*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Đường ĐườngBeta: ChanhBộ phim "A Lie with You" đã giúp Tang Noãn giành được giải thưởng Bạch Chi lần đầu tiên trong đời. Cô tưởng rằng giải thưởng Bạch Chi có khuynh hướng ưa chuộng những phim mang đề tài quốc gia đại nghĩa, cho nên bộ phim "Rời khỏi thành phố" hẳn là sẽ càng phù hợp hơn. Thế nhưng năm mà "Rời khỏi thành phố" được bình chọn, một bộ phim điện ảnh khác lại giành giải thưởng. Cho nên năm đó Tang Noãn đành bỏ lỡ giải thưởng này một cách vô cùng tiếc nuối.
Thế nhưng năm đó cô cũng gặt hái được rất nhiều thành công, được đề cử giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất ở ba lễ trao giải lớn nhất trong nước và đạt được giải nữ chính xuất sắc nhất tại lễ trao giải Thanh Lư.
Tang Noãn không ngờ rằng bộ phim lận đận này lại có thể giúp cô giành được giải thưởng Bạch Chi.
Bây giờ đã là giữa đông nhưng có vẻ tuyết năm nay rơi khá muộn, đến giờ Uyển thành vẫn chưa có tuyết rơi. Tang Noãn ngồi trước cửa sổ, chiếc cúp Bạch Chi được cô đặt ngay ngắn trong tủ kính, ở bên cạnh cúp của Giải Yến.
Làm vậy nhìn trông có vẻ như cả chiếc tủ kính đều được trưng bày đầy cúp, đủ loại kiểu dáng. Không hiểu sao cô lại cảm thấy cực kỳ an tâm.
Sương mù xuất hiện từ sáng sớm nhưng đến giờ vẫn chưa tan, nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ thấy một mảng trắng xóa. Nhìn sương mù dày đặc, Tang Noãn lo lắng không biết liệu chuyến bay hôm nay có bị trễ giờ hay không. Quả nhiên đúng như cô dự đoán máy bay khởi hành trễ hơn gần một tiếng, lúc đến thành phố Ô thì trời đã tối.
Mùa đông trời tối sớm hơn. Tang Noãn bước ra khỏi sân bay nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, cảnh tượng không giống năm sáu giờ một chút nào. Cô mở nguồn điện thoại, năm sáu cuộc gọi nhỡ và tin nhắn lập tức nhảy ra.
Cô kiểm tra danh sách cuộc gọi thì nhận ra những cuộc gọi nhỡ này đều đến cùng một người. Tang Noãn gọi lại, cô có cảm giác điện thoại còn chưa đổ chuông đã có người tiếp. Người kia hẳn là đã luôn cầm điện thoại trên tay nên mới có thể bắt máy nhanh như vậy.
Chủ nhiệm thời cấp ba của Tang Noãn áy náy nói với cô hôm nay trường học có thanh tra tới kiểm tra đột xuất, cho nên không thể tổ chức buổi diễn thuyết như đã định trước đó. Thầy ấy muốn hỏi Tang Noãn ngày mai cô có thời gian rảnh không.
Có lẽ trong suy nghĩ của thầy ấy nghệ sĩ là những người vô cùng bận rộn, thầy sợ nếu Tang Noãn không có thời gian rảnh thì buổi tọa đàm đã chuẩn bị trước từ lâu này có lẽ sẽ phải hủy bỏ.
Tang Noãn bảo bác tài rẽ sang một hướng khác, sau đó trả lời với thầy chủ nhiệm rằng cô rảnh.
"Em rảnh cả ngày mai và ngày kia ạ." Cô nói: "Coi như cho em thêm chút thời gian để chuẩn bị, có lẽ em nên cảm ơn lần kiểm tra đột xuất này mới phải."
May mà trước đó cô đã xin nghỉ thêm vài ngày.
Tang Noãn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô được thầy chủ nhiệm cấp ba mời về trường để tổ chức một buổi toạ đàm.
Từ nhỏ thành tích học tập của Tang Noãn cũng không quá xuất sắc, cô không thuộc kiểu học sinh được giáo viên luôn miệng khen ngợi hay thiên vị. Cô chỉ là một học sinh bình thường, cùng lắm là có thêm một gương mặt xinh đẹp, hay được người khác bỏ thư tình trong ngăn bàn mà thôi. Vậy nên cô chưa từng có dịp được thể hiện trong những trường hợp cần xuất hiện trước toàn trường như phát biểu dưới quốc kỳ, thay mặt các học sinh mới vào trường đọc tuyên ngôn hoặc làm cựu học sinh về trường diễn thuyết,...
Nên khi nhận được lời mời của thầy chủ nhiệm cô cảm thấy rất ngạc nhiên.
"Thực ra em cũng không được coi là người có sự nghiệp thành công, có thể có được ngày hôm nay hoàn toàn nhờ vào may mắn thôi." Tang Noãn có chút lo lắng: "Hơn nữa nghề nghiệp của em, thậm chí ngay cả con đường này của em đối với các em học sinh mà nói cũng không đáng để noi theo."
Thầy giáo ở đầu dây bên kia lại không lo lắng như cô: "Học sinh bây giờ rất thích nghe em nói về những chuyện đó, chứ nghiêm túc quá bọn chúng lại không muốn nghe."
"Buổi toạ đàm lần này chủ yếu muốn để cho học sinh thả lỏng đầu óc một chút, cũng không quá nghiêm túc đâu, em đừng lo."
Lúc này Tang Noãn mới thấp thỏm mà nhận lời.
Cô tự mình sửa lại bản thảo diễn thuyết hai ba lần nhưng vẫn cảm thấy không hài lòng lắm, sau mỗi lần sửa vẫn cảm thấy những thứ bản thân viết quá trẻ con. Cô chán nản xoa xoa tóc, vẻ mặt ảm đạm gục đầu xuống bàn.
"Đúng ra em không nên nhận lời mới đúng. Hồi đi học em viết văn chưa từng được giáo viên cho điểm cao, đây đúng là đang tự bêu xấu trước mặt mọi người mà."
Giải Yến nhẹ nhàng cầm lấy tờ bản thảo trong tay cô, anh dịu dàng nói: "Vậy anh giúp em sửa nha?"
Giải Yến trải phẳng tờ giấy ra, nhưng còn chưa kịp đọc những gì cô viết đã bị Tang Noãn giật lấy.
"Đừng đọc." Tang Noãn nắm chặt bản thảo trong tay: "Em ngại lắm."
Cô vẫn luôn cảm thấy ngượng ngùng dù bộ phim cô diễn hay bản thảo cô viết có hay hay không, nhưng chỉ cần bị người quen nhìn thấy cô đều cảm thấy rất ngại. Cho nên mặc dù cô cảm thấy bản thân viết rất trẻ con nhưng cũng không muốn cho Giải Yến sửa giúp.
"Để em xem lại xem sao." Tang Noãn nghiêng đầu sang chỗ khác, đặt laptop lên đùi, nhìn màn hình rồi bắt đầu suy nghĩ.
Giải Yến ôm lấy cô từ đằng sau, tóc anh đã cắt ngắn hơn trước một chút nên lúc đâm vào cổ cô không chỉ ngứa mà còn hơi đau.
"Em chỉ để ý đến nó, anh cảm thấy có chút không vui."
Ghen tuông với sinh vật sống thì thôi đi, đến cả vật vô tri Giải Yến cũng không tha.
Tang Noãn hơi ngẩng đầu lên, nhìn Giải Yến đang bĩu môi chứ không nhếch miệng lên như bình thường, thấy anh không vui thật. Môi Tang Noãn giật giật, cô vừa định mở miệng nói chuyện nhưng Giải Yến đã đặt ngón trỏ lên môi cô, ngón tay anh vẫn luôn lạnh lẽo như vậy.
Anh hôn lên trán cô một cái: "Anh sẽ khống chế bản thân." Chỉ là cánh tay đang ôm cô càng siết chặt hơn, Giải Yến nói: "Nhưng những lúc chúng ta ở bên nhau, em có thể nhìn anh nhiều hơn chút được không? "
"Em để ý đến anh nhiều hơn một chút, anh sẽ vui vẻ rất lâu. "
Lòng tham của anh càng ngày càng nhiều, cho dù Tang Noãn có đang ở bên cạnh anh anh cũng không thấy đủ. Tốt nhất là ánh mắt của cô hay trong lòng cô lúc nào cũng nên tràn ngập hình bóng của anh mới được.
"Như vậy có phải hơi quá đáng không." Giải Yến lẩm bẩm, có một loại cảm xúc dày đặc dâng trào trong đôi mắt anh nhưng lại bị anh đè xuống.
Tang Noãn lắc đầu: "Không quá đáng, ai mà chẳng hy vọng người mình thích sẽ luôn quan tâm đến mình."
Giải Yến thật sự rất dễ dỗ dành, chỉ cần một câu nói thôi cũng đủ làm anh vui lên. Đôi môi đang vểnh* lên kia cuối cùng cũng nhếch lên, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cũng nâng lên. Rõ ràng đang là mùa đông thế nhưng Tang Noãn lại cảm nhận được cảnh xuân tươi đẹp.
*môi vểnh (Không muốn làm tuột mood của mọi người đâu nhưng Chanh nghĩ anh Én ảnh vểnh môi kiểu vầy nè =]]])
Giải Yến hôn lên môi Tang Noãn vài cái. Một cái không đủ anh lại hôn thêm vài cái nữa. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng thân mật, Giải Yến nói: "A Noãn, để anh giúp em được không."
"Anh muốn để cho em vui vẻ, không phải phiền não về những thứ này."
Giọng nói của anh vang lên bên tai cô, vô cùng êm ái hình như còn mang theo sự cầu xin. Mỗi lần ở trước mặt cô dường như Giải Yến luôn hạ mình rất thấp.
Nhưng rốt cuộc ai đang nằm trong tay ai, Tang Noãn cũng không chắc lắm.
Nếu việc gì cô cũng dựa vào Giải Yến thì chẳng phải sau na cô sẽ không thể rời xa Giải Yến được hay sao.
Tang Noãn cười, muốn từ chối, thế nhưng khi đối mặt với nụ cười rạng rỡ kia của Giải Yến, cô lại không nói nên lời. Sau này cô sẽ rời xa Giải Yến sao? Không, cô có linh cảm rằng cả hai nhất định sẽ dây dưa với nhau đến chết mới thôi. Tang Noãn đặt chiếc bút điện tử vào tay Giải Yến, sau đó đứng lên rồi ngồi lên trên ghế sô pha.
"Vậy anh sửa giúp em đi." Cô luống cuống cầm một quyển sách lên như thể cuốn sách này có thể che bớt đi sự bối rối của cô.
Giải Yến cười nhẹ, trong phòng yên tĩnh một hồi, lát lâu sau lại tiếp tục vang lên tiếng gõ bàn phím.
Cuốn sánh mà Tang Noãn tiện tay cầm là cuốn tiểu thuyết "Mối tình đầu" của nhà văn Ivan Turgenev. Cô đã đọc cuốn sách này rồi, bìa sách đẹp đẽ trong sáng, cốt truyện cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng buồn bã và lưu luyến. Tin nhắn wechat bất ngờ hiện ra, chị Du nhắc cô nhớ đọc kịch bản mới mà chị ấy đã gửi vào hòm thư.
Tang Noãn để chân trần nhảy xuống đất, hỏi Giải Yến máy tính ở chỗ nào, cô muốn mượn laptop của anh đọc kịch bản.
"Ở thư phòng." Giải Yến quay đầu: "Để anh lấy cho em."
Anh nhìn thấy chân Tang Noãn không đi tất, tuy trong phòng có bật điều hòa sẽ không lạnh nhưng anh vẫn lo lắng.
"Em đừng đi, để anh đi lấy tất cho em nhé?"
Tang Noãn co chân lên lại nhảy về ghế sô pha. Sao càng ngày cô càng cảm thấy hình như lúc nào Giải Yến cũng luôn chăm sóc cho cô.
Giải Yến cầm laptop và tất tới, thậm chí anh còn muốn đi tất giúp Tang Noãn. Tang Noãn giành lấy nói rằng bản thân có thể tự đi được nếu cứ tiếp tục như vậy sau này cô thật sự sẽ không tự làm được gì mất.
Nhân lúc đợi laptop khởi động cô liếc mắt nhìn về phía Giải Yến, màn hình trước mặt anh chi chít chữ dường như Giải Yến đã bổ sung thêm rất nhiều, Tang Noãn vô thức nghĩ rằng có phải cô sẽ phải đọc một bản thảo rất dài không. Suy nghĩ một hồi cô thu tầm mắt lại, máy tính của Giải Yến không cài mật khẩu hình nền gọn gàng chỉ cần liếc mắt nhìn sẽ thấy rõ hết.
Tang Noãn mở hòm thư điện tử, tài khoản đăng nhập mặc định có lẽ là của Giải Yến. Cô vô tình nhìn thoáng qua hòm thư của anh, chỉ định nhìn một tí rồi đăng xuất nhưng lại nhìn thấy một tin nhắn có ghi tên cô. Ngón tay đang chuẩn bị nhấn đăng xuất thoáng ngừng lại, nhìn tên của thư trực giác cho cô biết khi cô mở tin nhắn này ra có lẽ sẽ biết được bí mật mà cô không muốn đối mặt, thế nhưng tay cô lại không nghe theo khống chế mà mở thư ra.
Trong thư có tài liệu đính kèm, nhìn rất quen mắt. Cô click mở, hình ảnh bên trong lại càng quen thuộc hơn, cô nhận ra những hình ảnh này giống y hệt tài liệu mà Giải Ngọc đã gửi cho cô.
Một suy đoán vô căn cứ hiện lên trong đầu Tang Noãn. Giải Ngọc tự cho là mình đã thu thập được tài liệu về Giải Yến, nhưng có khi nào tất cả đều do Giải Yến cố tình gửi cho cô ta hay không.
Anh muốn mượn tay Giải Ngọc để thể hiện con người thật nhất của mình ra trước mặt Tang Noãn.
Hoặc anh ghen tuông với chính dáng vẻ dịu dàng mà bản thân anh đang ngụy trang trước mặt Tang Noãn, cho nên một mặt anh vừa cố gắng ngụy trang với hy vọng có thể làm cho cô yêu dáng vẻ này của anh, mặt khác lại khao khát muốn cô chấp nhận những mặt tối ẩn giấu trong con người anh.
Có lẽ vì thời gian Tang Noãn im lặng quá lâu nên Giải Yến quay đầu lại nhìn, vừa lúc đối diện với ánh mắt của cô.
"Em muốn nhìn anh một chút." Cô nở nụ cười dịu dàng giống như gió xuân thổi qua đuôi lông mày.
Phải chăng anh đang cố tình muốn để cô nhìn thấy bức thư điện tử này.
Tang Noãn không chắc.
Cô buông laptop, đột ngột nhảy xuống đất ôm lấy Giải Yến.
"Tự nhiên rất muốn ôm anh." Cô nói trước khi Giải Yến mở miệng.
Anh là một người tâm tư kín đáo, vừa cố chấp vừa không bình thường nhưng Tang Noãn thích anh.
Giải Yến ôm cô, liếc mắt nhìn về phía laptop. Có những bí mật anh nguyện ý để cho cô biết nhưng có những bí mật anh sẽ mãi mãi không bao giờ để cô phát hiện ra.
Từ trước đến giờ anh luôn là kiểu người nắm chắc mọi thứ, anh không muốn mạo hiểm với bất kỳ mối nguy hại nào dẫn đến việc đánh mất cô.
Tang Noãn ngồi trong khách sạn đọc bản thảo mà Giải Yến đã sửa lại giúp cô. Cô đã học thuộc lòng rồi nhưng giờ lại giống như quay về thời học sinh, luôn cảm thấy bài mình đọc không được trôi chảy cho lắm phải đọc thêm lần nữa, nhẩm lại lần nữa mới cảm thấy yên tâm.
Thời gian toạ đàm dời sang buổi sáng ngày hôm sau. Thành phố Ô ngày hôm qua sương mù dày đặc, hôm nay lại nắng rực rỡ.
Tang Noãn đi đến trường cấp ba, trường học không thay đổi nhiều chỉ có những chữ tên trường khắc trên phiến đá đã được đổi mới, được sơn màu đỏ tươi rực rỡ hơn so với đợt cô về trường quay phim. Chủ nhiệm lớp đang đứng đợi cô ở cửa.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng năm tháng cũng không làm thầy thay đổi nhiều, chỉ là nếp nhăn lại sâu hơn một chút, nụ cười vẫn hòa ái như xưa.
Tang Noãn nhớ thầy chủ nhiệm của cô là giáo viên dễ tính nhất được các học sinh công nhận, cũng là người có trách nhiệm nhất. Khoảng thời gian cô nổi loạn năm lớp mười một, khi đó thầy chủ nhiệm luôn để ý đến cô, giáo dục tư tưởng đạo đức cho cô hàng ngày. Mỗi lần tan học thầy đều sẽ đến lớp xem xét tình hình, không để cô có cơ hội trốn học.
Thế nhưng sau khi ông nội bị ốm, thầy chủ nhiệm đã đặc biệt quyên góp tiền cho cô, khoảng thời gian khó khăn lúc Tang Noãn mười mấy tuổi ấy không gặp được nhiều người tốt. Một thầy chủ nhiệm thật lòng lo lắng cho học sinh của mình như vậy là điều cực hiếm thấy.
Buổi toạ đàm được tổ chức trong phòng hội trường của trường. Tang Noãn nhớ phòng hội trường từng là nơi tổ chức vô số các hoạt động của trường, có lịch sử lâu đời.
Bên ngoài hội trường mới được trồng thêm mấy cây lá xanh quanh năm, lá cây ào ào rơi xuống, quét xong lại rụng xuống một đợt nữa, dường như mãi mãi cũng không thể quét hết.
Tang Noãn bước vào hội trường, học sinh đã ngồi đầy bên trong. Ánh đèn chiếu trên những bậc thang hơi mờ khác hẳn với ánh đèn sáng sủa rực rỡ trên sân khấu.
Người dẫn chương trình nhìn thấy Tang Noãn thì mỉm cười, bắt đầu nói lời phát biểu khai mạc đã được chuẩn bị sẵn.
Đợi tới lúc người dẫn chương trình nói xong, Tang Noãn cầm microphone bước tới, bấy giờ học sinh bên dưới không ngừng nổi lên tiếng hoan hô. Tang Noãn đứng trên sân khấu, nở nụ cười.
"Thực ra trước lúc lên sân khấu chị rất lo lắng." Tang Noãn đợi đến khi phía dưới dần dần yên tĩnh lại mới bắt đầu nói. Cô giơ tờ giấy trong lòng bàn tay ra, nhìn về xuống những học sinh ở bên dưới: "Bởi vì sợ quên nên chị còn mang cả phao theo."
Tất cả học sinh đều bật cười, bầu không khí lập tức trở nên thoải mái.
Tang Noãn dần dần đè nén cảm xúc hồi hộp trong lòng xuống, cô chậm rãi nói những lời được ghi trong bản thảo, có lúc cô dựa vào đó mà tự bổ sung thêm vài câu. Phía dưới từng hàng từng hàng người, toàn bộ giáo viên và học sinh đều có mặt, nhiều gương mặt trẻ tuổi như vậy càng nhìn càng cảm thấy thời gian như đang chảy ngược.
Sau khi diễn thuyết xong thì đến thời gian hỏi đáp. Tang Noãn nhận lấy chai nước mà người dẫn chương trình đưa cho cô, uống nước nhuận giọng.
Lúc này có một cậu học sinh táo bạo giơ tay hỏi: "Em có vấn đề muốn hỏi chị Tang Noãn. Chị Tang Noãn, lúc học ở trường chị có từng yêu đương không ạ?"
Cậu học sinh vừa hỏi xong, những học sinh còn lại bên dưới bắt đầu ồn ào.
"Chắc chắn có, đàn chị xinh như vậy cơ mà."
"Mình nghe nói chủ nhiệm lớp cấp ba của đàn chị là thầy Từ. Với ánh mắt sắc bén của thầy Từ, cho dù có yêu đương thật chắc cũng sẽ bị bắt chia tay thôi."
Đề tài yêu đương có lẽ là đề tài luôn được học sinh yêu thích nhất thời thanh xuân. Phía dưới lập tức trở nên ồn ào, ai ai cũng nhao nhao hỏi Tang Noãn hồi cấp ba có từng yêu đương không, mặc kệ các giáo viên có lên tiếng ngăn cản cũng không khống chế được lòng hiếu kỳ dào dạt của những học sinh ngồi bên dưới.
Tang Noãn đặt chai nước xuống, suy nghĩ xem nên trả lời thế nào. Có một người đang đứng ở lối đi nhỏ cách đó năm sáu hàng ghế, anh đứng trong bóng tối đôi mắt đẹp đẽ chăm chú nhìn cô.
HẾT PHIÊN NGOẠI 3.