Ý thức được chuyện này, Từ Nam Y không khống chế được lại muốn hét lên.

Theo ánh sáng, cô thấy được một đôi chân gầy tong teo dừng ở mép giường, đó là chân phụ nữ, dáng người cao, tứ chi dài, làn da xám trắng không chút máu.

Ban đầu Từ Nam Y cho rằng bà ta mặc váy màu trắng, kết quả nhìn kỹ mới phát hiện đó là da, một tầng da mỏng dính sát xương, bị xương chậu kéo căng ra rồi lại kéo dài tới chân, hình thành một cái váy da người ôm lấy mông.

Răng Từ Nam Y va vào nhau phát ra tiếng “lạch cạch”, máu như chảy ngược, đầu óc trống rỗng, thở không nổi, cô muốn hét lên, nhưng chỉ hô hấp thôi đã hao hết toàn bộ sức lực, cô còn không dám ngẩng đầu nhìn mặt người đàn bà kia.

Đây nhất định là một cơn ác mộng, mau tỉnh lại cầu xin người!

Nhưng vận mệnh lại không nghe được tiếng khẩn cầu của cô.

Ngay sau đó, “Soạt—” một tiếng, người đàn bà kia đột ngột khuỵu gối xuống.

Một khuôn mặt tái nhợt kề sát vào mặt cô, gần như là mũi dán mũi!

Gương mặt này rất khó miêu tả, da xám trắng không có sinh khí giống hệt mấy bức tượng thạch cao trong phòng vẽ tranh.

Bà ta không có miệng, cũng không có tóc, chỉ có một đôi mắt xám trắng không có đồng tử.

Bà ta dựa gần sát, chiếm toàn bộ thị giác của Từ Nam Y, ép cô không thể không đối mặt với khuôn mặt khủng bố này!

Như thấy được biểu tình hoảng sợ của Từ Nam Y, Bạch Diện nữ rất vừa lòng, đôi mắt bà ta cong thành một đường cong, sau đó chậm rãi nâng tay lên, ngón tay gầy gò còn có chút vặn vẹo sờ lên lỗ tai, như là mơn trớn lỗ tai không tồn tại, sau đó từ vị trí tai nhẹ nhàng lột xuống một tầng da.

Như xé mở một tầng băng dính, Từ Nam Y thậm chí có thể nghe được tiếng da bị kéo tách khỏi cơ thịt!

Dưới làn da trắng bệch là nửa khuôn mặt máu thịt lẫn lộn, nơi vốn là miệng có một đường cắt ngoác tới tận mang tai.

Hoá ra dưới làn da kia, bà ta vẫn luôn cười!

“Cô làm ồn tới mọi người.”

Cho dù là nói chuyện thì miệng bà ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ hiện tại, không mấp máy chuyển động, nhưng Từ Nam Y lại có thể nhìn rõ nguyên hàm răng nhọn hoắt trắng hếu trong miệng.

Từ Nam Y bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi, cô không phát ra nổi âm thanh nào, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn, mãi cho đến khi sinh mệnh kết thúc.

Triệu Nhân ở trong tủ quần áo không nhìn được bên ngoài, hắn chỉ nghe thấy một giọng nữ khàn khàn.

Gã biết con quái vật kia ngay ở bên ngoài!

Nhưng gã không biết là, Bạch Diện nữ đang chậm rãi xoay người, lẳng lặng đi đến trước cửa tủ.

Cửa tủ dần dần bị mở ra, một khuôn mặt tái nhợt ghé vào khe cửa, cặp mắt toàn một màu trắng kia nheo lại, thậm chí có thể nhìn thấy nửa mặt dưới máu me, cơ thịt đang mấp máy.

Bà ta nói từng từ một.

“Sao cậu lại chạy lung tung vậy? Ra đây, để tôi dẫn cậu về phòng.”

Giọng nói kia bén nhọn thê lương như tiếng móng tay cào lên cửa kính.



Gần như là một đêm không ngủ, mãi tới rạng sáng Kỷ Vô Hoan mới chợp mắt được một lát, nhưng còn chưa ngủ sâu đã nghe thấy tiếng hét.

Cậu vừa mới ngồi dậy, Nhiếp Uyên đã phóng tới cửa.

Không biết đèn trong phòng đã sáng từ khi nào, Kỷ Vô Hoan nhìn di động.

7 giờ 12 phút.

Cậu ngồi dậy mới phát hiện áo khoác của Nhiếp Uyên đang đắp lên người mình, nhớ tới hôm qua mình dùng nó lau nước mũi, biểu tình thanh niên có chút phức tạp!

Đương nhiên, hiện tại không phải lúc để ý những chi tiết này.

Kỷ Vô Hoan vừa đi tới cửa đã ngửi được mùi máu, tiếng hét vọng từ cuối hành lang, là người mặc tây trang, hắn ta khủng hoảng ôm đầu không ngừng hét: “Chết người! Lại chết người!” người phụ nữ cùng phòng với hắn đang ngồi gục dưới đất nôn tới tái cả mặt.

Trên mặt đất lại là một vũng máu, từ trong phòng bên cạnh kéo dài tới phòng bên kia hành lang.

Đó là phòng cạnh người chết đầu tiên – tên ma men, Kỷ Vô Hoan nhớ rõ người ở bên trong là Lý Liên và Triệu Nhân, cũng chính là người đàn ông tối hôm qua ở trong phòng an ủi Từ Nam Y.

Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên liếc nhìn nhau.

Nhiếp Uyên đi theo vết máu, Kỷ Vô Hoan thì vào phòng bên cạnh.

Không nghĩ tới Đao Sẹo và nữ tóc ngắn đang đứng ở mép giường.

Lúc Kỷ Vô Hoan đi qua, bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Một giây này, Kỷ Vô Hoan đã quyết định một việc.

Thanh niên mặt con nít dùng tay che mặt, con ngươi màu đó dưới mắt kính chớp chớp, lập tức trào ra nước mắt, Kỷ ảnh đế bùng nổ kỹ thuật diễn, cậu hơi run rẩy, khoa trương kêu lên “Ôi đáng sợ quá! Sợ chết người ta! Anh chị ơi bảo vệ em với!”

Đao Sẹo, nữ tóc ngắn: “……”

Kỷ Vô Hoan cao 1m8 tuy không to con nhưng tuyệt đối không dính dáng tới từ nhu nhược và mảnh mai, vậy nên khi cậu run rẩy khép nép như nữ sinh sẽ tạo ra một hiệu quả thị giác sánh ngang với bom hạt nhân.

Lúc Lâm Cương tiến vào thì bắt gặp Đao Sẹo và nữ tóc ngắn sắc mặt kinh tởm như nuốt phải phân đang chạy vội đi ra, anh ta khó hiểu hỏi: “Bọn họ làm sao vậy?”

Kỷ Vô Hoan lật mặt nhanh như lật bánh tráng, thất thần nhìn thi thể trên giường, ngón tay sờ sờ vành tai, mặt không biểu tình trả lời anh ta: “À, bọn họ ghen tị với vẻ đẹp của tôi, xấu hổ không dám ở chung một phòng với tôi.”

Lâm Cương:???

Mẹ, sao người này có thể nghiêm túc nói ra mấy lời không biết xấu hổ vậy chứ!

Lâm Cương thầm sỉ vả trong lòng, cũng nhìn về phía thi thể nằm thẳng trên giường, trên mặt lộ ra biểu tình không đành lòng.

Ai cũng có thể nhìn ra nguyên nhân chết của Từ Nam Y, cô nàng bị hù chết.

Trên khuôn mặt thanh tú vẫn giữ vẻ vặn vẹo kinh hoảng, như là nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ, miệng há to, đồng tử phóng đại, sắc mặt tái mét.

Dù sao cũng chỉ là một cô gái chưa tới 30 tuổi, Lâm Cương ít nhiều cũng có chút tiếc nuối cho cô, duỗi tay muốn kéo chăn trên người cô phủ lên mặt.

Kỷ Vô Hoan ngăn anh lại: “Từ từ, để tôi nhìn lại.”

“Nhìn cái gì?”

Kỷ Vô Hoan chắp tay nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chị Từ, xin lỗi, đắc tội.” Nói xong cậu duỗi tay về phía thi thể Từ Nam Y.

“Cậu định làm gì?” Lâm Cương bày ra biểu tình: “Không ngờ cậu lại là loại người này”.

Kỷ Vô Hoan vừa xốc chăn lên vừa hỏi: “Anh không cảm thấy chị ta chết rất kỳ quái sao?”

“Người bị hù chết đều là thế này, tôi xem trên phim rồi.”

“Tôi nói tư thế.”

Kỷ Vô Hoan duỗi tay kéo chăn ra, lập tức ngửi được mùi khai của nước tiểu, cậu khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua toàn thân cô ta.

Quần áo rất chỉnh tề, trên cơ thể cũng không có ngoại thương, thoạt nhìn đúng là bị hù chết.

Kỷ Vô Hoan lại nắm bả vai Từ Nam Y nâng dậy, sau đó lấy gối đầu ra,

Nhìn vẻ suy tư của cậu ta, Lâm Cương kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy?”

“Chị ta mất khống chế.”

Lâm Cương: “Phản ứng bình thường.”

“Nhưng chỗ chăn cạnh đầu chị ta ướt một mảng lớn, nghĩa là lúc đầu chị ta ngồi ở đầu giường.” Kỷ Vô Hoan chỉ vào gối đầu: “Nói cách khác, lúc bị hù chết nhất định không nằm thẳng trên giường như vậy.”

Chưa nói tới cái khác, chỉ bằng lá gan kia của Từ Nam Y, cô ta dám nằm thẳng đối diện thế sao?

Huống chi tối hôm qua trong phòng còn có một người khác, cô ta ngủ ở chính giữa giường, người kia ngủ ở đâu? Chẳng lẽ là sô pha?

Cậu không tin Từ Nam Y bị dọa ra thế này còn có tâm tình so đo nam nữ, huống chi đều là đàn ông, cậu đại khái có thể đoán được những tính toán trong lòng Triệu Nhân.

Chính là có hời không chiếm là ngu, tuy Từ Nam Y chỉ có thể tính là thanh tú, nhưng dáng người cũng không tệ lắm.

“Vì sao quái vật kia hù chết chị ta rồi lại xếp thành như vậy?” Kỷ Vô Hoan vuốt vành tai có chút khó hiểu: “Có ý nghĩa gì?”

Lâm Cương sửng sốt, đúng là anh ta không nghĩ tới vấn đề này: “Đúng vậy! Vì sao con quái vật kia lại làm như vậy?”

“Còn chưa rõ ràng lắm, nhưng trước mắt có thể xác định, quái vật kia giết người là vì âm thanh.” Ngón tay thon dài của thanh niên sờ lên vành tai theo thói quen, nhẹ nhàng ấn ấn khuyên tai màu bạc, cậu tiếp tục nói: “Tối hôm qua, mục tiêu ban đầu của bà ta là chúng ta.”

Nhưng không biết là chọn ngẫu nhiên hay có quy luật gì, quái vật kia tối qua đã đứng nghe ngóng sẵn ở cửa phòng bọn họ, Lâm Cương vừa nói bà ta đã tính mở cửa tiến vào.

Nhưng Từ Nam Y ở cách vách lại hoảng sợ hét lên, vì thế đã dẫn quái vật qua, cuối cùng bị hù chết.

Kỷ Vô Hoan kéo chăn lên che mặt cô nàng, xoay người nói: “Đi tới chỗ Tròn Tròn xem.”

Khi bọn họ lại bước tới hành lang thì người đàn ông mặc tây trang và bạn cùng phòng của ông ta đã đi xuống rồi, Đao Sẹo và nữ tóc ngắn cũng không thấy đâu.

Kỷ Vô Hoan đi được hai bước lại sực nhớ tới cái gì, vì thế lại quay lại.

Cậu ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra hai phòng đóng chặt cửa.

“Kỷ Vô Địch, sao vậy?”

“Không thấy tóc.”

“Hả?” Lâm Cương cũng ngồi xổm xuống: “Tóc gì?”

“Hôm qua tôi kẹp một sợi tóc vào khe cửa này.” Kỷ Vô Hoan nói xong lấy ngón tay sờ lên khung cửa, phía trên có hai vệt đen mờ, là cậu dùng bút ký tên vạch lên, đánh dấu chỗ kẹp tóc.

Lâm Cương sửng sốt: “Vậy là…”

Kỷ Vô Hoan: “Cửa này từng mở, chính là đêm hôm qua.”

“Ý cậu là nửa đêm có người mở cánh cửa này ra, nhưng sao chúng ta không nghe thấy tiếng bước chân?” Lâm Cương đã thử rồi, đi trền sàn gỗ rất khó để không phát ra âm thanh.

Dứt lời, Nhiếp Uyên cũng vừa lúc tới đây, nghe bọn họ nói thì bắt đề tài luôn: “Còn có một khả năng.”

Lâm Cương “A?”

Kỷ Vô Hoan chống cằm suy tư một lát: “Đúng là có một khả năng.”

Lâm Cương: “Hai người nói gì vậy?”

“Có người mở cửa từ bên trong.” Kỷ Vô Hoan giải thích nói: “Vậy nên không có tiếng bước chân.”

Lâm Cương sửng sốt: “Chẳng lẽ là nữ chủ nhân?”

“Không, hẳn là Đỗ Toa.” Kỷ Vô Hoan đứng lên, quay lưng về phía cửa, đi tới trước vài bước, vừa đi vừa nói: “Hôm qua tôi đã thấy là lạ rồi, vì sao không nghe thấy tiếng bước chân, bà ta lại đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa phòng chúng ta, hóa ra là thế.”

“Bịch bịch bịch ——” Kỷ Vô Hoan bước ba bước, vừa vặn dừng ở cửa phòng bọn họ.

“Đệch!” Lâm Cương bừng tỉnh, nổi một thân da gà: “Con quái vật kia ở phòng đối diện chúng ta!?”

Quái vật giết người khủng bố kia vậy mà ở ngay đối diện phòng bọn họ!

“Đại khái là thế.” Kỷ Vô Hoan lại nhìn về phía cánh cửa còn lại: “Nhưng tóc bên này còn chưa rơi xuống, tối hôm qua cũng không ai mở cửa, cho nên bên này có người hay không, là ai cũng không biết.”

Lâm Cương “Chúng ta đi xuống trước đã.”

“Từ từ.”

Thanh niên quay trở lại phòng, Nhiếp Uyên đang lấy áo khoác trên giường chuẩn bị mặc vào, Kỷ Vô Hoan thò lại gần vui sướng gọi một tiếng: “Tròn Tròn~”

Lâm Cương đứng ở cửa chờ bọn họ, kết quả tận mắt nhìn thấy Kỷ Vô Hoan đột nhiên nhào tới ôm cổ người kia?!

Ối đệch?! Lâm Cương đang muốn “phi lễ chớ coi” thì bên trong truyền đến tiếng gầm giận dữ “Kỷ! Ngu! Ngốc!”

Sau đó hắn thấy Kỷ Vô Hoan chạy tót ra như con thỏ, phía sau là Nhiếp Uyên đang chực bùng nổ.

Kỷ Vô Hoan vọt tới trước mặt Lâm Cương, dừng lại hai giây: “Để vào chỗ cũ!” sau đó lượn ra hành lang như một cơn gió, Nhiếp Uyên theo sát sau đó.

Lâm Cương cúi đầu nhìn, trong tay là hai sợi tóc.

Nhìn chiều dài rõ ràng không phải của Kỷ Vô Hoan.

“… Này cũng được hả?”

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay Kỷ Vô Hoan chơi đùa rất vui vẻ!

______________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play