Ôn Doanh đi theo Tĩnh vương tới thềm đá nằm trước chính điện của cung Hưng Khánh.
Đây là lần đầu Ôn Doanh đứng ở chỗ này, hắn ngắm nhìn cung điện cao lớn sừng sững trước mặt, ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống đáy mắt Ôn Doanh, trong mắt hắn tràn ngập sự bình tĩnh xưa nay chưa từng có.
Cả hai chờ bên ngoài một lát thì thấy đại thái giám của cung Hưng Khánh bước ra lễ phép mời Tĩnh vương tiến vào cửa, Tĩnh vương quay người lại dặn dò Ôn Doanh: “Con cứ đứng đây chờ tí, ta vào nói chuyện với bệ hạ trước.”
Ôn Doanh im lặng gật đầu.
Tĩnh vương vỗ vai hắn một cái rồi nhấc chân bước qua cửa.
Hiện giờ đã sang mùa đông giá rét, tuyết trắng phủ đầy trên lớp ngói của mái hiên cung điện, nơi góc tường thò ra một nhành mai mới nở, màu sắc của hoa phản chiếu xuống lớp tuyết, như thể hoa tan vào tuyết, giúp điểm tô thêm chút ấm áp mềm mại cho tòa cung điện trang nghiêm cung kính này.
Ngó xuống dưới từ bậc cao nhất của thềm đá trước cung Hưng Khánh giống như quan sát chúng sinh từ trên đám mây vậy, nhìn cả thế gian bằng ánh mắt kiêu ngạo.
Tất nhiên nơi này chính là phòng ngủ của các đời vua trong hai triều đại trước, người sống ở đây là người nắm quyền lực cao nhất thiên hạ được hàng ngàn dân chúng tôn sùng và quỳ lạy, vừa là con người vừa là thần thánh.
Ôn Doanh dán mắt xuống phía dưới, hắn cứ đứng yên như vậy một hồi lâu.
Ban đầu Ôn Doanh chỉ muốn nổi bật hơn người khác. Về sau, hắn liều một hơi, chẳng sợ sống chết, mặc kệ hết thảy mà trèo lên trên, là để một ngày nào đó hắn có thể giành được địa vị cao nhất.
Thế nhưng hôm nay, khi đứng ở chỗ này, hắn đã xác định rõ cuối cùng cũng có ngày, ngay tại nơi đây, hắn sẽ khiến tất cả mọi người, khiến hàng ngàn dân chúng trong thiên hạ phải phục tùng mình.
Nếu đã có cơ hội, chắc chắn hắn sẽ không bỏ lỡ.
Nửa canh giờ sau, thái giám của cung Hưng Khánh lại bước ra ngoài mời Ôn Doanh vào trong.
Ôn Doanh bước qua cửa, buông mí mắt rồi kính cẩn quỳ xuống, hành đại lễ với người đang ngồi trên ghế rồng theo lời dặn dò trước đó của Tĩnh vương: “Thần là Ôn Doanh, bái kiến bệ hạ.”
Tay của Hoàng đế hơi run rẩy, ông ta được Tĩnh vương đỡ đứng dậy, sau đó vừa bước xuống dưới vừa nói với chất giọng run rẩy: “Con ngẩng đầu lên đi,… để trẫm nhìn thử xem.”
Ôn Doanh ngẩng đầu, hắn nhìn Hoàng đế trước mặt bằng ánh mắt bình tĩnh như cũ.
Hoàng đế dán mắt vào Ôn Doanh để quan sát, vẻ mặt ông ta nhuốm đầy sự đau thương.
Hoàng đế từng gặp người này vào ba năm trước, hồi đó chính ông ta đã ra lệnh đuổi hắn khỏi Quốc Tử Giám, xóa bỏ hết công danh, nhưng ông ta không ngờ hắn lại là con của mình, là máu mủ của ông ta, là con trai ruột của ông ta. Tới tận bây giờ Hoàng đế mới biết con trai mình đã lưu lạc bên ngoài suốt hai mươi năm qua, cuối cùng đến hôm nay ông ta cũng biết được!
“Con cởi áo ra để trẫm nhìn cái bớt nằm trên ngực con đi.” Giọng nói của Hoàng đế khàn đặc, tất nhiên xen lẫn cả tiếng nghẹn ngào đã bị kìm nén hết mức.
Ôn Doanh thong thả cởi bỏ thắt lưng, mở banh áo ra, dù có khá nhiều vết sẹo to nhỏ nhận được ngoài chiến trường trên người hắn, nhưng nốt ruồi màu máu nằm ngay ngực kia trông vẫn rất khác thường.
Hoàng đế bình tĩnh nhìn một hồi, cuối cùng cũng bật khóc sướt mướt, cơn phẫn nộ, nỗi bi thương, sự hối hận và tự trách cùng bộc phát ra khiến ông ta suýt nữa ngã gục.
Hoàng đế vừa thấy cái bớt đó đã không còn nghi ngờ gì. Người này đúng là con trai ruột bị tráo đổi của ông ta.
Mất cả buổi trời Hoàng đế mới gắng gượng bình phục lại cảm xúc, ông ta lau nước mắt rồi tự tay kéo Ôn Doanh đứng dậy, sau đó mới hít sâu một hơi, vừa vỗ vào mu bàn tay của hắn vừa nói bằng giọng điệu căm hờn: “Hai mươi năm nay con phải chịu khổ rồi, con yên tâm đi, chắc chắn phụ hoàng sẽ đòi lại công bằng cho con.”
Nỗi lo trong lòng Tĩnh vương chợt tiêu tan, hoàng huynh của ông ta nói thế tức là đã nhận đứa con trai Ôn Doanh này.
Ôn Doanh mấp máy môi, Tĩnh vương cổ vũ hắn bằng cách gật đầu, Ôn Doanh bình tĩnh lại rồi vội đổi lời: “…Cảm ơn phụ hoàng.”
Sau khi kìm nén được cảm xúc đau thương, tâm trạng và lý trí của Hoàng đế lập tức bị cơn giận cuồn cuộn chiếm đóng hết, ông ta là Hoàng đế của Đại Thành, vậy mà lại tốn công nuôi con trai thay người khác suốt hai mươi năm trời! Hàng giả kia cướp mất vị trí của con trai ông ta, hưởng thụ vẻ vang sung sướng và giàu có suốt hai mươi năm qua, trong khi máu mủ của ông ta lại lưu lạc bên ngoài, phải trải qua nguy hiểm rất nhiều lần, cha con gặp mặt còn không nhận ra nhau! Đáng trách biết bao!
“Người đâu!” Hoàng đế nghiến răng thành tiếng kèn kẹt, ra lệnh bằng giọng nói lạnh lùng: “Gọi Trưởng công chúa Hoa Anh vào cung đi, bảo nàng mau mang người tới! Đến cung Phượng Nghi mời Hoàng hậu qua đây luôn, sau đó ghé phủ Dục vương, nói Dục vương vào cung ngay cho trẫm!”
Lúc nghe thấy hai chữ “Dục vương”, tròng mắt của Ôn Doanh hơi nhúc nhích nhưng rất nhanh đã dừng lại.
Tĩnh vương ngập ngừng mãi, cuối cùng vẫn chọn không nói thẳng với Hoàng đế việc người phụ nữ thôn quê đã lén tráo đổi con kia chính là tiểu thư Vân thị của phủ Trấn Bắc Hầu trước đây.
Lăng Kỳ Yến uể oải bước vào cung Hưng Khánh, y vừa thức dậy đã thấy có người trong cung vội vã chạy đến nói bệ hạ gọi y vào cung ngay, giọng điệu còn vô cùng lo lắng. Lăng Kỳ Yến ngẫm nghĩ một hồi, hình như dạo này mình chẳng đụng chạm tới ai cả, thế nên y cũng không coi đây là chuyện to tát gì.
Nhưng Lăng Kỳ Yến không ngờ lại có nhiều người ngồi đây chờ y như vậy.
Hoàng đế với sắc mặt u ám, mặt mày Tĩnh vương thấm đượm vẻ bối rối, nét mặt của Trưởng công chúa khá phức tạp và Thẩm thị với biểu tình khó hiểu, thậm chí có cả tên tú tài nghèo bỗng dưng xuất hiện sau ba năm rồi không gặp!
Hai mắt của Lăng Kỳ Yến chợt trợn to lên, sao tên này lại ở trong cung Hưng Khánh?!
Ôn Doanh ngước nhìn Lăng Kỳ Yến, vẻ mặt u ám, như thể đang quan sát y, ánh mắt của hắn giống như bị ngăn cách bởi một lớp gì đó.
Chẳng hiểu sao tim của Lăng Kỳ Yến lại đập thình thịch.
Y chưa kịp mở miệng hỏi thì mặt mày Hoàng đế đã sa sầm lại, ông ta nói: “Mọi người đến đông đủ cả rồi, Tĩnh vương, đệ nói cho nhóm Hoàng hậu nghe đi.”
Lăng Kỳ Yến và Thẩm thị đều nhìn Tĩnh vương bằng ánh mắt nghi ngờ, Tĩnh vương hắng giọng một cái, sau đó mới nói giản lược mấy điểm chính: “Kỳ Yến không phải con của hoàng tẩu và bệ hạ, đứa bé mà ngài sinh ra ở nơi rừng núi hồi ấy đã bị người ta đánh tráo, Ôn Doanh mới là con của ngài. Đệ và Trưởng công chúa đã xác minh chuyện này rồi, trên người đứa nhỏ kia có vết bớt giống hệt tiên đế và bệ hạ, Trưởng công chúa cũng sai người tới Ký Châu áp giải kẻ đầu sỏ đổi con năm đó về đây, là vợ của tên thợ săn đã thu nhận và giúp đỡ ngài lúc ấy, cô ta nhận tội rồi, hiện giờ đang bị tạm giữ bên ngoài điện, ngài và bệ hạ có thể tự mình xét hỏi.”
Lăng Kỳ Yến ngạc nhiên tới mức đứng ngây ra tại chỗ.
Thẩm thị vô thức giơ khăn che miệng, suýt nữa nghẹn ngào rít lên, hai mắt lập tức ửng đỏ, cơ thể lung lay như sắp ngã, bỗng nhiên bà ta quay sang nhìn Ôn Doanh.
“… Thật ư? Đúng là thật sao? Nó mới là con của ta? Con của ta bị người khác đánh tráo à?”
Giọng của Thẩm thị run rẩy, nói lạc cả tiếng, Tĩnh vương thở dài: “Là thật.”
Thẩm thị ngơ ngác tiến về phía Ôn Doanh, bà ta từ từ giơ bàn tay đang run rẩy lên chạm vào gò má của hắn rồi mới nghẹn ngào hỏi hắn: “Con là con của ta ư? Con mới là con của ta sao?”
Mặt mày Ôn Doanh tràn ngập vẻ căng thẳng, hắn vẫn im lặng.
Tĩnh vương thầm thì tố cáo với Thẩm thị: “Đứa nhỏ này trông rất giống tiên đế, nó đúng là con của ngài và bệ hạ.”
Thẩm thị không còn chống đỡ nổi nữa, bà ta sụp đổ tới mức phải che mặt khóc nức nở.
Hồi lâu sau, Lăng Kỳ Yến được gọi tới nhưng bị lơ đi mới gian nan mở miệng hỏi bằng chất giọng khô ráp: “Hắn là con của Hoàng đế… Vậy còn ta? Ta là ai?”
Vẻ mặt của Hoàng đế dần u ám hơn, ông ta chưa kịp trả lời thì Thẩm thị chợt quay phắt người lại, nhìn chằm chằm Lăng Kỳ Yến, trong mắt tràn ngập ý định giết chóc nhuốm vẻ căm thù đến tận xương tủy: “Ngươi còn dám hỏi ngươi là ai à?! Ngươi nghĩ ngươi là cái gì chứ?!”
Hèn chi, hèn chi bà ta không thể gần gũi với tên súc vật này được, thảo nào tên súc vật này luôn chống đối bà ta, bà ta biết mà, sao bà ta có thể sinh ra một tên súc vật vừa bất hiếu, hỗn láo vừa thiếu tiền đồ như thế! Hóa ra y vốn không phải con của bà ta!
Thẩm thị không để Lăng Kỳ Yến có cơ hội trả lời, bà ta nghiến răng nghiến lợi ra lệnh ngay: “Mang con đàn bà hèn hạ kia vào đây! Bổn cung muốn tự mình xét hỏi cô ta!”
Rất nhanh đã có tiếng bước chân truyền tới từ ngoài điện, Lăng Kỳ Yến ngơ ngác quay người lại thì thấy một người phụ nữ tóc tai bù xù, mặc áo dân thường màu xám bị áp giải vào trong, sau đó bị ấn quỳ xuống đất.
Bà ta ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua mọi người trong điện với vẻ mặt thờ ơ, khi chạm phải ánh mắt khiếp sợ xen lẫn kinh ngạc của Hoàng đế, bà ta chỉ cười khẩy một tiếng rồi dời mắt đi ngay, cuối cùng mới ngó sang khuôn mặt phờ phạc của Lăng Kỳ Yến đang đứng nơi góc phòng, lúc này trong mắt bà ta chợt xuất hiện thêm ý quan sát phức tạp.
“Là ngươi! Vậy mà lại là ngươi!!”
Cuối cùng Thẩm thị cũng không kìm nén được nữa mà rít lên thành tiếng, bà ta vô cùng tức giận, tới mức vặn vẹo cả khuôn mặt, chỉ hận chẳng thể nhào tới xé nát Vân thị đang quỳ trên đất.
Vân thị khinh thường liếc Hoàng Hậu: “Là ta thì sao? Thẩm Như Ngọc, mấy năm qua ngươi sống hả hê lắm đúng không? Cảm thấy thế nào về mùi vị nuôi con trai thay người khác?”
Thẩm thị mắng chửi một cách cuồng loạn, Vân thị chỉ mỉm cười, Thẩm thị càng tức giận, bà ta càng cười hả hê thoải mái hơn.
“Thay vì tốn sức mắng ta, chi bằng ngươi tự nghĩ xem tại sao mình lại ngu ngốc như thế đi, để ta dễ dàng đổi con theo ý muốn, là do ông trời thương xót ta, nên mới thiên vị ta, cho ta cơ hội, đến cả ông trời cũng giúp ta!”
Đây là chuyện cũ đã được giấu kín suốt hai mươi năm qua, nếu không phải bây giờ bị vạch trần thì tới chính bà ta cũng sắp quên luôn rồi. Nhưng nhìn đám người này đau khổ và tức giận, Vân thị vẫn cảm thấy cực kỳ hả hê, đúng là báo ứng mà.
Năm đó lúc Thẩm thị dắt theo nha hoàn hoảng loạn chạy đến, Vân thị cũng sắp sinh con, nên không thể ra khỏi cửa. Khi trông thấy Thẩm thị xuất hiện qua khe cửa sổ, trái tim như tro tàn của Vân thị lại bị lửa giận thiêu đốt lần nữa, vừa nhớ đến những cực khổ mà bản thân từng gặp phải, bà ta đã hận tới rỉ máu.
Vào cái đêm hai người cùng trở dạ, con trai của Vân thị nhanh chóng ra đời, còn Thẩm thị phải chịu đựng lâu hơn bà ta nửa ngày, đẻ non xong chưa kịp nhìn mặt con đã ngất xỉu ngay, nha hoàn luôn bận bịu chăm sóc Thẩm thị, vốn dĩ chẳng để ý gì đến đứa bé.
Đỡ đẻ cho họ là thím của thợ săn Ôn, sau đó cũng là vị thím này hỗ trợ chăm sóc hai người, Thẩm thị vẫn hôn mê không tỉnh, đứa bé đói bụng tới mức khóc rống lên, thím ấy đành bế con của Thẩm thị sang bên Vân thị, để đứa bé bú sữa của bà ta.
Vân thị đã quyết định tráo đổi hai đứa bé với nhau ngay khi bế đứa bé kia.
Thẩm thị hôn mê hết một ngày một đêm, nhờ uống thuốc bắc của đại phu được người trong thôn mời đến mới tỉnh lại, đứa bé đã bị đổi thành người khác lúc chuyển giao cho bà ta, không một ai phát hiện ra.
Một tháng sau, hai sản phụ được chia ra ở cữ trong hai phòng riêng biệt, từ đầu tới cuối chưa từng chạm mặt nhau, Vân thị nuôi nấng hai đứa bé đến tận khi Tĩnh vương dẫn người tìm tới.
Ngược lại nha hoàn của Thẩm thị từng qua phòng Vân thị để đón đứa bé, nhưng hồi ấy, Vân thị mới sinh xong, đầu xám mặt quê, còn mặc áo gai vải thô, chẳng mang chút bóng dáng nào của tiểu thư cao quý chốn kinh thành năm xưa, tuy có vẻ ngoài hơn người khiến nha hoàn kia phải ngầm xuýt xoa mấy câu, nhưng nàng ta cũng không nghĩ gì nhiều.
Nha hoàn ấy không nhận ra Vân thị, hồi trước nàng ta chỉ là một nha hoàn có cấp bậc thấp kém bên cạnh Thẩm thị, bởi vậy mới không được Thẩm thị dẫn đi giao thiệp với tiểu thư của phủ khác, thế nên chưa gặp Vân thị bao giờ, hiện giờ nàng ta là nhờ may mắn mới sống sót tới cuối cùng để bảo vệ Thẩm thị trốn vào khu rừng núi này.
Đến tận khi được người ta đón đi cũng chưa từng phát hiện việc đứa bé đã bị tráo đổi.
Hoàng đế nghe thấy tiếng cười gần như điên dại của Vân thị mới tỉnh táo lại từ trong sửng sốt, ông ta nhìn Vân thị bằng ánh mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp.
Cô gái này từng là nốt chu sa trong tim Hoàng đế, là người mà ông ta khắc ghi vào lòng, nhớ mãi không quên. Hoàng đế cũng từng tự trách rất nhiều lần vì hồi đó không bảo vệ được bà ta, ông ta nghĩ Vân thị đã chết rồi, nên mới nhớ thương người này cả ngày lẫn đêm, hết an táng long trọng lại mời cao tăng đến cúng bái hành lễ cho Vân thị, còn châm đèn chong và đọc kinh cầu phúc cho bà ta.
(*Đèn chong là đèn được thắp suốt ngày đêm trước tượng phật.)
Nhưng thật ra Vân thị còn sống, bà ta không chỉ sống mà còn trộm mất con của ông ta, thậm chí biến thành một kẻ điên cuồng máu lạnh, không biết nói lý lẽ thế này.
Vân thị của hôm nay đã mất đi vẻ đẹp nghiêng nước đứng đầu kinh thành trước đây từ lâu, mặc dù vẫn xinh đẹp như xưa, nhưng chẳng còn cuốn hút nữa mà trở nên cực kỳ tầm thường, nụ cười hung ác nơi khóe miệng càng khiến khuôn mặt của bà ta trông đáng ghét hơn.
Hoàng đế nhìn Vân thị một hồi, dường như chỉ trong tích tắc, bóng dáng vốn được giấu kín dưới đáy lòng suốt nhiều năm kia đã tan thành mây khói ngay tại nơi đây.
“Sao ngươi… Muốn đổi con với trẫm?”
Hoàng đế hỏi bằng chất giọng lạnh lùng, chẳng còn chút dịu dàng nào của năm đó.
Vân thị chợt ngừng cười, ánh mắt của hoàng đế như kim châm vào người bà ta, tự dưng bà ta hét lên, giọng nói tràn ngập sự xúc động: “Sao ta phải đổi con trai với ngươi?! Tất nhiên là vì ta muốn trả thù ngươi rồi! Ngươi là đồ bạc bẽo, bạc tình bạc nghĩa, là ngươi nợ ta! Ngươi nợ ta tất cả! Đáng lẽ ta mới là Hoàng hậu! Con của ta mới là Thái tử! Năm đó cha và huynh ta, cả phủ Trấn Bắc Hầu của ta đều nhận tội thay ngươi! Ngươi hại chết cả nhà ta! Ngươi vứt bỏ ta! Ngươi nợ ta cả đời này!”
“Trẫm vừa lên ngôi đã sửa lại án xử sai cho phủ Trấn Bắc Hầu, cũng khôi phục địa vị cho tỷ muội của ngươi, trẫm còn sai người đi kiếm ngươi, trẫm không nợ ngươi cái gì hết.” Hoàng đế kìm nén cơn giận dữ ngút trời, ông ta nhắc nhở Vân thị bằng chất giọng lạnh lùng.
Vân thị cười phá lên một cách điên dại: “Khôi phục địa vị, sai người đi kiếm ta, hay lắm! Mạng của cha và anh ta! Mạng của toàn bộ đàn ông trong phủ Trấn Bắc Hầu! Mạng của mẹ và bà đã thắt cổ tự tử của ta, ngươi có thể trả lại cho ta ư?! Sao ngươi tìm được Hoàng hậu và con trai của mình mà lại tìm không thấy ta?! Lúc ta bị bắt vào hang ổ cướp trên núi, phải sống trong tăm tối ngột ngạt suốt nhiều năm trời, bị hành hạ đến suýt chết, ngươi đang ở đâu?!”
Hoàng đế tái mét mặt mày, đúng là phủ Trấn Bắc Hầu đã gánh tội thay ông ta, khi đó ông ta đang dẫn binh ngoài biên cảnh, do bị phe Nhị hoàng tử thiết kế hãm hại dẫn đến quân đội triều đình phải chịu tổn thất nặng nề trong chiến dịch kia, nên Trấn Bắc Hầu mới chủ động nhận tội thay ông ta, vốn dĩ chỉ cần cách chức là xong, nhưng dưới sự dày công thiết kế của phe Nhị hoàng tử, cuối cùng phủ Trấn Bắc Hầu còn bị gán thêm tội danh cấu kết với giặc để bán nước, khiến đàn ông trong nhà đều bị chém chết, tới khi Hoàng đế chạy về kinh thành, sự việc đã kết thúc.
Mặc dù Hoàng đế đã sửa lại án xử sai cho phủ Trấn Bắc Hầu lúc vừa lên ngôi, trả lại nơi ở, thả những người phụ nữ thân thuộc bị sung làm nô lệ ra, thậm chí cho phép các nàng nhận nuôi bé trai dòng thứ nhà Vân Thị để kế thừa tước vị, nhưng cuối cùng đúng là phủ Trấn Bắc Hầu gặp phải nạn lớn này là vì ông ta.
Hoàng đế đã sai người đi kiếm Vân thị thật, nhưng chỉ tìm được một cái xác bị hủy gương mặt.
Thẩm thị cũng phát điên giống Vân thị, bà ta tiến lên phía trước, sau đó giơ tay tát mạnh vào mặt Vân thị rồi tức giận mắng chửi: “Ngươi muốn quay về ư? Ngươi quay về bằng cách nào?! Ngươi đã lấy chồng từ lâu rồi, còn sinh con cho người ta, ngươi dựa vào đâu để có can đảm quay về đây? Mấy kẻ mà bệ hạ sai đi không tìm thấy ngươi, nói thật nhé, là do bổn cung bảo người hầu đưa cho họ một cái xác, kiếm cách khiến họ nghĩ đó là ngươi! Đúng là bổn cung muốn ngươi chết bên ngoài đấy! Cả đời này cũng đừng hòng trở về cạnh tranh hay giành giật thứ gì với bổn cung!”
Trên mặt Vân thị lập tức xuất hiện một dấu bàn tay tươi đẹp, bà ta vừa lau mạnh lên má vừa nhổ vào người Thẩm thị: “Ta sống không tốt, ngươi cũng đừng hòng sống tốt! Đáng đời ngươi! Nếu chẳng phải do ngươi tạo nghiệp, không chịu buông tha cho ta thì có lẽ con trai của ngươi đã quay về từ sớm rồi, đây chính là báo ứng! Báo ứng! Đáng đời ngươi phải tốn công nuôi con trai thay ta! Ngươi nghĩ tại sao ta không thẳng tay bóp chết con trai ngươi? Là vì ta muốn hắn phải sống trong giày vò! Ta muốn hắn phải sống như một tên dân quê từ nhỏ, chịu cực khổ cả đời! Đây chính là báo ứng lớn nhất dành cho các ngươi!!”
Thẩm thị tức đến nôn ra máu, bà ta định đánh Vân thị tiếp nhưng bị Tĩnh vương sai người kéo đi ngay, Vân thị lại bắt đầu cười, còn khóc sướt mướt, vừa khóc vừa cười, nỗi căm hận và niềm vui sướng thay phiên nhau dâng trào trong ánh mắt.
“Ngươi đừng nói chính mình phải chịu nhiều oan ức như vậy nữa.” Trưởng công chúa im lặng nãy giờ bỗng nhiên mở miệng mắng Vân thị bằng giọng điệu lạnh lùng: “Năm ấy lúc Tĩnh vương dẫn người đi kiếm nhóm Hoàng hậu, nếu ngươi muốn quay về thật thì có thể xin Tinh vương mang người về cùng, nhưng khi đó ngươi đã lấy chồng và sinh con cho người ta, ngươi sợ bệ hạ ghét bỏ ngươi, chẳng thích ngươi nữa, ngoài ra ngươi còn cảm thấy chột dạ vì đã tráo đổi con nên mới không dám xuất hiện, ta nói đúng chứ?”
Vân thị chưa kịp phản bác thì Trưởng công chúa đã khinh thường nói: “Nhưng ngươi không cam lòng, cũng chẳng muốn yên phận, chưa được bao lâu ngươi đã dứt khoát bỏ chồng vứt con sau khi nghe nói bệ hạ mới sửa lại án xử sai cho phủ Trấn Bắc Hầu, ngươi còn cuỗm đi hết tiền bạc mà Tĩnh vương tặng cho các ngươi, chẳng chừa tí gì cho chồng con, lòng dạ của ngươi độc ác biết bao!”
“Ngươi nghĩ nếu quay về kinh thành một mình, giấu nhẹm chuyện bản thân đã lấy chồng và sinh con thì có thể lợi dụng sự áy náy của bệ hạ để vào hậu cung, kiểu gì bệ hạ cũng phong ngươi làm Quý phi, biết đâu sau này còn thay thế cả Hoàng hậu rồi tự mình nuông nấng đứa con từng bị tráo đổi kia, chẳng phải ngươi định làm vậy sao?”
“Đáng tiếc ngươi bẩm sinh không có số mệnh ấy, trên đường trở về kinh lại gặp phải cướp núi, bị bắt vào hang ổ của chúng, từ đấy hết được tự do, nếu không nhờ ta sai người đi tra xét chuyện năm đó rồi tiện thể cứu ngươi ra thì e rằng tới lúc chết ngươi cũng không thoát khỏi cái hang ổ kia, nhưng mấy việc này liên quan gì tới bệ hạ chứ? Tất cả là do ngươi gieo gió gặt bão thôi.”
“Nếu ngươi bớt ngu ngốc hơn, không đổi con trai với bệ hạ mà dẫn theo chồng con về kinh sau khi sửa lại án sai, chắc chắn bệ hạ sẽ bồi thường cho ngươi, biết đâu chồng ngươi còn tìm cách lấy được một chức quan nửa vời nào đó, cộng thêm sự ủng hộ của phủ Trấn Bắc Hầu, ngươi vẫn có thể sống trong giàu sang vô lo suốt đời, bây giờ ngươi thành ra thế này, có thể trách ai đây?”
“Ngươi đừng nói bậy nữa!” Vân thị rít lên thành tiếng, bà ta tức tới mức cắt ngang lời Trưởng công chúa: “Không đúng! Tất cả đều là lỗi của các ngươi! Là các ngươi nợ ta! Đáng đời các ngươi! Đáng đời!”
Vân thị thẹn quá hóa giận khi bị Trưởng công chúa vạch trần qua từng câu nói, bà ta mắng chửi đến đứt hơi khản tiếng, chửi bới Hoàng đế, chửi bới Hoàng hậu, chửi hết mọi người.
Lăng Kỳ Yến ngây người nhìn trò hề trước mặt, y chẳng nghe lọt bất kỳ lời nói điên khùng nào của Vân thị, trong đầu vang lên từng tiếng ong ong liên hồi, khuôn mặt của mọi người dần trở nên mờ mịt hơn. Cuối cùng Lăng Kỳ Yến chỉ thấy rõ mỗi đôi mắt tối tăm, nặng nề và tĩnh lặng của Ôn Doanh lúc hắn nhìn y, người này đang đứng cạnh Hoàng đế.
“Đủ rồi!”
Bỗng nhiên có tiếng nói vang lên, bất chợt xông vào cung điện, mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy Thái hậu đang nhíu chặt mày được Tích Hoa đỡ vào, bà nhìn lướt qua cả phòng rồi hỏi Hoàng đế bằng chất giọng trầm khàn: “Xảy ra chuyện gì thế, sao các ngươi đều ở đây mà không nói với ta?”
Hết chương 45.
Yu có lời muốn nói: Yến tội lắm luôn, sau này đừng ai mắng ẻm nha (T.T)
__________
Góc báo tin vui: bộ Ôn hương diễm ngọc của tác giả Bạch Giới Tử đã có kịch truyền thanh rùi nà, vì thế nhà tụi mình quyết định sẽ thầu sub luôn hmu hmu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT