Tại kí túc xá giáo viên.
- Cho tên D'Arcy ở chung với học sinh có sao không? - Điêu Thuyền lo sợ hỏi.
- Lỡ như hắn mà nổi điên thì ai cản? - Lữ Bố cũng lo sợ không kém.
- Không sao đâu - Thane bình thản nói.
- Làm sao mà thầy biết được? - Kahli thắc mắc, đáng lý ra Thane phải hiểu tính D'Arcy hơn ai hết chứ.
- À, chỉ là bất chợt cảm thấy vậy thôi - Thane nói kèm theo khuôn mặt khá là tỉnh bơ.
Mém nữa làm cho mọi người vô tẩn 1 trận nếu Thane không phải là hiệu trưởng.
- Thầy hiệu trưởng thật là... - Astrid đứng kế Thane mà cũng lắc đầu ngán ngẫm.
- Mà mọi người có thể cho ta lên phòng được không? Đứng nãy giờ mỏi chân quá - Thane nói, vừa mới hoàn thành công việc từ trường về mà đã bị bu như thế này, thật mệt a!
- Thầy hiệu trưởng cứ lên phòng đi - Yorn vừa nói thì mọi người bắt đầu tản ra.
- Sao nhìn cậu uể oải vậy Arthur? - Lữ Bố thấy Arthur ngồi 1 mình trên ghế sofa, anh liền đi tới hỏi.
- Không hiểu sao Tel'Annas cứ tránh mặc tôi hoài, không biết tôi có làm gì sai không nữa? - Arthur thở dài kể. Cứ mỗi lần cố bắt chuyện thì Tel'Annas lại bơ đi, thậm chí còn không thèm nhìn anh nữa.
- Ủa Điêu Thuyền, chẳng phải em nói là Tel'Annas hết giận rồi mà - Lữ Bố quay sang hỏi Điêu Thuyền.
- Em cũng không biết nữa - Điêu Thuyền cũng thắc mắc. Rõ ràng là Tel'Annas thích Arthur, nhưng cô bạn thân cô cũng hơi ngu về chuyện tình cảm xí, nên chắc chưa xác định được cảm xúc của mình nữa.
- Hay để em lên hỏi cậu ấy thử - vừa dứt câu, Điêu Thuyền nhanh chóng đi lên phòng.
Tại phòng Astrid - Thane.
- Hình như thầy biết lí do D'Arcy sẽ không lộng hành mà đúng không? - vừa bước vào phòng, Astrid liền hỏi Thane.
- À, do thấy anh ta có chút hứng thú với Veres ấy mà - Thane nói.
- Hình như có thiệt - giờ Astrid mới để ý đến khuôn mặt khoái chí của D'Arcy khi chung phòng với Veres.
- Nhưng mà làm sao thầy dám khẳng định được chứ - Astrid vẫn thắc mắc.
- Ta nghĩ sau này anh ta cũng sẽ thích Veres thôi - Thane cười cười nói.
- Vậy thầy có... người mình thích chưa? - Astrid bất chợt hỏi, đôi mắt nghiêm túc nhìn Thane.
- Hả? - Thane khá bất ngờ trước câu hỏi của Astrid.
- T... Thầy đừng để ý tới - Astrid vừa nhận ra mình vừa hỏi gì, chân tay cô trở nên luống cuống.
- Có rồi, nhưng giờ chắc cô ấy nhận chưa ra thôi - Thane trả lời, ánh mắt dịu dàng nhìn Astrid.
Căn bản là cô không nhận ra được ánh mắt ấy, tim bỗng chốc nhói lên. Vậy ra là thầy đã có người mình thích, chắc hẳn là 1 người tuyệt vời lắm! Còn cô thì... Nghĩ tới đây, khuôn mặt Astrid thoáng nét buồn.
- Cô có sao không? - Thane nhìn thẳng vào mặt Astrid hỏi.
- Dạ không sao đâu thầy - Astrid hoàn hồn lại, cô gặng 1 nụ cười gượng gịu.
Tại phòng Tel'Annas - Arthur.
- Cậu làm gì mà chùm chăn ở đó vậy? - do Điêu Thuyền gõ cửa mà không có ai trả lời nên bước vào luôn. Đập vào mắt cô là Tel'Annas cuộn tròn mình trong chiếc chăn ấm áp.
- Điêu Thuyền à? - Tel'Annas giờ mới chịu lòi cái đầu ra, tóc tai có phần bù xù.
- Thật là, có gì phiền muộn mà cậu chùm chăn thế? - Điêu Thuyền nói, cô quá hiểu rõ tính cách của Tel'Annas mà. Mỗi lần có gì đó rối răm hay phiền muộn gì là cô nàng đều chùm chăn để vơi bớt, kể cả trời nóng hay lạnh.
- Tớ cũng không rõ nữa, cứ mỗi lần Arthur bắt chuyện thì tim tớ đập nhanh khó chịu lắm. Bởi vậy tớ cứ tránh mặt anh ấy ra, nhưng nhìn mặt anh ấy buồn thì tim tớ cũng quặng thắt lại. Thật sự khó chịu cực kì luôn! - Tel'Annas kể ra, khuôn mặt cứ vùi vùi vào chăn trong không khác gì mèo con.
- C... Cậu biết... yêu rồi đó - Điêu Thuyền thở dài, cô đành phải nói cho Tel'Annas biết.
- Y... Yêu? - bỗng khuôn mặt Tel'Annas đỏ lên, cô chưa hề nghĩ tới chuyện này.
- Đúng vậy, là cậu đã yêu Arthur - Điêu Thuyền khó khăn nói ra, cô thật sự cũng muốn Tel'Annas hạnh phúc.
- T... Tớ yêu Arthur ư? - Tel'Annas ngày càng đỏ mặt hơn.
- Thôi, còn lại để cậu tự đối mặt đi - nói rồi Điêu Thuyền rời đi, cô nên để cho Tel'Annas 1 mình, giúp cô nàng suy nghĩ thấu hơn.
Ngay khi Điêu Thuyền vừa mới mở cửa ra thì gặp ngay Arthur và Lữ Bố đang nghe lén.
- 2 người làm gì ở đây? - Điêu Thuyền lạnh mặt hỏi.
- À... Thì Arthur lo lắng cho Tel'Annas nên mới lên tới đây xem thử. Đúng không Arthur? - Lữ Bố lắp bắp, cố giải thích cho Điêu Thuyền hiểu, anh quay sang hỏi Arthur.
- Ờ... - Arthur vô thức trả lời, ánh mắt cứ dán lên cô nàng đang cuộn chăn, khuôn mặt anh hơi ửng đỏ.
- Cậu nghe hết rồi à? - Điêu Thuyền nhìn vẻ mặt của Arthur cũng đủ đoán được phần nào.
- Cái gì! - Tel'Annas lập tức ngồi dậy, mái tóc trắng bù xù cùng với khuôn mặt đỏ như quả cà chua, ánh mắt nhìn thẳng vào Arthur.
- Thôi, 2 người tự giải quyết đi! - Điêu Thuyền đẩy Arthur vào phòng rồi đóng cửa phòng lại. Trước khi đóng, cô không quên dặn dò 1 câu.
- Nếu Tel'Annas bị gì là tôi băm cậu ra thành trăm mảnh đó - Điêu Thuyền gằng giọng, nhiêu đó cũng đủ khiến cho Arthur ớn lạnh.
Tại chỗ làm thêm.
- Bánh tới rồi đây - Yena vừa nói vừa bưng khay bánh ra, theo sau là Krixi.
- Woa! Nhìn ngon thế! - Butterfly nhìn nhiều loại bánh trước mặt mình, ánh mắt cô sáng bừng lên.
- Em ăn đây - Lindis nói rồi cầm dĩa bánh cam lên, cô bỏ vào miệng 1 miếng.
- Ngon quá đi! - Lindis nói trong hạnh phúc.
- Bánh mềm mịn nữa - Airi bất đắc dĩ cởi khẩu trang ra ăn, khuôn mặt xắc xảo nhất thời làm cho Murad ngây người.
- Ngon ngon - Butterfly lắp đầy bánh trong miệng cô, khuôn mặt hết sức thoả mãn.
- Cảm ơn mọi người đã khen nha. Bánh bên đây là em làm, bên này là Krixi làm, phần còn lại là Annette làm - Yena nói, cô giới thiệu từng món bánh. Trên môi cứ nở nụ cười, vô tình làm cho Ryoma cứ quan sát hoài không rời.
Còn Nakroth định không ăn, bởi vì anh cũng không thích đồ ngọt cho lắm. Nhưng khi nghe Yena giới thiệu, anh lập tức cầm dĩa bánh mà Krixi làm, thử bỏ vào miệng 1 miếng. Krixi nhìn Nakroth ăn bánh mình làm, không hiểu sao lòng cứ thấp thỏm không yên.
- Tạm ổn - Nakroth nhận xét, miệng vẫn nhai bánh ngon lành.
- Ể, thật à! - Krixi buồn tủi nói, uổng công cô dồn hết tâm huyết để làm.
- Không có đâu Krixi, bánh ngon lắm! - Tulen thử ăn bánh của Krixi, mùi vị khá ngon. Butterfly đương nhiên là nghe được, trong lòng bực tức khó tả, đành phải ăn bánh cho vơi bớt cơn giận.
- Em cảm ơn anh - Krixi cười. Mặc dù đã nghe Tulen khen, nhưng không hiểu sao cô lại muốn Nakroth khen cơ. Nakroth thì khó chịu nhìn Tulen, hận không thể giết chết tên mọt sách này luôn.
- Butterfly, mặt cậu... - Tulen thấy mặt Butterfly bị dính mẩu bánh. Do anh ngồi đối diện xéo cô, nên định chồm người thì bị Nakroth ngồi kế Butterfly cướp mất.
- Ăn gì mà như heo vậy đó! - Nakroth châm chọc. Mẩu bánh anh lấy từ má Butterfly liền bỏ vào miệng, dù sao cũng là bánh mà Krixi làm mà.
- Tại bánh ngon mà - Butterfly không hề để ý, cô tiếp tục công cuộc ăn của mình.
Nhưng cô không hề biết rằng Tulen và Krixi đã chứng kiến hết. Cảm xúc 2 người đều giống nhau nhưng không hiểu đó là gì, thực sự rất khó chịu a!