Ngay lúc D'Arcy vừa biến mất, Amily mạnh bạo mở cửa phòng ra. Chẳng qua vừa nghe tiếng chuông ra về 1 cái là cô dọn hết sách vở, rồi chạy như bay về đây để xem tình hình của Veres.
- Veres... Hộc... - Amily lo lắng gọi tên Veres, cô có hơi thở dốc vì phải chạy 1 mạch tới kí túc xá.
Thấy Veres cuộn mình trên giường rồi ngủ 1 cách ngon lành, Amily cảm thấy yên tâm được phần nào. Nhìn trên bàn có tô cháo đã ăn hết, thuốc cũng đã uống, đồ mặc cũng được thay, dưới gối còn có thêm túi chườm. Amily có hơi khó hiểu, không lẽ... Veres tự mình làm hết được. Nhưng vẫn thấy có gì đó đó sai sai ở đây.
Ở kí túc xá giáo viên.
Phòng Ilumia - Triệu Vân.
Mi mắt Ilumia khẽ động đậy, cả người chưa kịp cử động thì cơn đau nhức ập đến, đặc biệt là ở giữa đùi cô. Cô cố gắng ngồi dậy, cả người như muốn rã rời ra, ánh mắt đảo xung quanh 1 hồi, là phòng của cô.
- Bộ đồ này... - Ilumia nhìn xuống bộ đồ mà mình đang mặc. Chỉ độc nhất mỗi cái áo sơ mi, nếu không lầm... thì đây là áo của Triệu Vân thì phải.
Vậy là... cô đã bị tên giám thị cuồng loạn đó cưỡng hiếp, mất đi lần đầu của người con gái. Đôi mắt của Ilumia rưng rưng, cô cũng có chút gì đó vui mừng khi trao lần đầu cho Triệu Vân. Nhưng mà sự mạnh bạo của anh... lại khiến cô cảm thấy sợ hãi, cứ như 1 con thú mất kiểm soát vậy.
Cạch.
Tiếng cửa phòng mở ra, Ilumia rụt rè liếc nhìn 1 cái. Đúng như dự đoán của cô, là Triệu Vân đang nhàn nhã bước vào, trên tay anh là ly sữa nóng.
- Cô hiệu phó cảm thấy trong người thế nào rồi? - Triệu Vân quan tâm hỏi, anh đặt ly sữa nóng trên bàn.
- ... - Ilumia không nói gì, cô sợ sệt lùi ra xa.
- Yên tâm đi! Tôi sẽ không làm gì cô hiệu phó đâu - Triệu Vân nghiêm túc nói.
- Ai mà biết được chứ... - Ilumia vẫn nghi hoặc nhìn Triệu Vân, bị anh mạnh bạo cướp đi như vậy đương nhiên là phải cảnh giác rồi.
- Thế thì... cô hiệu phó nghĩ sao về lần đó? - Triệu Vân hỏi.
- Đau, lần đầu của tôi mà. Thôi, bỏ qua chuyện đó đi - Ilumia trung thực nói, cô quay mặt sang chỗ khác để che đi khuôn mặt ửng đỏ của mình.
Nhưng Ilumia không biết lời nói vừa rồi của cô vô tình chọc giận Triệu Vân. Anh mạnh bạo kéo Ilumia về phía mình rồi đặt lên môi cô 1 nụ hôn.
- Ư... - Ilumia cố gắng cự tuyệt nụ hôn này nhưng vẫn bị Triệu Vân thâu tóm được, anh dễ dàng tách khoang miệng cô ra rồi đưa lưỡi vào quấn lấy lưỡi cô.
Vòng tay to lớn của anh ôm lấy cơ thể Ilumia thật chặt, như muốn hoà chung với cô vậy. Ilumia lập tức sợ sệt, vẫn là sự mạnh bạo này, sự mạnh bạo đã độc chiếm lấy cô. Nước mắt cô không tự chủ mà rơi trên khuôn mặt kiều diễm của mình.
Triệu Vân cảm nhận được nước mắt của Ilumia, anh liền buông môi cô ra rồi ân cần lau những giọt nước mắt đó.
- T... Thầy... Đồ tồi! - Ilumia khóc nức lên nói, bàn tay cô đánh mạnh vào lồng ngực của Triệu Vân, nhưng chả có tí sức nào.
- Thì chẳng phải là lỗi của cô mà - Triệu Vân nhìn Ilumia như thế, chắc anh đành khai hết ra quá.
- G... Gì chứ! - Ilumia dần nín khóc, đã cưỡng hiếp cô rồi mà còn vu khống nữa. Bộ anh chán sống rồi à!
- Cô hiệu phó còn nhớ là kèm học 1 đàn em cá biệt không? - Triệu Vân hỏi.
- Ừm... À... Nhớ rồi - Ilumia ngẫm lại 1 hồi mới nhớ ra.
Lúc đó mỗi lần tên nam sinh đó bị đình chỉ thì cô là người phải thường xuyên đến nhà tên đó để giao bài tập ở lớp, đã thế còn phải kèm hắn học nữa, chất lượng học sinh ở học viện vẫn ưu tiên hàng đầu mà. Tại chẳng có ai chịu đi nên cô, người trong ban kỉ luật phải đến tận nhà hắn mỗi ngày. Do hắn cũng nổi tiếng là đầu gấu, thành ra các học sinh đều sợ hắn, nhưng lại là người trong lòng của các nữ sinh mới ghê chớ. Nhìn thì có vẻ là 1 học sinh cá biệt nhưng hắn vẫn rất chăm chỉ làm bài, đặc biệt là có đầu óc khá thông minh nữa. Nói chung... thì cô cũng có chút ấn tượng tốt với tên đó.
- T... Thì sao chứ? - Ilumia khó hiểu, bộ nó có liên quan đến anh ư!
- Chị thật sự không nhớ em à?
Tại khu trung tâm thương mại.
Hiện thì có Krixi đang mua đồ ăn để nấu cho bữa trưa, trên người vẫn là bộ đồng phục của trường. Ánh mắt cô liếc nhìn mãi qua các gian hàng mà vẫn chưa biết nên nấu gì.
- Đại hạ giá! Thịt bò giảm giá 50% đây. Đại hạ giá!... - loa phát thanh vang lên. Hiển nhiên là nhanh chóng lọt vào tai của các bà nội trợ, có cả Krixi.
- Giảm 50% ư... - Krixi như không tin vào tai mình, cô lập tức hòa vào đám đông đó. Đối với 1 đứa trẻ mồ côi như cô thì thịt bò gần như là 1 thứ xa xỉ vậy.
Nhưng tiếc thay, một mình Krixi làm sao đấu nổi với những bà nội trợ này chứ. Cứ như thế, thân hình nhỏ bé của cô trôi theo đám đông này luôn, khó chịu cực kì!
- Ư... - Krixi cố tìm cách thoát ra, nhưng càng cử động thì càng bị đè nhiều hơn. Biết vậy đừng có mê đồ rẻ rồi bước vào đây cho rồi, hối hận quá!
Bất chợt cả người cô bị 1 lực gì đó nhấc bổng lên rồi vác lên vai người đó. Krixi kinh ngạc nhìn người vừa mới cứu mình, là anh Nakroth.
- Thật là... nếu có đi mua đồ thì đừng có đi một mình chứ - Nakroth tặc lưỡi, anh còn mém nữa bị đám đông này cuốn đi nữa mà. Huống chi tới Krixi chứ.
- D... Dạ - Krixi ngoan ngoãn để Nakroth vác ra ngoài.
Ngay lúc thoát ra khỏi đám đông đó, Nakroth nhẹ nhàng đặt Krixi xuống.
- Cảm ơn anh Nakroth - Krixi nói, nếu không nhờ Nakroth thì chắc cô chết ngộp ở trỏng luôn quá.
- Sao lại không kêu anh đi cùng? - Nakroth nâng cằm của Krixi lên đối mặt với mình, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
- E... Em sợ làm phiền anh - Krixi ấp úng, cô cố tránh ánh mắt của Nakroth.
Chẳng qua cô không muốn Nakroth đi cùng là do dạo gần đây không hiểu sao cứ mỗi lần ở gần anh, là cô có cảm giác gì đó hơi lạ lạ. Đặc biệt là tim cô đập rất mạnh, cực kì mạnh luôn, như bị bệnh tim vậy. Cho nên, để tránh mấy cái cảm giác kì quái này, cô phải tránh anh càng xa càng tốt.
- Thật không? - Nakroth gằng giọng hỏi.
Nhất thời làm cho Krixi hơi sợ hãi, hình như... là anh đang bực tức thì phải. Về phía Nakroth thì đương nhiên là anh bực tức thật rồi, không làm gì mà bị Krixi tránh mặt thì hỏi sao không tức được.
- ... - Krixi không dám hó hé gì thêm, căn bản là cô hết dũng khí để nói dối với Nakroth rồi.
- Nếu em không nói, thì không biết anh sẽ làm gì em ở chỗ đông người này đâu - Nakroth nham hiểm thì thầm vào tai Krixi.
- E... Em sẽ nói - Krixi bất đắc dĩ đồng ý. Bởi lúc nào mà Nakroth nói với điệu bộ như vậy, là y như rằng, toàn chuyện không lành xảy ra không à.
Trở lại kí túc xá A.
Phòng Error - Zephys.
Zephys chán nản bước vào phòng, có vẻ như Error chưa về thì phải. Bất chợt điện thoại anh xuất hiện dòng tin nhắn. Zephys chau mày nhìn người nhắn tin cho mình, lại là ông già dở hơi đó nữa, lại là tin nhắn đe doạ Lauriel. Bàn tay vô thức nắm chặt lại như đang kiềm nén cơn giận, chỉ cần nghĩ Lauriel bị làm sao thôi là anh muốn phát điên rồi.
Cộp cộp.
Tiếng động lạ ngoài cửa sổ vang lên, Zephys tò mò bước tới mở cửa sổ. Anh hoảng hồn nhìn cảnh tượng trước mặt, là Lauriel đang bám vào thành cửa sổ, cả người cô có thể rơi bất cứ lúc nào.
- Cô làm gì thế? - Zephys liền nắm tay Lauriel rồi kéo cô lên.
- T... Thì thấy em cứ hay leo trèo hoài nên cô cũng muốn thử - Lauriel thở dốc nói, chỉ mới leo lên tầng 1 thôi đó...
- Trời... Cô có biết như vậy là nguy hiểm lắm không? Lỡ bị thương rồi sao? - Zephys như muốn quát lên, nếu mà Lauriel có mệnh hệ gì thì anh biết làm sao đây.
- C... Cho cô xin lỗi - Lauriel lí nhí nói, khuôn mặt hối lỗi vô cùng.
- Cô trèo lên đây để làm gì? - Zephys bị khuôn mặt của Lauriel làm cho mềm lòng, anh nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
- À thì... Chỉ là thấy em hơi lạ từ tối hôm qua, nên cô muốn hỏi thử là có chuyện gì không? - Lauriel nói, cô mém nữa là quên mất.