- Hây ya - Arthur mạnh bạo đâm thẳng vào cổ con quỷ ngay khi Tel'Annas bắn mũi tên hỗn mang tiễn gây choáng vào nó.
- Grào! - con quỷ khẽ gào đau đớn rồi mau chóng dập tắt.
Cả người con quỷ hoàn toàn ngã nhào xuống đất. Còn Arthur vẫn gồng mình giữ thánh kiếm trên cổ để tránh nó hồi phục.
- Hộc... Hạ được con quỷ này chưa? - Tel'Annas thở dốc hỏi, bàn tay run run cầm cung như có thể rớt bất cứ lúc nào.
Con quỷ này... thật sự có gì đó không bình thường. Mặc dù cao cỡ 10 mét và chỉ ở cấp độ C, nhưng nó khiến cô buộc phải dùng hỗn mang tiễn và tiêu tốn cả mớ năng lượng. Một sức mạnh hoàn toàn ở đẳng cấp khác, thế quái nào...
- Hình như đã hạ được rồi - Arthur cũng mệt mỏi không kém.
Đợi khi con quỷ bắt đầu phân hủy thì Arthur mới thở phào nhẹ nhõm, bàn tay dám nới lỏng thánh kiếm của mình ra rồi thu hồi nó lại.
- Tốt rồi... Em có sao không Lauriel? - Tel'Annas nở nụ cười nhẹ rồi quay sang hỏi Lauriel.
- A... Em không sao... E... Em xin lỗi vì làm gánh nặng cho mọi người... - Lauriel cúi gầm mặt xuống nói, cả người ngồi im lìm ở một góc.
Cô lấy tay ôm vết thương trên bả vai phải của mình. Sâu lắm! Máu nhờ đó cứ tuôn trào ra không ngừng. Lauriel mím chặt môi mình lại, là do cô quá yếu, vẫn còn di chuyển kém nên mới bị móng vuốt của quỷ cào qua như vậy. Chỉ cần cô giỏi và nhiều kinh nghiệm hơn chút thì tốt biết mấy...
- Không phải đâu, lần này em có công rất lớn. Những đường sáng mà em tạo ra vừa khiến con quỷ chậm lại, vừa gây sát thương cực kì lớn nữa - Tel'Annas vội vàng động viên Lauriel, cô cúi người xuống rồi mau chóng lấy túi giấy ra lau vết thương của Lauriel.
Nhưng sự thật cũng đúng như vậy thôi. Nếu không có Lauriel chiến đấu cùng thì khó có thể giết được con quỷ này. Chỉ là... độ phản xạ nhanh của con bé nên rèn luyện thêm để hoàn thiện hơn.
- Em cảm ơn chị Tel'Annas - Lauriel lí nhí, những lời động viên đó... nói thiệt chẳng khiến cô tốt hơn là bao.
- Arthur, anh có cách nào để cầm máu được không. Chứ vết thương này sâu quá nên... - Tel'Annas khó xử hỏi Arthur.
Cô càng cố lau sạch vết thương của Lauriel là y như rằng, máu vẫn tiếp tục chảy ra và còn nhiều hơn lúc đầu. Chưa kể cô cũng chẳng rành nỗi mấy cái y tế này.
- Để anh đi kiếm thử trong hang có cây gì dùng được không, nhưng mà chắc hơi lâu - Arthur nói rồi đảo mắt xung quanh hang động.
Mấy loài cây như là thảo dược thì anh không hẳn gọi là hiểu sâu, nhưng ít ra cũng biết căn bản công dụng của vài loài cây nào đó và chút y học. Phòng mấy trường hợp bị thương như vầy còn biết cách để chữa trị tạm thời. Với lại, trong hang động chỉ có vài khe sáng nên hơi tối, thành ra việc tìm kiếm khá là khó khăn.
- Thế anh lấy điện thoại ra rọi đèn để tìm nhanh hơn đi - Tel'Annas gợi ý.
- ... Ờ ha, anh quên mất - Arthur ngẫm một hồi rồi reo lên đầy bất ngờ, sao anh quên mất là mình còn có đèn flash của điện thoại cơ chứ.
Nghĩ là làm, Arthur mau chóng lấy điện thoại trong từ túi, vừa bật màn hình lên thì cả người anh chợt khựng lại. Ánh mắt lộ rõ nét bất ngờ, như chưa dám tin là thật.
- Anh Arthur? - Tel'Annas gọi Arthur ngay khi thấy anh lặng người ra.
- Tel'Annas này, bây giờ là mấy giờ rồi? - Arthur ngước mặt lên hỏi.
- ... Gần 5 giờ rưỡi, có chuyện gì không anh? - Tel'Annas có chút khó hiểu nhưng cũng lấy điện thoại mình ra coi thử.
- Mình ở đây khoảng 4 tiếng đúng không? - Arthur hỏi tiếp.
- Đúng rồi... Hả? - Tel'Annas gật đầu, sau một hồi thì khuôn mặt lộ rõ nét kinh ngạc.
Khoan khoan, hình như có gì đó không đúng thì phải. Sao cô lại có thể quên mất là mình rớt xuống đây khi quá nửa đêm chứ. Thế ánh sáng từ mấy cái khe này... Từ đâu mà ra?
- Ơ, là sao vậy mọi người? - Lauriel không tài nào hiểu được hai người trước mặt mình đang nói gì, chỉ hỏi giờ thôi mà thấy nghiêm trọng quá.
- Anh Arthur... Có nên phá cái hang này không? - Tel'Annas nghiêm túc hỏi.
- ... - Arthur lẳng lặng gật đầu, anh triệu hồi thánh kiếm của mình ra lại.
Tel'Annas thấy vậy thì lập tức đỡ Lauriel đứng dậy rồi đi nhanh khỏi đây. Chừa khoảng không gian lớn cho Arthur.
- Ơ? - Lauriel vẫn không hiểu ý định của Tel'Annas và Arthur.
Nếu phá hang động này mà không may nó sập xuống hết thì phải làm sao?
Cảm thấy có chút không ổn...
Arthur bắt đầu giơ cao thánh kiếm lên, cố nén hết sát thương vào nó. Đợi tới thời cơ, anh bật nhảy thật nhanh rồi chém phăng một đường lớn ở đầu hang, những lớp đất đá nhờ đó dần dần chuẩn bị sập xuống. Còn Arthur vừa an toàn đáp xuống đất thì nhanh chân chạy tới chỗ Tel'Annas.
Rầm.
Phần đất đá mà Arthur chém bây giờ mạnh bạo sập xuống, nhưng... chỉ sập có một phần khá nhỏ. Cả ba người đều hoảng hốt nhìn lên trên, đúng như Tel'Annas và Arthur nghĩ, không ngờ lại có một khoảng không gian hoàn toàn khác ngoài hang động này.
- Nhớ bám chắc vào đó - Arthur nhẹ nhàng ẵm Lauriel và Tel'Annas lên, mỗi người một tay.
Xời, đối với giáo viên thể dục như anh thì việc nâng hai cô nàng quá dỗi nhẹ nhàng. Ngày nào anh cũng nâng tạ cả trăm kí mà lị.
- A... Dạ - Lauriel gật đầu lia lịa, bả vai bị thương có hơi run run nhưng vẫn cố bám chặt vào.
Arthur lập tức nhảy lên từng tảng đá đã sập xuống rồi nhanh gọn lẹ đáp ở khoảng không gian mới đó.
- Cảm ơ... - Lauriel từ từ leo xuống.
Cô vừa ngước mặt lên thì bị cảnh tượng trước mắt khiến cho cả người chợt sững lại, đôi môi mấp máy không nói nên lời.
- C... Cái quái gì đây?
Sâu trong hang động nào đó.
- Hả? - làn khói xám đó đột nhiên lên tiếng.
Annette và Natalya có hơi bất ngờ nhìn nó. Không biết có đúng hay không, nhưng hình như làn khói xám đột nhiên tức giận thì phải, áp lực xung quanh nó ngày càng tăng lên và thật căng thẳng.
- K... Không thể nào, khu thí nghiệm của ta... - đúng như Annette và Natalya cảm nhận, làn khói xám bực tức gầm lên, cứ như cơn thịnh nộ đã đạt tới đỉnh điểm vậy.
Bất chợt dây xích trên người Annette và Natalya lập tức quấn chặt thêm lần nữa. Cả hai đều hoảng sợ trước những sợi xích này, cái cảm giác đau đớn mà xích mang lại... Ám ảnh lắm!
Bùm.
Bất thình lình một quả lựu đạn ném tới chỗ làn khói xám và kích nổ ngay lập tức. Khiến cho làn khói đó không chỉ có chút rã ra, mà tốc độ bay của nó bị chậm lại.
Nhờ đó những sợi xích quấn chặt trên người được nới lỏng phần nào. Annette và Natalya mừng rỡ hẳn ra, công sức chờ đợi từ nãy đến giờ... Rốt cuộc cũng có người đến cứu. May quá!
Im lặng.
Sau khi ném xong quả lựu đạn, bầu không khí trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Điều đó vô tình khiến cho làn khói xám càng trở nên bực bội hơn.
- Là ai?