Ai bảo một tuần qua rồi, hắn vẫn không tìm được việc gì để giết thời gian.

Nói tóm lại, Lâm Lạc Đinh nhàm chán rồi.

Người trên giường nệm ngẩn ra đủ rồi, thu lại tầm mắt, nâng người lên, từ tư thế nằm đổi sang tư thế ngồi.

Hiện giờ là đầu tháng tư, tiết trời từ lâu đã không xem là lạnh nữa, nhà họ Lâm ngoại trừ chỗ lầu một cần để dành tiếp khách, trên lầu nơi nơi vẫn còn trải thảm màu nhạt mềm mại.

Lông nhung màu tím nhạt hôn lấy da thịt gót chân trắng lạnh nhẵn nhụi, ngón chân Lâm Lạc Đinh giật giật, ánh mắt dò xét trái phải, tìm thấy di động không biết làm rơi dưới đất lúc nào.

Hắn khom lưng nhặt lên, sau khi mở khóa, thuần thục mở ra mục hình ảnh.

Người trong ảnh chụp rất trẻ, nhiều lắm là hai mươi tuổi, mặc áo thun trắng, bên ngoài khoác một cái áo sơ mi màu đen ngắn tay, đôi chân dài được bọc dưới cái quần dài màu đen, không kiên nhẫn nhìn về phía màn ảnh.

Khẩu trang che khuất hơn phân nửa khuôn mặt chàng trai, lại có thể nhìn ra chân mày sắc bén và sống mũi lộ ra bên ngoài của cậu, giống như điêu khắc, mày như dao tỉa, tóc mai như dao gọt, ánh mắt cậu có một loại công kích tự nhiên, giữa hai chân mày lộ ra vẻ kiệt ngạo.

Ngón tay trượt qua, địa điểm chụp bức ảnh thứ hai là sân bóng rổ vườn trường.

Người mặc áo bóng rổ trắng đen vén vạt áo lên lau đi mồ hôi bên sườn mặt, làn da bụng màu mật ong bị mồ hôi thấm ướt giống như có thể phản xạ ánh sáng. Cơ bắp trên cánh tay cũng thuận theo động tác mà hơi hơi căng lên, nhỏ gọn mà căng chặt, đầu tóc ướt mồ hôi, ánh mắt chăm chú nhìn sân bóng.

Địa điểm chụp bức ảnh thứ ba là phòng học, người ở phía trước học chỉ chừa lại cho ống kính một sườn mặt cực kỳ anh tuấn...

Bức thứ tư... 

Bức thứ năm...

...

Đây là Lục Thừa Tập, nhân vật nam chính của tiểu thuyết.

Hắn xuyên vào sách một lần, để ý nhân vật chính không phải là việc hết sức tự nhiên sao? Sau khi để ý, phát hiện bộ dáng nhân vật chính so với lời miêu tả nguyên văn của tiểu thuyết còn đẹp hơn, đưa tới bên cạnh để thường xuyên nhìn thấy không phải rất bình thường sao?

Yêu cái đẹp chính là bệnh chung của ma cà rồng, Lâm Lạc Đinh lại là nhân tài xuất chúng trong đó, mà tướng mạo của Lục Thừa Tập, cho dù đặt ở trong tộc ma cà rồng nơi nơi là người đẹp thì cũng là số một số hai.

Trái lại là bản thân hắn...

Thân thể loài người ba mươi lăm tuổi đã có nếp nhăn, làn da chưa từng được chăm sóc thô ráp xù xì, cơ bắp bởi vì ngồi trong văn phòng thời gian dài, thiếu rèn luyện mà trở nên lỏng lẻo.

Càng đáng sợ chính là, hắn có sẹo lồi.

Trạng thái này thật sự là xốn mắt, hiện giờ Lâm Lạc Đinh đối với bản thân chính là có thể không nhìn thì sẽ không nhìn, mãi cho đến hai ngày trước mới trong lúc vô tình phát hiện thay đổi trên người.

Hắn gầy rồi, sẹo lồi trên bụng không còn nữa, tình trạng làn da trẻ trung hơn một chút, màu đồng tử trở nên nhạt hơn, đường nét ngũ quan cũng có chút ít biến hóa, có vài phần hình bóng nguyên bản của chính mình.

Càng vi diệu hơn là mức độ cận thị của thân thể cũng đang chuyển biển tốt đẹp, thính giác, khứu giác càng thêm nhạy bén.

Lâm Lạc Đinh nghĩ đến một từ, Thức Tỉnh, huyết mạch ma cà rồng của hắn đang khôi phục.

Vậy thì đây không phải là đang nói rõ nơi này cùng hiện thực có liên hệ nào đó? Cuối cùng, nói không chừng hắn vẫn có thể tìm được cách để trở về?

Sống lâu quá rồi, Lâm Lạc Đinh đối với việc sống ở nơi nào hoàn toàn không để ý lắm, trước lúc đó hắn có thời gian, còn không bằng nghĩ xem làm thế nào bao dưỡng Lục Thừa Tập.

Xua tan suy nghĩ lung tung trong đầu, ảnh chụp đã lướt tới bức cuối cùng.

Người trên màn hình di động mặc áo lông màu đen, quấn khăn quàng cổ màu lúa mạch, hoa tuyết bay phất phơ từ trên không trung hạ xuống, che đi mũi miệng, chỉ lộ ra đôi mắt, đứng ở dưới đèn đường, giương mắt bình tĩnh nhìn về phía ngoài màn hình.

Một gốc hoa hồng xinh đẹp biết bao.

Khóe môi khe khẽ giật giật, mang dép lê vào, Lâm Lạc Đinh đặt di động xuống, đi ra khỏi phòng. Di động lẳng lặng nằm trên giường nệm chủ nhân từng nằm, một lát sau "Tu- tu-" rung lên mấy tiếng.

Hắn rất trông mong lần gặp mặt với Lục Thừa Tập.

[Trợ lý sinh hoạt Hàn Mỹ Mỹ: Ngài Lâm, đây là những ảnh chụp của Lục Thừa Tập mà ngài bảo em thu thập từ diễn đàn đại học T và Tieba*.]

*Tieba: mạng xã hội hình ảnh của TQ

[Trợ lý sinh hoạt Hàn Mỹ Mỹ: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]... ]

Ảnh chụp gửi đi hoàn tất, Hàn Mỹ Mỹ dựa ra sau một cái, tứ chi thả lỏng, ngã lên trên ghế máy tính, sức nặng khiến cho ghế dựa phát ra tiếng cót két khe khẽ.

Đừng nói, vẻ đẹp trai của Lục Thừa Tập là thật sự đẹp trai mà, eo ra eo, chân ra chân!

Chỉ đáng tiếc là bị ông chủ nhà cô nhìn trúng rồi.

Tuy rằng dáng vẻ ông chủ không tệ, hơn nữa gần đây có xu thế càng ngày càng hút mắt, càng ngày càng trẻ trung, nhưng ông chủ đã ba mươi lăm tuổi rồi nha.

Trâu già gặm cỏ non, chậc chậc, không biết lần này có thể ăn được hay không.

(Biết đâu là cỏ non gặm luôn trâu già)

Hàn Mỹ Mỹ đơ mặt nhìn trần nhà, vừa nghĩ, trong mắt vừa xoay tròn, bỗng nhiên nghe thấy trong máy tính truyền ra tiếng thông báo thư tín "Ting ting", lập tức từ trong trạng thái hấp hối giật mình ngồi dậy.

Ông chủ trả lời nhanh như vậy sao? Không phải là lại đòi ảnh chụp của Lục Thừa Tập chứ.

Đã hết rồi, thật sự là một bức cũng không còn, diễn đàn đại học T, tieba, weibo*, tất cả đều lật tung qua một lần rồi, còn muốn nữa cũng chỉ có thể tìm thám tử tư rồi!

*weibo: Một trang mạng xã hội của TQ

Vừa nhìn về phía màn hình máy tính, người gửi thư tín vậy mà lại không phải ông chủ Lâm Lạc Đinh, mà là Lục Thừa Tập.

[Lục Thừa Tập: Tôi không hiểu ý của cô.] 

Ân? Không hiểu?

Hàn Mỹ Mỹ xem lại nhật ký trò chuyện bên trên của mình.

[Ngài Lục, vẫn là việc trước đây đã từng đề cập với ngài, ngài Lâm bày tỏ, bằng lòng dựa trên cơ sở trước đây, toàn lực hỗ trợ việc điều trị cho mẹ của ngài, bao gồm chi phí chữa bệnh và tìm kiếm nguồn thận.]

[Ngài chỉ cần phụ trách "làm ấm giường" cho ngài Lâm (ý trên mặt chữ) và cung cấp một vài "phục vụ ban ngày" là được.]

Làm ấm giường... phục vụ ban ngày...

Không hiểu.

Hàn Mỹ Mỹ rơi vào trầm tư.

Lục Thừa Tập không phải nên thẳng thừng từ chối sao, vì sao những lời này tràn đầy mùi vị tươi mát như bạch liên* và trà xanh**.

*Bạch liên: Hoa sen trắng, dùng để chỉ người ngây thơ, lương thiện như đóa sen trắng.

**Trà xanh: Chỉ người bề ngoài ra vẻ ngây thơ, tốt lành, nhưng bên trong đắng chát, mưu mô.

Lẽ nào là vì mình tự quyết định sửa "rất nhiều" thành "một vài"?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play