Trong nháy mắt đó, đầu óc Nhiếp Uyên trống rỗng —— là bị kích thích.
Hắn lập tức tung một đấm, Kỷ Vô Hoan nghiêng đầu tránh thoát, giường sắt kêu két một tiếng, một tiếng này trong đêm tối rất rõ ràng.
Vì thế cú đấm thứ hai của Nhiếp Uyên đi được một nửa thì dừng lại, hắn cắn răng lườm Kỷ Vô Hoan, cuối cùng vẫn thả nắm tay xuống.
Hắn thề, nếu ở bên ngoài, nhất định phải giết chết tên khốn kiếp này!
Nhưng ở trong này, ban đêm quá nguy hiểm, hắn không dám tạo ra động tĩnh quá lớn.
Trong lòng nhẩm một trăm câu nguyền rủa, mới buông lỏng nắm tay, xoay người nằm trở về, thấp giọng quát: “Cút ngay, câm miệng, ngủ.”
Kỷ Vô Hoan cũng muốn vậy, nhưng vừa nhắm mắt lại đã nghe thấy tiếng “ùng ục ùng ục”.
Đúng vậy, bụng cậu đang kêu.
Kỷ Vô Hoan làm minh tinh, mặc dù là thể chất không dễ béo, nhưng người đại diện của cậu luôn lo lắng cậu ăn nhiều đồ ngọt sẽ đột nhiên béo không thể phanh lại.
Ở thế giới sống nhờ mặt này, người đại diện rất khắt khe, khống chế thực đơn mỗi bữa cơm, vậy nên bữa tối Kỷ Vô Hoan ăn không no, thừa dịp người đại diện họp mới lén đi mua bánh mì.
Kết quả bánh mì cậu thích nhất bị tên khốn Nhiếp Uyên này mua sạch.
Kỷ Vô Hoan nghĩ lại còn có chút buồn bực, trong giọng nói không khỏi mang theo tủi hờn: “Tròn Tròn… đều tại cậu…”
Nhiếp Uyên cào cào đầu, hất móng vuốt của người nào đó ra, lạnh lùng lặp lại: “Câm miệng, ngủ.”
“Không ngủ được.” Kỷ Vô Hoan không biết xấu hổ kéo gối đầu, dán tới sau lưng Nhiếp Uyên, chóp mũi cọ xát trên cổ đối phương: “Tròn Tròn… cậu thơm thật đấy —— “
Mỗi tiếng đều cố ý kéo dài, mười phần ám muội.
Cậu biết Nhiếp Uyên không thể chịu nổi loại thân mật mờ ám này.
Quả nhiên Nhiếp Uyên cứng đờ người, suýt chút nữa nhảy dựng lên, toàn thân nổi da gà.
Dù không nhìn thấy nhưng Kỷ Vô Hoan có thể tưởng tượng được biểu cảm trên mặt hắn lúc này, tâm trạng thật tốt.
Người nọ đứng dậy mò mẫm trong áo gió, lại có thể lấy ra một cái bánh mì ném qua: “Cút đi ăn!”
Kỷ Vô Hoan thành công, chớp chớp mắt cầm bánh ngồi dậy, nhỏ giọng kinh ngạc: “Ếch mắt to?!”
Ếch mẹ nó mắt to, rõ ràng là bánh tiểu quỷ phiên bản Halloween, Nhiếp Uyên thực sự không muốn nói thêm một từ nào với cậu ta.
Kỷ Vô Hoan cực kỳ vui vẻ, ngồi trên giường bóc bánh, khi ăn phát ra tiếng động rất nhỏ, ăn ăn, đột nhiên nhỏ giọng hỏi.
“Tròn Tròn, trò chơi này thật sự sẽ kéo dài tuổi thọ của chúng ta sao?”
Nhiếp Uyên vốn đang xoay người sang chỗ khác, nghe nói thế hơi khựng lại, lãnh đạm trả lời: “Không biết.”
Kỷ Vô Hoan nhíu hai mắt lại, chậm rãi liếm sạch bơ bên môi: “Tôi còn tưởng cậu biết…”
Cậu nói đến một nửa thì dừng lại.
Bởi vì trên hành lang truyền tới tiếng bước chân.
“Bịch bịch —— “
Tiếng bước chân vốn không lớn, nhưng trong đêm tối yên lặng thì rất rõ ràng.
Kỷ Vô Hoan lập tức ngậm miệng, đeo kính mắt, nương theo ánh sáng đèn pin nhìn chằm chằm cửa phòng, Nhiếp Uyên không nhúc nhích, nhưng thân thể cũng căng chặt.
Tiếng bước chân chỉ đi bốn bước đã ngừng lại.
Nó ở ngoài cửa?
Lâm Cương khẩn trương tới run rẩy, che miệng sợ mình phát ra âm thanh, mồ hôi lạnh đã chảy ướt trán.
Thời gian như dừng lại tại khoảnh khắc này, mỗi giây mỗi phút đều như kéo dài.
Cũng không biết qua bao lâu, có thể là vài giây, cũng có thể là vài phút.
Ngoài cửa không có tiếng động gì khác.
Người đi rồi? Lâm Cương ngay cả mồ hôi cũng không dám lau, chờ hơn mười giây mới dám thở ra: “Nó…” Một chữ mới từ cổ họng phát ra đã bị Kỷ Vô Hoan trừng mắt, anh ta đọc được từ trong mắt đối phương một câu.
—— Nó còn đứng ở ngoài cửa!
Nó còn ở ngoài cửa!
Lâm Cương lại ngậm chặt miệng mình.
Bên trong gian phòng vô cùng yên tĩnh, thính lực Kỷ Vô Hoan chưa bao giờ nhạy cảm như thế.
Cậu thậm chí có thể nghe rõ tiếng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên ván cửa, móng tay cọ qua mặt gỗ phát ra tiếng sột sột…
Sau đó áp tai lên.
Đó là một khuôn mặt xám trắng, gầy tong teo da dán xương, giống như một con nhện, tứ chi dài nhỏ còn có chút vặn vẹo áp tới ván cửa.
Trên mặt ả không có miệng, nhưng người khác nhìn lại thấy ả đang cười, ánh mắt xám trắng híp lại thành một đường cong.
Ả lắng nghe tiếng động trong phòng, ngón tay gầy chỉ còn một lớp da chậm rãi trượt xuống, móng tay cọ lên ván cửa phát ra tiếng sột sột, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay nắm cửa.
“Cạch!” Một tiếng.
Lâm Cương cảm thấy trái tim đã nhảy tới cổ họng, ngay khi anh ta sắp không chịu nổi mà hét lên, cách vách lại truyền tới một tiếng thét chói tai.
Tay nắm cửa chuyển động được một nửa chợt ngừng lại.
Sau đó tiếng bước chân lại vang lên, người ngoài cửa lại đi thêm vài bước rồi dừng, một giây sau, cách vách vang lên tiếng gõ cửa.
“Cộc cộc cộc —— “
Từ Nam Y nghe thấy tiếng đập cửa, sợ suýt cắn phải đầu lưỡi, máu toàn thân như đông lại, sợ hãi bao phủ toàn thân, mỗi một nơi trên cơ thể đều lạnh ngắt, cô nàng quay đầu nhìn Triệu Nhân bên cạnh, gã cũng lộ ra biểu tình kinh hoảng. Nghe tiếng tay cầm cửa bị chuyển động, Triệu Nhân cảm thấy nguy hiểm, gã đẩy Từ Nam Y trong lòng ra.
“Không ổn! Chúng ta trốn đi!”
Từ Nam Y nhũn cả người, nước mắt trên mặt cũng không kịp lau, nắm lấy cổ tay gã: “Không được, anh Triệu, em không nhúc nhích được, chân mềm, giúp em.”
Triệu Nhân lại lập tức hất tay cô nàng ra, một mình nhảy xuống giường chui vào trong tủ treo quần áo trốn.
“Anh!” Từ Nam Y vừa gấp vừa tức, muốn bò xuống gầm giường nhưng tứ chi như nhũn ra không nhúc nhích nổi.
Dưới tình thế cấp bách, cô ta chỉ có thể tự lừa mình dối người rúc vào trong chăn, cố gắng nín khóc, hai tay ôm chặt đầu gối, liều mạng lui về sau, cho đến khi lưng dán sát đầu giường.
Tiếng đập cửa duy trì hơn mười giây thì dừng.
Lại nghe thấy tiếng tay cầm cửa chuyển động, Từ Nam Y thấy may mắn vì bọn họ đã khóa cửa.
Nhưng một giây sau, tiếng động kế tiếp làm mặt mũi cô ta trắng nhợt, sợ tới mức suýt chút nữa ngất xỉu.
“Cạch.” Tiếng chìa khóa cắm vào tay cầm cửa.
Khi chốt cửa xoay tròn mở ra, đầu óc Từ Nam Y cũng trở nên trống rỗng, sợ hãi như một cái lưới lớn hạ xuống, bao trùm trên đỉnh đầu cô ta, mọc gai đâm lên từng dây thần kinh.
Môi Từ Nam Y run rẩy không thể kiềm chế, quần áo ướt sũng mồ hôi lạnh, cô ta nhắm mắt lại lẩm nhẩm “A di đà Phật.” Cầu xin tất cả thần linh mình biết.
Nhưng vận mệnh không nghe được lời cầu nguyện của cô ta.
Cửa nhẹ nhàng mở ra.
Từ Nam Y siết chặt nắm tay, dùng hết sức lực mới áp chế không hét lên, cả người run rẩy, cô ta muốn chạy trốn, nhưng lại không dám chui ra khỏi chăn, chỉ có thể nín thở, lừa mình dối người tự nhủ.
Nó không nhìn thấy, nó không nhìn thấy gì hết! Nó không thấy mình!
Từ Nam Y hổn hển, không khống chế được nước mắt khủng hoảng.
Nhưng cô ta không ngờ tới là, sau tiếng cửa mở thì không có tiếng gì khác nữa.
Không vào? Đi rồi? Từ Nam Y cẩn thận lắng nghe.
Giờ khắc này, thời gian như bị kéo dài, Từ Nam Y nhắm chặt hai mắt, cô có thể nghe rõ tiếng đồng hồ treo trên tường kêu, có thể nghe rõ tiếng mình nuốt nước miếng.
Mấy phút đồng hồ trôi qua, may mắn đè lại sợ hãi.
Nó không vào? Con quái vật kia tha cho mình?
Từ Nam Y chậm rãi mở to mắt, chờ đợi trong bóng đêm vài giây, rốt cục cố dồn dũng khí nhấc chăn trên đỉnh đầu ra.
Trong phòng quá tối, cô không thấy gì hết, lấy điện thoại từ dưới gối ra, ngay khi mở đèn flash.
Cô ta đột nhiên nhớ tới một vấn đề.
Trong phòng trải thảm, nên tất nhiên là không có tiếng bước chân.
________________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT