Trong phòng rất yên tĩnh, người trên giường cũng đã ngủ say giấc, có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của cô. Có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ như vậy, vượt qua một đêm gian nan, miễn cưỡng cũng xem như rượu là một thứ tốt đi.
Lý Thư Ý lại nhìn thoáng qua di động, đã 11 giờ rưỡi. Y từ trên sô-pha đứng lên, bắt lấy áo khoác, tắt đèn trong phòng, nhìn lại giường một lần nữa, mới đi ra cửa.
Quả thực hôm nay y có chút khác thường, mới có thể ở đây lãng phí nhiều thời gian như vậy, cũng không thể hiểu đây là loại tâm tình gì, nếu nhất định phải hình dung thì có lẽ nó là 'đồng bệnh tương liên.'
Y cùng Tống Tiêu Tiêu đều phải chịu quá nhiều vết thương chí mạng từ gia đình, lại mang theo những thương tổn vặn vẹo này mà trưởng thành, vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn bất chấp trả giá lớn như thế nào, kết quả cuối cùng không những phá hủy người khác, mà còn tự hủy đi chính bản thân mình. Chấp niệm Tống Tiêu Tiêu dành cho Thẩm Úy lại khiến y nhớ tới mình đã từng một thời không thể buông bỏ Bạch Kính.
Nhưng y cũng chỉ có thể làm tới đây thôi, y không phải chúa cứu thế, càng không thể can thiệp vào cuộc sống của người khác. Chuyện đã đến nước này chỉ hy vọng đêm nay Tống Tiêu Tiêu sẽ có một giấc mộng đẹp, sớm ngày thoát khỏi gông xiềng ràng buộc mình.
Ra khỏi cửa, Lý Thư Ý đi đến chỗ vào thang máy, liền gặp thoáng qua người đứng canh giữ bên trái cửa, y cũng không để ý, còn tưởng là nhân viên phục vụ. Bước chân đã đi ra, đột nhiên y ngừng lại.
Lý Thư Ý quay đầu, trước mặt là người đàn ông đang đứng yên lặng, có chút không xác định hỏi: "Thẩm Úy?"
Người nọ vẫn luôn rũ mắt không hề ngẩng đầu lên, chỉ trả lời y một câu: "Lý tiên sinh."
Lý Thư Ý sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: "Cậu vẫn luôn đứng ở chỗ này?"
Người nọ không nói lời nào.
"Cậu đến bao lâu rồi?"
Câu trả lời dành cho y vẫn là sự yên lặng.
Từ trước tới nay Lý Thư Ý chưa từng thấy một câu chuyện nào buồn cười đến mức hoang đường như vậy, y ném áo khoác, dùng sức nắm lấy cổ áo của Thẩm Úy, khiến cho cậu phải ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh lùng: "Cậu có biết nếu hôm nay người ở đây không phải là tôi, bây giờ trong căn phòng sau lưng cậu sẽ xảy ra chuyện gì hay không hả?"
Thẩm Úy không nói lời nào cũng không phản kháng, giống như một người câm điếc không nghe không hiểu người ta nói cái gì. Gân xanh trên trán Lý Thư Ý nổi cả lên, đem người nọ đẩy thật mạnh vào tường, lại hỏi một lần nữa: "Con mẹ nó rốt cuộc là cậu có biết hay không?"
Cuối cùng Thẩm Úy cũng có phản ứng, ánh mắt trầm tĩnh nhìn vào Lý Thư Ý mà đáp: "Tôi không xứng với cô ấy."
Lý Thư Ý cười nhạo một tiếng buông lỏng cánh tay, hỏi: "Cô ấy cần một người đàn ông xứng đôi với mình sao?" Y cảm thấy người này thật hết thuốc chữa, cho nên nhặt áo khoác lên định rời đi, "Tài giỏi gì chứ, cùng lắm chỉ là một tên ích kỷ mà thôi, cần gì phải đem mình biến thành kẻ vĩ đại."
Y nói xong những lời này, liền tiếp tục đi về phía trước, thế nhưng biểu hiện bình tĩnh của người nào đó đã thay đổi, nắm lấy cổ tay Lý Thư Ý hỏi: "Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?"
Cậu không đau khổ sao? Đem người phụ nữ mà mình coi như sinh mệnh giao vào tay kẻ khác, không dám tranh thủ, không dám vọng tưởng càng không dám vượt quá giới hạn, cậu không đau khổ sao? Nhưng cậu có thể cho Tống Tiêu Tiêu được cái gì? Cậu chỉ là một tên vệ sĩ, chỉ cần cô muốn, có thể tìm được hàng trăm hàng ngàn, cậu làm sao có tư cách và vốn liếng để chiếm hữu cô ấy? Tống Tiêu Tiêu rõ ràng xứng đáng với những thứ tốt đẹp nhất, tại sao lại phải ở bên cạnh một con kiến như cậu? Cậu làm như vậy, tuy rằng không cảm thấy bản thân mình vĩ đại, nhưng cũng không đến mức ích kỷ như lời của Lý Thư Ý nói.
Lý Thư Ý quay đầu nhìn cậu: "Nếu không thì sao? Không phải là do cậu không tin tưởng vào tình cảm của cô ấy, sợ bản thân mình sa vào sau này cô ấy sẽ ghét bỏ cậu? Cho nên mới dứt khoát làm một con rùa rụt đầu?"
Thẩm Úy ngẩn ra, thu lại bàn tay đang nắm thành quyền đặt dưới thân: "Tôi không có, không có nghĩ như vậy...."
"Vậy cậu đang sợ cái gì?" Ánh mắt của Lý Thư Ý lạnh lùng đánh giá người đàn ông có phần cao hơn y một chút này, "Cô ấy không sợ cậu ở bên cạnh cô ấy sẽ có ý đồ nào khác, vậy thì cậu sợ cái gì? Nếu nhất định phải nói theo lô-gic của cậu, bây giờ cậu ở bên cạnh cô ấy là để thành toàn cho cô ấy, chờ đến khi bên cạnh cô ấy xuất hiện một người xứng đôi hơn, cô ấy cũng thích người đó, cậu lại lui về vị trí mà mình nên có không phải là được rồi sao?"
Thẩm Úy dường như không theo kịp ý tứ trong lời nói của Lý Thư Ý, cảm thấy y nói hình như cũng rất có đạo lý, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Suy tư vài giây cũng không tìm được lời lẽ nào để phản bác, chỉ đành nói: "Lý tiên sinh, tôi không thể nói với anh."
Lý Thư Ý không muốn nhiều lời với cậu ta nữa, nói một câu sau cùng: "Thứ 'tình yêu cao thượng' này của cậu, ngoại trừ cảm động chính cậu, đối với cô ấy mà nói thì tất cả chỉ là chó má. Cậu nên cảm thấy may mắn vì người hôm nay ở đây là tôi, cho nên cậu vẫn còn cơ hội để hối hận, nhưng tính tình của cô ấy cậu là người biết rõ hơn tôi..... Sẽ không có lần sau đâu."
"Tôi chỉ nói tới đây thôi, cậu tự mình suy xét đi."
Lý Thư Ý không muốn thuyết phục cậu ta nữa, y với người đó tính tình cùng cách giải quyết vấn đề khác nhau như trời với đất. Theo ý tứ của Thẩm Úy, lúc trước khi y được cứu từ trong nhà giam ra cũng chỉ là một kẻ tứ cố vô thân không nơi nương tựa mà đã thích Bạch Kính, chẳng phải lúc đó y cũng không xứng hay sao? Chẳng phải cũng là người si nói mộng? Nhưng con người y nói thích thì thích, muốn nhớ thì nhớ. Đời người chỉ có một nếu không thể thỏa mãn được thất tình lục dục của mình chi bằng vào chùa tụng kinh cầu phúc đi.
Y vào thang máy đi xuống tầng trệt, còn chưa bước ra cửa, quản lí của câu lạc bộ đã vội vàng từ xa chạy tới, nói: "Lý tiên sinh, bây giờ đêm đã khuya, trên lầu đã chuẩn bị phòng cho ngài xong xuôi cả rồi, ngày mai hãy trở về?"
Từ chỗ này chạy về trong nội thành, cũng mất ít nhất bốn mươi phút, người ta có ý sắp xếp như vậy là vì lo lắng cho y. Nhất thời Lý Thư Ý có hơi do dự, quản lí lại nói: "Hoặc là tôi lập tức cho người lái xe tới đây, đưa ngài trở về."
Lý Thư Ý không muốn gần nửa đêm còn làm khổ người khác, bây giờ đã quá muộn y tạm thời cũng không muốn quay trở lại chỗ của Bạch Kính. vì không vội vàng trở về, y đã nói với người quản lí: "Làm phiền dẫn đường, sáng mai tôi sẽ đi."
Tên quản lí lập tức vui vẻ ra mặt, tự mình đưa y đến trước cửa phòng.
Lý Thư Ý bước vào, ném áo khoác sang một bên, có chút mệt mỏi mà véo véo sống mũi, vừa mới chuẩn bị đi tắm rửa, trong màn trời đêm xa xa đột nhiên xuất hiện từng chùm pháo hoa nở rộ xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong căn phòng. Y sửng sốt vài giây, lúc hoàn hồn lại thì mới nhận ra đã là 0 giờ, theo tiềm thức muốn cầm lấy điện thoại tìm số của Bạch Kính, lại buồn cười lắc đầu từ bỏ. Y cảm thấy mình ở bên cạnh Bạch Kính lâu quá nên đã lây bệnh của hắn không còn được bình thường nữa, bỗng dưng giờ khắc này lại gửi cho hắn một lời chúc mừng năm mới, thật ấu trĩ giống như mấy đứa trẻ còn học cao trung.
Không lâu sau điện thoại của y lập tức nhận được tin nhắn liên tiếp. Trong đó Cận Ngôn gửi ảnh mà cậu và Bạch Hạo chụp chung tới, hai người đứng giữa đám đông sau lưng là màn hình LED thật lớn đang treo dòng chữ 'Chúc Mừng Năm Mới', cậu dựa vào người của Bạch Hạo cười đến cong cả mắt, nhìn vào màn hình 'Say Yes'. Phó Oánh cũng gửi tới một bức ảnh, trong đó là Ngụy Chi Thần và Ngụy Chi Tinh, một đứa thì cầm biểu ngữ mini 'Năm mới vui vẻ' trên tay, đứa còn lại ôm một con heo đất có in hình kì lân, muốn ám chỉ cái gì thì không cần nói cũng biết.
Lý Thư Ý nhìn đến bật cười, lần lượt trả lời từng tin nhắn cho bọn họ, đồng thời còn gửi hai bao lì xì lớn đến cho Phó Oánh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi có lỗi.
Hôm nay là do y không đúng, rõ ràng đã đồng ý ở nhà ăn cơm với Bạch Kính, rồi lại biến mất cả đêm không một lời giải thích. Ngẫm nghĩ một hồi liền quyết định sáng mai sẽ quay về, nói rõ tiền căn hậu quả với người nào đó, lại ở đó thêm vài ngày để cùng chăm hai đứa nhỏ.
Vì trong lòng vướng bận suy tư, một đêm này Lý Thư Ý cũng không thể ngủ ngon giấc. Sáng sớm hôm sau còn chưa tới 8 giờ đã rời đi, cũng không nghĩ tới việc về nhà của mình để thay quần áo mà lái xe tới thẳng chỗ của Bạch Kính.
Nhưng khi y đến nơi, không những không gặp được Bạch Kính, mà Hứa quản gia còn hỏi: "Đêm qua không phải thiếu gia đã đi tìm cậu sao?"
Sắc mặt Lý Thư Ý lập tức trầm xuống: "Anh ấy đi tìm cháu lúc nào?"
Dù Hứa quản gia tình tình trầm ổn, cũng không khỏi hoảng sợ, đem tình huống đêm qua thuật lại một lần. Lại nói tuy rằng lúc Bạch Kính đi không có dặn dò bất kì điều gì, nhưng đã lâu như thế, ngoại trừ Lý Thư Ý ra, còn ai có thể khiến cho hắn vội vàng đến như vậy.
Lý Thư Ý lập tức lấy di động ra gọi vào số của Bạch Kính, có giọng nói nhắc nhở rằng điện thoại đã tắt. Y nhờ quản gia hỏi qua bên nhà chính của Bạch gia, lại tự mình gọi điện cho Tả Minh Viễn.
Hôm qua Tả Minh Viễn đã mang theo vợ và con gái ra nước ngoài nghỉ phép, nhưng sau khi Lý Thư Ý trở về y cũng chưa từng hỏi qua những chuyện và những người ở bên cạnh Bạch Kính, bây giờ cũng chỉ có thể dùng cách lấy nước xa cứu lửa gần này thôi.
Khi nhận được điện thoại của Lý Thư Ý, Tả Minh Viễn đang cùng với gia đình của mình dùng một bữa tiệc thịnh soạn tại một khách sạn hết sức lãng mạn. Nghe đối phương nói tìm không thấy Bạch Kính, suýt chứt nữa đã cắt bay miếng bít tết ra ngoài, gào một tiếng "Tổ tông của tôi ơi, hai người các cậu tha cho tôi đi" liền ngắt điện thoại bắt đầu điều động người.
Cuối cùng cũng tra ra được xe của Bạch Kính đang đậu ở gara công ty, thậm chí Lý Thư Ý còn đánh thức Tống Tiêu Tiêu dậy, để cô hỗ trợ kiểm tra các cụm camera. Thầm nghĩ nếu vẫn không có tin tức, y sẽ báo cảnh sát.
Lão Từ của đội vệ sĩ đã đến trước gara, gửi một bức ảnh tới cho Lý Thư Ý, xác nhận là xe của Bạch Kính, lại nói nhân viên bảo an phụ trách trực ban đã bảo hơn nửa đêm qua chính hắn đã tự mình lái xe tới đây.
Trong lòng của Lý Thư Ý cũng thoáng bình tĩnh trở lại, y không cần tài xế đi cùng, mà tự mình lái xe chạy tới công ty. Trên đường còn nhận được điện thoại của Nghiêm Duy, cậu ta nói mình vẫn không liên lạc được với Bạch Kính, hỏi hai người bọn họ có ở cạnh nhau hay không, trong lời nói còn âm thầm lên án hành động vô tâm với Bạch Kính của Lý Thư Ý.
Nghiêm Duy vốn không phải là một kẻ nhiều lời, Lý Thư Ý nghe xong cảm thấy rất kì quái, dăm ba câu liền khiến cậu ta nói ra hết toàn bộ mọi chuyện. Trong lúc nhất thời Lý Thư Ý đã cạn lời tới cực hạn, quả thực không thể tin được trời xui đất khiến thế nào lại náo loạn thành một màn phản lưới nhà như thế này.
Mới vừa tắt điện thoại lại nhận được tin của Tống Tiêu Tiêu gửi tới, nói thông qua camera giám sát đã nhìn thấy tối hôm qua Bạch Kính có tới câu lạc bộ, nhưng không có đi vào, chiếc xe đã đậu bên ngoài rừng thông, người thì vẫn đứng bên cạnh xe, mãi cho đến rạng sáng gần hai giờ mới lái xe rời đi. Tống Tiêu Tiêu vốn là một người thích xem trò vui khi người khác gặp họa, cuối cùng lúc này lương tâm cũng cảm thấy bất an, nói sau khi Lý Thư Ý tìm được người cô có thể tới giáp mặt để giải thích một phen.
Lý Thư Ý lái xe, nhân lúc đèn đỏ vội vàng liếc mắt nhìn qua đoạn tin tức do Tống Tiêu Tiêu gửi tới, cũng không rảnh để trả lời lại cô. Chỉ là sau khi đọc xong những tin nhắn đó, lòng Lý Thư Ý lại chùng xuống, nếu như sau khi y rời khỏi phòng của Tống Tiêu Tiêu, vẫn kiên trì muốn đi, cũng sẽ không để người kia ở bên ngoài chờ lâu đến như vậy.
Đến công ty, bọn người của lão Từ đã chờ ở bên ngoài văn phòng của Bạch Kính, nói đã gõ cửa nhưng không có ai trả lời.
Cánh cửa này được chế tạo đặc biệt, độ an toàn rất cao, hàng ngày vì để thuận tiện cho công việc, có thể thiết lập mở cửa mà không cần xác minh, bây giờ đã bị khóa trừ khi là người 'có quyền hạn' kiểm chứng để thông qua, nếu không thì căn bản là không mở được. Bọn họ lại càng không dám cậy mạnh để phá cửa, chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng suông.
Văn phòng ở tầng này bình thường hạn chế ra vào, đặc biệt là phòng làm việc của Bạch Kính. Lý Thư Ý kêu những người đó xuống dưới lầu chờ mình, đợi cho đám người đi rồi, y có chút do dự trước khi dặt dấu vân tay của mình vào cổng nhận dạng. Màn hình màu xanh lam trên đó lập tức bật lên. Sau vài lần nhấp nháy, y có thể nghe thấy tiếng ổ khóa xoay chuyển, cánh cửa tự động mở ra.
Trong lúc nhất thời tâm tình của Lý Thư Ý rất phức tạp. Trước kia người 'có quyền hạn' chỉ có mỗi mình Bạch Kính và y, cũng không ngờ y đã rời khỏi công ty lâu như vậy, Bạch Kính vẫn không xóa dấu vân tay của y đi.
Lý Thư Ý đẩy cửa bước vào, không thấy ai trong văn phòng cả, y lại đi vào phòng nghỉ, vẫn không có một bóng người. Trái tim Lý Thư Ý từng chút vọt lên đến cổ họng, vừa đi ra ngoài vừa cầm lấy di động muốn gọi cho lão Từ, đang đi dột nhiên bước chân dừng lại, không biết nghĩ tới cái gì, y ngược lại đi về hướng phòng làm việc trước kia của mình.
Sau khi đến nơi liền thấy cánh cửa mở toang, Lý Thư Ý bước vào trong phát hiện cửa phòng nghỉ chỉ khép hờ, y duỗi tay đẩy nó ra, nương theo ánh sáng bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy người kia đang nằm co ro trên giường, không một mảnh chăn đắp ấm.
Lý Thư Ý bước nhanh tới, thấy người nọ nhắm nghiền hai mắt, tiếng hít thở dồn dập lại nặng nề, sắc mặt ửng đỏ khác thường, trên cằm xuất hiện râu ria xồm xoàm, đôi mày cau lại nhìn có vẻ vô cùng khó chịu và suy sụp. Một bàn tay của hắn gác bên ngoài giường, ngón tay khẽ cong siết một tấm ảnh, chắc là do khi ngủ đã mất đi sức lực, bức ảnh đã rơi ra phân nữa, sắp rơi xuống sàn nhà.
Lý Thư Ý ngồi xổm xuống, gỡ bức ảnh ra để nhìn, thế nhưng nó lại là bức ảnh mà bọn họ đã chụp lúc tốt nghiệp cao trung. Mà ở trên bức ảnh đó bên cạnh "học sinh cao trung Lý Thư Ý" có một vết hằn mờ nhạt, chắc là do ngón tay thường xuyên nắm giữ ở nơi đó mới hình thành nên. Trừ cái này ra, y còn phát hiện rất nhiều bức ảnh nằm rải rác dưới chân giường và bên cạnh tủ đầu giường, có hình của y trước khi y chưa rời khỏi Kim Hải, cũng có hình lúc y còn ở viện điều dưỡng.....
Lý Thư Ý nhắm mắt lại, dùng sức hít vào một hơi, cố gắng khống chế đau đớn nặng nề vây kín trong lồng ngực, ném những tấm ảnh đó sang một bên, đứng dậy lay lay cái người đang sốt cao nằm ở trên giường kia, nghiến răng gọi: "Dậy đi!"
Cứ lay như vậy vài lần, người trên giường cũng chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt không rõ ràng lắm, nhìn thấy Lý Thư Ý một chút ngoài ý muốn cũng không có.
Hắn chần chừ vài giây, đưa tay lên thật cẩn thận mà xoa xoa mặt của Lý Thư Ý, giọng nói nghẹn ngào, biểu tình trên mặt có bất đắc dĩ nhưng nhiều nhất vẫn là ôn nhu.
"Mình lại nằm mơ rồi."
Cô Hy: Tất cả phòng làm việc của chú Bạch kể cả ở công ty hay ở nhà đều có dấu vân tay của chú Lý. Tác giả để cho chúng ta chậm rãi cảm nhận được tình yêu của chú Bạch, từ Bạc tình công thành Thâm tình công...
Hy chưa thấy lão công nào trong truyện Ngược mà bị ngược tâm thảm như chú Bạch, ngược đến End truyện luôn chớ... Kiểu chú Lý khổ 1 thì chú Bạch gấp đôi:)
Nhà ngoại đau lòng cho anh rễ rồi....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT