"Bác sĩ...... Trần?" Tang Noãn nghi hoặc mà lặp lại một lần nữa.
Bác sĩ nam hiền lành đứng đối diện với cô, khẽ cười, đứng thay giày ở huyền quan*. Lúc cúi người, Tang Noãn nhìn thấy thẻ tên chưa tháo xuống ở trên áo blouse trắng, hai chữ 'tâm lý' lọt vào tầm mắt cô.
*huyền quan: là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
Cô kéo khẩu trang xuống, lộ ra một khuôn mặt trắng trẻo, chỉ có đôi mắt là đen nhánh. Cô đi đến huyền quan, gọi bác sĩ Trần một tiếng.
Bác sĩ Trần ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy gương mặt cô cũng không hề cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt ông dò hỏi cô, ý tứ là cô có chuyện gì sao.
Đôi mắt đen nhánh của Tang Noãn nhìn thẳng vào ông: "Bác sĩ Trần, có thể nói cho tôi biết vì sao ông lại tới đây không?"
Ông cười lắc lắc đầu: "Đây là chuyện riêng tư của người bệnh, tôi không thể tiết lộ được."
Theo giọng nói của ông cất lên, thẻ tên kêu leng keng một tiếng rồi rớt xuống đất. Bác sĩ Trần nhặt lên, ông nhìn thẻ tên, sau đó như đã hiểu rõ điều gì đó mà cười. Bác sĩ Trần cài lại thẻ tên lên ngực.
"Mới từ phòng khám ra, vẫn chưa kịp tháo xuống."
"Thế nhưng bây giờ tháo xuống hình như cũng đã muộn rồi."
Ánh mắt Tang Noãn lại một lần nữa dừng trên thẻ tên của ông trong chốc lát, đột nhiên hỏi ông: "Bác sĩ Trần, có thể cho tôi xin một tờ danh thiếp không?"
Người đàn ông hiền lành nói lời xin lỗi: "Hôm nay tôi không mang danh thiếp theo, thật sự xin lỗi."
Tang Noãn có chút thất vọng mà rũ mắt xuống, trên mắt cô không có phấn mắt, cũng không kẻ mắt, nhưng ngược lại càng làm cho mặt mày cô càng thêm sắc sảo.
Lúc bác sĩ Trần rời đi, tiếng đóng cửa rất nhẹ.
Tang Noãn chăm chú nhìn cánh cửa khép lại, rất lâu cũng chưa hồi phục lại tinh thần. Cô nhìn chuyên chú đến nỗi Giải Yến đi đến bên cạnh cô từ lúc nào, cô cũng không hay.
Anh ôm lấy eo của Tang Noãn, cằm gác lên vai cô, hành động ở cự ly gần như muốn thể hiện cảm giác tồn tại của mình.
"Em đang nhìn ai vậy?" Giải Yến bình tĩnh hỏi.
"Bác sĩ Trần." Cô trả lời.
Giải Yến nâng tay lên, che khuất tầm mắt của cô.
"Không cho phép nhìn." Anh lại nhấn mạnh thêm lần nữa: "Không được nhìn." Giọng điệu bướng bỉnh.
Tang Noãn quay đầu lại: "Em không nhìn ông ấy nữa, em nhìn anh."
Bàn tay ngăn trở tầm mắt Tang Noãn rốt cuộc cũng buông xuống, Tang Noãn nhìn thấy Giải Yến. Anh chưa làm tóc nên lúc này tóc của anh rũ xuống mềm mại một cách tự nhiên, làm cho ngũ quan của Giải Yến có vẻ càng thêm nhu hòa, nhưng thực tế lại không phải vậy. Tang Noãn phỏng đoán có phải Giải Yến có mâu thuẫn gì với bác sĩ Trần hay không, mới có thể khiến cho trong ánh mắt của anh vẫn còn xót lại cảm xúc sắc bén.
Tay cô mơn trớn khoé mắt anh, muốn đánh tan những cảm xúc làm cô cảm thấy không thoải mái ấy. Tang Noãn làm được rồi, Giải Yến hơi hơi nghiêng đầu, để cô dễ dàng cử động hơn.
Ánh mắt sắc bén ấy cuối cùng cũng trở nên mềm mại.
"Bác sĩ Trần, là bác sĩ tâm lý."
Cô quan sát biểu tình của Giải Yến. Không biết có phải là do Giải Yến có năng lực khống chế biểu cảm quá tốt hay không, hay là đối với việc cô phát hiện ra sự tồn tại của bác sĩ Trần, anh thật sự không hề để ý chút nào.
Anh lời ít ý nhiều mà trả lời, chỉ nói một tiếng 'ừ'.
Tang Noãn đợi thật lâu, cũng không thấy Giải Yến nói câu tiếp theo, cô cảm thấy kỳ quái: "Anh chỉ 'ừ' thôi sao?"
Trong mắt Giải Yến tràn ngập ý cười, sáng như sao.
"Đúng vậy."
Tay cô trượt xuống, chuyển sang nhéo hai má của Giải Yến, sau đó hợp tình hợp lý mà lên án: "Anh là đang trả lời cho có lệ." Nhéo đủ rồi, cô mới buông tay, đi đến phòng khách tìm sữa chua trong túi đồ, lột ống hút ra, sau đó chọc thủng lớp giấy bạc, bắt đầu uống.
Giải Yến ngồi xuống bên cạnh cô. Ở trong nhà, anh chỉ mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng rộng thùng thình, quần short đen, khiến anh tràn ngập hơi thở thiếu niên, phảng phất giống một cậu sinh viên còn đang đi học chưa tốt nghiệp, chỉ có thể dùng hai từ thanh xuân và ngây thơ để hình dung.
Giọng nói của anh dịu dàng hơn một chút, giải thích lai lịch của bác sĩ Trần.
"Gần đây cảm xúc của anh không được ổn định cho lắm, nên mới mời bác sĩ Trần đến đây, ông ấy là bác sĩ mà ông nội rất tín nhiệm."
Giải Yến dừng lại một chút, tiếp đó mới dùng một câu nói nhẹ nhàng ngắn và gọn miêu tả lại tình huống của bản thân: "Anh có chút vấn đề về tâm lý. Những lúc cảm xúc không tốt, sẽ làm ra một số chuyện không hay."
"Nhưng anh vĩnh viễn, vĩnh viễn, sẽ không bao giờ làm tổn thương em." Lúc Giải Yến nói những lời này, giọng điệu so với bất luận câu gì mà anh từng nói qua, đều kiên định hơn, kiên định đến độ cố chấp.
Tang Noãn không biết phải dùng dáng vẻ gì để đối diện với anh.
Âm cuối của Giải Yến hơi nâng lên, ngữ khí nhẹ nhàng, nói với Tang Noãn: "Đừng nhìn anh như vậy."
"Đây là chuyện rất bình thường đối với diễn viên, thậm chí có rất nhiều người bình thường, cũng sẽ đều có chút vấn đề về tâm lý."
Tang Noãn bừng tỉnh nhớ lại, người nổi tiếng là nhóm người có nguy cơ cao mắc những căn bệnh như vậy. Ngay cả Thích Tống, tính cách thoạt nhìn có vẻ phóng khoáng hướng ngoại, nhưng cũng có một khoảng thời gian thường xuyên phải đi đến phòng khám tâm lý.
Cô cảm thấy áy náy vì đã bóc trần chuyện riêng tư của Giải Yến, vì thế cô mở túi nilon ra, lấy một hộp sữa chua Đại Quả Lạp đưa tới trước mặt Giải Yến.
"Không phải em cố ý đâu." Cô chỉ muốn biết vì sao tâm trạng Giải Yến lại không tốt mà thôi, không hề muốn ép hỏi chuyện riêng tư của anh.
Tang Noãn bỗng nhiên cảm thấy bộ dạng này của cô thật khó ưa.
Giải Yến bị hộp sữa chua nho nhỏ này của cô hấp dẫn, cắm ống hút vào, xuyên qua giấy bạc, học theo dáng vẻ uống sữa chua của Tang Noãn. Sữa chua được lấy ra từ tủ lạnh, cho dù đã để bên ngoài một lúc lâu, nhưng vẫn giữ được hương vị mát lạnh như cũ.
Thế nhưng chỉ mới nếm thử một ngụm, cảm giác mới mẻ của anh lại đã phai nhạt đi.
Trên đời này, những thứ khiến cho anh cảm thấy hứng thú thật sự quá ít, cho nên mỗi lần gặp được, anh đều ra sức nắm lấy thật chặt. Cho nên anh cũng đồng tình với sự đánh giá của bác sĩ Trần về anh, quá cố chấp, dục vọng chiếm hữu quá mạnh.
"Thật ra em cũng từng có một khoảng thời gian ngắn bị trầm cảm." Tang Noãn cắn ống hút, cũng đem bí mật của mình nói ra. Cô cảm thấy như vậy mới công bằng.
"Là sau khi ông nội em qua đời."
Chỉ là bí mật này đối với cô bây giờ khi kể ra, trái tim đã không còn đau đớn như thể xé mở miệng vết thương bị kết vảy nữa, thời gian dài đã khiến cô trở nên bình tĩnh.
"Hình như em chưa từng kể với anh, em là do một mình ông nội nuôi lớn. Lúc đó còn rất nhỏ, mẹ bỏ rơi em, ba cũng qua đời." Tang Noãn kể lại khoảng thời gian lúc trước cô từng trải qua, thái độ thật bình thản.
"Cho nên em rất thương ông nội. Lúc ông bị bệnh qua đời, em cảm giác thế gian này không còn ai để em có thể dựa vào được nữa."
"Lúc đó mất khoảng tầm nửa năm hoặc lâu hơn, hình như là một khoảng thời gian khá dài, em mới thoát ra khỏi trạng thái tinh thần sa sút cực đoan ấy." Tang Noãn uống xong ngụm sữa chua cuối cùng, đem hộp rỗng ném vào thùng rác.
"Cho nên chúng ta nhất định sẽ tốt lên." Câu nói này, là nói với Giải Yến.
Nhưng thiếu niên đang ngồi trên sô pha kia, mặt mày lạnh lẽo không biểu hiện cảm xúc gì. Lời nói kế tiếp của anh, làm trái timTang Noãn rung động.
Anh nghiêm túc nói: "Anh muốn gặp em của quá khứ."
Tâm trạng của anh cũng đã từng hỗn loạn như vậy. Nếu có thể gặp được cô sớm hơn một chút, cho dù anh có phải rơi vào vực sâu địa ngục, cũng muốn giãy giụa để giúp cô lau đi bụi bặm.
Nói về chuyện này khiến cho bầu không khí có phần nặng nề, Tang Noãn quyết định đổi chủ đề khác nhẹ nhàng hơn.
"Hôm qua dì nhỏ gọi điện thoại cho em, chính là lúc anh nghe lén vào tối hôm qua ấy." Tang Noãn ôm chân, ngồi ở trên sô pha vô thức cuộn người lại, giống với dáng vẻ hôm qua: "Bây giờ chỉ còn dì nhỏ là người thân duy nhất của em."
"Dì bảo có thời gian thì về thăm dì." Tang Noãn nghiêng đầu nhìn Giải Yến: "Em nghĩ, em chỉ mới nghĩ thôi." Cô lặp lại hai lần, sau đó mới tiếp tục nói.
"Lần sau trở về, anh có thể đi cùng em không?"
Giống như đổ Coca vào một ly thuỷ tinh, khí ga không ngừng nổi lên, chờ tới khi nó tan biến, mới phát hiện ra trong ly thuỷ tinh chỉ có một nửa là chất lỏng, một nửa còn lại đã bị khí ga lấp đầy.
Loại cảm giác này không thể nào miêu tả được, so với sự khuấy động của chai Coca còn phức tạp hơn. Sau khi Tang Noãn nói xong, chợt nhận ra đây hình như cũng là một đề tài nghiêm trọng, không đợi cô kịp điều chỉnh lại tâm tình, đã bị một cái ôm nóng rực làm tan biến hết thảy suy nghĩ trong đầu cô.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng tay của Giải Yến lúc nào cũng lạnh như băng, vì sao lúc ôm cô lại nóng đến vậy.
"Anh rất muốn, hay ngày mai chúng ta đi luôn nhé."
Giải Yến so với cô còn gấp gáp hơn, điều này ngược lại làm Tang Noãn cảm thấy buồn cười. Cô ngửi được mùi hương thanh mát trên người Giải Yến, giống như mùi cam quýt, lại giống như mùi bạc hà. Không biết là do mùi nước súc miệng hay là mùi kem cạo râu, mà cô cảm thấy rất dễ ngửi.
"Hay là ngày mai, anh mang em về gặp ông nội."
"Anh và em giống nhau, người thân trên đời này chỉ có một mình ông nội."
Tang Noãn không biết, những lời này của Giải Yến có phải cố ý bỏ qua Giải Ngọc hay không. Cô chỉ biết rằng, anh nói xong liền hôn lên môi cô, nhiệt độ cũng giống với cái ôm lúc nãy, nóng rực.
HẾT CHƯƠNG 47.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT