và diễn viên phụ trong phim điện ảnh......


Diễn viên sắm vai Sở Nhạc là nhóm thứ tư tiến lên dâng hương, thiếu niên cầm hương mặt mũi thanh tú, nhìn kỹ có vài phần nữ tính, rất phù hợp thẩm mỹ hiện giờ của nhóm fans.


Lâm Lạc Đinh chỉ tùy ý đánh giá mấy cái liền thu lại ánh mắt.


Ngay sau nghi thức khai máy sẽ là quay chụp phân cảnh đầu diễn. Hắn không ở lại hiện trường lâu lắm, chủ yếu là thời tiết có chút lạnh, Lục Thừa Tập không muốn để cho hắn ở bên ngoài lâu.


Hắn là chủ nuôi tốt cưng chiều nhân loại, chút yêu cầu nhỏ này Lâm Lạc Đinh vẫn có thể thỏa mãn nhân loại.


Sau hai ngày, sau khi việc quay chụp của 《Lạc Lối》 tiến vào quỹ đạo, Lâm Lạc Đinh liền rời khỏi tỉnh Vân, mấy bộ quần áo để thay đổi để ở lại chỗ của Lục Thừa Tập không mang đi.


Nhưng hắn cũng không quay về Chử Thị, mà là dịch chuyển rời đi, thuận tiện đi tìm Phong Tiêu Tiêu một chuyến.


Sở dĩ là Phong Tiêu Tiêu mà không phải Hàn Dịch Hề, là bởi vì Phong Tiêu Tiêu so với Hàn Dịch Hề "dễ nói chuyện" hơn, cường độ tinh thần của Hàn Dịch Hề rất cao, rất nhiều vấn đề đều không hỏi ra được câu trả lời.


Phong Tiêu Tiêu hiện giờ vẫn chưa có bắt đầu làm việc, ở chung với người trong nhà.


Lâm Lạc Đinh dựa theo mức độ hơi thở mạnh yếu mà dịch chuyển, xuất hiện ở trong phòng ngủ của Phong Tiêu Tiêu, lúc này Phong Tiêu Tiêu cũng không ở trong phòng ngủ.


Hắn nghiêng tai lắng nghe một chút, dưới lầu có tiếng Phong Tiêu Tiêu cùng người khác nói chuyện.


Biết không tìm nhầm chỗ, Lâm Lạc Đinh liền yên tâm kiên nhẫn chờ đợi, trong lúc chờ đợi thì dạo quanh ở trong phòng một vòng.


"Hửm?" Sao không thấy con sâu nhỏ màu đỏ kia?


Qua một lúc, Phong Tiêu Tiêu đi lên lầu, hắn theo thói quen muốn thôi miên đối phương, ai biết, mới thôi miên, còn chưa kịp mở miệng, Phong Tiêu Tiêu liền run lên một cái, mềm oặt ngã xuống đất.


Lâm Lạc Đinh: "......"


Thao tác sai lầm, ám thị người khác tự sát rồi?


Hắn nhíu mày đi đến gần dò xét hơi thở của Phong Tiêu Tiêu, có hơi thở, chưa chết.


Cách rất gần, mơ hồ ngửi thấy trên người Phong Tiêu Tiêu có một mùi hương nhàn nhạt khiến người khác chiasng váng, Lâm Lạc Đinh như có chút đăm chiêu, đây là tìm được cách đối phó với hắn rồi?


Rũ mắt nhìn người mất đi ý thức trên mặt đất, Lâm Lạc Đinh không biết nên làm ra biểu tình gì.


"Hoàn toàn giao quyền chủ động cho tôi? Các người hình như rất chắc chắn với sự lương thiện của tôi?" Hắn tự lẩm bẩm.


Tầm mắt dao động ở trên cần cổ non mịn của Phong Tiêu Tiêu, Lâm Lạc Đinh cẩn thận lật xem tay phải của chính mình, chỉ cần hắn nguyện ý, bất cứ lúc nào hắn cũng có lấy đi tính mạng của Phong Tiêu Tiêu.


Một lúc sau, Lâm Lạc Đinh phì cười một tiếng, vươn tay cầm đi di động của Phong Tiêu Tiêu.


Đúng như lời hắn nói, chỉ cần hắn nguyện ý, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể lấy đi tính mạng của Phong Tiêu Tiêu, không cần chờ giờ phút đối phương mất đi ý thức này.


Trước đây hắn không cần mạng của Phong Tiêu Tiêu, trước khi đối phương giẫm lên điểm giới hạn của hắn, hiện giờ hắn tạm thời cũng sẽ không phá vỡ quyết định này.


Dù sao lấy cũng có liên quan đến nhân loại, là địch hay bạn, tạm thời nhìn kỹ rồi lại nói.


Vốn đang muốn hỏi một chút nội dung cốt truyện khi nào thì kết thúc, hắn và nhân loại khi nào thì có thể trở về, chậc.


Phong Tiêu Tiêu hôn mê rồi, không ai giúp hắn mở khóa di động, Lâm Lạc Đinh chỉ có thể tay làm hàm nhai, tự mình hướng cameras nhắm ngay mặt Phong Tiêu Tiêu.


Sau khi nhận diện khuôn mặt mở khóa, hắn thuần thục mà tìm được nói phần mềm nói chuyện phiếm.


Ồ, trước lúc đó Lâm Lạc Đinh đã xóa hình nhân loại trong di động trước, nếu như Phong Tiêu Tiêu các cô đã biết về sự tồn tại của hắn, vậy thì không cần thiết che dấu nữa.


"Hàn Dịch Hề, Giang Chiếu Nguyệt......" Thuận miệng đọc ra hai cái tên kia, "Gửi tin nhắn cho ai trước thì tốt đây?"


Dứt lời, cuộc gọi video của Hàn Dịch Hề đã nhảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play