Du Hậu rất nhanh rảnh tay, "Quá đáng! Tôi muốn làm hắn!"
Thẩm Hàm giật giật khóe miệng, "Anh mới gửi được bao lâu, có lẽ là không thấy..."
Du hậu hừ lạnh một tiếng, "Hắn luôn trực điện thoại 24/24, đừng nói là tin nhắn của hắn, chỉ cần là điện thoại người bên cạnh có chút động tĩnh hắn đều cầm điện thoại di động của mình nhìn xem, sợ bỏ lỡ điện thoại của lão đại. Cho nên nói, lâu như vậy còn không trả lời ta, hắn nhất định cố ý đấy!"
Thẩm Hàm hít một ngụm, "Vậy anh định làm như thế nào?"
"Đánh cho hắn một trận."
"Tìm ai đánh?"
"Hai người chúng ta, " giọng Du Hậu căm hận nói, về sau nghĩ đến chính mình ra mặt khả năng không quá phù hợp, lại dịu xuống, "Nếu không cậu tới đi, tôi còn không có muốn cùng hắn gặp mặt."
Thẩm Hàm trầm mặc, không nói gì.
Du Hậu nhìn Thẩm Hàm "Sao mặt cậu lại đen như đáy nồi vậy?"
Thẩm Hàm mở miệng, "Anh lại để cho tôi đi đánh Phỉ Thất, mặt tôi có thể không đen sao.."
"Không phải chỉ là đánh đôi thôi sao? Về phần làm cho cậu tức giận như vậy," Du Hậu liếc mắt nhìn Thẩm Hàm, "Tôi đối với cậu tốt như vậy, không bằng lòng bắt cậu giúp lại tôi."
Thẩm Hàm vung tay lên, "Anh có tật xấu a, tôi nhất định sẽ không giúp cô làm chuyện vô tâm như vậy"
Du Hậu chép miệng chậc lưỡi, lầm bầm chuyện ai đó bực bội, nói chuyện được mười phút, đột nhiên nhớ tới, "Nếu không muốn thì để ông chủ lên đi. Phỉ Thất sợ nhất là anh ta."
Sắc mặc Thẩm Hàm hơi ngừng lại "Sợ hắn? Đường Tử Ngôn sao? Cậu ta hiền hòa như vậy.."
Du Hậu cười khan một tiếng, "Hiền hoà? Đấy là cậu không biết..."
Sau lại vội vàng đổi giọng, "Đó là cậu không biết, lão đại đối với cậu tốt, người khác nào có cái đãi ngộ này."
Thẩm Hàm khoát khoát tay, "Cũng đừng làm cho hắn ra mặt, không đủ mất mặt đấy."
"Xấu hổ chết người ta rồi.." Du Hậu quơ quơ cánh tay Thẩm Hàm, "Đệ đệ, cậu giúp tôi lần này đi. Ta lớn như vậy cho tới bây giờ đều được người ta theo đuổi, lần đầu chịu uất ức như vậy."
Đầu Thẩm Hàm có chút đau nhức: " Anh là ngốc thật hay giả vậy? Nếu như thật muốn cùng hắn ở một chỗ, không thể dùng phương thức ngu xuẩn như vậy."
Giọng Du Hậu mỉa mai, "Ơ ~ lão nương thân kinh bách chiến còn cần cậu giảng dạy cho đạo lý lớn?"
Thẩm Hàm nhướng mày, "Thân kinh bách chiến, tôi biết anh cũng nhiều ngày rồi, cho tới bây giờ đều không thấy anh đi tìm một người nào, chỉ có dâm ý với Phỉ Thất. Cũng giống anh như vậy ấy, nói không chừng còn là một xử nam......"
Du Hậu như bị sét đánh, "Ai nói rằng không có ai muốn tôi, tôi có một số người muốn nhá!" Sau đó anh ta lao tới, "Cậu mới là xử nam đây này!"
Thẩm Hàm dùng tay cản Du Hậu lại, "Được rồi được rồi, tôi là xử nam được chưa, tôi thấy anh vẫn là đừng đánh Phỉ Thất đi, tìm phương pháp pháp đúng đắn mà xử lý."
Du Hậu thu tay lại, bắt đầu sửa sang lại tóc giả cùng vòng cổ, "Biện pháp đúng đắn đã sớm dùng rồi, lấy lòng, lôi kéo làm quen (*nghĩa xấu) đều thử qua rồi, hắn căn bản không ăn một một chút nào."
Thẩm Hàm giật mạnh bộ quần áo bị nhàu nát của Du Hậu, "Đứng đắn? Anh trước tiên ăn mặc đứng đắn rồi hẵng nói.."
Du Hậu móc gương từ từ trong túi ra, đối diện với ánh nắng một lúc lâu, tự nhiên nghĩ ra, "Hay là tôi cho anh ta một ít thuốc?"
"Hạ dược?"
"Gạo nấu thành cơm a, " Du Hậu lật tức hào hứng, ném cái gương nhỏ, vẻ mặt hưng phấn chằm chằm vào Thẩm Hàm, "Không phải tục ngữ nói rất hay sao, chỉ cần công phu tốt, thẳng nam cũng khuynh đảo, ta cho hắn thử một cái Bá Vương Vương cúc, cam đoan hắn thoải mái đến nhớ mãi không quên."
".... Đây không phải là tục ngữ nói, rõ ràng là tự anh nói đấy.."
"Cái này không quan trọng, quan trọng là..., việc này thực sự đáng tin cậy, không đều nói nam nhân đều là động vật nửa thân dưới sao."
Thẩm Hàm cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy lời này nghe tuy không có đạo lý gì, nhưng trên thực tế cũng có điểm đúng.
Dù sao công phu Đường Tử Ngôn cũng không tệ, mà bản thân mình cũng cảm thấy khá tốt.
Cũng có chút nhớ mãi không quên đây này.
Du Hậu dò xét Thẩm hàm, "Đệ đệ, cậu vẻ mặt thẹn thùng gì đây?"
"Không có.." Thẩm Hàm hồi thần, tránh xa mặt Du Hậu một chút, "Cứ làm theo lời anh nói đi, là ngựa chết thì trước mắt thấy ngựa sống thì chọn."
Du Hậu liền đứng dậy, kéo Thẩm Hàm đi ra ngoài, "Đi, hai ta đi ra ngoài mua thuốc."
____Mọi người ghé qua Wattpad mình nha:
Điện thoại tinh một tiếng, Phỉ Thất rủ mắt xuống nhìn tin nhắn trên màn hình, xong việc trực tiếp xóa đi.
Gió lạnh hơi mát nhưng trời lại nắng.
Mùa xuân ở đây chính là như vậy, lạnh ấm đan xen vào cùng một chỗ, biến đổi thất thường, không nắm bắt được.
Có điểm giống người.
Đường Tử Ngôn nhận điện thoại, là Hứa Vãn Hà gọi tới.
Hứa Vãn Hà chưa bao giờ thích lòng vòng như Lão Mạc, mở miệng chào hỏi mẹ Đường Tử Ngôn trước, sau chất vấn anh đã nhận lời không nhúng tay vào vào mình, kết quả bây giờ lại nuốt lời.
Hiển nhiên là đã biết anh cùng lão Mạc đã gặp mặt.
Đường Tử Ngôn cũng không tức giận, ngược lại vẻ mặt,"Từ ca, em còn nhớ, em vừa mới gặp lão ấy. Chú Mạc lớn tuổi rồi, tìm em nhiều lần như vậy, em không thể làm như không thấy."
Trong điện thoại đầu kia đùng đùng tiếng nổ, tiếng nam nhân như viên đạn, làm đau đầu người ta.
Đường cong cong khóe miệng cười, "Ừm, tôi cũng nhìn thấy anh, tôi còn có việc phải làm, lát nữa tìm anh. "Vừa nói, anh vừa đưa mắt nhìn chiếc xe màu đen xuất hiện ở phía chân trời, lăn lộn trong bụi đất, lái về phía bên này.
Phỉ Thất Lấy điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra, vừa ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng này liền vội vàng đặt lại điếu thuốc vào trong hộp thuốc.
Những người phía sau ngừng trò chuyện, chờ đợi và theo dõi. Nhất thời chỉ còn lại giọng nói của Đường Tử Yên.
"Anh cứ chọn chỗ đi, đừng nói tôi không tốt với anh, cứ nhìn đi, người ta cầu xin tôi mới đến, anh mắng tôi một lần tôi liền đi..."."
Xe dừng ở khoảng cách ba bốn mét, có hai người từ phía trước đi xuống, mở cửa sau, từ bên trong kéo một người..
Thất tha thất thểu, bám đầy bụi đất.
Người đàn ông bị kéo trói hai tay sau lưng, bộ dáng hơn 40 tuổi, làn da trắng kinh người.
Khuôn mặt đỏ bừng gớm ghiếc không phải là máu mà là một vết sẹo như gân guốc.
Phỉ Thất nhịn không được tiến lên một bước, sau đó lại cảm thấy không đúng, vì vậy quay đầu nhìn về phía Đường Tử Ngôn.
Đường Tử Ngôn trấn định có chút khiến cho người ta phát điên.
Anh nhìn chằm chằm vào Triệu Long, không nói nhảm với Hứa Vãn Hà như trước.
"Được, không gặp không về."
Đường Tử Ngôn cúp điện thoại, hứng thú nhìn Triệu Long.
Nhiều năm không gặp, nhìn khuôn mặt này, thật sự là có chút không nhớ nổi bộ dáng của hắn lúc trước.
"Sao lại bị người ta đốt thành như vậy?"
Triệu Long vặn vẹo bị hai người đưa lên trước, yên vị ở một chỗ, ngẩng đầu lên nhìn Đường Tử Ngôn
"Đường ca."
Đường Tử Ngôn mỉm cười, "Đừng gọi như vậy, trước khi anh đi, tôi vẫn là Tiểu Đường đây này."
Triệu Long nhìn Đường Tử Ngôn, hồi lâu không lên tiếng..
Đột nhiên trên mặt Đường Tử Ngôn thoáng hiện lên vẻ kỳ quái hiếm thấy, sau đó quay đầu nhìn người nhìn về phía lão người của lão Mạc "Hai người vất vả chuyển lời cho lão Mạc, lão gia nhân ông ta đã giữ lời như vậy, ta cũng sẽ không thất hứa."
Hai người đồng ý một cách lịch sự.
Đường Tử Ngôn xoay người, "Đưa người đi."Phỉ Thất trầm giọng đáp ứng, nhìn các anh em.
Hai tiểu đệ hiểu ý đi lăn giữ lấy Triệu Long, cưỡng ép đưa lên xe.
Đường Tử Ngôn nhớ tới cái gì, đột nhiên quay đầu lại, "Triệu Long tốt xấu cũng dẫn theo ta vài năm, để cho hắn về cùng một xe với ta."
Phỉ Thất nhất thời sững sờ, "Đường ca.."
Đường Tử Ngôn liếc mắt nhìn chân Triệu Long đang run lên, "Hắn bị đánh thành như vậy rồi, cũng không thể làm gì được."
Phỉ Thất cũng không hỏi thêm mà chỉ ngoan ngoãn nhét người lên xe.Toàn bộ quá trình giống như ngồi trên kim châm, Triệu Long và Đường Tử Ngôn đều rất thản nhiên, nhưng không ai nói một lời.
Lái xe nửa giờ, trực tiếp đi Đông Hải.
Sau khi đến nơi, Đường Tử Ngôn xuống xe trước, Phỉ Thất theo sát phía sau.
Triệu Long xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà lộng lẫy này không nhúc nhích một bước.
Một tiểu đệ đạp Triệu Long một cước, "Lề mề cái gì."
Triệu Long lại xoay mặt nhìn Đường Tử Ngôn, "Đây là của ngươi?"
Đường tử nói dừng bước quay đầu lại, chằm chằm vào Triệu Long, "Đúng."
Triệu Long đột nhiên bật cười, "Ngươi thật sự xây cao ốc ở một nơi như thế này? Đây không phải là nơi ông chủ xảy ra chuyện sao?"
Những người xung quanh im lặng.
Đường Tử Ngôn cũng nở nụ cười, "Ta nhớ hắn..."
Triệu Long đưa mắt nhìn Đường Tử Ngôn và mỉm cười.
Sau đó đi theo Đường Tử Ngôn vào khu nhà cũ, càng đi sắc mặt càng trầm.
Bầu trời u ám, tòa nhà Đông Hải bên cạnh được thắp sáng và dệt lên bằng đèn neon rực rỡ, nhưng tòa nhà cũ kỹ này lại buồn tẻ và lạnh lẽo, thật hoang vắng.
Đường Tử Ngôn đi phía trước, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
Phỉ Thất đi bên cạnh Triệu Long, chỉ cảm thấy chân người này càng ngày càng bất tiện, nghĩ đến hắn bị người lão Mạc đánh mạng, vừa định đưa tay ra kéo, vừa quay mặt đã thấy mồ hôi lạnh trên người của người này. Mặt đầy vết bỏng, mặt đầy sẹo, khủng bố như quỷ.
Triệu Long rùng mình một cái, thoáng ngẩng đầu.
Trong hành lang không có đèn, trên trần nhà miệng thông gió tối om đấy, như là miệng quái vật.
"Bây giờ đây đều là địa bàn của các ngươi rồi..." Đôi môi Triệu Long run lên khi nói ra lời này.
Phỉ Thất có chút không thể giải thích được, "Vâng."
"... Nhiều như vậy năm, sao vẫn không có đèn.."
Câu hỏi này làm khó Phỉ Thất rồi.
Lại nói đến, tòa nhà này có từ lâu lắm rồi, cũ nát không chịu nổi, lúc ấy cũng không biết vì cái gì mà Đường Tử Ngôn mua. Hắn còn xây Đông Hải xung quanh, kết quả Đông Hải xa hoa như vậy, nhưng ở đây một cái bóng đèn cũng không thay.
Đang nghĩ ngợi, tiểu đệ phía sau lưng đã lên tiếng trước, "Đừng lề mề nữa, lên lầu đi."
Phỉ Thất ngẩng đầu lên, phát hiện Đường Tử Ngôn đã vào nhà nên vội vàng kéo Triệu Long đi vào.
Đường Tử Ngôn sắc mặt lạnh băng, "Các ngươi đi ra ngoài trước."
"Ta có vài lời muốn nói một mình với hắn."
_____
Thẩm Hàm đứng bên đường đợi Du Hậu.
Thẩm Hàn mấy lần muốn chạy thẳng vào cửa hàng đồ người lớn bên kia đường kéo Du Hậu ra ngoài, nhưng sau đó nghĩ một lát hắn sẽ ra, dù sao cũng đã đợi lâu như vậy, thêm một chút cũng không sao.
Kết quả Thẩm Hàm đợi một giờ đồng hồ.
Từ lúc hửng đông cho đến lúc trời tối.
Khi đèn đường vừa sáng, nhân yêu bước ra từ cửa hàng đồ người lớn với vẻ mặt mãn nguyện.
Trong tay Du Hậu cầm theo cái túi nhỏ màu hồng phấn, cao hứng chạy đến bên cạnh Thẩm Hàm "Đệ đệ, ta mua xong rồi."
Thẩm Hàm nghiến răng, "Nhìn mấy giờ rồi." Du Hậu nắm lấy cánh tay của Thần Hàm đi về phía tòa nhà Đông Hải cách đó không xa,, "Ai nha, đệ đệ, cậu xem cậu răng đều muốn cắn nát. Vừa rồi ông chủ rất tốt. Chia sẻ kinh nghiệm của hắn với ta...."
Trong lúc nói chuyện, Du Hậu từ trong túi lấy ra một lọ màu trắng sữa, "Hàng nhập khẩu từ Nhật Bản, không màu, không vị. Nghe nói nó tan vào nước rất tốt và để được rất lâu."
Thẩm Hàm hất tay của Du Hậu ra, "Mau cất đi, đừng để ai nhìn thấy."
"Trông thấy thì sao, đều là tiếng Nhật ai biết được.." Du Hậu vừa nói vừa cất đi, "Đúng rồi, đệ đệ, hôm nay lão Vương còn nói muốn phát tiền lương cho cậu đây này."
Thẩm Hàm quay đầu, "Phát tiền lương? Tôi cái gì cũng không làm.."
Du Hậu bĩu môi, "Ai nha, ai đưa tiền cho cậu nhiều như vậy, cậu là tiểu tình nhân của ông chủ, cho dù không có việc gì cũng có người đưa tiền cho cậu, tiền lương cũng chỉ là cái cớ mà thôi."
Thẩm Hàm có chút khó xử, "Ta không cần hắn hỗ trợ."
"Cậu ngốc thật, đệ đệ, " Du Hậu tiến đến bên tai Thẩm Hàm, giọng cực thấp "Tiểu Trương và những người khác đều keo kiệt, phải đền đáp cho khoản đầu tư vào anh. Đây là tiền phụ, có lợi nhuận ngu sao mà không nhận..."
Thấy Thẩm Hàm không lên tiếng, anh ta nói: "Anh là một anh chàng đẹp trai tuấn tú, cứ cho anh ta ngủ như thế này đi, dù sao cũng có thể thu về một ít tiền."
Thẩm Hàm lạnh cả người, thản nhiên nói: "Ngủ cái gì? Tôi không có ngủ."
Sau lại nói, "Anh về sau có thể đừng hỏi cái này được không."
Du Hậu có chút mất hứng, "Hiện tại còn chưa ngủ? Hai người có thể chịu được đó a!"
Thẩm Hàm không thèm nói chuyện với Du Hậu, bước nhanh đi vào tòa nhà.
Du Hậu u oán chằm chằm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thần Hàm rồi nhìn xuống chiếc túi trên tay, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng..
Dù sao lọ này cũng lớn như vậy, một mình Phỉ Thất cũng không dùng hết a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT