Gần đây Tang Noãn trở nên trầm mặc hơn rất nhiều, cô rất hay ngẩn người. Người khác nói chuyện với cô, mới đầu cô vẫn nghe, nhưng nghe được một nửa đầu óc lại bắt đầu nghĩ đến chuyện khác, không để ý đến nữa.
Trong khoảng thời gian này cô phải trải qua quá nhiều chuyện, ông nội đột nhiên nằm viện, những đợt khám bệnh và điều trị liên tục của ông nội phải chi rất nhiều tiền, đó là một khoản tiền không nhỏ. Tang Noãn gom góp hết những khoản tiền tiết kiệm trong nhà, cộng tất cả lại cũng không đủ. Tang Noãn cố gắng giấu ông nội chuyện này, cô sợ làm ông nội lo lắng. Nhưng mới ngày đầu tiên nằm viện ông nội đã quyết định rằng sẽ không tốn thêm một phân tiền nào để chi trả tiền viện phí nữa, ông cố chấp yêu cầu xuất viện.
"Những cái này đều là bệnh cũ mà thôi." Ông lão tóc hoa râm nằm trên giường bệnh, tươi cười nói với Tang Noãn. Bộ quần áo bệnh nhân kẻ sọc càng làm nổi bật dáng vẻ gầy yếu của ông, như thể toàn thân chỉ còn lại bộ xương này để chống đỡ cả cơ thể, trông vô cùng mệt nhọc.
"Những tay bác sĩ kia đều là lang băm mà thôi, ông đã sống qua nhiều năm như vậy rồi, chẳng phải vẫn đang sống rất tốt hay sao. Không cần phải nằm viện nữa, tốn tiền lắm." Ông lão cười nói, "Tiền tiết kiệm của ông nội còn phải để dành để cho Noãn Noãn nhà chúng ta đi học đại học nữa."
Tang Noãn siết chặt tấm chăn trên giường, tấm chăn trắng như tuyết bị ngón tay của cô nắm chặt đến độ hằn lên những nếp nhăn thật sâu. Cô không biết mình có khóc hay không, chắc là không, bởi vì giọng nói của cô vẫn rất bình tĩnh, không hề run rẩy chút nào, cũng không hề nghẹn ngào.
"Mặc dù là bệnh cũ nhưng cũng cần phải nằm viện quan sát. Bệnh cũ nếu như mình không để ý nhỡ đâu nó lại trở nên nghiêm trọng hơn thì sao?" Tang Noãn nói, "Ông cứ nằm viện cho cháu yên tâm có được không?"
Ngày hôm đó, Tang Noãn phát hiện chính ra cô rất có thiên phú diễn xuất, cô có thể thuyết phục được ông nội cũng coi như là đã thành công rồi. Có thể đúng như những lời người đàn ông xa lạ mà cô gặp được sau khi tan trường đã nói với cô, cô nhất định sẽ một bước thành sao trong giới phim ảnh.
Cho dù lúc đó Tang Noãn cảm thấy điều này có vẻ viển vông, nhưng hiện giờ cô muốn nỗ lực để chạm được tới điều đó.
Ông nội không thể chờ được lâu.
Lão Từ thở dài, gấp tờ giấy kiểm tra đang giảng một nửa lại đưa cho Tang Noãn. Cô học sinh đang ngồi trước mặt này rõ ràng là đang thất thần, thầy có giảng thêm nữa cũng chỉ lãng phí thời gian.
Số điểm màu đỏ tươi trên bài kiểm tra đã kéo Tang Noãn trở lại thực tại. Cô lặng lẽ nhận lấy bài kiểm tra, nhưng khoảnh khắc cầm lấy bài kiểm tra, cô nhận ra có điều gì đó không đúng. Bên dưới tờ giấy kiểm tra còn có một chiếc phong bì thật dày.
"Thầy..." Từ xúc cảm của chiếc phong bì trong tay, Tang Noãn có thể cảm nhận được trong đó hẳn là có chứa tiền.
Lão Từ cười cười, vẫn là dáng vẻ hiền lành tốt bụng ấy. Các học sinh trong lớp thích nhìn nụ cười đó của thầy ấy nhất, chỉ cần nhìn thấy nụ cười ấy thì các học sinh đều biết rằng cho dù bọn chúng có vướng vào rắc rối lớn đến đâu đi chăng nữa, thì Lão Từ cũng đều sẽ giải quyết giúp bọn chúng.
"Thầy đã biết hoàn cảnh gia đình em rồi. Thầy cũng sẽ xin trợ cấp từ phía nhà trường giúp em, hy vọng số tiền này có thể giúp em phần nào để vượt qua tình huống cấp bách trước mắt."
Từ nhỏ Tang Noãn đã rất ít khi cảm nhận được lòng tốt và tình yêu thương. Cha mẹ ly hôn, sau khi cha cô qua đời, có rất nhiều người trong tối ngoài sáng nói là bởi vì cô nên cha mẹ cô mới bất hòa, cho nên mới mang đến tai họa. Không có mấy ai bằng lòng ra tay giúp đỡ cô, cho nên cô vô cùng trân trọng những thiện ý ít ỏi này. Thượng đế an bài cuộc sống của cô đắng như ly cà phê, cho nên một chút ngọt ngào đối với cô mà nói chính là những thứ vô cùng quý giá.
Nhưng cô không thể nhận số tiền này.
Cuộc sống của Lão Từ cũng rất kham khổ. Cô đã nhiều lần nghe bạn bè nói, gia đình thầy ấy phải gánh một khoản nợ nần, ngay cả ăn cơm ở căng tin cũng chỉ có thể ăn món rẻ nhất là bát canh suông nhạt nhẽo.
"Tạm thời em chưa cần đến ạ, em cảm ơn thầy." Tang Noãn hướng về phía Lão Từ cúi người một cái thật sâu, để phong bì lại lên trên mặt bàn.
Nụ cười của cô vô cùng tươi tắn, dường như không hề có chút buồn rầu nào. Lão Từ có cảm giác như thể những khó khăn kia chưa từng xảy đến với cô.
Sau khi rời khỏi văn phòng của giáo viên, Tang Noãn đi tới wc. Lúc này đang là giờ học cho nên dù là trên hành lang hay trong wc đều không có bóng dáng một học sinh nào. Cô lấy tờ danh thiếp mà người đàn ông lần trước ngăn cô lại, muốn chiêu mộ cô làm diễn viên đã đưa ra, dùng điện thoại di động lén mang theo bên mình, bấm dãy số điện thoại trên tờ danh thiếp.
Cuộc điện thoại này không dài, lúc Tang Noãn đi ra thậm chí còn chưa nghe thấy tiếng chuông tan học.
Cô lại gặp được Giải Yến. Cậu thiếu niên chống một tay trên lan can, đồng phục học sinh mùa hè kiểu dáng xấu xí được anh mặc trên người cũng trở nên vô cùng đẹp đẽ. Tang Noãn nhìn tay anh, cánh tay chằng chịt vết thương mà cô nhìn thấy buổi tối hôm đó, giờ đây lại không nhìn ra một chút dấu vết đã từng bị thương nào.
Thực sự là quá kỳ lạ, chỉ có dùng thần dược mới có thể lành lại một cách hoàn hảo được như vậy.
Giải Yến quay đầu lại, trong miệng anh ngậm một điếu thuốc vừa mới châm, làn khói màu xanh phiêu tán trước mặt anh, hư hư thực thực, nhìn không rõ.
Tang Noãn gật đầu với anh. Lúc cô rời đi, Giải Yến gọi tên cô.
Anh lấy điếu thuốc đang ngậm trên môi xuống, lập tức dập điếu thuốc đi. Không còn làn khói màu xanh kia nữa, khuôn mặt anh hiện lên vô cùng rõ ràng, đường nét toát lên vẻ lạnh lùng, nhưng nét mặt anh lại rất dịu dàng, là sự dịu dàng đặc trưng của cậu thiếu niên ở độ tuổi này.
"Cậu muốn nghỉ học à?"
Không hiểu sao sau khi nghe thấy câu hỏi của Giải Yến, Tang Noãn liền rất muốn cười. Cô cũng thật sự nở nụ cười, khóe mắt cong cong, tạo thành một đường cong mềm mại.
"Không." Có lẽ là bởi vì lần trước anh đã từng giúp đỡ cô, cho nên cô cảm thấy Giải Yến kỳ thực cũng không khó gần như dáng vẻ thường ngày của anh, Tang Noãn nói, "Mình muốn kiếm thật nhiều tiền."
Thiếu nữ can đảm vô tri, lúc nói ra những lời muốn kiếm thật nhiều tiền, giọng nói của cô vô cùng trong trẻo.
Giải Yến khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười. Anh cười rộ lên thực sự rất đẹp trai, dùng những từ ngữ đẹp đẽ đến mấy để miêu tả dáng vẻ của anh thì cũng không hề quá đà chút nào.
Anh nói: "Lúc cậu kiếm được tiền rồi có thể mời mình ăn một bữa hải sản nướng được không?"
Yêu cầu mà Giải Yến đưa ra rất kỳ lạ, nhưng Tang Noãn vẫn đồng ý, mặc dù đến bản thân cô cũng không hiểu vì sao.
Thế nhưng con đường trở thành diễn viên của Tang Noãn cũng không hề thuận lợi. Người đàn ông tìm cô ký hợp đồng nói chuyện qua điện thoại rất nhiệt tình, nhưng thực tế sau khi cô đến công ty gặp mặt đối phương lại viện cớ vô vàn lý do, nói cô còn trẻ, nói cô không có kinh nghiệm, nói rằng để đào tạo ra một diễn viên giỏi công ty phải bỏ ra biết bao nhiêu tiền. Sau đó liền lấy ra một bản hợp đồng, số tiền mà cô nhận được sau khi ký hợp đồng ít hơn cam kết trước đó rất nhiều.
Đây rõ ràng là lừa đảo.
Tang Noãn nhìn thoáng qua bản hợp đồng. Cô không nói gì, dứt khoát đứng lên rời đi.
Người đàn ông sau lưng cô dùng giọng nói đắc ý nói với cô, nếu muốn nổi tiếng thì công ty của anh ta chính là lựa chọn tốt nhất. Trừ công ty bọn họ ra thì chẳng có ai sẽ đồng ý ký hợp đồng với một nữ sinh cấp ba đâu.
Tang Noãn không quay đầu lại. Hôm ấy bầu trời âm u, mây đen che khuất mặt trời, dường như sắp đổ một trận mưa lớn đã âm thầm ấp ủ từ lâu. Tang Noãn ở bên dưới tòa nhà công ty kia, cô rốt cuộc không nhịn được nữa, bèn ngồi xổm người xuống ôm đầu gối khóc nức nở.
Cho dù đang khóc nhưng âm thanh của cô cũng rất kìm nén, khe khẽ giống như tiếng mèo con nức nở. Cô cần phát tiết cảm xúc của mình một lần, nhưng không muốn khiến cho mọi người xung quanh dừng lại cười nhạo cô.
Người trẻ tuổi luôn luôn nghĩ về thế giới này quá đơn thuần, con người nếu không phải người tốt thì sẽ là người xấu. Cho nên những người như vậy chính là kiểu người dễ bị tổn thương nhất.
Sau này lại là trong họa có phúc, một người tự xưng là người đại diện của công ty giải trí Tinh Huy phát hiện ra Tang Noãn ở dưới tòa nhà công ty kia. Anh ta nói anh ta tên Chu Toàn, nói muốn ký hợp đồng với cô.
Lúc Tang Noãn ngẩng đầu đôi mắt cô đã đỏ bừng, trên mi mắt vẫn còn ướt nước mắt. Cô hỏi Chu Toàn tại sao lại muốn ký với cô.
"Dáng vẻ lúc em khóc rất xinh đẹp, đôi mắt cũng rất rung động lòng người." Người đàn ông có khuôn mặt hòa nhã nói, "Khán giả rất thích những người có diện mạo như em."
Khi đó Tang Noãn cũng không biết rằng thẩm mỹ của khán giả lúc đó thiên về những nữ diễn viên có vẻ ngoài mạnh mẽ đoan trang, hoặc là kiểu khí chất ngọt ngào khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Diện mạo của cô hơi thiên về kiểu vẻ đẹp phục cổ nội hàm, không hề liên quan đến hai hình mẫu kia, cho nên không hề được khán giả ưa chuộng. Chu Toàn tới ký hợp đồng với cô hoàn toàn chỉ là vì bất đắc dĩ mà thôi.
Tang Noãn không suy nghĩ nhiều như vậy, hiện giờ cô chỉ để ý một điều.
"Vậy giá trị hợp đồng mà anh muốn ký với em là bao nhiêu?"
Chu Toàn cười rộ lên: "Là mức giá chắc chắn sẽ không khiến em thất vọng."
Việc ký hợp đồng diễn ra rất nhanh, trong vòng một ngày đã ký xong toàn bộ rồi. Ngày hôm đó Tang Noãn cũng đã nhận được khoản tiền lương mà Chu Toàn gửi cho cô, là Tang Noãn ứng trước. Sau này những lúc phải ký đủ các thể loại hợp đồng, Tang Noãn mới biết được hóa ra có nhiều chuyện phải chuẩn bị trước, phải đắn đo, suy nghĩ trước khi ký hợp đồng như vậy, lúc ấy cô mới nhận ra khi cô ký hợp đồng môi giới vào ngày ấy, mọi thứ đều thuận lợi một cách kỳ lạ.
Sau đó cô lại gặp được Giải Yến ở trước cổng trường, lúc ấy anh trùng hợp đang dắt xe đạp đi ra, cơn gió mùa hè thổi bay vạt áo đồng phục ngắn tay của anh. Tang Noãn cảm thấy rất khó hiểu, vì sao cô lại tình cờ gặp anh nhiều như vậy. Thế nhưng cô không hề biết rằng tình cờ gặp gỡ quá nhiều nhất định chính là do đối phương đã phải dùng trăm phương nghìn kế mà tính toán.
Nhưng dường như mỗi lần gặp anh thì đều có chuyện vui, giống như hôm nay cô đã ký hợp đồng thành công với công ty, có nghĩa là cô đã có tiền để tiếp tục chữa bệnh cho ông nội rồi. Cho nên Tang Noãn vô cùng vui vẻ mà lên tiếng chào hỏi anh.
"Tuy bây giờ mình còn chưa kiếm được nhiều tiền, nhưng mình cũng đã có tiền để mời cậu đi ăn hải sản nướng rồi."
"Cậu chọn ngày đi, mình mời cậu ăn."
Thiếu niên dắt xe đạp hơi rũ mắt nhìn cô, nở nụ cười dịu dàng. Anh hỏi cô hôm nay có được không.
Ăn đồ nướng vào mùa hè không phải là một lựa chọn sáng suốt, thời tiết vốn đã nóng bức còn cộng thêm hơi nóng khiến cho toàn thân như thể đang ở trong lò lửa, đổ mồ hôi liên tục. Cũng may từng trận sấm chớp rền vang sau đó đã mang theo một cơn mưa xối xả tới xua tan hơi nóng tích tụ những ngày qua.
Quán đồ nướng chỉ là một chiếc lều đơn sơ được dựng tạm lên, bên trên chỉ dùng một lớp giấy dầu qua loa che phủ. Tang Noãn không chỉ một lần nghi ngờ cái lều đơn sơ này liệu có thể chống đỡ được cơn mưa tầm tã này hay không, nhưng nhìn dáng vẻ của chủ quán thì dường như không hề lo lắng đến điều này chút nào.
Giải Yến đặt cá tôm đã nướng xong vào trong bát Tang Noãn, động tác anh xử lý đồ ăn rất lưu loát, những loại hải sản khó bóc vỏ như vậy mà anh cũng có thể lấy phần thịt bên trong ra một cách nhanh chóng. Tang Noãn cắn đũa, hỏi anh chẳng phải anh muốn đi ăn hải sản sao, tại sao lại đưa đồ ăn cho cô.
Lúc Giải Yến rũ mắt xuống, độ cong của mí mắt giống như lưỡi dao lạnh lẽo, tuy giọng nói của anh vẫn dịu dàng như trước.
"Không vì sao cả, chỉ là muốn làm như vậy."
Câu trả lời này của anh đã khiến Tang Noãn kết luận anh là một người vô cùng kỳ lạ.
Từng giọt mưa trong cơn mưa xối xả nện xuống mặt đất, nước mưa bắn lên chân Tang Noãn khiến cho mắt cá chân cô ướt nhẹp. Tang Noãn đáng thương mà thu chân lại bên dưới chiếc bàn nhựa nhỏ hẹp, sau đó đầu gối của cô chạm phải bắp chân của Giải Yến. Cô lại hoảng loạn thu chân về, thế nhưng phản ứng của cô quá lớn, suýt chút nữa đã tự mình làm mình ngã sấp xuống.
Sự đụng chạm trong nháy mắt đó, không hiểu sao mà trái tim cô như thể xuất hiện một sự kích động kỳ lạ, khiến cho Tang Noãn cảm thấy không quá dễ chịu.
Đó là loại cảm giác ái muội không nói rõ được cũng không tả rõ được, có thể cảm nhận được nhưng lại không thể nói nên lời.
Giải Yến tựa hồ không chú ý tới động tác dưới bàn, anh nướng xong hai con tôm cuối cùng, đặt một con tôm vào bát Tang Noãn, sau đó cười cảm ơn cô đã mời anh ăn đồ nướng.
Sau khi ăn xong, mưa cũng nhỏ dần. Tang Noãn không mang ô, Giải Yến đưa ô của anh cho Tang Noãn. Cô hỏi Giải Yến vậy còn cậu thì sao, nhưng Giải Yến bỏ qua câu hỏi này, không hiểu sao anh lại nói: "Cậu thật sự muốn làm diễn viên sao? "
Thiếu niên tầm tuổi này thậm chí vẫn chỉ là những đứa trẻ, bọn chúng còn chưa hiểu rõ về kế hoạch tương lai của chính mình. Những gì bọn chúng muốn làm sau này vẫn chỉ là những thứ xuất hiện trong tưởng tượng mà thôi.
Nhưng Tang Noãn lại hiểu rõ cô muốn làm diễn viên chính là bởi vì khoản thù lao kếch sù của ngành giải trí, cô có một mục tiêu thối nát đến cùng cực.
Cho nên cô trả lời Giải Yến rằng đúng vậy.
Mái tóc đen của cậu thiếu niên bị gió mưa thổi đến có chút ướt, tựa như giội lên một lớp mực, trông có vẻ càng đen hơn, thế nhưng màu sắc trong đôi mắt anh lại càng thêm trong trẻo.
Nốt ruồi giọt lệ của anh cũng giương lên theo động tác cong đuôi mắt của anh, cậu thiếu niên cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi trả lời Tang Noãn rằng được rồi.
Như thể đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng.
HẾT PHIÊN NGOẠI 6.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT