"Ngươi dám động vào ta." Tuyệt chiêu đều đã dùng hết, biết rõ bản thân không phải là đối thủ khi đấu tau đôi, hy vọng duy nhất là đại quân của Nam Hoang phối hợp với hai mươi vạn rưỡi yêu quân trong phủ có thể đuổi đến đây kịp, nhưng e rằng cũng chẳng cứu nổi mình, Tu Cận đành uy hiếp, "Dù thực lực của ngươi có mạnh đến đâu thì sau này cũng bỏ mạng ở Hoang Phục thôi."

"Phải rồi." Cùng với câu nói, thân thể Thương Phạt bất ngờ phóng thẳng về phía trước, tay phải vươn ra, đánh vào bụng Tu Cẩn.

Hắn bật ngược về phía sau, đến khi rơi xuống thì há miệng phun ra đầy răng lẫn cùng với máu.

Thương Phạt đứng ở nơi hắn đứng ban nãy, tay trái xoa cổ tay phải. Hắn đã hết kiên nhẫn từ cuộc nói chuyện ban nãy rồi, chỉ muốn chấm dứt cho xong.

"Ngươi!" Tu Cẩn không ngờ hắn lại quả quyết xuống tay, không chút do dự như thế.

Điều đáng sợ nhất là....Cùng là đại yêu, nhưng ngay khi đối phương chuyển động, hướng di chuyển còn chẳng thấy rõ, chớ nói đến phản kháng.

Không phải vì thân thể không có sức chống trả, mà bị một thức uy hiếp khủng khiếp nào đó đến từ huyết thống của đối phương, khiến sức mạnh của Tu Cẩn bị phong bế trong giây lát.

"Không còn linh khí trên người là khỏi đánh đấm luôn à?" Sau một cú đấm, Thương Phạt đã hoàn toàn hết hứng với thực lực của vị bá chủ Nam Hoang này.

Rõ giả tạo, ngay sau khi linh khí kia vỡ nát thì căn cơ của bản thân cũng bị hủy luôn.

Cho nên....Thứ yêu lực của đại yêu mà hắn nắm giữ lúc trước cũng chảng phải đến từ tu luyện, mà hẳn là một loại tà thuật nào đó, cộng thêm sự hỗ trợ của linh khí và đan dược mà thành. Lúc này, Thương Phạt chợt nhớ lại, "Xem ra ngươi ăn tim của trẻ con loài người không phải để nuôi thân thể."

"Khụ khụ!" Một tay chống xuống đất, Tu Cẩn đứng lên.

Thương Phạt nhìn chằm chằm, thấy ngũ quan tinh xảo của hắn bắt đầu vặn vẹo, con ngươi mở lớn trừng trừng. Quần áo nửa thân rơi nát tươm, để lộ bô lông vàng óng trên đùi đang mọc dài, ngón chân dần dần mọc thành móng vuốt.

Thanh niên tuấn lãng ban nãy chớp mắt đã biến thành bộ dạng đáng sợ. Đan nhìn cặp chân kia, lúc đầu còn thon dài, nhưng càng lúc càng cường tráng, hình dạng giống móng vuốt của hổ.

"Oa! Oa!" Nửa thân trên vẫn còn là hình dáng của con người, nhưng miệng Tu Cẩn lại phát ra những tiếng kêu kỳ quái.

"...." Đan nghĩ kỹ lại, bỗng nhiên thấy buồn nôn. Không biết là tại ban nãy nuốt ba viên yêu châu, hay là tại tiếng kêu không liên quan gì đến thân thể này.

Tu Cẩn bắt đầu chuyển động xung quanh Thương Phạt, miệng không phát ra tiếng gầm của thú dữ, mà là tiếng khóc chói tai của trẻ con loài người.

Yêu quái có vô số phương thức để tu luyện thăng cấp. Do bị kìm kẹp bởi huyết thống, nhiều yêu tộc tìm biện pháp khác, hay nói cách khác là đường tắt, mượn lực từ ngoại tộc.

Dùng hồn huyết nuôi linh khí cũng là một trong những cách đó.

Thương Phạt xuất thân từ một yêu tộc danh giá, chưa bao giờ cần để tâm đến những tà thuật dơ bẩn này. Cứ tưởng trận pháp gây khó khăn cho hắn ban nãy đến từ thực lực của đối phương, chẳng ngờ mấy cái đĩa kia đều là linh khí mà Tu Cẩn ăn tim của vạn vạn đứa trẻ để chăm dưỡng.

Sau khi phá hủy được linh khí, đương nhiên bản thân hắn cũng bị thương. Đến bây giờ mà yêu châu vẫn chưa nát vụn hẳn là nhờ trước đó đã uống thứ đan dược nào đó.

"Ta phải giết ngươi!" Oán giận ngập tràn, móng thú đâm lún vào trong đất, ngay sau đó phóng vọt về phía Thương Phạt.

Cũng khoảnh khắc đó, Thương Phạt đưa tay ra sau vai cầm lấy một thanh dao găm, mũi chân điểm nhẹ, động tác nhanh chông dứt khoát lui lại.

Đầu Tu Cẩn gần như nổ tung. Thân người vẫn còn nguyên vẹn, nhưng cái miệng kia lại ngoác ra mấy chục lần, để lộ những cái răng nanh đầy máu, định cắn vào đầu Thương Phạt.

Lui lại trăm bước, Thương Phạt bỗng nhiên dừng lại, hơi nghiêng người. Dao găm trong tay vẽ một đường cong đẹp đẽ. Dòng máu đỏ thẫm phun ra, ngưng trong không trung tựa như vầng trăng lưỡi liềm. Thu dao lại, Thương Phạt đứng lơ lửng trên cao, máu kia cũng rơi xuống mặt đất.

Tu Cẩn ôm cái cổ của mình, không thể tin nổi, phát ra những tiếng kêu khản đặc, lùi về phía sau rồi quỳ sụp xuống.

"Tiếc thật." Nhấc chuôi dao găm, Thương Phạt vẩy máu dính trên đó, hờ hững nói, "Cắt nông quá."

"A!" Chỉ thiếu chút nữa là đầu đã lìa khỏi cổ, Tu Cẩn không dám tùy tiện hành động nữa. Hắn quay người, xông về phía tường đất định trốn.

Khi yêu quái muốn gia tăng yêu lực của bản thân, ngoài nuốt linh tinh thạch thì vẫn còn cách khác là nuốt yêu châu của yêu quái khác.

Nhưng vì sao lại có ít yêu quái sử dụng cách này như thế? Một là bởi nuốt yêu châu của kẻ yếu hơn mình quá nhiều cũng vô ích. Hai là vì đa số đại yêu sẽ tìm cách tự hủy yêu châu trước khi chét. Chỉ trừ phi là đại yêu có sức mạnh chênh lệch thật lớn mới có thể cướp được yêu châu trong tích tắc trước khi đối phương kịp tự hủy.

Nhưng nếu thực lực đã chênh lệch lớn như thế thì cần gì phải tốn sức lấy yêu châu của kẻ khác.

Hơn nữa, sau khi bản thể chết, yêu châu cũng sẽ nhanh chông tiêu tan trong thiên địa, rất khó có thể sử dụng.

Thực lực của các chi chủ Nam phủ không kém. Sau khi ăn vài viên yêu châu, vết thương của Đan cũng mau chóng khép lại.

Thương Phạt dừng trên không trung, lạnh lùng nhìn Tu Cẩn đang bỏ trốn. Đan hợp hai tay trước ngực, một con chim lửa màu tím lập tức bay qua đỉnh đầu, chặn đường chạy trốn của đối phương.

Dù bị trọng thương nhưng nhưng muốn phá cái tường lửa này cũng không phải không thể. Có điều, làm thế sẽ chậm trễ một lúc, để Thương Phạt bắt được thì quả là ngu xuẩn. Cho nên Tu Cẩn quyết định thật nhanh, không lao về phía tường đất nữa, quay người lại.

Hắn hưng tợn nhìn Đan. Trong cơn tuyệt vọng, quần áo nửa thân trên cũng vỡ nát. Sau màn sương khói, một cái thân khá giống hồ ly hiện ra, cùng với sáu cái đuôi chín cái đầu, móng vuốt trông giống như loài hổ.

"Là lũng chất à?" Thương Phạt có chút bất ngờ.

Đan dè dặt tới góp mặt, nghi hoặc nói, "Không phải chứ? Chẳng phải lũng chất có chín cái đuôi sao?"

Con thú kia chín đầu, mười tám con mắt tràn đầy oán hận nhìn bọn họ chằm chằm. Đan tò mò quan sát thân thể nó, "Đây là lần đầu ta thấy lũng chất. Tại sao loại yêu quái này lại xuất hiện ở Hoang phục?"

Yêu quái rất tôn thờ huyết thống. Theo lý mà nói, giống yêu quái như lũng chất, dù có kém cỏi cũng không rời phục, đâu thể sa đọa đến mức phải ở tại Hoang Phục này.

Đan rung đùi đắc ý, vẻ mặt như thể tiếc nuối thở dài, "Chẳng lẽ là bởi vì thân thể tàn tật?"

Do đó mới chỉ có sáu cái đuôi.

"Oa! Oa!" Nghe vậy, Tu Cẩn cực kỳ phẫn nộ, đạp xuống mặt đất,

Đan vội giơ tay lên, an ủi, "Ấy đừng, ngươi chớ nông. Thân thể tàn tật cũng không phải tại ngươi. Ngươi khóc thế ta không đành lòng!"

Hai mắt Tu Cẩn đỏ rực, chỉ hận không thể lập tức cắn chết cái tên mồm mép kia.

"Ngươi không biết ngại à?" Thương Phạt nhếch môi, "Ta còn chưa từng thấy đan điểu nào bên ngoài Điên Phục đâu."

"...." Đan hoàn toàn cạn lời.

Dù gặp chuyện bất trắc khi mới sinh, nhưng sau nhiều năm như thế, hắn hoàn toàn có thể trở về. Chẳng qua vì đã chung sống thoải mái với loài người một thời gian dài cho nên Đan vẫn cam nguyện chết già ở Hoang Phục.

Thương Phạt mói xong, lại nghĩ đến bản thân. Lần này, ngay cả khóe mắt hắn cũng giật, tâm trạng phức tạp đến độ chẳng thế chế nhạo tiếp được nữa.

Dù thiếu mất ba cái đuôi cũng chẳng hề gì, thấy Thương Phạt vừa định bước lên, lũng chất kia cũng bắt đầu thủ thế tấn công.

Sáu cái đuôi tựa như roi quật, phần phật đánh xuống.

Thương Phạt không nhúc nhích, chỉ có những con dao găm sau lưng hắn đồng loạt phóng lên.

Đan tròm mắt nhìn, chỉ thấy những thanh dao găm của gia chủ kia linh hoạt như cạo lông heo, nhanh chông khiến sáu cái đuôi trở nên trọc lốc.

Hành vi không giết mà từ từ hạ nhục khiến cho Tu Cẩn thực sự phát điên. Không dùng đuôi nữa, chín cái đầu đồng loạt há miệng đỏ lòm máu, lao về phía Thương Phạt.

Đan nuốt nước bọt, đứng im thin thít. Vị gia chủ bên cạnh hắn biến mất tại chỗ.

Sau vài tiếng ầm vang cùng bụi đất mịt mù, cát rơi xuống sàn sạt, Đan buộc phải nhắm chặt mắt lại. Đến khi mở mắt nhìn, hắn thấy mãnh thú khổng lồ kia đã nằm bẹp trên mặt đất chẳng thể động đậy. Còn Thương Phạt hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt hờ hững, đứng trên lưng nó.

"...."

Chỉ còn mấy cái đuôi trụi lủi là cử động được, nhưng chúng cũng chỉ ngúc ngắc nâng lên rồi rớt xuống.

Thương Phạt đứng trên lưng Lũng chất, chẳng có động tác gì. Nhưng mặt đất bỗng nhiên sụp đổ, con thú lớn cũng cứ thế bị ném vào hầm.

Sau khi bụi cát lần nữa lắng xuống, Thương Phạt mới đứng bên miệng hố, bình tĩnh hỏi, " Yêu quái chống lưng cho ngươi tên gì?"

"Ngươi diệt Nam phủ của ta ngang với hủy hoại kế hoạch của vị đại tôn kia." Trong chín cái đầu chỉ còn cái chinh giữa nói chuyện được. Con thú dưới đáy hố thở hổn hển, tàn nhẫn nói, "Chờ chết đi, ha ha ha, đại tôn sẽ không tha....."

Đan mới tới bên miệng hố, thứ đầu tiên hắn thấy là một màn máu bắn tóe tung.

Giống như con người đốt pháo tưa vậy, từng cái nổ tan tành, chỉ sót lại một cái duy nhất.

Nhếch miệng, hắn trố mắt ngoác mồm nhìn gia chủ của mình.

"Ngài...."

"Làm sao?" Chắp tay sau lưng, Thương Phạt tiếp tục quay về, "Ngươi muốn ăn yêu châu của hắn à? Ta khuyên là thôi đi. Hắn không tu luyện theo cách thông thường, ăn vào chỉ hại người."

"Không phải....." Sửng sốt một chút, Đan nhanh chông đuổi theo, "Ta không muốn yêu châu, chỉ là thắc mắc sao ngài cứ thế giết hắn?"

Không chịu tra hỏi gì cả. Nào là Nam yêu phủ che giấu bí mật gì, ngoài những chi chủ ở đây còn gia thần nào khác bên ngoài không, rồi chỗ bảo bối lúc trước bọn họ sở hữu đang cất ở đâu, trong thành có bán yêu nội gián nào khác hay không?

Mà quan trọng nhất là thế lực sau lưng chúng là ai? Vị yêu quái kia vì sao phải nâng đỡ hắn, kế hoạch mà hắn nói đến trước khi chết là gì. Giờ đối phương chết rồi, tra kiểu nào cũng không ra.

"Chứ còn làm gì nữa?" Thương Phạt đều đều bước, lười biếng ngáp dài. Áo trường bào xanh lam rách nát bay sau lưng. Hắn nhàn nhã nói, "Ngươi cũng nghe rồi đấy, ta có hỏi, nhưng hắn không nói."

"Thì cũng đâu thể mới như vậy đã...." Hỏi có mỗi một câu, không dùng thủ đoạn dọa dẫm tra tấn hành hạ gì, đó không phải tính cách của Đan, cho nên thấy kiểu hành động lỗ mãng của Thương Phạt, hắn bất mãn phê bình mấy tiếng.

Nhưng mà hắn cũng đã quên vị trí của bản thân, nói được một nửa đã phát hiện vị đại yêu phía trước chợt dừng lại.

Mặt hắn trắng bệch, vội vàng run rẩy cúi đầu.

"Ta nghe lầm à?" Thương Phạt ngoài cười trong không cười, tò mò hỏi, "Ngươi vừa mới thắc mắc quyết định của ta?"

"Không không, tuyệt đối không có chuyện đó." Đan nghiêm chỉnh nhận sai, đầu rụt đến suýt nữa giấu vào đũng quần.

"Hắn còn một cái đầu trong đáy hố." Cũng may Thương Phạt không để bụng, chỉ thuận miệng ra lệnh, "Nhặt lên, mang ra ngoài thành."

"Vâng."

.......

Khác với Thương Phạt, đám gia thần thủ hạ kia đều lập khế ước chủ tớ cao nhất với Tu Cẩn.

Hắn vừa chết, đám gia thần chẳng còn lại một ai. Khi yêu khí của bọn họ biến mất, quân Đông phủ đang giao chiến cũng nhận ra chuyện gì, mừng rỡ như điên, đánh càng hăng máu.

Việc được chứng thực sau đó không lâu. Gia chủ chết đi, tòa yêu phủ ở Nam Hoang cũng ầm ầm sụp đổ.

Đan cầm cái đầu duy nhất còn lanh lặn của đối phương ra khỏi thành, phát hiện yêu quân Nam phủ đã sớm tan đàn xẻ nghé, bỏ chạy tứ tán. Bạch Ngôn Lê đón hắn bằng vẻ mặt phức tạp, giọng nói khàn khàn, "Nam phủ bại rồi."

"Vâng, bại rồi."

"Hoang Phục này...." Ngước mắt nhìn ra xa, trong thành có vài con người bạo dạn núp sau cửa sổ lén lút xem tinh hình. Bạch Ngôn Lê nói, "Sắp thay đổi rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play