Đã lâu mà vẫn chưa có điện, người nằm trên giường tỉnh dậy, trước mắt là màu đen như mực, áp đến nghẹt thở.

Thẩm Hàm bỗng nhiên nghiêng đầu, "Đi thôi.."

Đường Tử Ngôn sững sờ, "Đi đâu?"

Thẩm Hàm ngồi dậy nói chuyện, trong bóng tối tìm quần áo mặc lại, "Đi ra ngoài mua pin, ngọn nến, hoặc là cái khác cái gì, chắc không cúp điện hoàn toàn đâu."

Đường Tử Ngôn lên tiếng, sau đó đứng dậy bắt đầu sờ quần áo, Đường Tử Ngôn lên tiếng lần đầu tiên sờ được một cái ống quần, bất luận là của ai, hắn đều nghĩ trước mặc vào.

Người bên cạnh bỗng nhiên cười ngả nghiêng.

Đường Tử Ngôn rất không thể giải thích được, tưởng tìm được cái áo sơ mi, nhưng là sờ một cái quần tây.

Thẩm Hàm cười ngã xuống giường, "Tôi đang nghĩ sao cái quần này lại nhỏ thế, mặc thử một cái mới biết là ống tay áo...."

Đường Tử Ngôn cười theo, ném cái quần trong tay qua, "Không cho cậu mặc áo vào chân."

Thẩm Hàm đem áo vừa mặc cởi ra,"Đó là chắc chắn."

Sau lại yên lặng mặc quần, mò chìa khóa xe dưới sàn như mắc cá.Đường Tử Ngôn cũng mặc quần áo tử tế, hai người liền đẩy cửa xuống lầu.

Thẩm Hàm chạy xuống trước.

Đường Tử Ngôn vịn lan can cầu thang, bước xuống từng bước.

Người đã xuống dưới lầu lại chạy lên.

"Đưa tay cho tôi."

Đường Tử Ngôn định cự tuyệt nhưng tay đã bị người nắm rồi.

Lần đầu lớn lớn như vậy vậy mà bị người ta nắm tay, có chút khó xử.

Đường Tử Ngôn rút về tay, Thẩm Hàm tự nhiên nắm lấy cánh tay anh

"Lâu như nên sớm quen đi," Thẩm Hàn khoác tay Đường Tử Ngôn bước xuống, "Thị lực của cậu kém như vậy, đồng tử nhạt. Cậu có phải hồi nhỏ bị đục thủy tinh thể không?"

Đường Tử Ngôn nghẹn lại, "Không phải..."

Sau lại nhịn không được nói một câu, "Có xấu như vậy sao.."

Thẩm Hàm cười cười, "Là đẹp mắt đó a."

Đường Tử Ngôn không nói gì, mặc kệ do Thẩm Hàm kéo mình xuống, khi hai người xuống lầu, bên ngoài quả nhiên sáng hơn bên trong một chút, gió mát thổi qua, trong không khí còn đọng mùi mưa.

Thẩm Hàm mở khóa xe, mở cửa đi xe vào.

Khi xe nổ máy, cuối cùng cũng có ánh sáng.

Hai người nhìn nhau không khỏi bật cười.

Thẩm Hàm cởi từng cúc áo trên người, Đường Tử Ngôn đã lộn ngược quần áo áo anh lại, cổ áo thì vểnh ra, trông rất buồn cười.

Đường Tử Ngôn có chút bắt buộc, bởi vì ăn mặc như vậy chịu không nổi, liền cởi quần áo ra mặc lại. Trong lúc lơ đãng liếc qua Thẩm Hàm, chỉ cảm thấy ánh mắt người này lại dính lên người mình rồi.

Khi Thần Hàm bắt gặp ánh mắt của Đường Tử Yên, một lúc lâu sau mới dẫm ga.

Đường Tử Ngôn cài chiếc cúc áo cuối cùng, trên mặt không lộ ra vẻ gì.

Rồi anh lại cười, có chút ngạc nhiên.

_____ Mọi người ghé qua Wattpad mình nha:

Đây là lần thứ năm Lão Mạc tới tìn Đường Tử Ngôn, lần này cũng không sai người chuyển lời, liền trực tiếp lái xe đến dưới lầu.

Thật sự là mặt mo đều kéo xuống rồi.

Bốn lần đầu, Đường Tử Ngôn đều từ chối nói là có việc hay là bị ốm, tóm lại là lấy hết cớ để viện cớ, nhưng lão vẫn hết lần này đến lần khác quấy rầy đòi gặp anh..

Phỉ Thất tới gần cửa sổ, kéo rèm cửa một chút, thoáng nghiêng đầu.

Một chiếc xe audi đỗ dưới lầu, một lớp mưa phun như nhung bám trên trần xe.

Có vẻ như đã đợi được một lúc rồi.

Phỉ Thất quay đầu, nhìn người bên cạnh bể cá, "Đường ca, sao lão biết chúng ta ở đây."

Bể cá không lớn không nhỏ, trên vách đá trong bể bám đầy rêu xanh, hiển nhiên đã lâu không thay nước.

Nước hơi đục, chỉ còn lại có ba con cá cảnh nhiệt đới, mỗi con ẩn mình trong làn nước gồ ghề, bất động, như thể chúng sắp lật bụng và nổi lên bất cứ lúc nào.

Đồng tử nhạt nhìn thẳng tắp vào một đầu trong đó, "Cái này có cái gì khó, lão nếu là thật sự muốn tra tự nhiên sẽ biết, bọn họ cũng không phải không có tai mắt."

Phỉ Thất buông bức màn, "Đường ca.. Lão đến bốn lần rồi...Anh còn từ chối sao?"

Về sau ngữ khí lại lo lắng, "Kỳ thật, lão Mạc tính tình nhỏ nhen.. Bởi như vậy, sẽ không phải ghen ghét chúng ta chứ "

Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh véo một chút mồi vào, ba con cá đang tranh giành thức ăn, mãnh liệt khuấy động, dường như sự vô hồn vừa rồi chỉ là ảo giác.

Đường Tử Ngôn đứng dậy, "Quá tam ba bận, lão đến bốn bốn lần rồi, đoán chừng cũng là quyết tâm, cũng không dễ dàng vứt bỏ mặt mũi."

Phỉ Thất trầm mặc trong chốc lát, "Vậy em xuống đón lão?"

Đường Tử Ngôn xoa xoa bọt mép trên đầu ngón tay, "Hẹn đi, đừng ở đây, hình như quá thân mật."

Sau còn nói, "Bởi vì Hứa Vãn Hà sớm muộn sẽ biết, đừng bảo gặp lão ở ở địa bàn của ta."

Phỉ Thất gật gật đầu, "Đã biết."

Tầm mắt Đường Tử Ngôn rời khỏi bể cá, nhìn thấy Phỉ Thất mang hai người đi ra ngoài khẽ mỉm cười.

Lần này Lão Mạc đến đây, chính mình cũng không thật sự bất ngờ.

Mấy lần tranh tranh đoạt đều thua, thấy Hứa Vãn Hà cắt tiền hẳn là cũng sẽ lo lắng.

Cho nên lão Mạc vội vã kéo chính mình hỗ trợ, có thể hiểu được.

Phỉ Thất xuống dưới dưới chỉ năm phút đồng hồ liền quay lại.

Trên vạt áo đen tuyền có vài vệt mưa, Phỉ Thất phủi phủi, "Đường ca, lão Mạc đang ở trên xe trên xe, nói là chờ anh ở 'Ngư Đỉnh'."

Lại nói Ngự Đỉnh là một nhà nhà hàng riêng rất tốt ở đây, yên tĩnh và ẩn mình, quan trọng nhất, đây là một nhà hàng không có lai lịch.

Rõ ràng Lão Mộ hiểu được điều kiêng kỵ của Đường Tử Ngôn.

Tuy rằng còn lâu mới đến giờ ăn cơm, nhưng cũng cũng không quan trọng, dù sao hai người cũng không phải là vì ăn, mà là vì nói chuyện. Dự tính làm thế nào để ăn người khác, hoặc là không bị người khác ăn tươi.

Lúc Đường Tử Ngôn đến, lão Mạc đã ở trong phòng chờ được một lúc lâu.

Người đàn ông trung niên trên mặt có khóe mắt mắt xấu xí cùng quầng thâm nghiêm trọng, hiển nhiên là rất nhiều ngày ngủ không được ngủ ngon giấc.

Đường Tử Ngôn bước vào cửa, cũng không phân biệt được anh đang cười hay không, chỉ khẽ gật đầu chào hỏi một cách lịch sự.

Lão Mạc cũng bỏ qua việc huyên, đứng dậy nắm lấy tay Đường Tử Ngôn, "Tiểu Đường, cháu đến chú rất vui."

"Cháu khách sáo quá."

Lão Mạc như trước nắm bắt tay Đường Tử Ngôn, thở dài, "Gần đây chuyện có thể làm chú cao hứng thật quá ít."

Đường Tử Ngôn thấy lão định đi thẳng vào vấn đế, cũng không vòng vo, "Chú Mạc, chú nghĩ ít một chút, đừng tức giận."

Lão Mạc cười khổ một tiếng, "Nhìn thế nào, chú cũng không không nói bậy, chắc hẳn cậu cũng biết mấy hôm nay Tiểu Hứa làm gì với chú, tốt xấu ta cũng xem như là là trưởng bối của hắn, hắn bình thường không nể tình vậy thì thôi, còn ép buộc ta như vậy, thực sự làm ta buồn."

Đường Tử Ngôn không để lại dấu vết rút tay ra, nghĩ thầm lấy rốt cuộc là lớn tuổi, bịa chuyện bắt đầu cùng thật sự giống.

Dù sao cũng là lão động thủ trước Hứa Vãn Hà, Hứa Vãn Hà có thể nhẫn nhịn hắn lâu như vậy thật không dễ, hiện tại bị lỗ vốn đành phải ăn lại cái cảm tình.

Tình cảm ở chỗ này từ trước đến nay không đáng tiền, đều lấy tài sản làm thước đo, đạo lý này ai cũng biết cả.

Lão Mạc thấy Đường Tử Ngôn không nói, lại tiếp tục nói đâu đâu, "Lời không dễ nghe, nếu hăng quang minh chính đại mà đến, ta cũng phục rồi. Thế nhưng Tiểu Hứa, người trẻ tuổi rất xấu, vừa thấy thế không đúng, liền chơi ta một vố. Hai ngày trước ta man lô hàng kia lên cho cảnh sát xử lý rồi, hiện tại cảnh sát đang điều tra ta, cậu nói một chút, cái này còn có.....quy củ gì không, dùng cảnh sát làm dao găm chọc người, thật sự là thiếu đạo đức.."

Đường Tử Ngôn nghe xong có chút muốn cười.

Anh đã từng nghe nói đến việc lão Mạc kinh doanh ở các tỉnh khác, nhưng Hứa Vãn Hà lại dùng thủ đoạn sát thương như vậy để đối phó với lão, thật sự là đủ tồi tệ rồi.

Nhưng Đường Tử Ngôn biểu hiện không tốt, đành phải chịu đựng tiếp tục an ủi, "Thật sự là không nên..."Lão Mạc hơi vừa nhấc mắt, khóe mắt nếp nhăn dần dần sâu, "Cái này bầu không khí có thể không nên có người ngẩng đầu lên, một mã là một mã, cần gì phải lôi cảnh sát vào."

Đường Tử Ngôn hiểu rõ ý tứ ủa lão, chỉ lắc đầu, "Thực sự không nên, thế nhưng mà ai quản đâu?"

Lão Mạc có hơi thất vọng, "Tiểu Đường, cậu định ngồi nhìn mặc kệ?"

Đường Tử Ngôn cười rồi, "Chú Mạc, cháu cháulaf người nhỏ tuổi nhất nhất trong ba người cúng ta, cháu quản thế thế nào được?"

"Nhưng cậu có phần lớn nhất."

"Chú Mạc, đã lâu cháu không làm rồi, hiện tại thật sự là một chút cũng không có."

Lão Mạc nghĩ nghĩ, "Cho dù cậu giúp giúp chú "

Thấy Đường Tử Ngon không nói lời nào, lại mở miệng, "Chú chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu.. Nói sau, cậu không phải phải cũng không muốn nhìn thấy Hứa Vãn Hà ngày càng kiêu ngạo sao..."

Đường Tử Ngôn không lên tiếng, đến cùng nên làm như thế nào, trong lòng mình đều biết.

Có khi nuôi hổ chưa chắc đã thành, nếu có tài giết được con hổ này thì cứ thả hổ này ra ăn sói cũng là một cách hay.

Lão Mạc Kiền cười hai tiếng, còn tưởng rằng Đường Tử Ngôn đã do dự, "Tiểu Đường, ngồi nhìn mặc kệ, nhưng chỉ có chơi với lửa..."

Đường Tử Ngôn liếc lão một cái, "Cảm ơn chú Mạc đã nhắc nhở."

