Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Sở Vân Cẩm đi Tù Linh Cốc, Vu Hoan cũng không bất ngờ gì, hơn nữa nàng còn cần Sở Vân Cẩm mở ra Tù Linh Cốc chân chính. Cho nên, ngày nàng gặp lại Sở Vân Cẩm chắc không còn xa nữa.

Cũng không biết Sở Vân Cẩm dùng cách gì đến Tù Linh Cốc chân chính kia.

"Tới, cái này tặng cho ngươi."

Có cái gì đó ném qua, Tô Tú theo bản năng tiếp được, đến tay mới thấy rõ, đây là một thanh trường kiếm, xúc cảm rất lạ lùng, thân kiếm cũng rất tinh xảo, chỉ cần nhìn là biết không phải thanh kiếm tầm thường.

"Đây là?" Tô Tú vuốt thân kiếm, không che dấu yêu thích trong mắt.

"Chắc là Thần Khí." Ngữ khí của Vu Hoan lạnh nhạt.

Nhưng thần sắc của Tô Tú bỗng nhiên cứng đờ, chắc là? Thần Khí?

Thần Khí?

Xác định không nói sai?

Thần Khí ở đâu ra tùy tiện đưa như vậy?

"Không phải ngươi muốn giết Sở Vân Cẩm sao? Dùng nó ngươi sẽ có hơn mười phần thắng." Dường như Vu Hoan không nhìn thấy Tô Tú khiếp sợ, ngữ khí bình đạm tiếp tục nói.

Mấy thứ này, đối với Vu Hoan mà nói thì nó còn thua vật ngoài thân của vật ngoài thân, đưa cho nàng trang trí nàng còn cảm thấy ngại.

"Vu Hoan... cái này... thật sự là Thần Khí?" Tô Tú có chút nói lắp.

Chuyện này đổi trên người ai có lẽ đều sẽ có phản ứng như thế!

Thần Khí đó!

Thần Khí xuất thế sẽ dẫn đến người người tranh đoạt, máu chảy thành sông, nhưng người trước mặt này ném Thần Khí cho mình như ném sắt vụng, không thể không làm người khác nghi ngờ tính chân thật của Thần Khí.

Vu Hoan nhìn thanh kiếm kia một lát, sau đó làm trò trước mặt Tô Tú, không xác định nói: "Chắc là vậy, Dung Chiêu nói thế."

Này này, không cần dùng ngữ khí tùy tiện không xác định như vậy đâu!

Cách nói như vậy ai dám tin?

Đối với Vu Hoan mà nói, đồ vật đã đưa ra ngoài chính là bát nước đã hất đi, cũng mặc kệ Tô Tú tin hay không, dù sao thanh kiếm kia đều của là Tô Tú.

"Nếu không ngươi khế ước với nó thử xem." Vu Hoan xúi giục Tô Tú.

"Hả?" Thật sự tặng Thần Khí cho nàng thì nàng lời to rồi, nàng cũng không chịu thiệt. Nhưng mà, tục ngữ có nói không ăn không công, Vu Hoan đã cứu nàng, hiện giờ còn đưa một thanh 'Thần Khí' cho nàng, lương tâm của nàng không cho phép.

Tô Tú để thanh trường kiếm lại bên cạnh Vu Hoan: "Ta không thể nhận."

Vu Hoan hơi hơi kinh ngạc, thế giới này còn có người chịu đựng được sự dụ hoặc...

Nâng nâng khóe miệng, vô cùng khí phách nói: "Muốn thì lấy, không cần thì ném xuống đi!"

Ném xuống...

Đây là Thần Khí đó!

Ngươi tưởng là cục đá sao?

Tô Tú đã không biết nên phun tào Vu Hoan như thế nào nữa, nhìn thanh trường kiếm kia, nàng thật sự rất thích, giãy giụa hồi lâu, cuối cùng Tô Tú vẫn không nhận thanh trường kiếm kia.

Vu Hoan thật sự tùy tiện ném nó vào trên boong thuyền, Tô Tú đành phải đi kêu Dung Chiêu.

Nhưng Dung Chiêu lại là dáng vẻ hờ hững: "Nàng ấy tặng cho ngươi, ngươi cầm là được, chớ chọc nàng ấy tức giận."

Hả?

Biểu hiện của hai người này thật sự quá quỷ dị.

"Dung Chiêu công tử, đó chính là Thần Khí..." Tô Tú gia tăng âm lượng.

Dung Chiêu không quan tâm: "Với nàng ấy cũng không có ý nghĩa gì." Đối với đồ vật không có ý nghĩa với nàng, nàng xem một cái cũng ngại mệt, tặng người thì có chuyện gì kỳ quái chấn kinh đâu?

Vẻ mặt Tô Tú thất bại trở lại boong thuyền, thật sự là nghĩ không thông, sao lại có hai người kỳ ba như vậy!

Tô Tú không lay chuyển được Vu Hoan, đành phải tạm thời nhận lấy, chẳng qua nàng ta cũng không ký khế ước.

Một khúc nhạc nhỏ cứ êm đềm qua đi, chiếc thuyền qua ngày thứ sáu cũng chậm rãi cập bờ.

Trước mặt bọn họ chính là một hòn đảo, hòn đảo cũng không lớn, bên trên sinh trưởng một ít bụi cây, nhưng cái loại thực vật lùn lùn này, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy toàn bộ hòn đảo.

Thời điểm rời thuyền, Vu Hoan có chút khó khăn.

Hai người Hoắc Đạt cùng Ngụy Nhiên...

Mang theo sẽ không thuận tiện.

Nhưng mà không mang theo... để bọn họ chờ chỗ này cũng không an toàn, thế lực khắp nơi rất nhanh sẽ tới.

Cuối cùng Dung Chiêu ở trên truyền tạo ra một lá chắn, làm ẩn thân con thuyền. Trong một tháng chỉ cần bọn họ không ra ngoài thì không sợ bị người ta phát hiện.

"Kỳ công tử, Tiểu Cửu giao cho ngươi." Ngụy Nhiên trịnh trọng nhìn Kỳ Nghiêu.

Kỳ Nghiêu chỉ yên lặng nắm chặt tay Khuyết Cửu, hắn sẽ dùng mạng bảo vệ A Cửu.

"Vu Hoan cô nương..." Hoắc Đạt gọi một tiếng, cảm giác có người đi đến trước mặt mình, hắn mới nói: "Một đường cẩn thận."

"Ừ."

Xuống thuyền, Vu Hoan mới nhàn nhạt nói: "Kỳ thật các ngươi không cần đi theo ta." Lời này là Vu Hoan nói với Kỳ Nghiêu và Tô Tú.

Bọn họ không có liên quan gì với Tù Linh Cốc, cùng đi với nàng chính là mạo hiểm.

Nàng chiếu cố Khuyết Cửu hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng mà nhiều thêm hai người, nàng không thể xác định nàng có thể chăm sóc được hay không.

"A Cửu đi đâu, ta sẽ đi đó." Kỳ Nghiêu cười cười nhìn thiếu nữ bên cạnh, mặt mày dịu dàng tan chảy trong nước.

Tô Tú không nói chuyện, chỉ là mở to mắt nhìn Vu Hoan.

Vu Hoan thở dài: "Dọc đường đi tự mình cẩn thận, ta cũng chỉ có thể nhất thời bảo vệ các ngươi."

Trên hòn đảo có dấu hiệu của con người, có thể thấy được đã có người đến.

Vu Hoan không đi theo dấu vết những người đi trước, trước khi trời tối tìm được một sơn động, mấy người tạm thời ở đó nghỉ ngơi.

Động tác Dung Chiêu thành thạo giúp Vu Hoan bố trí tất cả đồ vật, cái bàn, ghế bập bênh, thảm, thức ăn, quả thực giống như đang đi dạo chơi.

Thú nhỏ vui sướng chạy vòng quanh Vu Hoan cùng Dung Chiêu, Tô Tú nhìn cục tròn vo tuyết trắng dưới chân, đôi mắt đều đang phát sáng.

Nàng rất thích thú nhỏ này, nhưng mà thú nhỏ hoàn toàn không cho nàng đến gần. Cũng may ngoại trừ Vu Hoan cùng Dung Chiêu, vật nhỏ này cũng sẽ không thân cận với bất kỳ ai khác, bấy giờ mới làm lòng thiếu nữ ít nhiều được an ủi.

Vu Hoan ăn uống no đủ, đứng dậy đi đến bên cạnh Khuyết Cửu, dường như Khuyết Cửu biết chuyện gì đó tách Kỳ Nghiêu ra.

"Ngơi muốn lấy tấm bản đồ kia thì cần ta phải làm gì?"

Nhưng ngoài ý muốn của Khuyết Cửu chính là, Vu Hoan lắc đầu: "Không vội, hiện tại lấy được cũng vô dụng."

"Kia..." Khuyết Cửu hỏi thật cẩn thận, thời điểm không có chuyện gì, vị này sẽ không nói chuyện với mình.

Vu Hoan ngồi bên cạnh Khuyết Cửu, ánh mắt dừng trên đống lửa: "Ta nói chuyện xưa với ngươi."

"Hả?" Đây là chưa uống thuốc sao? Vu Hoan cô nương mà nàng quen biết không phải người nhàm chán như vậy đâu!

Khuyết Cửu không dám nghi ngờ Vu Hoan, đành phải thuận theo hỏi: "Vu Hoan cô nương muốn nói chuyện xưa gì với ta?"

"Chuyện xưa của Khuyết gia, có hứng thú không?"

Thần sắc Khuyết Cửu khẽ biến, nhà nàng?

"Ta cũng muốn nghe." Từ lúc Vu Hoan ngồi xuống bên cạnh Khuyết Cửu, Tô Tú đã liên tiếp hóng về phía bên này, thấy Vu Hoan cũng không có hạ giọng gì đó, cũng cọ cọ sờ soạng mò đến.

Kỳ Nghiêu cách khá xa, ngồi ở cửa động nhìn Khuyết Cửu, ánh mắt dịu dàng như cũ.

Dung Chiêu cùng thú nhỏ cũng không chú ý đến bên này, tựa hồ như không hứng thú với lời nói của Vu Hoan.

Vu Hoan cũng không phản đối, tùy ý để Tô Tú ngồi xuống.

"Nói ngược dòng về tổ tiên của Khuyết gia, chắc phải kể đến thời kỳ của Sáng Thế Thần, lúc ấy có một loại Thần Điểu, gọi là Linh Tước, Linh Tước sinh ra dưới hình dạng con người. Không giống như các loại chim khác, loài chim này rất giỏi trong việc kiểm soát khống chế nước. Sáng Thế Thần khiến nó khống chế thiên tai thảm họa lũ lụt, giúp Sáng Thế Thần rất nhiều.

Bởi vậy lúc ấy, địa vị của Linh Tước tôn quý nhất trong các loại Thần Điểu, nhưng trước khi Sáng Thế Thần ngã xuống, loại Thần Điểu này liền biến mất trước mặt mọi người.

Bọn họ bị Sáng Thế Thần an bài đến trên một hòn đảo, cũng chỉ tuân thủ ý chỉ của Sáng Thế Thần, đời đời kiếp kiếp thủ vệ tại đây.

Thời gian dài lâu, làm chúng nó sinh ra tâm tư khác, có Thần Điểu hóa thành hình người cùng loài người thông hôn, nhìn thấy cuộc sống của người khác hạnh phúc như vậy, những con Linh Tước khác đương nhiên đỏ mắt, cũng muốn học cùng loài người thông hôn. Lúc ấy, bọn Linh Tước đều cảm thấy cuộc sống rất hạnh phúc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play