'Rầm' một tiếng, Tống Tiêu Tiêu đặt ly thủy tinh thật mạnh lên bàn, lại nâng mu bàn tay thô lỗ lau đi chất lỏng dính trên khóe miệng, giọng lắp bắp: "Lý, Lý Thư Ý! Hôm nay chúng ta, không, không say không về!"
Chân cô không mang bất cứ thứ gì, hai chân trần trụi dẫm lên tấm thảm lót trong phòng, Lý Thư Ý nhìn thấy cổ chân vừa mới được đắp thuốc của cô lại cảm thấy thực đau đầu.
Bọn họ vẫn luôn chờ ở nhà hàng cho đến 10 giờ, nhưng Thẩm Úy không hề tới. Ngay từ đầu trong lòng Tống Tiêu Tiêu đã tràn đầy mong đợi, sau đó thì chán nản thất vọng, bữa tối không ăn được bao nhiêu, nhưng rượu thì hết ly này đến ly khác.
Lý Thư Ý cũng không khuyên can cô, dù sao thì Tống Tiêu Tiêu cũng đâu phải dạng phụ nữ yếu đuối, sóng gió mà cô từng trải so với y không hề kém cạnh, thất vọng thương tâm muốn mượn rượu giải sầu, nếu như vậy mà vẫn ngăn cản thì y đã vượt quá giới hạn rồi.
Chỉ là vừa nãy cô thấy thời gian đã muộn, nói muốn đưa Lý Thư Ý ra ngoài, lắc lư đứng dậy từ bên bàn ăn, mới bước được một bước đã trẹo chân. Nếu không phải vì Lý Thư Ý kịp thời giữ lấy, suýt chút nữa cô đã ngã sấp mặt xuống sàn.
Dưới chân cô là một đôi giày cao gót màu bạc, cú trượt kia cũng không nhẹ, gót chân mảnh mai rời khỏi giày, mắt cá chân đã sưng tấy. Nhưng dường như cô chẳng hề cảm nhận được đau đớn, còn vẫy vẫy tay gào thét nói muốn đi lên phía trước.
Lý Thư Ý cũng không hề lãng phí thòi gian với cô, ngồi xổm thân mình xuống cởi giày ra cho cô, ôm cô đứng dậy. Lại không biết hành động này đã gợi nhớ kỉ niệm nào trong kí ức của Tống Tiêu Tiêu, cô cứ ngẩn ngơ nhìn Lý Thư Ý mà gọi một tiếng "Thẩm Úy."
Lý Thư Ý không đành lòng, chần chừ vài giây, còn chưa mở miệng, cô lại tự mình sửa lời 'Không phải Thẩm Úy." Nói xong hình như phát hiện ra một câu chuyện buồn cười nào đó, cười đến nỗi đôi mắt đã rưng rưng.
Lý Thư Ý ôm cô đi ra cửa, nhờ người phục vụ dẫn đường, đưa cô về phòng nghỉ ngơi. Lại kêu bọn họ tìm tăm bông và thuốc mỡ để bôi lên chỗ bị bong gân của Tống Tiêu Tiêu.
Chỉ là người này trước sau vẫn không ngừng lại, một chân đi cà nhắc vẫn dùng chân còn lại nhảy lò cò đến trước quầy rượu, cầm lấy một chai XO, muốn cùng Lý Thư Ý 'không say không về.'
"Ngày mai bà đây sẽ đi, bao một xe soái ca! Chẳng những phải thật đẹp, còn phải có, có bụng tám múi! Thẩm Úy gì đó, chỉ là cái rắm!"
Hôm nay cô không trang điểm đậm, trông trẻ ra vài tuổi, mắt mũi đỏ hoe, bộ dáng lúc nói ra những lời giận dỗi này quả thật rất giống một đứa trẻ.
Lý Thư Ý cảm thấy buồn cười, ngoài miệng vẫn tung hứng theo cô vài câu. Lúc này vốn dĩ y phải đi, nhưng vẫn còn có chút không yên tâm, sợ Tống Tiêu Tiêu cao hứng quá mức sẽ làm ra chuyện quá khích gì đó nữa. Ngoài ra y vẫn cảm thấy mình đoán không sai, vẫn hy vọng có thể chờ được một cái kết 'Viên mãn.'
"Anh cũng vậy, cần gì phải yêu, yêu tên Bạch Kính đó chứ.... Nếu anh muốn tìm đàn ông, vậy thì em đây sẽ bao hai xe soái ca!" Cô vỗ mạnh vào bàn, hùng hổ nói: "Em một xe! Anh một xe!"
Lý Thư Ý biết mình không thể đôi co với một con ma men, y gật đầu nói: "Được, anh cảm ơn em trước vậy."
"Như vậy mới đúng.... Anh cho rằng, cho rằng tên Bạch Kính kia yêu anh bao nhiêu! Không phải chờ đến lúc anh, đi, đi rồi, mới phát hiện bên cạnh không có ai bằng anh, mới cảm thấy không có anh thì không được...." Tống Tiêu Tiêu đánh một hơi rượu, "Nếu ngày nào đó, xuất hiện một người tốt hơn anh, anh xem anh ta có còn, còn cần anh hay không."
Người này đã say thành như vậy, vẫn còn nhớ rõ chuyện nói xấu Bạch Kính, mà có ý tứ nhất chính là, cô nói không phải không có lý.
Thật ra trong lòng của Lý Thư Ý cũng rất rõ ràng.
Chỉ là bây giờ mọi yêu cầu và kỳ vọng của y đã hạ thấp xuống rất nhiều, không giống như trước đây, cho rằng bản thân mình hoặc tình cảm của mình là thứ độc nhất vô nhị. Cho nên cuối cùng Bạch Kính có yêu y như thế nào, hoặc là ngày tháng sau này hắn có thể yêu y được bao lâu, y cũng không so đo.
"Còn có tên nhóc đi theo anh nữa, cũng là một tên ngu xuẩn! Nếu em là cậu ta, thế nào cũng đem, đem Bạch Hạo biến thành một tên tàn phế, mới coi như xong!" Cô uống cạn phần rượu còn lại, cầm lấy cái ly rỗng cười nhẹ, "Nhưng mà cậu ta với Bạch Hạo ở bên nhau, cũng là cách để dày vò tinh thần của Tống Tư Nhạc, xem như là báo thù bằng một cách khác."
Cô lại nhớ tới người 'Em trai' kia của mình, men say đã vơi đi vài phần, nói chuyện cũng không lấp vấp nữa, "Anh biết không, Tống Tư Nhạc ở nước ngoài có bao nhiêu thống khổ và nghẹn khuất, nhưng mà nó lại không dám trở về nha. Em đã nói rồi, nếu nó dám về, em liền đem nó chôn bên cạnh lão già kia."
Tống Tiêu Tiêu dùng tay trái chống cằm, tay phải gõ từng nhịp vào chiếc ly thủy tinh, nheo mắt lại, lười biếng mà cười: "Nhưng mà phong thủy luân phiên thay đổi, lỡ như người chết là em, anh nhớ phải gửi vòng hoa đến cho em đó."
Lý Thư Ý cau mày mắng: "Đừng nói nhảm." Y thấy người đối diện hai má ửng hồng, rượu trong bình cũng vơi gần một nữa, y cảm thấy không thể để cô cứ uống như vậy mãi được. Vừa định giật lấy cái chai trong tay cô, đột nhiên ngoài cửa có tiếng gõ cửa, có người nói: "Anh Lý, đã quấy rầy rồi"
Là âm thanh của người phục vụ.
Lý Thư Ý đi tới mở cửa, người kia nói rằng anh ta vừa tìm được một chiếc điện thoại rơi trong sân vườn của nhà hàng, không biết là của y hay của Tống Tiêu Tiêu.
Lúc này y mới phản ứng lại, lúc nãy đi quá vội vàng, ngay cả điện thoại cũng quên lấy.
Lý Thư Ý cảm ơn người nọ, bật sáng màn hình mới phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Bạch Kính gọi tới.
Lý Thư Ý trở về lâu như vậy, chưa từng thấy Bạch Kính tìm y như thế này, lại nhớ ra hôm nay là đêm giao thừa, y lại đột nhiên bỏ đi như vậy, đối phương có phản ứng này cũng không có gì kì quái, y đóng cửa và gọi lại.
Bên kia gần như lập tức nhận cuộc gọi, mở miệng liền hỏi: "Em đang ở đâu?"
Lý Thư Ý không nghĩ hắn sẽ nhận cuộc gọi nhanh tới như vậy, cả người đều sửng sốt, theo bản năng muốn trả lời, y lại nhìn thấy Tống Tiêu Tiêu nằm bò trên bàn, với lấy chai rượu tự rót đầy một ly, y nhanh chóng bước tới đoạt lại cái chai trong tay người kia, trả lời bằng một câu hết sức mơ hồ: "Ở bên ngoài."
Giọng nói qua tai phone im lặng một lúc, hỏi tiếp: "Em đang ở bên cạnh ai?"
Trong lúc nhất thời Lý Thư Ý cũng không biết nên trả lời như thế nào. Nếu nói thật, y phải giải thích tình cảnh trước mắt hiện giờ như thế nào đây, bảo là đã trễ thế này còn cùng với Tống Tiêu Tiêu bàn chuyện công việc sao? Tự y nghe cũng cảm thấy rất nực cười. Còn muốn nói rõ tiền căn hậu quả mọi việc thì làm sao có thể kể hết trong vòng hai ba phút, chỉ đành nói: "Em còn có chút việc phải làm, đêm nay em...."
Lời Lý Thư Ý còn chưa nói xong, người ở bên cạnh y đã uống sạch một ly rượu, đưa tay tới muốn đoạt lấy bình rượu. Y lùi về phía sau, Tống Tiêu Tiêulại liều chết bám theo cái chai không chịu từ bỏ, nửa thân trên đã vươn ra khỏi ghế, chân bị thương nên không giữ được thăng bằng, "Á" một tiếng liền ngã xuống, mông chạm đất, cho dù bên dưới có lót thảm, cũng đau đến mức nhe răng nhếch miệng.
Lý Thư Ý im lặng một hồi, âm thầm thở dài, nói với Bạch Kính: "Đêm nay em không về, ngày mai gặp mặt rồi nói." Y cúp điện thoại đặt bình rượu sang một bên, cúi người bế Tống Tiêu Tiêuđặt lên giường, không nhịn được nói một câu: "Em ngừng nghỉ một lát đi."
Thật ra Tống Tiêu Tiêu cũng không còn sức lực để lăn lộn nữa.
Vốn dĩ cho rằng sau khi uống say sẽ dễ chịu hơn một chút, không biết có phải vì tâm sự quá nặng nề hay không, ngay cả rượu cũng không thể làm tê liệt trái tim mình. Cho dù mọi thứ xung quanh đã bắt đầu quay cuồng, nhưng vẫn không thể quên được người kia dù chỉ một ít.
Cô ngơ ngác ngồi trên giường, qua một lúc lâu lại đưa tay lên vén tóc, mái tóc dài hơi uốn xoăn lập tức được xõa ra, buông xuống bên vai. Tống Tiêu Tiêu nắm lấy chăn bông đắp lên người, từ từ nằm xuống, sau đó nhìn chằm chằm lên ánh đèn mờ ảo trên trần nhà, không biết là đang nói cho mình nghe, hay là nói cho Lý Thư Ý nghe.
"Cậu ta sẽ không tới."
Ngẫm lại cũng đúng, Thẩm Úy tại sao lại không thích một cô gái đáng yêu dịu dàng bối cảnh gia thế sạch sẽ, mà lại đi thích một người đã hãm sâu trong vũng bùn, thân mang phiền toái, tình tình còn xấu như cô được chứ.
Nhưng mà cô vẫn không hối hận.
Dù sao thì cuộc sống của cô cũng đã như thế này, còn gì tệ hơn nữa đâu. Ít nhất thì cô đứng ra báo thù, hai đứa em gái của cô sẽ bình an mà lớn lên tay chúng nó cũng sạch sẽ hơn.
Những thứ còn lại..... Quên đi vậy.
Tống Tiêu Tiêu nghiêng người cuộn tròn thân mình, nhắm mắt vùi mặt vào trong gối, nước mắt theo khóe mi chậm rãi rơi xuống, trên miếng vải màu trắng dần dần để lại một mảng thấm ướt sẫm màu.
Câu lạc bộ Vân Vũ cách xa trung tâm thành phố Kim Hải, nằm gần vùng ngoại ô. Vây quanh bên ngoài là một vòng cây thông cao trắng xum xuê, là một nơi có tính riêng tư rất cao.
Vân Vũ là chữ được lấy từ tên hai cô em gái của Tống Tiêu Tiêu, trang hoàng cũng không xa hoa như những câu lạc bộ khác, toàn bộ được thiết kế theo phong cách tối giản với chủ đề "Đám mây nhẹ tựa lông hồng". Câu lạc bộ không có những dịch vụ 'đặc sắc' để phục vụ, vẫn được không ít người trong giới yêu thích.
Trước kia Bạch Kính cũng đã đến đây bàn chuyện mấy lần, biết nơi này chính là địa bàn của Tống Tiêu Tiêu.
Sau khi Nghiêm Duy nói địa chỉ với hắn, hắn liền lái xe chạy tới đây. Trên đường đã gọi cho Lý Thư Ý bao nhiêu lần hắn cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ trước sau vẫn không có ai nghe máy.
Sau khi xe chạy vào con đường nhỏ dưới rừng thông, cuối cùng cũng thấy được logo hình lông vũ được thiết kế độc đáo trên bức tường đèn đóm sáng lòe, chỉ là không đợi Bạch Kính lái xe vào, Lý Thư Ý đã gọi điện thoại tới.
Hắn lập tức đạp phanh, đỗ xe vào ven đường. Lại sợ bản thân mình trong lúc kích động sẽ gây ra thêm hiểu lầm gì đó, không nói đến chuyện bức ảnh chỉ hỏi hai vấn đề đơn giản nhất.
Nhưng người ở bên kia điện thoại không trực tiếp trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ đáp bằng mấy câu lấp lửng cho qua, thậm chí trong lúc người nọ nói chuyện, hắn còn nghe được giọng của một người phụ nữ, sau đó điện thoại đã vội vàng bị ngắt kết nối.
Bạch Kính chậm rãi buông tay xuống, từng chút một siết các ngón tay thành quyền, các khớp xương trên mu bàn tay cũng nổi lên trắng bệch.
Trong xe không bật đèn, ngoài trời tối sầm, phía trước là tòa nhà sáng rực rỡ, nương theo ánh sáng đó mới có thể nhìn thấy rõ hình dáng của người ở trong xe. Chỉ là hắn trước sau vẫn rũ mắt, không nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt.
Qua một lúc lâu, hắn mới khởi động xe một lần nữa, nhưng chân ga lại không đạp được. Bạch Kính đập mạnh lên vô lăng, đẩy mạnh cánh cửa bước xuống xe, chỉ là mới đi về phía trước được vài bước, đột nhiên hắn đã dừng lại.
Trước đó hắn còn lo lắng, có lẽ Lý Thư Ý đã gặp nguy hiểm nào đó, có lẽ bị người ta gài bẫy.... Nhưng người vừa rồi trong điện thoại, rõ ràng thần trí rất thanh tỉnh, nói năng cũng rành mạch.
Như vậy, thì tại sao lại không dám trả lời câu hỏi của hắn.
Hắn muốn đi tìm Lý Thư Ý để hỏi rõ ràng, nhưng bức ảnh kia, đôi chân thon dài kia, giọng người phụ nữ trong điện thoại, còn có những hình ảnh cuồn cuộn trong đầu dường như muốn cắn nát trái tim hắn..... Ngăn cản bước chân của hắn.
Bạch Kính sợ.
Lý Thư Ý chịu ảnh hưởng bởi chuyện của Lý Văn Anh, đối với phụ nữ vẫn không có cách ứng phó. Đường Tuyết khóc, có thể dựa vào trong ngực y để tìm được sự an ủi, Phó Oánh dù có vô cớ gây rối như thế nào y cũng dung túng. Tống Tiêu Tiêu thì sao, lại càng kiêu ngạo muốn đoạt lấy người trước mặt mình. Người mà Lý Thư Ý ôm trong ảnh là ai, đoán mò cũng đoán ra được, nếu đối phương muốn lợi dụng việc y mềm lòng với phụ nữ mà giữ y ở lại, hình như cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Lý Thư Ý thì sao, người đó đã động tâm rồi sao.
Nếu không có, tại sao lại không về nhà? Nếu không có, tại sao ngay cả Bạch Ý và Lý Niệm cũng không màng? Nếu không có, tại sao lại không dám trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn?
Bạch Kính đứng ở nơi đó, không tiến lên dù chỉ một bước. Trong lòng hắn có tiếng chửi rủa, chửi hắn thế nhưng lại nhút nhát đến tận đây, cam tâm tình nguyện chịu đựng sự khuất nhục này. Nhưng một ý nghĩ điên rồ khác lại hiện lên trong đầu hắn, cứ xem như tất cả những chuyện này chưa từng xảy ra, có phải Lý Thư Ý vẫn sẽ ở lại bên cạnh hắn hay không.
Hắn vội vàng đi ra ngoài, trên người chỉ có một chiếc áo len mỏng, lúc này đứng lặng trong gió đêm, rõ ràng đã lạnh đến mức mất hết ý thức, nhưng bên trong cơ thể lại nóng, rất nóng, giống như dung nham ào ào tuôn chảy, từ trong trái tim chảy ra ngoài, theo mạch máu lan tràn đến toàn thân, đốt cả máu thịt thành mảnh tro tàn.
Bạch Kính theo thói quen sờ lên chiếc nhẫn trên ngón áp út, trong lúc hoảng hốt hắn đã nghĩ có lẽ tất cả chỉ là ảo giác, tựa như giấc mộng mà hắn đã mơ lần đó, chẳng qua là hắn đã quên mất rốt cuộc thì hắn đang ở thời điểm nào mà thôi.
Không biết hắn đã đứng bao lâu, cũng không biết đến tột cùng bản thân mình đang chờ đợi cái gì. Nhưng bên cạnh hắn, ngoại trừ bóng đêm dày đặc sắp cắn nuốt hắn, cũng không có thêm bất kì thứ gì, càng không chờ được bất kì điều gì.
Mãi cho đến khi từ nơi xa vang lên âm thanh ì đùng, trên nền trời đêm đột nhiên nở rộ vô số ngọn pháo hoa, dường như Bạch Kính đã khôi phục lại một chút tỉnh táo, hắn ngẩng đầu lên.
Pháo hoa rực rỡ sắc màu mở đầu cho năm mới, nó vươn tới chỗ cao nhất trong tiếng reo hò của đám đông, ánh sáng lan tỏa trên bầu trời, phủ lên cây cỏ hoa lá một màu bàng bạc. Chỉ là nó đã thoáng qua rất nhanh khi chưa kịp nghe lời tâm tình khẩn nguyện của thế giới này.
Những sắc màu lung linh rực rỡ đó chiếu rọi trong đáy mắt của Bạch Kính, cuối cùng cũng khiến cho người ta nhìn thấy rõ gương mặt của hắn.
Không có bất cứ biểu hiện nào trên khuôn mặt của hắn cả. Đã không có thống khổ, cũng không có thương tâm, ánh mắt trầm xuống như một hồ nước ngưng đọng, ngay cả màn trình diễn hoành tráng như vậy, cũng không thể gây ra một chút sóng gió.
Cô Hy: Chú Lý của toai tình ngay lý gian các bạn ợ. Chú Bạch biết sợ rồi....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT