Sau khi giết Tu Cẩn, Thương Phạt đến phủ thành chủ. Đám yêu quái trong phủ thấy các gia thần bỗng nhiên lăn ra chết thì vô cùng lo sợ. Thương Phạt vào đến nơi là tắm máu một hồi. Yêu quân Đông phủ chinh thức đánh vào thành, quân Nam phủ hoảng loạn bỏ trốn, chui lủi khắp nơi.

Bạch Ngôn Lê cũng vào thành cùng đại quân, ra lệnh nghiêm khắc không cho xông vào nhà dân cướp bóc giết hại.

Yêu quái trong phủ cũng biết thủ đoạn của y, mà quan trọng hơn là sợ gia chủ. Thương Phạt từ đầu đến cuối không bao giờ tỏ rõ ý kiến, chỉ riêng động tới người bên gối của hắn thì đừng mong an lanh.

Bạch Ngôn Lê có dáng vẻ của một con người bình thường yếu ớt nhưng lại chẳng thể dọa nạt, đứng vững như núi, khó mà phản kháng. Các yêu vương trong phủ cũng đã công nhận địa vị của y, cho nên đám thuộc hạ cũng chỉ đành cư xử đàng hoang....ít nhất là ngoài mặt.

...

Cốc cốc. Tiếng gõ cửa chợt vang, Thương Phạt ngẩng đầu lên.

"Phu quân." Bạch Ngôn Lê đứng bên ngoài gọi. Y vừa cất tiếng, cánh cửa đã tự động mở ra.

Thương Phạt nhíu mày, nhìn cái rổ nhỏ mà y cắp bên hông, "Sao ngươi tìm được đến đây?"

Hắn xông vào phủ thành chủ đánh giết một hồi, chưa ngồi chỗ này được bao lâu, mà phủ lại khá rộng lớn.

"Còn phải hỏi sao?" Bạch Ngôn Lê nhún vai hệt như Đan, bước tới, "Bên ngoài phòng này chồng chất nhiều thi thể nhất.

"...." Thương Phạt khịt mũi, nghiêng đầu oán giận, "Mùi máu tanh quá."

"Lúc chém giết người không thấy thế sao?" Khi mới vào, nhìn thấy thi thể yêu quái chồng chất như núi, Bạch Ngôn Lê dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn sốc mất một lúc, "Quần áo bẩn hết rồi."

"Chúng cản đường ta." Thương Phạt bực dọc, nhìn Bạch Ngôn Lê kéo tay của mình.

"Người bị thương rồi." Bạch Ngôn Lê bình tĩnh nói, vươn tay đẩy đẩy hắn một cái.

Thương Phạt chớp mắt, nhích sang bên cạnh một chút theo bản năng.

Con người kia ngồi xuống bên cạnh, một tay kéo cánh tay hắn, tay kia lấy ra đủ thứ bình nho nhỏ trong cái rổ.

Thương Phạt nhăn mũi, "Ngươi biết ta bị thương à?"

Cho nên mang toàn thuốc đến.

"Vâng, Đan nói cho ta." Giọng điệu vẫn bình thản như cũ, Bạch Ngôn Lê nhanh tay xé ống tay áo Thương Phạt, "Phải rửa sạch đã."

"Sao không dẫn hoa yêu kia tới?"

"Nó có tên đàng hoàng đó." Bạch Ngôn Lê lắc đầu, ra ngoài lấy một chậu nước sạch, lại tìm thêm khăn rồi quay lại, "Hơn nữa, Đan nói vết thương này chỉ chữa bằng yêu lực thì không có tác dụng. Cần dùng thuốc, nhưng mà khôi phục rất chậm."

"Hắn biết lắm quá nhỉ." Thương Phạt khó chịu. Cùng nhau đến đây mà hắn lại bị thương nặng hơn.

"Ta thấy trên người hắn cũng đâu còn cọng lông nào nguyên vẹn." Bạch Ngôn Lê không nhịn được mà cong khóe miệng cười.

Thương Phạt nheo mắt, nhìn chằm chằm lúm đồng tiền của y, "Ta bị thương....." Hắn trầm giọng, "Sao chẳng thấy ngươi lo lắng gì?"

"Không phải phu quân tự chuốc lấy sao?" Bạch Ngôn Lê ngoài miệng dửng dưng nhưng động tác trên tay lại rất nhẹ nhàng, "Hơn nữa, người vốn cũng đâu có để tâm đến vết thương nho nhỏ này."

"...." Dù đúng là thế, nhưng chẳng hiểu sao lại có cảm giác như mình đang bị dạy dỗ, Thương Phạt rất không vui, "Lại là lão điểu kia nói đung không?"

Cái gì mà tự chuốc lấy. Tuy nói khi ấy cũng lỗ mãng thật, nhưng gặp linh khí như vậy, muốn không trúng chiêu đâu có dễ.

"..." Bạch Ngôn Lê thay đổi sắc mặt. Khi vết thương hoàn toàn lộ ra, nét cười của y cũng biến mất, "Đau quá."

Miệng vết thương rộng ngoác trên tay đều đen thẫm, nếu như Thương Phạt không phải yêu quái mà là con người thì đã chết vì mất máu rồi.

"Chẳng phải ngươi vừa nói, với ta thì đây chỉ là vết thương nhỏ sao?" Làm gì có chuyện không đau. Nhìn hàng lông mày nhíu chặt của Bạch Ngôn Lê, Thương Phạt cực kì sảng khoái.

"Ta rửa sạch nhé." Ngước lên nhìn Thương Phạt, Bạch Ngôn Lê lại lấy đủ thứ túi lớn túi nhỏ trong ngực ra.

Thương Phạt cầm lấy, một tay vân vê, tò mò hỏi, "Cái gì đây?"

"Mứt quả." Lấy ra một viên, Bạch Ngôn Lê bất ngờ đưa tới bên miệng hắn.

Thương Phạt vô thức há miệng ngậm vào. Vị ngọt lập tức lan ra. Hắn hỏi, "Cho ta ăn mứt quả làm gì?"

"Tại vì bôi thuốc sẽ đau, ăn kẹo rồi không được khóc." Bạch Ngôn Lê vừa nói, vừa chấm khăn vào nước lau sạch.

Thương Phạt ngẩn ra, "Ngươi vẫn coi ta là tên ngốc đấy à?"

"Tâm trạng tốt hơn rồi chứ?" Không ngẩng đầu lên, Bạch Ngôn Lê rửa vết thương cho hắn xong thì bắt đầu bôi thuốc. "Trước đây, mỗi khi người bị bệnh, ta cũng mua mứt quả cho người."

"Ta không nhớ." Chuyện dĩ vãng, nói lại cũng phí công,

"Ừm." Bạch Ngôn Lê không bận tâm lắm, dường như chỉ thuận miệng nói, "Trẻ con ngã đau thì được cho ăn kẹo."

Chắc đó là tập tục nào đó ở Bạch gia thôn. Thương Phạt đảo đảo đầu lưỡi, ngậm miếng mứt quả sang một bên miệng, ậm ừ nói, "Thuốc này ai đưa?"

"Đào Bão Bão. Thuốc của con người không có tác dụng với yêu quái." Băng bó vết thương cẩn thận xong, Bạch Ngôn Lê đứng dậy thu dọn đồ đạc linh tinh, "Người nghỉ ngơi trước chứ?"

Trong phòng có một cái giường lớn, đồ đạc thường ngày xem như đầy đủ.

"Ngươi sắp xếp thế nào?" Thương Phạt không muốn hỏi, hắn luôn ngại mấy chuyện phiền phức, nhưng vẫn tỏ ra quan tâm một câu.

"Ta chri dẫn theo 50 ngàn yêu vào thành, số yêu quân còn lại vẫn ở bên ngoài." Bạch Ngôn Lê quay đi trải chăn đệm, quay lưng về phía hắn, mông cong lên. Y nghiêng người, vuốt mái tóc dinh tro bụi sang một bên, "Lát nữa đều sẽ vào thành cả. Ta sợ để lâu thành loạn."

Quyết định rất thông minh. Yêu quân chém giết đỏ mắt, rất khó khống chế.

Thương Phạt không lên tiếng.

Bạch Ngôn Lê sửa sang giường chiếu xong, quay người ngồi vào mép giường.

Thương Phạt đứng dậy đi lại vận động trong phòng.

Bạch Ngôn Lê thấy hắn có vẻ uể oải, bèn nói, "Trong thành có hơn tám trăm ngàn người, trong đó có nhiều trẻ con và phụ nữ bị giam cầm ở nơi riêng biệt. Ta cũng từng trải qua cảm giác của họ, biết thế nào được gọi là bị chăn nuôi như gia súc. Trước tiên ta muốn sắp xếp cho bọn họ, để mọi người mau chóng được đoan tụ với thân nhân, quay về quê cũ."

Thương Phạt lững thững chắp tay sau mông.

Bạch Ngôn Lê biết hắn vẫn lắng nghe, tiếp tục nói, "Ta nghĩ trước tiên cần khôi phục trật tự ở Áo thành, như thế sau khi chúng ta vào thành cũng dễ quản lý hơn.

"Ừ." Mấy chuyện này không quan trọng, hoặc chí ít là Thương Phạt không để tâm. Cái hắn muốn biết chỉ là, "Trong thành hẳn là còn yêu quân Nam phủ."

"Muốn trốn thì để chúng trốn." Bạch Ngôn Lê không giấu diếm gì. Sau khi vào thành, nếu Thương Phạt muốn biết y đã ra những mệnh lệnh gì thì y có cố giấu cũng không giấu được.

"Thả ra?" Thương Phạt có chút kinh ngạc.

"Vâng." Bạch Ngôn Lê bình tĩnh giải thích, "Trong thành còn ít nhất 20 vạn yêu quân, không thể giết hết được. So với dồn chúng vào đường cùng, khiến chúng điên cuồng phản kháng, chẳng bằng thả đi."

Thương Phạt nhai nhai miếng mứt quả trong miệng, lắc lắc cổ tay, không nói thêm gì. Theo suy nghĩ của hắn, 20 ngàn yêu quân chẳng phải là khó tiêu diệt, chẳng qua chỉ tốn công vây bắt mà thôi. Trong quá trình này có lẽ sẽ khiến rất nhiều người thiệt mạng.

"Thực ra ta còn nghĩ đến một việc." Bạch Ngôn Lê lo hắn không vui, tiếp tục giải thích, "Ở Nam Hoang vẫn còn nhiều tay chân của Nam yêu phủ. Nếu như chúng ta giết hết bọn chúng ở Áo thành thì chúng sẽ lo lắng cho tương lai của bản thân, dẫn đến ý định phản kháng tới chết."

Thế cũng đâu là gì, cùng lắm là giết tiếp.

Theo thì sống sống thì chết. Người yếu không chịu phục tùng kẻ mạnh thì đơn giản là lựa chọn cái chết, thế thôi.

Thương Phạt liếc nhìn Bạch Ngôn Lê, nhưng rồi quyết định không nói gì nữa.

Hai người suy nghĩ hoàn toàn khác nhau, nhưng mà....Cũng không cần thiết phải giống. Vốn dĩ một người một yêu quái đã là khác biệt cơ bản rồi, vài thứ không khớp nữa cũng chẳng đáng bận tâm.

"Thật ra khá đau đấy." Tầm mắt Thương Phạt bắt đầu lướt từ cằm Bạch Ngôn Lê trở xuống, vừa mới vươn tay ra thì, "Ui."

"Bôi thuốc rồi vẫn đau sao?" Thấy hắn xuýt xoa một tiếng, Bạch Ngôn Lê sốt sắng cả lên, "Không thể nào. Đào Bão Bão nói dù không khỏi ngay nhưng ít nhất sẽ hết đau mà."

Thương Phạt mặt mũi tối sầm, cáu kỉnh nói, "Nó thì biết cái gì, chỉ là một thằng nhóc tiểu yêu."

Bạch Ngôn Lê cầm lấy tay hắn, cẩn thận từng li từng tí, "Vậy phải làm sao đây? Không được, ta phải đi tìm Đan hỏi xem."

"Giờ hắn có khác gì con chim cút nướng?" Thương Phạt lạnh lùng chế giễu.

Bạch Ngôn Lê nhớ đến vị đại yêu oai phong lẫm liệt kia sau khi hiện nguyên hình với bộ lông trụi lủi, khóe miệng hơi giật, "Tư Vĩ nói suýt nữa lão tưởng đó là gà trống mới chạy trong bếp nhà mình ra."

"Vậy thì chớ đi quấy rầy hắn." Thương Phạt thu cánh tay về, nghiêng người nhìn ra cửa sổ ngắm mây ngắm gió, hờ hững nói, "Ta nghĩ....."

"Dạ?" Bạch Ngôn Lê thật sự sốt sắng, chạy vòng đến trước mặt Thương Phạt.

"Chắc phải đi tắm suối nước nông."

"Gì cơ?" Bạch Ngôn Lê giật mình, ngây người ra.

Thương Phạt ho khan, lại lững thững bước đi, ngắm nghía nội thất căn phòng chứ chẳng nhìn y một cái, "Tắm suối nước nông cho mau lành."

"...." Bạch Ngôn Lê nhìn Thương Phạt chằm chằm một lúc lâu, sắc mặt biến đổi mấy hồi, bỗng nhiên thở dài.

Thương Phạt sốt ruột, nhưng chân thì thong thả bước không chậm nhịp nào. Vậy mà nghe vậy, hắn biến sắc, "Ngươi thở dài cái gì?"

Vết thương sâu như thế mà muốn đi tắm suối nước nóng, nghe có healthy không, có balance không? Hơn nữa, nắm tay siết chặt thế kia, vừa nhìn đã biết đang suy nghĩ gì đen tối rồi.

Bạch Ngôn Lê dở khóc dở cười, khéo léo nói, "Trước mắt chưa nên đi đâu."

"Cái gì?" Không ngờl ại bị cự tuyệt, Thương Phạt liền chột dạ, "Ta đâu có rủ ngươi."

"Phu quân....." Bạch Ngôn Lê lại thở dài, chủ động xuống nước, "Sắp tới ta bận lắm."

"...."

"Hơn nữa, lần trước lưng cọ vào mấy tảng đá rất đau. Cho nên lần này..." Y dừng một lát, nhẹ nhàng nói, "Chúng ta làm trên giường được không?"

"Ngươi nói cái gì vậy?" Mặt mũi đỏ bừng, Thương Phạt nuốt nước bọt.

"Vết thương của người không nên dính nước, mà ta cũng không muốn lại bị cảm lạnh." Bạch Ngôn Lê an ủi, nhìn về phía cửa/

Mấy tên tiểu yêu dáo dác ngó mà không dám vào.

Y tiếp tục thương lượng, "Ta xử lý công chuyện trước, người cũng thong thả dưỡng thương. Hai ngày nữa...."

"Làm sao?" Thương Phạt vừa bị nhìn trúng tim đen, ban nãy còn xấu hổ, nhưng giờ mới nghĩ đến hình ảnh hôm đó mà hơi hưng phấn, bỗng nhiên.....khó lòng bình tâm, "Vậy cũng được."

Giây trước phủ nhận, giây sau đã quả quyết đồng ý.

Bạch Ngôn Lê lại cười, có chút bó tay.

Thương Phạt đang nhạy cảm, khó chịu nói, "Ngươi không vui hả?"

"Ta ra ngoài trước, xử lý chút chuyện." Chuyện như thế mà nói trắng ra, Bạch Ngôn Lê cũng không phải không bối rối, dáng vẻ dịu dàng bình thản kia đều là gắng lắm mới nặn ra được. Cho nên nói xong câu này, y cũng nhanh chân chuồn luôn.

Thương Phạt cũng nhận ra điều đó, nghĩ đến hành vi trẻ con của mình ban nãy, hắn lại bực bội quay về giường.

Tạm thời mặc kệ chuyện khác, giờ vẫn nên nghĩ xem, làm thế nào để đề nghị một cách tự nhiên đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play