Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Khuyết Cửu ngơ ngác nhìn Vu Hoan, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt trắng bệch.

"Vu Hoan cô nương, nếu có thể, ta hy vọng ngươi không cần đi." Khuyết Cửu hồi lâu mới lên tiếng, âm thanh khàn khàn như cũ.

Vu Hoan nhướng mày, tựa hồ như không tiếng động hỏi 'vì sao?'.

Khuyết Cửu hít sâu một hơi, lại nhìn Kỳ Nghiêu liếc mắt một cái, khẽ cắn môi, chung chung nói ra: "Âm mưu của Kỳ gia."

Sau khi Khuyết Cửu bị Kỳ gia bắt đi, đã bị đơn độc giam giữ, Kỳ Tiễn cùng Kỳ Thụy mỗi ngày sẽ đi thăm nàng, mục đích là muốn nàng thổi Nhiếp Hồn Sáo.

Nàng căn bản không biết làm sao để thổi Nhiếp Hồn Sáo, nhưng Kỳ Tiễn cùng Kỳ Thụy cho rằng nàng không muốn, cho nên tra tấn nàng đồng thời làm trò trước mặt nàng tra tấn bọn Hoắc Đạt.

Thời điểm Khuyết Cửu nói đến đó, khóc không thành tiếng, đều do nàng, tiểu tứ cùng tiểu thất mới có thể bị tra tấn đến chết. Đại ca cùng tiểu bát cũng bị tra tấn thành dáng vẻ kia, đều là nàng sai.

"Đều do ta, nếu không phải ta, bọn họ cũng sẽ không bị liên lụy vào." Âm thanh của Khuyết Cửu có chút cuồng loạn, người thân bên cạnh mình đã chết, vừa rồi nàng có thể nén xuống cũng coi như là nghị lực kinh người rồi.

"Công tử..." Hai mắt Khuyết Cửu đẫm nước mắt mông lung nhìn về phía Kỳ Nghiêu, khuôn mặt ngày thường nhìn thấy rõ ràng kia, bây giờ nàng nhìn thấy lại là mơ hồ một mảnh, dường như hắn cách nàng rất xa xôi.

"A Cửu, đừng sợ. Ta ở đây." Kỳ Nghiêu cúi xuống, dùng tay lau đi nước mắt trên má Khuyết Cửu, nghiêm túc lại kiên định nói: "Thù của nàng, ta sẽ giúp nàng báo."

Cũng giống như nhiều năm trước, trong ngọn lửa lớn kia, thiếu niên chỉ cao hơn nàng một cái đầu cõng nàng, dùng âm thanh non nớt lại không mất đi sự kiên định an ủi nàng, dùng thân hình gầy yếu như một bầu trời nhỏ che chở nàng.

..."Ngươi đừng sợ, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài."...

Trong lòng Khuyết Cửu nghẹn khuất, may mắn cả đời này của nàng chính là gặp được Kỳ Nghiêu.

Nhưng mà, nhưng mà cái người kia, sớm hay muộn...

Sẽ hại hắn.

Ánh mắt Vu Hoan có chút lạnh, nhìn hai người liếc mắt một cái, yên lặng ra khỏi phòng.

Kỳ gia âm mưu cái gì, Vu Hoan không đoán ra được, cũng không muốn biết.

Vu Hoan chậm rãi đi đến boong tàu, từ xa đã nhìn thấy Dung Chiêu cùng thú nhỏ, Dung Chiêu trừng mắt nhìn thú nhỏ, thú nhỏ lại không sợ chết chạy vòng vòng quanh chân Dung Chiêu, ngẫu nhiên còn chạy lên bàn chân hắn, muốn bò từ vạt áo trèo lên, nhưng mỗi lần như vậy, Dung Chiêu đều ném nó đi thật xa.

Thú nhỏ làm không biết mệt chạy đi chạy về, lặp lại động tác lúc nãy.

Thú nhỏ đúng là có Vu Hoan che chở, Dung Chiêu sẽ không thật sự làm gì nó nên lá gan của nó mới có thể lớn như vậy.

Trên khuôn mặt lạnh như băng của Vu Hoan lộ ra ý cười, nàng xoay người rời đi.

Sau khi Vu Hoan đi mất, Dung Chiêu mới đưa tầm mắt chuyển đến nơi vừa rồi của nàng đứng, ánh mắt lạnh nhạt cũng dịu dàng đi vài phần.

Thú nhỏ xem chuẩn cơ hội, 'chi chi' hai tiếng, ôm vạt áo, oạch bò đến cánh tay Dung Chiêu.

Dung Chiêu thu hồi tầm mắt, mắt lạnh nhìn thú nhỏ một lát, nhưng cũng không ném nó xuống, thú nhỏ lập tức vui sướng 'chi chi' hai tiếng.

___

Tô Tú hồi phục lại rất nhanh, tình huống của Khuyết Cửu lại không được tốt như vậy, đại khái là có khúc mắc, mặc dù có đan dược của Dung Chiêu nhưng hồi phục cũng rất chậm.

Vu Hoan sẽ không đi khuyên người, đơn giản rất ít đến phòng của Khuyết Cửu, nhưng rất nhiều thời điểm đều ở bên Tô Tú.

Dung Chiêu cũng dần dần phát hiện được một ít chuyện, Vu Hoan rất thích cùng ở chung với người lớn lên tương đối đáng yêu, tâm tư tương đối đơn thuần.

Cái này đơn giản nói trắng ra là người tương đối ngốc manh.

Diêm Tố, Linh La, không sai mà nói thì chính là cái dạng người đó.

Đương nhiên... có khả năng Linh La là đặc biệt.

Cùng bọn họ ở chung, cả người Vu Hoan đều ở trạng thái thả lỏng, tuy rằng nói chuyện không hề dễ nghe như cũ, nhưng mà không phải loại chuyện gì cũng châm chọc, chế nhạo, tươi cười còn chân thành hơn so với ngày thường nhiều.

Chẳng lẽ sau này hắn nên biểu hiện ngốc một chút sao?

Dung Chiêu cân nhắc hồi lâu, cuối cùng đưa đến kết luận đó.

"Ngươi cùng Sở Vân Cẩm có ân oán gì thế?" Tô Tú ở trên một boong tàu thử đi lại, vừa hỏi thăm Vu Hoan nằm ở ghết bập bênh bên cạnh.

Độ ẩm của mặt biển rất lạnh, cho nên trên người Vu Hoan bọc lại một cái áo choàng, nhìn qua giống cái bánh chưng.

Ghế bập bênh nhẹ nhàng đung đưa, gió biển thổi rối loạn mái tóc nàng, dung nhan an tĩnh điềm đạm dịu ngoan.

Lông mi đang nhắm lại khẽ run vài cái, sau đó chầm chậm mở ra, ánh sáng có chút âm trầm trên không trung chiếu vào trong mắt nàng.

Khóe môi nâng lên, ngữ khí mềm nhẹ: "Ngươi có ân oán gì với nàng ta?"

Tô Tú dừng lại, trầm mặc hồi lâu rồi dịch đến bên cạnh Vu Hoan, ánh mắt nhìn về chân trời nơi xa đang tiếp xúc với mặt biển.

"Nàng ta giết người của ta mang theo, nếu không phải gặp được các ngươi, chỉ sợ lúc này ta cũng đã chết."

"Ngươi muốn báo thù?" Vu Hoan chăm chú nhìn sườn mặt Tô Tú.

Tô Tú quay đầu lại, tầm mắt vừa đúng lúc tiến vào sâu thẳm trong mắt Vu Hoan, trong lòng đột nhiên sinh ra hàn ý, như sương mù đang xâm nhập vào tầng tầng lớp lớp, không có đường ra.

Vu Hoan dẫn đầu dời đi tầm mắt, Tô Tu mới từ cái loại cảm giác đó ra tới, phía sau lưng bất tri bất giác toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Ngươi muốn báo thù?" Vu Hoan lại lặp lại một lần.

Tô Tú trong nháy mắt hoàn hồn, kiên định gật đầu: "Đương nhiên, những người đó đều đã đi theo ta nhiều năm."

Vu Hoan ý vị thâm trường nhìn Tô Tú một cái, không biết vì sao Tô Tú cảm giác trong mắt Vu Hoan có một loại khinh thường.

Nàng không biết Vu Hoanh khinh thường cái gì, nhưng mà nàng có thể khẳng định, nó không nhắm vào nàng.

Có đôi khi trực giác của nữ nhân tùy hứng như vậy đó, mà nữ nhân cũng rất tin tưởng trực giác của mình.

Không khí lại yên tĩnh xuống, Tô Tú có chút không được tự nhiên, lẩm bẩm mở miệng: "Phương hướng này đi đến Tù Linh Cốc, ngươi cũng đi đến đó sao?"

"Ừ." Vu Hoan đã nhắm mắt lại, tùy ý trả lời.

"Thật không biết nơi đó có gì hay, người người đều đến đó." Tô Tú nhỏ giọng nói thầm một câu.

Đôi mắt Vu Hoan hơi hé ra, thần sắc có chút thâm trầm: "Đương nhiên là một nơi hay ho rồi, bằng không vì sao có nhiều người tranh nhau đi chịu chết như vậy? Đúng hay không?"

Tô Tú giật mình một chút, nàng nhìn về phía Vu Hoan, trong ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu, suy tư mới hỏi: "Hình như ngươi biết rất nhiều chuyện?"

"Nhiều sao?" Vu Hoan vô tội hỏi lại, thấy Tô Tú gật gật đầu, lập tức giả bộ thành dáng vẻ một nguyên lão: "Đại khái đi, sống lâu như vậy, có một số việc không muốn biết cũng khó!"

"Phụt!" Tô Tú phụt một tiếng nở nụ cười, ngữ khí chế nhạo: "Ngươi mới bao lớn chứ? Nhìn qua cũng không khác ta là mấy mà, có thể sống lâu bao nhiêu?"

Trên thế giới này thực lực đến một trình độ nhất định, dung nhan có thể dừng ở một thời gian nào đó, nhưng trừ bỏ người có sở thích biến thái, làm gì có ai sẽ dừng dung nhan lại ở tuổi mười mấy?

"Dù sao cũng lâu hơn ngươi." Vu Hoan hừ một tiếng.

Tô Tú càng không tin, đây rõ ràng là tâm tính của trẻ con mà.

"Rốt cuộc Tù Linh Cốc kia có cái gì?" Tô Tú tựa hồ như được gợi lên hứng thú, thân hình nghiêng nghiêng về phía Vu Hoan.

Vu Hoan nghiêng đầu: "Không phải ngươi không có hứng thú sao?"

Ánh mắt Tô Tú khẽ biến, sau đó mới chậm rãi nói: "Sở Vân Cẩm cũng đến đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play