Editor: team Tiệm nhà Chanh.Beta: ChanhKhongHat aka Chanh.Được đăng tại: Tiệm nhà Chanh .
đam mỹ hàiP/s: Truyện bị tuột khá nhiều tương tác, mọi người nếu yêu thích truyện và mong chờ truyện nhanh ra thì hãy để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha.(;ω;)
Chương này tận 3000 chữ, dài miên mang.
Anh vừa bình tĩnh vừa dịu dàng hỏi cô: "Em sợ truyền thông vì chuyện này mà nhận ra quan hệ của chúng ta à."
"Chẳng lẽ chúng ta phải trốn trốn tránh tránh như vậy cả đời?"
Tang Noãn há miệng thở dốc, lại nói không nên lời, cô không thể phản bác lại ý nghĩ của Giải Yến.
"Thật sự là mỗi phút mỗi giây sau khi ở bên nhau, anh đều muốn nói cho tất cả mọi người biết, Tang Noãn là người của anh." Giải Yến cúi đầu, ánh mắt rực rỡ lạ kỳ: "Muốn lưu lại dấu vết của anh lên người em, từ đầu đến chân, vậy sẽ không có ai dám ngấp nghé."
Anh ôm cô, vùi đầu vào gáy cổ cô, động tác của Giải Yến lúc này khiến Tang Noãn cảm thấy mỏng manh khó nói.
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng anh.
Lướt qua GiảiYến, cô thấy Thư Thư đang đứng ở phía sau, nhìn bọn cô ôm nhau, vẻ mặt cô bé hơi phức tạp, nhưng vẫn khép cửa hành lang lại cho cô như cũ. Tiếng đóng cửa rất nhỏ, chìm trong tiếng mưa tí tách.
Cơn mưa vẫn chưa giảm, nước mưa rơi lên trên kính, tụ thành từng dòng nước nhỏ.
Tang Noãn cũng dựa lên vai Giải Yến, cách một lớp vải âu phục, cô không thể cảm nhận rõ nhiệt độ của Giải Yến, điều này khiến cô lờ mờ cảm thấy hơi tiếc.
"Em thật sự xin lỗi." Tang Noãn chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình: "Thực ra thì em cũng muốn nói cho tất cả mọi người biết, em có một người bạn trai rất là tuyệt vời."
"Nhưng 'Tang Noãn' không phải chỉ thuộc về một mình cô ấy, cô ấy còn thuộc về công ty, thuộc về fan."
"Nếu như anh.............."
"Không có nếu như."
Cô còn chưa kịp nói xong, GiảiYến như đã hiểu rõ được suy nghĩ của cô, anh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh thấu xương, Tang Noãn chưa từng thấy qua ánh mắt như vậy ở anh, giống một lưỡi dao bén mới vừa nhuộm qua máu.
Thấy vẻ mặt sửng sốt của Tang Noãn, ánh mắt anh mới dần dịu lại. Giải Yến dường như một người đang cảm thấy thất bại, dúi đầu vào cổ cô.
"Là do anh quá tùy hứng, làm em phải khó xử rồi." Anh nhận lỗi với cô: "Nhưng anh không cho phép có nếu như."
"Chúng ta là người yêu, là tình nhân, là người mà đối phương thích nhất."
Giải Yến nhấn mạnh từng chữ được nói ra, như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn.
Tang Noãn dằn lời đề nghị tạm thời tách ra còn chưa kịp nói xuống đáy lòng, cô cúi đầu, môi không cẩn thận chạm vào tóc Giải Yến. Vậy mà Giải Yến lại cảm nhận được cái chạm rất nhỏ đó. Anh hơi ngẩng đầu, không ngẩng quá cao, chỉ cần có thể vừa tìm được môi Tang Noãn.
Cái chạm giữa môi lưỡi chưa bao giờ kịch liệt như thế, lúc anh đang tìm lưỡi cô, lực hơi mạnh, Tang Noãn cảm nhận được môi hơi đau, Giải Yến rốt cục cũng tìm thấy mục tiêu của mình, bởi vì Tang Noãn thấy được cơ mặt anh giãn ra.
Tay Giải Yến xoa lên phần lưng của cô, trang phục hôm nay của cô, phần xương khuỷu tay gần vai được nhà thiết kế thiết kế thành dạng rỗng, bởi vậy cô không hề có trở ngại mà cảm nhận được nhiệt độ từ tay của Giải Yến truyền đến, loại bỏ đi nỗi tiếc nuối của cô.
Cửa sổ ở chỗ này không đóng chặt, bởi vậy có không ít nước mưa tìm được cơ hội, chuồn vào từ khe giữa cửa sổ kính.
Giải Yến ngồi lên trên đống thùng giấy cạc-tông được xếp chồng lên nhau, bị anh ôm lấy, Tang Noãn cũng chỉ có thể ngồi lên đùi anh, nụ hôn này vì vậy mà trở nên lâu dài hơn. Vài sợi tóc của cô rũ xuống, được Giải Yến vén lại ra sau tai. Dáng vẻ ôm hôn lúc này, làm Tang Noãn cảm thấy mình được đối xử trân trọng.
Giải Yến cọ chóp mũi cô, môi vẫn còn không nỡ rời ra, ngay cả nói chuyện cũng phải dựa vào gần hết mức, giống như chỉ cần hơi rời xa hơn một tí, anh sẽ chết vì thiếu dưỡng khí.
"Về sau, nếu muốn thuyết phục anh, em chỉ cần hôn anh là được." Ánh mắt Giải Yến trong veo: "Ở trước mặt em, anh mãi mãi thất bại thảm hại, quân lính tan rã."
Anh dịu dàng vuốt ve bờ môi của cô, lại nói lần nữa: "Anh thật sự rất thích em rất thích em."
Thích đến nỗi không có em, anh sẽ điên mất.
Tang Noãn ôm lấy cổ anh, khẽ nói: "Em biết rồi."
Em không hề biết, Giải Yến nghĩ như vậy, lại như thường ngày mà cong khóe môi. Nở một nụ cười thật tươi.
Khi hai người ở chung chừng một tiếng, liền có người nhẹ nhàng tới gõ cửa, Tang Noãn có thể nghe rõ, ngoài cửa là tiếng của Thư Thư.
Bởi vì sự tiếp xúc thân mật bất ngờ này mà vấn đề phức tạp ban nãy của bọn họ không biết bị quăng đi đâu mất, nếu đã không tìm được, đơn giản coi như đã giải quyết nó xong xuôi, cũng mặc kệ ngày sau sẽ bùng ra đột ngột vào một ngày nào đó.
Tang Noãn đứng lên, cô vuốt phẳng nếp nhăn trên đồ, sau đó nói: "Tối nay em còn phải bay đến thủ đô, mấy ngày tới lại phải bắt đầu quay phim, công việc rất nhiều rất nhiều."
Cô muốn nói cho Giải Yến biết công việc của cô, nhưng ngay cả cô cũng không nắm rõ lắm, cho nên nói ra càng làm người khác cảm thấy mơ hồ, Tang Noãn lắc đầu từ bỏ: "Để em nói Thư Thư gửi cho em một phần lịch làm việc, sau đó gửi cho anh."
Tang Noãn đi ra tới cửa, vẫn cảm thấy không nỡ, vậy nên quay lại ôm lấy Giải Yến: "Em sẽ rất nhớ anh."
Trước khi lên xe, Tang Noãn đổi sang áo len thoải mái, lại phủ thêm một lớp áo lông rộng thùng thình bên ngoài, mới cảm thấy bản thân có thể chống lại được những cơn gió lạnh bên ngoài.
Nhiệt độ trên xe ấm áp dễ chịu nhưng Tang Noãn vẫn không nỡ cởi áo khoác lông ra, cô kéo khóa lên trên cùng, muốn ở trên xe ngủ một lát, ống tay áo lại bị Thư Thư kéo.
"Giờ chúng ta mới biết được một tin." Có lẽ là hành động hôm nay đã khiếnThư Thư kinh hồn bạt vía nên cô bé mới làm phiền đến giấc ngủ của cô.
"Tin gì?" Hệ thống máy sưởi rất ấm áp và thoải mái, mí mắt của cô lại dần dần sụp xuống.
"Anh Giải Yến, hóa ra lại là nhà đầu tư của《Rời Thành》."
Một tin này cũng đủ làm cho mí mắt đang sụp xuống của cô trở nên tỉnh táo hẳn đi, Tang Noãn ngồi dậy, tiêu hóa tin Thư Thư vừa mới nói.
"Việc này.............." Cô mím môi, không biết phải giải thích thế nào.
Nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, dường như lại cảm thấy việc này cũng không có gì là không thể. Dù cô không biết rõ về gia thế của Giải Yến, nhưng có thể biết, gia thế của anh giàu, hoặc nói là cực kỳ giàu. Tang Noãn không rõ con cháu người có tiền tiêu xài của cải của bản thân như thế nào, Giải Yến ở trong giới showbiz, đầu tư phim điện ảnh cũng là chuyện thường tình.
Chẳng qua vừa khéo, phim anh đầu tư lại chính là《Rời Thành》.
Thư Thư cắn môi, nói với Tang Noãn: "Thu nhập của anh Giải Yến không chỉ đến từ chính nghề diễn viên này, anh ấy còn rất nhiều mảng khác, nhưng Noãn Noãn à, chị cùng anh ấy không giống nhau."
Tang Noãn hiểu nỗi lo của Thư Thư, Giải Yến có thể không lo sợ chuyện tình cảm bị công khai, nhưng với cô, ý nghĩa của chuyện này lại không giống nhau.
"Chị hiểu mà." Cô nói: "Chị sẽ suy xét cẩn thận, không để bản thân gặp chuyện không vui."
Chặng đường ra đến sân bay còn xấp xỉ gần nửa tiếng, rốt cuộc Tang Noãn cũng có thể ngủ một giấc, còn đầy đủ nghi lễ, mơ một giấc mơ.
Cô dường như trở về lại thời điểm đi thử vai nữ chính《Rời Thành》, áo bị một ly cà phê làm bẩn, vết bẩn giặt kiểu gì cũng không sạch. Việc này lại làm Tang Noãn ấm ức mà khóc, nước mắt không ngừng rơi, như dòng suối không ngừng chảy.
Có người ôm lấy cô, nhẹ giọng an ủi, người đó đổi quần áo đã bẩn của Tang Noãn, mặc vào một cái áo khoác mới tinh cho cô. Nước mắt cô dừng chảy, ánh mắt cách hơi nước, cô nhìn thấy gương mặt như được phác họa tỉ mỉ ra của Giải Yến, quen thuộc đến chấn động cả tâm can.
Không chỉ có Giải Yến, sau lưng anh còn có đám người lít nhít đông nghẹt đứng sau, đám người đó chen chúc một chỗ, giống một vùng tối dày đặc đang cuồn cuộn, cuồn cuộn, muốn đem người cô thích nuốt chửng gần như không còn.
Chỉ là Giải Yến chẳng mảy may nhận ra, anh chỉ nhìn chăm chú vào Tang Noãn, mặc kệ những người khác.
Đây là toàn bộ thế giới của anh, cô quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Tang Noãn ngọ nguậy tỉnh lại, dây kéo áo lông kéo rất cao, che đi mũi miệng của cô, khiến cô thở không thông, đến mức mặt cô đỏ bừng. Cô kéo dây kéo xuống, hít thở bầu không khí trong lành một lần nữa. Cho dù ở trong mưa, cũng đã có thể mơ hồ nhìn thấy sân bay, hẳn là không còn xa nữa.
Tang Noãn vặn nắp chai nước khoáng, uống một ngụm, cảm xúc bàng hoàng bất đắc dĩ vừa nãy mới dần dần chìm xuống.
Thư Thư hỏi cô có phải mơ thấy ác mộng không.
Tang Noãn gật đầu.
"Chị mơ thấy gì vậy?"
Tang Noãn muốn nhớ lại, lại không nhớ nổi. Có lẽ trí nhớ của con người như cá vàng với cảnh trong mơ, chỉ có bảy giây, cô chỉ có thể lờ mờ nhớ tới, cô mơ thấy Giải Yến.
Thời điểm vào lại đoàn phim, đã là đầu mùa xuân, nhưng Tang Noãn không cảm nhận được chút dấu hiệu trời ấm lại, gió lạnh vẫn lạnh thấu xương, cho dù trời đang nắng, nhiệt độ vẫn thấp như cũ.
Bộ điện ảnh lần này phải bôn ba giữa hai nước để lấy bối cảnh, đầu tiên là tập trung quay phim ở trong nước, giai đoạn sau mới tới Nhật Bản. Bởi vì đạo diễn là người Nhật, nhân vật cũng yêu cầu Tang Noãn biết tiếng Nhật, cho nên trước khi quay phim, cô đặc biệt mời một giáo viên dạy tiếng Nhật.
Khả năng học ngôn ngữ của Tang Noãn không tốt lắm, cho dù là tiếng Anh được học từ tiểu học, vẫn không thể nói trôi chảy. Huống chi là tiếng Nhật phải học giữa chừng, thiên phú không tốt thì chỉ có thể bù lại bằng sự chăm chỉ, giờ ít nhất cô có thể nói được phần tiếng Nhật trong lời thoại mà không hề có khẩu âm.
Địa điểm quay phim vừa khéo, ở Ô Thành quê Tang Noãn. Giang Nam vùng sông nước, ngay cả tiếng địa phương cũng mang theo một hương vị du dương quyến rũ. Một trong những địa điểm quay phim ở Ô Thành là trường trung học trọng điểm của Ô Thành, cách trường cũ của Tang Noãn cũng rất gần. Lúc này trùng với ngày học sinh khai giảng, đoàn phim dốc lòng mượn trường một khu để quay phim, để không làm phiền học sinh học tập, bọn họ cố gắng chọn quay phim vào giờ giữa trưa hoặc sau khi tan học.
Tang Noãn lại cắt tóc ngắn lần nữa, cắt thành mái tóc của học sinh, thay đồng phục, có lẽ là vì mặt cô không lộ tuổi, cho nên ngay cả nhà tạo mẫu cũng khen cô giống y chang một học sinh trung học.
Nội dung cảnh đầu tiên đơn giản, là nữ chính do Tang Noãn thủ vai bắt được một con bướm, nắm đôi cánh xinh đẹp của nó, thả lên tay nam chính đang chăm chỉ viết bài.
Nam chính giật mình quăng bút, Tang Noãn nhìn cậu ta, cười đến giống con chim vàng anh nghịch ngợm.
Tuy đơn giản, nhưng đạo diễn lại cực kỳ chú ý đến biểu cảm ống kính, có vài cảnh quay tới quay lui mấy lần, mới kết thúc cảnh diễn.
Tang Noãn khoác áo khoác, cùng nhìn hình ảnh trong máy quay với nam diễn viên chính và đạo diễn. Hiệu quả của việc "đã tốt còn muốn tốt hơn" chính là khi xem lại cảnh diễn, đều cảm thấy đây là cảnh đẹp ý vui.
Thư Thư đưa nước nóng cho cô, để cô làm ấm tay. Cô quay đầu nói với Thư Thư: "Lúc chị mười mấy tuổi, chị đặc biệt muốn thi vào đây, cảm giác được mặc đồng phục của trường đứng đầu Ô Thành là chuyện vinh dự nhất."
"Kết quả ước mơ này, trằn trọc nhiều năm, hiện tại lại thực hiện được rồi."
Cô bỗng nhiên nổi lên hứng thú, nói với Thư Thư: "Hình như đây là lần đầu tiên em đến Ô Thành phải không, có thời gian rảnh chị sẽ dẫn em đi dạo, Ô Thành có rất nhiều nơi thú vị."
Nhưng nguyện vọng này rốt cuộc vẫn không thực hiện được, lịch quay phim vừa nhiều vừa kín, Tang Noãn chỉ có thể dẫn Thư Thư dạo một vòng quanh trường.
"Đây là trường chị từng học." Tang Noãn chỉ vào ngôi trường xây cao tường: "Tuy không phải trường trung học tốt nhất Ô Thành, nhưng quản lý rất nghiêm, chẳng qua dù trường cố dùng đủ loại biện pháp, xây tường cao tới đâu, vẫn có rất nhiều người lén chuồn ra ngoài."
Cô thè lưỡi: "Không khéo, chị cũng là một trong số đó, có một đoạn thời gian chị rất thích chạy tới khu trò chơi."
Đã qua nhiều năm rồi vậy mà khu trò chơi kia vẫn còn hoạt động, tuy mặt tiền cửa hàng không có thay đổi gì nhiều, nhưng thiết bị vẫn bị thay mới rồi.
Đi ngang qua khu trò chơi, cô nhớ rõ cạnh con đường có cây long não, nhánh cây không sum suê bằng lúc mùa hè có thể che cả một vùng.
Lại đi tiếp, chính là địa điểm quay phim, nhân viên công tác của đoàn phim đang tu sửa mặt tiền của một cửa hàng xăm, bọn họ thương lượng với chủ tiệm, muốn mượn tiệm xăm của ông ấy vài ngày, kế tiếp có mấy cảnh phải quay ở trong này. Đã có thể kiếm tiền, lại có thể sửa mới mặt tiền cửa hàng, chủ tiệm tự nhiên vui lòng chấp nhận.
Lúc mới nhìn thấy tiệm xăm này, Tang Noãn lại cảm thấy hơi kỳ lạ, tiệm xăm cách khu trò chơi cô hay đi không xa, có vẻ cũng không phải mới mở, nhưng cô lại không có tí ấn tượng gì về tiệm xăm này, cũng lạ thật.
Chủ tiệm tuổi không trẻ, vẻ ngoài cũng không hung thần sát khí giống như hình tượng của chủ tiệm xăm trong ấn tượng của người đời, ngược lại, dáng vẻ của ông ấy rất dễ làm người khác cảm thấy gần gũi. Nhưng kiểu dáng hình xăm phức tạp lộ ra trên cánh tay đã làm giảm đi phần nào sự gần gũi của ông ấy.
Bởi vì mượn tiệm xăm của người ta, tất nhiên cũng không thể từ chối người ta đến hiện trường xem bọn họ quay.
Lúc Tang Noãn thay đồng phục ra, ông chủ có hình xăm phức tạp trên cánh tay kia nhìn cô, như nhớ ra gì đó bừng tỉnh nói: "Cô có phải là, có phải là -------"
Bên cạnh ông ấy, một nữ sinh có dáng vẻ học sinh trung học cướp đề tài câu chuyện của ông, nói: "Chị ấy là chị Tang Noãn là nữ minh tinh siêu nổi tiếng, ba cũng biết chị ấy?"
Lúc Tang Noãn nghe thấy đề tài bọn họ nói là về cô, cô quay đầu lại, vừa lúc đối diện với đôi mắt lóng lánh của nữ sinh, cô cong mi, cười thiện chí với bọn họ.
Chủ tiệm cười với cô, sau đó nói với con gái mình: "Ba không biết, nhưng ba có ấn tượng với cô ấy. Trước kia có một đứa nhóc đến chỗ ba xăm, cố chấp không chích thuốc tê, yêu cầu duy nhất là phải xem phim của cô ấy đóng."
"Sau đó một chiều, cậu ta liền xem bộ phim kia vừa xăm, từ đầu tới cuối không hừ lấy một tiếng."
HẾT CHƯƠNG 35.