Chẳng mấy chốc, Veres dừng chân trước khu ký túc xá của công ty. Ờ thì... Đây là lần đầu tiên cô mời D'Arcy về nhà, nào giờ toàn là anh tự đến mà không báo trước không. Với lại do cô định nấu một bữa thịnh soạn xem như tổ chức cho D'Arcy, bánh kem cũng được đặt trước luôn rồi.

Trong căn phòng khách chủ đạo màu trắng được bày trí hết sức tinh tế.

- Thầy D'Arcy ngồi đây đi - Veres hướng mắt sang dàn ghế sofa rồi đi vào nhà bếp, rót ly nước ép mời D'Arcy.

Còn D'Arcy vẫn ngồi trên ghế sofa dài đầy quen thuộc. Mỗi lần anh tới nhà Veres chơi là bám ở đây gần ngày trời luôn, có khi ngủ cùng cô nếu muốn.

- Thầy D'Arcy... Tối nay thầy rảnh không? - Veres hơi ngượng hỏi, bàn tay chầm chậm đặt ly nước xuống bàn.

- Thầy rảnh - D'Arcy lại giở nụ cười đầy ẩn ý.

Veres khá vui khi nghe câu trả lời từ D'Arcy, nhưng mau chóng giấu sau khuôn mặt lạnh lùng này. Cô lập tức đi xuống bếp để chuẩn bị, phải thật hoành tráng mới được. Nhưng vừa quay người thì... cổ tay cô đột nhiên bị một lực kéo lại. Cả người thuận theo ngã nhào vào người D'Arcy.

- Em nhớ ra rồi à? - D'Arcy hỏi dù thừa biết câu trả lời.

- A... Dạ... - Veres quay mặt sang hướng khác, tránh ánh mắt tà mị của D'Arcy.

Cô từ từ đẩy người D'Arcy ra nhưng liền bị anh ghìm lại, ôm chặt hơn lúc đầu.

- Em nhớ hình như hơi muộn nhỉ - D'Arcy có phần trách móc.

Bàn tay nhè nhẹ vén mái tóc đỏ rực của Veres sang bên rồi áp môi mình lên cổ cô. Không nói không rằng mà mút thật mạnh một cái.

- Ư... Em x... xin lỗi... - Veres khó nhọc nói.

Tại lúc cô chợt nhớ là đã qua hơn nửa ngày và gần chiều tối luôn rồi. Nên thấy cũng có lỗi thiệt.

Nhưng D'Arcy chẳng mảy may để ý đến vẻ hối lỗi của Veres. Đôi môi nhờ đó dần trượt xuống xương quai xanh, vô tình xót lại dấu đỏ đỏ trên cổ cô. Giờ đây anh chỉ muốn phạt cô vì nỡ quên mất ngày trọng đại của anh, dỗi lắm a.

- Không! - Veres mau chóng lấy lại sức lực rồi cố gắng đẩy D'Arcy thêm lần nữa.

Có lẽ do lực đẩy khá mạnh và đột ngột, khiến D'Arcy không kịp trở tay mà lỡ thả Veres. Tận dụng cơ hội này, Veres nhanh chân chạy đến cánh cửa. Bàn tay định vặn mở thì liền bị bàn tay to lớn khác nắm lại.

- Em không chuộc lỗi à? - D'Arcy nham hiểm thì thầm vào tai Veres.

- E... Em... - Veres không biết trả lời sao, cảm giác nhột nhột từ tai truyền tới làm bả vai cô hơi run.

Rõ ràng là cô có thành ý chuộc lỗi, nhưng D'Arcy hết lần này đến lần khác cứ lợi dụng sơ hở để đụng chạm cô. Mọi lần cô phải tự vệ dữ lắm để anh không đi quá xa, nhưng bây giờ... cô thật sự cảm thấy không ổn.

- Em sao? - D'Arcy tiếp tục hỏi.

Bàn tay hư hỏng dần luồng vào áo sơ mi trắng trên người Veres.

- Không được! - Veres vùng vẫy lần nữa.

Cô cố thoát khỏi bàn tay to lớn từ D'Arcy rồi tiếp tục mở khoá cửa. Nhưng... cả người cô đột nhiên bị D'Arcy bế lên, hoàn toàn không có cách nào kháng cự.

- Thả em ra, thầy là đồ biến thái! - Veres liên tục đấm thật mạnh vào người D'Arcy, nhưng có lẽ chả ăn nhập gì đến anh.

- Được, vậy tôi sẽ cho em biết thế nào là biến thái thật sự - D'Arcy nhoẻn miệng cười rồi đặt Veres lên ghế sofa.

Sau đó anh thô bạo nắm lấy hai tay cô, rút thắt lưng từ quần để trói chặt cổ tay cô lại.

- Thầy định làm gì...? - Veres ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi chiếc thắt lưng đó.

Nhưng cơ thể D'Arcy lập tức ép chặt xuống, khiến Veres không cọ quậy nổi. Bàn tay anh dễ dàng cởi từng chiếc cúc trên áo cô.

- Đ... Đừng mà... - Veres vẫn giãy giụa không cam tâm, khuôn mặt lạnh lùng dần chuyển sang sợ sệt.

D'Arcy vẫn vậy, hai bàn tay to thoáng chốc bóp chặt hai cái bánh bao của cô, xoa thành đủ loại hình dáng. Tiếp đến anh kéo áo ngực cô lên rồi kéo hai đầu nhũ hoa xoắn lại, làm cô muốn rên nhưng phải kiềm.

Với tình trạng này... dù muốn phản kháng nhưng quá khó, đôi tay bị trói chặt không thể nhúc nhích, chân có cũng không vùng đạp được vì D'Arcy dùng sức nặng để ép lên.

Thề luôn, nếu được thì cô sẵn sàng đấm chết anh tại chỗ.

Còn D'Arcy mau chóng hướng xuống phía dưới của Veres. Anh không ngần ngại mà kéo quần công sở của cô ra, vô tình để lộ đôi chân trắng nõn thon dài cùng vùng tam giác đen đầy gợi cảm. Làm yết hầu anh không ngừng dịch chuyển lên xuống.

- Hức... Kh... Không... - Veres cố ngăn nước mắt không được chảy.

Đúng vậy, là cô sợ, rất sợ là đằng khác! Cô sợ bị D'Arcy cưỡng hiếp rồi bi kịch cũng giống như những nữ nhân mà anh từng qua lại.

D'Arcy bắt đầu hôn lên đôi chân, đôi môi không ngừng tàn sát dần từ dưới lên. Mỗi lần như thế không biết để lại bao nhiêu dấu hôn ngân.

Giờ đây hai tay Veres đành bất lực vì bị trói quá siết, nếu giãy dụa thêm thì càng tê dại nhanh hơn.

- Ưm... - Veres không thể nhịn nổi mà bật tiếng rên yêu kiều.

Là do D'Arcy đột ngột hôn vào nơi nhạy cảm của cô, vùng tam giác không biết từ khi nào bị anh cởi bỏ. Anh điêu luyện đẩy hai bên cánh hoa, liếm láp âm hạch, dùng đầu lưỡi tấn công cửa huyệt khiến hạ thân cô càng thêm ướt đẫm. Nhưng vẫn chưa thoả mãn với anh, anh tiếp tục ấn ngón tay vào, ra sức chèn ép, cố tình làm khoái cảm không ngừng đánh úp lại, mật dịch nhờ đó chảy thêm nhiều.

- Cơ thể em thành thật nhỉ - D'Arcy nói với vẻ hài lòng.

Ánh mắt chăm chăm vào hoa huyệt không ngừng run rẩy. Bên trong thật sự rất nóng và khít a, cứ mút lấy ngón tay anh không rời.

- Không có... A... - Veres lập tức chối, nhưng D'Arcy đột nhiên làm nhanh hơn.

- Không có? - D'Arcy lặp lại.

Ngón tay liên tục đùa giỡn âm hạch của Veres. Cô nàng này thật là, dù đang ở thế bị động nhưng vẫn cứng đầu cãi. Quả là một cô bé hư hỏng.

- Thầy... ức hiếp... - Veres hơi mếu máo.

Cơ thể cô thành vậy là do ai chứ. Nghĩ cô muốn chắc?

- Do em thôi - D'Arcy trắng tợn đổ thừa.

Nhưng đối với anh cũng có phần đúng, nếu Veres không quên và không đáng yêu như vầy. Thì anh sẽ chờ đến khi nào cô đồng ý rồi thịt cũng chưa muộn. Nhưng bây giờ hoàn toàn vượt quá giới hạn của anh, chưa kể trước đó anh phải chờ hơn bảy năm nữa. Đâu thể ăn chay mãi được...

- Cái g... Ư! - Veres định cãi lại thì...

D'Arcy bất chợt dừng lại rồi rút tay ra, vô tình để lại khoảng trống cho Veres.

Khiến cô chưa kịp định hình mà ưỡn người vì muốn thêm. Đôi chân cố khép lại để ngăn chặn cảm giác này thì bị vướng tên háo sắc ở giữa.

Còn D'Arcy nhếch mép nhìn điệu bộ của Veres. Anh từ từ trút bỏ bộ đồ trên người mình, cả cơ thể cường tráng như hiện hết trước mắt Veres. Làm cô có phần ngượng ngùng mà quay mặt sang hướng khác.

- Nhìn thẳng vào thầy - D'Arcy nhẹ nhàng nâng cằm Veres đối diện mình.

Nói rồi anh gác hai chân cô lên bờ vai vững chắc, dùng lưỡi liếm lấy khe huyệt như lúc đầu.

- Khô... - Veres nói không thành lời.

Cơn khoái lạc không chỉ đều đều khi nãy mà còn mãnh liệt hơn rất nhiều. Khắp người không còn cách nào thoát khỏi cảm giác này, đầu óc cô dần trở nên trống rỗng bất thường.

King cong...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play