- Này lớp trưởng - Butterfly liếc mắt nhìn Tulen.
- Gì? - Tulen hỏi.
- Bộ cậu không thấy phiền khi đi chung với tụi tớ à? - Buttery nói, có Tulen đi chung như thế này... cảm giác bị gò bó sao ý.
- Sẽ phiền hơn nếu để cậu quậy phá và tớ bị lôi ra làm người chịu trách nhiệm - Tulen nghiêm khắc nói.
Anh rút kinh nghiệm rồi nha, cứ mỗi lần mà anh rời mắt đi là y như rằng. Butterfly chắc chắn sẽ đi quậy banh ở nơi nào đó, không hiểu sao anh cứ bị lôi đầu hoài à. Mệt mỏi thật sự!
- ... - Butterfly không hó hé gì thêm, đơn giản là Tulen nói quá hợp lý, không có chỗ nào chối được hết.
- Làm sao đây Airi? - Butterfly quay sang thì thầm cho Airi nghe được, đi chơi mà bị giám sát như vầy thì vui nỗi gì chứ.
- Tớ không biết nữa - Airi lắc đầu trả lời.
- Chán quá! Không biết ở lễ hội này có gì chơi không nữa? - Butterfly than vãn.
- Hình như... lớp anh Nakroth là làm ngôi nhà ma thì phải - Airi sực nhớ ra.
- Vậy mình tới chơi đi! - Butterfly hứng khởi nói, đôi mắt sáng rực hẳn lên. Cô đây cũng có chút hứng thú với ma lắm nha!
Phòng y tế.
- Trời, vậy ra đây chỉ là cải trang thôi à. Làm cô tưởng thật chứ! - Capheny chiêm ngưỡng khuôn mặt xác sống của Error.
Cô lấy tay vuốt lấy khuôn mặt của Error, ngay cả mò cũng thấy giống cực kì luôn. Nếu anh mà không lên tiếng thì chắc cô ngất thêm đợt 3 mất.
- Dạ - Error xoay mặt sang hướng khác trả lời, trên má xuất hiện vài vệt hồng. Nhưng tiếc là bị che phủ bởi lớp trang điểm nên Capheny không thể thấy được.
- À đúng rồi, còn công việc của lớp em thì sao? - Capheny hỏi, đừng nói lúc cô ngất là Error trông chừng cô đó nha.
- Em cũng không biết nữa - Error tỉnh bơ nói.
- Vậy em đi làm đi. Chắc giờ lớp em bận lắm đó! - Capheny hối thúc.
Vì mình mà Error bỏ công việc lớp, cảm thấy tội lỗi quá!
- Nhưng mà cô ổn chưa? - Error quan tâm hỏi.
- Cô rất khỏe là đằng khác nha! - Capheny tự tin nói.
- ... Vậy cô nhớ tự chăm sóc bản thân mình đó - Error ngẫm 1 hồi rồi mới đứng dậy để rời đi.
Đương nhiên là không quên dặn dò Capheny rồi. Căn bản là cô nàng quá hậu đậu, mỗi lần đụng việc gì là nhất định có chuyện xảy ra ngay. Không an tâm được!
- Cô biết rồi - Capheny nói, cô vẫy tay chào Error.
Cạch.
Đợi tiếng cửa đóng lại, không còn thấy thân hình to lớn đó nữa. Capheny mới ngã mình xuống giường y tế. Lại nữa rồi, cái cảm giác trống rỗng này... Không hiểu sao dạo gần đây nó xuất hiện cực kì nhiều. Đa số toàn là lúc Error rời đi không à. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm trần nhà như đang suy nghĩ gì đó. Cái cảm giác mơ hồ này, có khi nào...
Phòng hội đồng.
- Nội dung của thử thách 1 là đút đồ ăn cho đối phương - Điêu Thuyền nói, trên tay cô là tô mì còn đang bốc khói nghi ngút.
- Ể, đ... đút ăn à? - Kahli lập tức đỏ mặt, mấy hành động đó có khác gì... là cặp đôi không trời.
- Ưm, tuyệt đối không được sử dụng 1 tay đang bị còng nha. Nếu sử dụng thì sẽ coi như người đó phạm luật và tướt mất lượt chơi - Điêu Thuyền giải thích tỉ mỉ.
Đúng vậy, trò chơi này có thể giúp cho khoảng cách giữa Kahli và Mganga sẽ gần nhau hơn. Cô tính hết rồi mà!
- Để tôi đút cho, dù sao tôi thuận tay phải mà - Mganga lên tiếng, anh lấy đôi đũa từ Điêu Thuyền.
- Ơ... Dạ - Kahli bất ngờ nhìn Mganga, cô tưởng anh sẽ từ chối, không tham gia trò chơi này nữa chứ.
- À quên mất... Chỉ có 5 phút để ăn hết thôi đó - Điêu Thuyền bổ sung thêm, trên tay cô cầm đồng hồ bấm giờ.
- Lẹ vậy - Kahli nói rồi nhìn vào tô mì. Nếu cô ăn lẹ thì 5 phút sẽ hết thật, nhưng mà... ăn trước mặt Mganga thì... Ngại lắm!
- Bắt đầu nào - Điêu Thuyền vừa nói xong, cô liền bấm vào đồng hồ.
- A nè cô Kahli - Mganga gắp những sợi mì, anh ân cần thổi rồi đút cho Kahli.
- Ưm... - Kahli ăn những sợi mì đó.
Ừm... Ngon thật! Nhưng mà được Mganga đút như thế này... Lại cảm thấy ngon hơn gấp bội a!
Lớp 12A.
- Mệt quá Vera ơi! - Liliana than vãn.
Nãy giờ tính ra cô cũng chạy mớ vòng quanh lớp để làm việc lặt vặt không à. Đuối thật sự!
- Vậy nghỉ xí đi rồi hẳn làm việc - Vera nói, hành Liliana như vậy... chắc cũng đủ rồi.
- Yay, yêu cậu quá đi! - Liliana mừng rỡ nói, cả người liền ngồi bệt xuống ghế để nghỉ ngơi.
Ánh mắt cô vô tình liếc qua mấy cặp đôi yêu nhau, nhìn họ tay trong tay như vậy... Ghen tỵ thật! Bất giác khiến cô nhớ tới thầy Ngộ Không, không biết thầy ấy giờ ra sao rồi. Nhớ ghê!
- Công nhận chị Vera mặc bộ đồ phù thủy đó thật quyến rũ quá đi! - Maloch đứng ở 1 góc nào đó quan sát từng hành động của Vera.
Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm anh mãn nguyện lắm rồi. Nhưng mà... có hơi nhiều đứa con trai đang ngắm cô thì phải. Khó chịu thật!
- Cậu làm gì ở đây thế Maloch? - 1 giọng nói quen thuộc phát ra từ sau lưng Maloch.
Maloch hoảng hồn quay lại nhìn. Thì ra là Butterfly, Airi và Tulen... Làm hú hồn!
- Ờ thì... Tớ đứng đây để nghỉ ngơi thôi mà - Maloch cố viện ra 1 lí do, anh đâu có ngu mà nói là mình đang theo dõi crush chứ. Chắc chắn sẽ bị hiểu lầm là mấy tên biến thái mất.
Airi và Butterfly nghi hoặc nhìn Maloch rồi nhìn sang hướng mà hồi này Maloch quan sát. Dáng người quen thuộc đó... trông giống như chị Vera thì phải.
- À... - Airi và Butterfly đồng thanh như đã hiểu ra chuyện.
- Thế cậu vô chơi nhà ma với tụi này luôn đi - Butterfly nói, cô liền kéo tay Maloch đi cùng.
- K... Khoan... - Maloch lập tức từ chối, nhưng quá muộn rồi...
- Ủa, Maloch? - Vera nhìn Maloch được kéo tới đây.
Nhưng người mà cô chú ý nhất là... 1 cô bé với mái tóc vàng óng được buộc sang 2 bên, đang quàng tay với Maloch. Nhìn xinh phết! Có khi nào... Đây là người mà Maloch theo đuổi không?
Ở nhà kho.
Annette đứng hình nhìn 2 cái xác đang từ từ lăn đùng ra chết. Chưa kể còn 1 cái xác đang quằn quại trong đau đớn nữa. Cô hướng lên nhìn Hayate đang bước tới đây, bóng dáng... đôi mắt đó... Không hiểu sao cô lại cảm thấy nó cô độc nhỉ.
- Có sao không? - Hayate hỏi.
Vẫn là chất giọng lạnh lùng hay kiệm lời của anh, nhưng lại chứa đầy sự quan tâm dành cho Annette.
- E... Em không s... sao - Annette ấp úng nói.
- ... - Hayate không nói gì, anh lẳng lặng cởi cái áo cosplay trên người mình ra rồi quàng lên Annette.
Annette nhẹ nhàng chạm vào áo của Hayate, kích cỡ áo của anh hơi lớn nên đã bao bọc hết người cô lại.
- Sợ không? - Hayate hỏi, bàn tay của anh vuốt ve gò má của Annette.
Annette không biết nên trả lời như thế nào. Cô rất muốn nói là mình không sợ, nhưng ánh mắt của anh Hayate... có thể nhìn thấu cô 1 cách dễ dàng. Đúng vậy, cảnh tượng hồi nãy thật sự... rất kinh hoàng. Đương nhiên là đối với 1 người không bao giờ biết đến 2 từ 'giết người' như cô mà.
Thấy Annette không nói gì, Hayate cũng đoán được phần nào. Anh nhẹ nhàng đứng lên rồi nhấc chân mà rời đi.
- Thời gian qua... làm phiền em rồi - Hayate nói.
- Ể? - Annette khó hiểu nhìn bóng lưng của Hayate đang ngày càng xa dần đi.
Cô không hiểu, anh nói vậy là sao chứ. Đáng lý ra... 1 đứa vô dụng như cô đang làm phiền anh mới phải.
- Nếu còn ở cạnh anh... Thì em sẽ gặp nhiều chuyện nguy hiểm hơn vầy nữa - Hayate đều đều nói.
Anh đã suy nghĩ kĩ rồi. Nếu ở bên anh thì cô có thể gặp nhiều chuyện tồi tệ hơn thế này nhiều. 1 người thừa kế băng đảng mafia như anh... không thiếu gì kẻ thù xung quanh mình. Như vậy chắc chắn sẽ vạ lây luôn cả Annette.
- A... Anh Hayate - Annette run run gọi tên Hayate, nhưng không thấy phản ứng gì của anh hết, vẫn là bước đi chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Annette không nghĩ ngợi gì, cô lập tức đứng lên. Mặc cho cơ thể đang đau nhói, vết thương ở đầu gối bị hở ra. Cô cố chạy thật nhanh đến chỗ của Hayate rồi ôm chầm lấy tấm lưng của anh. Ít ra... đó là những gì mà cô có thể làm được...
- Này, chẳng phải là... - Hayate kinh ngạc trước hành động này của Annette. Anh định gỡ bàn tay cô xuống thì càng bị cô nàng siết chặt lại.
- E... Em không quan tâm đâu. Nếu còn gặp những chuyện nguy hiểm hơn nữa... Thì em sẽ cố gắng tập luyện để trở nên mạnh mẽ, chắc chắn sẽ không làm gánh nặng cho anh đâu. Bởi vậy... đừng bỏ em mà...