*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc..Editor: ChanhKhongHat aka Chanh Chanh.Được đăng tại: Tiệm tạp hóa nhà chanh aka Tiệm nhà Chanh.P/s: Lần đầu tiên edit truyện thể loại giới giải trí nên còn rất nhiều cái Chanh không biết, nếu có gì chưa mượt hoặc không đúng mong mọi người thông cảm và góp ý nhẹ nhàng cho Chanh nha.
Chương đầu tiên tận 3390 chữ ngốn hết 15 trang words TT^TT. Mất gần tận 3 buổi tối mới xong, mọi người nhất định phải vote nhiệt tình để ủng hộ tinh thần của Chanh nha. Edit xong 1 chương mà muốn sang chấn tâm lý luôn vậy đó. Huhu.
________________________________^___________________________________________
Trên sân khấu rộng lớn là ánh đèn đang chiếu sáng rực rỡ, sáng đến nỗi hiện rõ ra cả những đường hoa văn được may tỉ mỉ trên tây trang của những vị khách quý đến dự lễ trao giải.
Tang Noãn nhấc đuôi váy lên, đôi khuyên tai được tài trợ nhẹ nhàng đong đưa theo động tác của cô, mấy cái tua rua trên khuyên tai vừa trắng vừa mỏng rất hợp với bộ lễ phục đêm nay của cô. Chỗ Tang Noãn mới ngồi xuống là vị trí bên cạnh một tiểu hoa đán mới nổi đang hơi quay đầu sang chỗ khác, trên mặt là nụ cười hoàn mỹ đến mức như được canh đo bằng thước trước đó.
Cô ấy thấp giọng hướng Tang Noãn chào hỏi.
Tang Noãn cũng cười, gật đầu đáp lại.
Trên màn hình lớn đang hiện lên đề cử giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, một bộ rồi một bộ, làm người xem hoa cả mắt.
Tang Noãn vẫn duy trì nét mặt đúng mực, xem nữ khách quý từng chữ chậm rãi nói ra tên của người đoạt giải.
Trong lòng thở phào một hơi, giải thưởng tiếp theo, chính là đến mục đề cử của giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Tang Noãn ra mắt được 6 năm, trừ bỏ lần ở năm thứ hai sau khi ra mắt đạt được danh hiệu nữ diễn viên chính xuất sắc nhất nhờ bộ phim điện ảnh << ĐÈN >>, bốn năm từ đó trở về sau, vẫn luôn dừng chân tại một trong ba giải đề cử trong nước.
Khách mời danh dự cho giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đã được thay thế bằng người diễn viên có cống hiến cho sự nghiệp diễn xuất* mà hầu như trong nước ai cũng biết. Tang Noãn nhẹ nhàng nắm bàn tay mình lại, dù cho cô đã từng tham gia nhiều lễ trao giải lớn nhỏ, nhưng cô vẫn không học được cách làm tâm lặng như nước.
*Cái cụm từ "diễn viên cống hiến vì sự nghiệp diễn xuất" là nghĩa của từ " lão hí cốt" (老戏骨). Đây là một phương ngữ của Hồng Kông có nghĩa là diễn viên nam/nữ cống hiến cuộc đời mình cho diễn xuất, được tôn trọng và khen ngợi bởi những màn diễn sống động của anh/cô ây. ( Cảm ơn bạn Nguyen Pham rất nhiều vì đã giúp Chanh.)
Trên màn hình xuất hiện một đoạn phim điện ảnh cô đóng, trong phim Tang Noãn là một nữ hiệp khách mang huyết hải thâm thù nhưng cuối cùng lại khốn khổ vì tình. Sau đó lại chuyển sang đoạn phim của Sầm Khê, hình ảnh từ khung cảnh chốn giang hồ đầy đao kiếm chuyển sang Paris ngọt ngào hương nước hoa.
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, cái tên Tang Noãn và Sầm Khê lại biến thành song sinh hợp thể, luôn cùng xuất hiện. Hôm nay phim của cô phát sóng, ngày mai đại ngôn của Sầm Khê sẽ lên hotsearch. Theo cách nói của fans, cô và Sầm Khê có thể gọi là đối xứng nhau.
Chẳng qua trên thực tế, cho dù ở trên mạng có nháo loạn đến ầm ĩ vang trời, nhưng cô trừ bỏ việc gặp qua Sầm Khê trên màn ảnh thì trong thực tế lại chưa từng gặp qua cô ấy lần nào.
Đoạn đề cử tên của các diễn viên lần lượt theo thứ tự mà kết thúc, nam khách mời lấy ra phong thư có in biểu tượng của buổi lễ trao giải Bạch Chi lần này. Phong thư trắng muốt, bên trong chỉ chứa một tên của người đoạt giải.
Tang Noãn muốn nhắm mắt lại, có điều cô đang ở tại buổi lễ trao giải, khắp nơi đều có camera. Đặc biệt là vào lúc tuyên bố tên người đoạt giải, ít nhất sẽ có một camera chuyên chú ghi lại hình ảnh của cô.
Tang Noãn kiểm soát được cảm xúc trên gương mặt của mình, khóe môi vẫn luôn cong lên, nhẹ nhàng mà mỉm cười. Giống như một búp bê sứ tinh xảo.
Sau khi nam khách mời mở phong thư ra, cố ý làm cho bầu không khí thêm phần hồi hợp mà tạm dừng vài giây. Sau đó mới đọc ra tên họ của nữ diễn viên đoạt giải.
"Sầm Khê!"
Cũng là hai chữ, nhưng thực đáng tiếc lại không phải tên của Tang Noãn.
Thời gian thất vọng theo một cái chớp mắt mà qua đi, cô nhanh chóng nhặt lại tâm tình, xoay mặt về hướng Sầm Khê nhẹ nhàng vỗ tay chúc mừng cô ấy.
Sầm Khê mặc một bộ lễ phục màu xanh ngọc đứng lên. Đôi mắt tinh xảo giờ phút này đã lấp lánh nước mắt. Sầm Khê nâng lễ phục đi lên bậc thang, khi nhận lấy chiếc cúp thủy tinh mà nam khách mời trao cho, cô ấy thiếu chút nữa khóc không thành tiếng. Ổn định lại cảm xúc một chút, Sầm Khê mới chậm rãi phát biểu cảm nghĩ của mình khi đoạt giải.
Sầm Khê xuất thân là một ngôi sao nhí, Tang Noãn từng cảm thấy, có phải hay không cô ấy đã được học một khóa dạy cách giao tiếp và cách thức sinh tồn ở giới giải trí. Thế nhưng dù đã tham gia nhiều bộ phim nhựa* lớn nhỏ, Sầm Khê vẫn chưa đạt được một giải thưởng quan trọng nào để chứng minh thực lực của cô ấy.
*Phim nhựa: hay còn gọi là phim điện ảnh, được in tráng trên những cuộn phim bằng nhựa tùy theo kích thước..thường được sử dụng để trình chiếu trong các rạp chiếu phim, thông qua một hệ thống máy chiếu chuyên biệt. Là một chuẩn phim lâu đời nhất trong lịch sử điện ảnh của nhân loại, phim nhựa có mặt ngay từ những ngày đầu sơ khai của điện ảnh và được xem như là chất liệu chính mà các nhà làm phim dùng để truyền tải những hình ảnh được ghi lại từ máy quay.Trải qua hơn 100 năm hình thành và phát triển với nhiều lần thay đổi về kích thước cũng như công nghệ và hơn hết dòng phim này đang chịu rất nhiều thách thức từ các sản phẩm công nghệ số khác, nhưng phim nhựa vẫn đóng một vai trò không thể thay thế trong nền công nghiệp điện ảnh hiện đại.Là người đẹp thì cho dù có khóc lên cũng rất là lê hoa đái vũ**, tựa như hoa hải đường trong nước.
**Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.Tang Noãn ngồi bên dưới nghĩ, không bao lâu nữa, tin tức Sầm Khê khóc vì nhận được giải thưởng sẽ lên top trên hot search, mà tin tức cô không nhận được giải cũng sẽ không thể tránh khỏi mà bày ra trước mặt đại chúng.
Vừa nghĩ như vậy, điện thoại để trong túi liền nhẹ nhàng rung lên một chút. Tang Noãn đoán, nhất định là người đại diện gửi tin tức tới.
Sau khi trao giải nữ diễn viên xuất sắc nhất thì được rảnh rỗi một lúc, giữa lúc được nghỉ trên màn ảnh lớn chiếu một đoạn quảng cáo ngắn. Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Tang Noãn lấy điện thoại ra, quả nhiên là tin tức We Chat từ người đại diện của cô_chị Du gửi tới. Gửi ba tin liên tiếp nhau, cùng là một câu nói, kêu cô không cần mở Weibo ra xem. Cuối cùng còn gửi kèm theo liên tiếp ba cái dấu chấm than.
Tang Nõa biết lời bàn tán trên Weibo về cô khẳng định không dễ nghe, cô đã từng không kìm nén được lòng hiếu kỳ của mình, trộm lên mạng tìm xem mấy cái bình luận đánh giá về mình. Có bình luận đem cô khen đến mức ba hoa chích chòe***, cũng có bình luận chê bai kỹ năng biểu diễn của cô không đáng một đồng.
***Ba hoa chích chòe: ở đây có thể hiểu theo kiểu khen lung tung, khen vô tội vạ, không đâu vào đâu.
Thương thì muốn nó sống, hận thì muốn nó chết. Mấy lời bình luận giành cho Tang Noãn ý đại khái cũng chính là như vậy.
( Câu thương thì muốn sống, hận thì muốn chết cũng gần như nghĩa của câu: thương thì có thúi cũng thấy thơm, ghét thì thơm cũng thành thúi của nước mình vậy á.)Có một lần, khi chị Du thấy cô cầm điện thoại lướt xem mấy cái bình luận ác ý kia, liền lấy đi điện thoại của cô.
"Những lời này tùy tiện đọc thì được, không cần để nó trong lòng. Ở trên mạng online, cách một cái màn hình, ai biết có phải hay không những kẻ đó đang đem hết những cái bất mãn cùng oán giận đối với cuộc sống trút hết lên người người khác."
Lúc ấy chị Du đã nói với cô như vậy.
Tang Noãn biết bản thân cô cũng là kiểu người dễ bị ảnh hưởng bởi nhận xét của người ngoài. Từ đó về sau, liền hiểu được đạo lý phải khống chế lòng hiếu kỳ của mình.
Cô ngồi lại đến khi kết thúc lễ trao giải, nhấc đuôi váy rời khỏi hội trường. Phóng viên chờ sẵn ở bên ngoài, nhìn thấy đông đảo diễn viên cùng nghệ sĩ bước ra, khứu giác nhanh nhạy của đám người đó tựa như chó chăn cừu, sôi nổi giơ lên microphone, bắt đầu tràn lên.
Trợ lý Thư Thư che chở cho cô, đi về phòng trang điểm của mình.
Chị Du còn chưa lái xe đến, Tang Noãn đành trở lại ngồi lên ghế, bắt đầu cởi ra hoa tai cùng vòng cổ trên người, đây đều là trang sức do nhãn hàng tài trợ, đeo xong còn phải đem trả lại.
Cởi xong cái hoa tai cuối cùng, Tang Noãn nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng kinh ngạc nho nhỏ. Cô quay đầu, nhìn thấy trên điện thoại của Thư Thư, vẻ mặt hiện lên chút nghi hoặc, cuối cùng biến thành dở khóc dở cười.
"Vốn dĩ chị cho rằng buổi tối hôm nay tin về giải Bạch Chi sẽ thống trị hot search. Thế nhưng Giải Yến lại lọt vào bảng danh sách Đan Lang."
Trong mấy năm gần đây Giải Yến là nghệ sĩ nam có độ hot cao nhất, chỉ cần cùng Giải Yến có một chút quan hệ thì ngay lập tức sẽ xông thẳng lên hot search, biến thành đầu đề. Cậu ta là ảnh đế trẻ tuổi nhất, ra mắt lần đầu với vai nam chính của một bộ phim điện ảnh liền đạt được giải thưởng Kim Côi. Ngoài ra, cậu ta còn có một gương mặt hết sức đẹp trai. Cho dù ở trong giới giải trí đầy trai xinh gái đẹp thì vẻ đẹp của Giải Yến cũng vô cùng nổi bật.
Trong giới giải trí, nổi tiếng là một khái niệm bí ẩn và huyền bí. Biết bao nhiêu người cũng có gương mặt đẹp, có khả năng diễn xuất dù có phí thời gian lăn lộn trong giới mấy năm đều không thể làm cho khán giả nhớ nổi có một người như vậy tồn tại trong giới.
Nhưng đối với người như Giải Yến, dường như từ lúc được sinh ra luôn thuận buồm xuôi gió. Nổi tiếng đối với cậu ta mà nói, chỉ là một điều bình thường.
Bây giờ cậu ta lại có tên trong danh sách Đan Lang, một giải thưởng có tầm ảnh hưởng quốc tế cực cao. Giá trị bản thân của Giải Yến chắc chắn sẽ lại nâng cao thêm một bước.
Tang Noãn tò mò mà hơi nghiêng đầu qua nhìn, xem bức ảnh đang hiển thị trong màn hình điện thoại của Thư Thư, đi kèm theo tin tức là bức ảnh chụp nhân vật trong bộ phim điện ảnh mới của Giải Yến. Trong ảnh, Giải Yến đang ngồi trong ngục giam, nhờ vào ánh sáng ảm đạm trong ngục có thể thấy được máu tươi chói mắt từ vết thương trên mặt. Quan trọng là ánh mắt của cậu, sự tuyệt vọng bên trong ánh mắt đó mạnh đến mức gần như xuyên thủng cả bức ảnh.
Chỉ nhìn qua một cái, Tang Noãn liền cảm thấy, việc cậu nổi tiếng tựa hồ cũng có nguyên do của nó.
Bình luận cùng lượt chia sẻ lại dưới tin tức này đã tăng vọt lên hàng chục nghìn chỉ trong vòng vài phút.
Thư Thư cảm thán, độ hot của tin tức về Giải Yến quả thật không thể xem thường được. Số lượng fan hâm mộ lớn như vậy quả thật là có cưỡi ngựa cũng đuổi theo không kịp.
Thời điểm chị Du vừa lái xe đến liền gọi điện thoại cho Tang Noãn. Cô thay lễ phục, tránh đi sự theo dõi của phóng viên, ngồi vào trong xe.
Hiện tại đã là rạng sáng, đèn đường vẫn như cũ vẫn hết sức tận tâm với công việc phát sáng của nó. Ánh đèn màu da cam xẹt qua cửa sổ xe, cùng nhau tạo thành gợn sóng. Tang Noãn nhắm mắt lại, dựa ra sau ghế. Chị Du đang cùng Thư Thư thảo luận những công việc trong hạng mục công tác kế tiếp, Tang Noãn mệt đến mức không muốn nói chuyện cũng không muốn suy nghĩ.
Nhưng sau khi cô nhắm mắt, âm thanh trong xe dần dần nhỏ lại, cuối cùng trở nên yên lặng.
Ngày hôm sau, Tang Noãn cảm thấy chắc hẳn là đã có công tác an bài cho mình, nhưng chị Du lại nói cô nhớ lầm, hôm nay chính là để cho cô nghỉ ngơi.
Sau khi Tang Noãn nằm lên giường, ôm thú bông mà fan tặng cho cô, bỗng nhiên cười.
Chị Du hẳn là lo lắng cho cảm xúc của cô, nghĩ rằng không đoạt giải thì tâm trạng cô sẽ không tốt nên trực tiếp cho cô nghỉ một ngày.
Kỳ thật mọi thứ cũng không giống như trong tưởng tượng của cô, không có cảm thấy không cam lòng hay khó chịu, nhiều nhất chỉ là cảm thấy tiếc nuối thôi.
Nhiều ra một ngày nghỉ, Tang Noãn lại không biết phải làm gì. Cô bước xuống giường, đem bức màn ngủ dày nặng kéo ra, ánh mặt trời bên ngoài liền không chút kiêng nể gì mà chiếu thẳng vào.
Mùa đông ở Vạn Thành hiếm khi nào gặp được thời tiết đẹp như vầy.
Tang Noãn đem tóc cột lên, đi xuống nhà bếp, tủ lạnh chỉ còn có nước suối cùng sữa bò, trừ hai cái này ra thì không còn gì khác. Lâu lắm rồi không có trở lại Vạn Thành nên trong tủ lạnh cũng không có dấu vết được người thường xuyên sử dụng.
Cô thay bộ áo hoodie, chuẩn bị đi siêu thị.
Gần tới giữa trưa, lượng người ở siêu thị cũng không có giảm, Tang Noãn đẩy theo xe mua sắm đi vào, cô có đeo khẩu trang cùng mũ, lại mặc áo hoodie to rộng cùng quần jean. Ngay cả cô, cũng không nhận ra nổi bản thân mình trong trang phục kín mít toàn thân như vậy. Trên kệ lạnh bày đủ các loại sữa chua, Tang Noãn đi xem qua từng hàng một, nhịn không được lại lấy thêm rất nhiều.
Cô đặc biệt thích uống sữa chua, bên trong tủ lạnh ở nhà đa số đều là sữa chua.
Các loại sữa chua liên tục được bỏ vào trong xe mua sắm. Tang Noãn chuyển tới khu vực bán trái cây, nhìn trúng một hộp dâu tây.
Dâu tây có màu sắc tươi đẹp, từng trái được xếp nằm chỉnh tề trong hộp, không biết vì cái gì mà Tang Noãn lại cảm thấy nó đẹp vô cùng. Khi cô cầm lấy hộp dâu tây kia, một cái tay khác cũng cầm lấy hộp dâu tây bên cạnh.
Ánh mắt cô bị hấp dẫn bởi đôi tay kia, ngón tay thon dài, xương ngón tay gọn gang, làn da trên tay trắng lạnh để cùng với sắc đỏ tươi của dâu tây càng làm tôn lên nước da trắng như tuyết.
( ở đây hiểu nôm na là da anh nhà trắng đẹp thôi, tại trong cv nó tả dài dòng mà Chanh lại không có nhiều từ để tả nên ý lụng vụng. Mong mọi người thông cảm.)
Đôi tay xinh đẹp như vậy, Tang Noãn nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần. Vừa ngẩng đầu, không nghĩ tới lại thấy được một gương mặt quá mức tinh xảo, màu mắt hết sức đẹp, khi rũ mắt xuống lại có độ cong nhìn có vẻ rất ôn hòa.
Người con trai đó cũng mang một cái khẩu trang lớn, Tang Noãn chỉ có thể nhìn rõ được đôi mắt của cậu.
"Xin lỗi." Cô nhanh chóng nói một câu, cúi đầu, mặt khác liền cầm một hộp dâu tây rời đi.
Dọc đường đi cũng không gặp người nào khác, cô cảm thấy kỳ quái, vào khoảng thời gian này ở khu vực bán trái cây thế nhưng lại không có người.
Dường như trong không khí còn sót lại một hương nước hoa nhàn nhạt, giống như mùi của hoa Platycodon. Người phía sau cúi đầu, cầm hộp dâu tây lên, đặt dưới mũi nhẹ nhàng mà ngửi.
( Hoa Platycodon hay còn gọi là hoa Cát Cánh)Tang Noãn suông sẻ mà đem đồ đi tính tiền, thời điểm từ lúc đi siêu thị tới ra ngoài, may mà không có ai nhận ra cô. Cô đem hai túi lớn đựng đồ đã mua bỏ vào trong xe, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Màn hình lớn ở quảng trường gần chung cư đang phát lại tin quảng cáo.
Là quảng cáo nước hoa do Giải Yến làm đại diện, cậu con trai trên màn ảnh xịt nước hoa lên đóa hoa, như thể cho dù có cách một màn hình cũng có thể ngửi được hương thơm tao nhã toát ra từ đóa hoa kia.
Tang Noãn ấn thang máy, đinh một tiếng, điện thoại ở trong túi áo hoodie của cô cũng không an phận mà reo lên. Tang Noãn gian nan lấy điện thoại ra, dùng vai giữ lại.
Trong điện thoại, giọng nói luôn luôn bình tĩnh của chị Du hiếm khi có chút gấp gáp.
"Tang Noãn, em có biết << RỜI THÀNH >> không?"
Tang Noãn đáp lại bằng một âm tiết thể hiện nghi vấn, cô nhấc tay xách túi đồ nặng trĩu lên, xác nhận dấu vân tay của mình rồi đi vào.
Chị Du có hơi chút hận không thể rèn sắt thành thép: "Việc đạo diễn Lâm Tây Ổ rời khỏi thành phố, trong khoảng thời gian này hầu như đã lan truyền khắp ngành. Vậy mà em lại nói với chị là em không biết."
Vừa nghe đến tên của Lâm Tây Ổ, Tang Noãn liền nhớ tới. Cô cười rộ lên, đem túi đồ đặt ở trên bàn, ngồi lên sô pha, giọng nói mang theo chút hương vị làm nũng.
"Em biết chứ, có ai lại không biết đạo diễn Lâm."
Đầu bên kia truyền đến tiếng lật giấy, còn có tiếng người. Tựa hồ đang hỏi vấn đề gì đó, chắc hẳn chị Du vẫn còn đang ở công ty. Tang Noãn kiên nhẫn đợi, một lát sau, giọng nói của chị Du lại lần nữa xuất hiện, đã khôi phục bình tĩnh.
"Em cùng chị đi thử vai đi, chính là -------- vai nữ chính của << RỜI THÀNH >>."
HẾT CHƯƠNG 1