Đón lấy lại trôi chảy vòng vo lời nói, "Hắn sao có thể đem nguồn cung cấp của chú báo cho cảnh sát, cái này phải giấu thật kỹ...". Lão Mỗ hơi ngạc nhiên, nhưng không thể giả vờ như không nghe thấy, và chỉ thản nhiên kể lại, "Đừng nhắc đến chuyện đó. Thằng nhóc này có người ở chỗ chú."

"Tai mắt?"

"Ừ, tên là Triệu Long, hắn giúp chú làm ở bên ngoài, một bên mặt giống nư bị lửa thiêu, tuy nói lớn lên buồn nôn, nhưng này năng lực người này không tệ, làm việc cũng rất nhanh nhạy, ai biết lại là người Hứa Vãn Hà..."

Đường Tử Ngôn hơi rũ mắt xuống, phát hiện Phỉ Thất ở bên cạnh mất tự nhiên giật giật ngón tay.

"Triệu Long này bây giờ ở đâu?"

Lão Mạc hừ lạnh một tiếng,"Ở trong tay ta thì ta nhất định phải thủ tiêu tên khốn kiếp này."

Đường Tử Ngôn nhìn lão cười cười, "Bằng không, cháu giúp chú phế?"

Lão Mạc khẽ giật mình, sau cũng cười theo.

Tuy nói không biết Đường Tử Ngôn tại sao lại muốn người này như vậy, nhưng dù sao cũng là món hời để trao đổi,

"Cái kia.. Chuyện chú nói lúc nãy.."

"Trước tiên đem Triệu Long giao tới, cháu sẽ không để cho chú thất vọng."

Lão Mạc cười ha ha, "Tiểu Đường, nhanh như vậy a."

Giao dịch đã xong, ngồi nữa cũng không có ý nghĩa gì, Đường Tử Ngôn đứng tẳng dậy, cười nhạt, "Vậy cháu sẽ chờ được gặp Triệu Long."

_____

Mưa liên tiếp nhiều ngày, hôm nay trời cuối cùng cũng trong

Ánh nắng tươi sáng, thời tiết trời ấm lại.

Thẩm Hàm một tay mở cửa sổ phòng ngủ.

Gió thổi vào đều là hơi ấm.

Du Hậu cầm điện thoại, nhiều lần soạn một tin nhắn,

"Đệ đệ, cậu nói tôi nhắn cho anh ấy cái gì thì tốt?"

Thẩm Hàm dựa ở bệ cửa sổ hướng phía dưới nhìn quanh, "Nhắn cái gì cũng sẽ không quay lại đầu, bởi vì thật sự chưa bao giờ bắt đầu. Hãy tin tưởng tôi..."

Du Hậu cúi đầu, "Tôi đang nghĩ, Phỉ Thất xem trọng sĩ diện, tôi cũng không thể đối phó như vậy, phải tạo bậc thang cho anh ấy.."

Thẩm Hàm không muốn nói chuyện, đợi một hồi cũng không thấy thú vị liền lấy điện thoại cầm tay ra loay hoay.

Trong lịch sử cuộc gọi gần đây, tên hàng đầu là ba ký tự.

Thẩm Hàm nhìn nó một hồi, sau đó vào chỉnh sửa nhật ký cuộc gọi.

Du Hậu viết xong tin nhắn, "A, đúng rồi, đệ đệ, một vụ buôn bán ma túy đã bị phá trên địa bàn tỉnh, nghe nói quy mô không nhỏ...."

Thẩm Hàm cúi đầu loay hoay nghịch điện thoại, "Ừ."

"Lúc Tiểu Trương nói với tôi, tôi còn tưởng rằng đó là viên cảnh sát dũng cảm và có võ công. Cuối cùng là do tai mắt của kè thù nghi phạm vẫn đang báo tin" Du Hậu bĩu môi, "Nhìn không ra xã hội đen cũng có nằm vùng cơ đấy, Thật ra thì,... tôi thực sự không thích điều này. Cậu nói xem thế giới ngầm che đậy thế giới ngầm, hình ảnh cái này là gì, không có danh dự và không có gì đảm bảo"

Thẩm Hàm ngẩng đầu, "Nằm vùng?"

"Đúng vậy, làm việc thiếu đạo đức như vậy không sợ sau sinh con không có chỗ cho nam nhân làm sao."

Nói xong hai người nhìn nhau không nói gì.

Thẩm Hàm tiếp tục soạn tin nhắn gửi cho Đường Tử Ngôn, mà Du Hậu cũng gửi đi tin nhắn muốn quay lại cho Phỉ Thất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play