- Ư... - mi mắt của Roxie khẽ động đậy.
Đập vào mắt cô là một khoảng không gian nào đó, trông khá là quen thuộc. Hình như... là lều dành cho nữ đúng không.
- Mọi người...? - Roxie mệt mỏi ngồi dậy, ánh mắt đảo qua đảo lại từng ngóc ngách trong lều, nhưng chẳng thấy ai cả.
Cô nhớ là mình được thầy Elsu ẵm về lều để tìm thuốc của cô Astrid. Nhưng chạy được một khoảng thì cơn nhức nhối từ cánh tay đột nhiên bộc phát, khiến cô có chút nửa mơ nửa tỉnh. Xong giờ mở mắt ra thấy mình nằm yên vị trong chăn êm nệm ấm luôn. Với lại... hình như cánh tay đỡ đau hơn thì phải, trên trán còn dán miếng hạ sốt nữa.
- Cậu đói chưa? - giọng của Yena nhẹ nhàng vang lên.
Roxie lập tức ngước lên nhìn cửa ra vào của lều. Là Yena đang cúi người rồi bước vào, trên tay bưng một bát cháo nóng hổi không ngừng bóc khói nghi ngút. Vô tình làm cho bụng của Roxie không kiềm được mà réo lên liên hồi. À thì, từ đêm qua đến giờ cô có bỏ gì vào bụng đâu. Chưa kể còn phải hoạt động liên tục nữa, nên đói là đúng rồi.
- Ưm... - Roxie gật đầu lia lịa.
Ánh mắt liền hướng vào tô cháo, cả người thoáng chốc khựng lại. Có gì đó không đúng...
- Sao vậy Roxie? - Yena tươi cười chìa bát cháo trước mặt Roxie.
- C... Chào này... Do ai nấu thế? - Roxie run run hỏi.
Nếu cô nhớ không lầm thì Yena nấu ăn ngon lắm. Nhưng nhìn bát cháo trên tay cô nàng, nói thẳng ra thì... cứ như khối nước trắng đục nào đó lõng bõng trong tô vậy. Không hề thấy chút cái nào, đã thế còn có mùi hơi lạ nữa.
- À, do thầy Elsu lo lắng cho cậu nên tự tay nấu cháo, giúp cậu khỏe hơn - Yena từ tốn kể.
- Thầy Elsu... lo lắng cho tớ? - Roxie mấp máy lặp lại, khuôn mặt không kiềm được sự ngỡ ngàng.
Là thầy Elsu lo lắng rồi nấu cháo cho cô kìa. Chết thật! Xúc động quá đi!
- Đúng rồi, mặc dù nhìn không bắt mắt nhưng... ăn cũng khá ngon - Yena gượng cười.
Ờ thì... Có lẽ ngon thiệt...
- Vậy tớ ăn đây! - Roxie múc một muỗng cháo lên, nhưng chưa kịp đưa vào miệng thì...
Rầm.
- Tiếng động gì thế? - Yena thắc mắc, cô lập tức ngoái đầu lại nhìn cửa lều. Hình như tiếng động bắt nguồn từ đó đúng không?
Ở ngoài lều.
- Nh... Nhanh lên! M... Mau cứu Lau... Lauriel, c... cô ấy... tắt thở rồi!
Tại khu căn cứ đổ sập của chúa quỷ.
- Ngươi... là chúa quỷ? - Hayate hỏi, lớp sát khí xung quanh anh ngày càng dày đặc hơn, cứ như có thể bóp chết những gì động vào anh vậy.
- Ồ, ta bị phát hiện kìa. Nhưng... có hơi muộn đấy - chúa quỷ dưới hình hài làn khói xám giả vờ ngây ngô nói.
- Ể... Đó là chúa quỷ? - Butterfly như không dám tin là thật.
Vậy cái thứ kì lạ mà cả đám tấn công hộc hơi nãy giờ... Không ngờ lại là chúa quỷ, thảo nào nó sở hữu nguồn ma lực và sức mạnh tuyệt vời thật.
- Thế nào? Sợ rồi à? - chúa quỷ sử dụng lại chiêu thức của Nakroth rồi lập tức lướt ra sau lưng Hayate.
Sau đó, nó phi thẳng một đường kiếm vào người anh, giống như chiêu thức của Butterfly sử dụng để chém vào làn khói hồi nãy. Nhưng... không còn thấy bóng dáng Hayate đâu.
- Hả...? - chúa quỷ chưa nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra.
Không thể nào. Nếu đột ngột biến mất như thế... Chắc hẳn thằng oắt đang ở đâu đó xung quanh rồi.
- Ai sợ? - giọng của Hayate chợt phát ra đằng sau làn khói.
Khiến cho chúa quỷ có hơi hoảng hốt, nó chưa kịp ngoái lại nhìn thì bị nguyên chuỗi phi tiêu phóng thẳng vào. Zephys thấy thế thì mau chóng nhào tới rồi dùng thanh lao của mình, đâm liên tục vào chúa quỷ.
- Cố tấn công ta bao nhiêu thì không bao giờ chạm được ta đâu - chúa quỷ mau chóng bay sang một bên rồi châm chọc.
- Hừ! - Zephys hừ lạnh nhìn chúa quỷ.
Không tìm được Lauriel, càng khiến anh mất kiên nhẫn hơn. Bàn tay cầm thanh lao định nhào tới, tấn công trực tiếp vào làn khói thêm đợt nữa. Thì...
- Chờ đã! - Nakroth mau chóng lướt tới rồi cản Zephys lại.
- Nhưng Lauriel đang bị... - Zephys chau mày, giọng nói lộ rõ sự thiếu bình tĩnh.
- Yên tâm đi! Chúa quỷ chưa bắt cô Lauriel đâu - Nakroth cố trấn an thằng bạn mình.
- Sao cậu biết? - Zephys thắc mắc.
- Bởi lúc tớ đến đây, thì chúa quỷ chỉ xích mỗi hai con nhóc kia - Nakroth giải thích cho Zephys hiểu.
Đúng vậy, nếu cô Lauriel biến mất cùng lúc với anh... Có thể bị dịch chuyển tới không gian nào đó tương tự chẳng hạn.
- Không tấn công ta tiếp nữa à? Bất lực rồi đúng không? - chúa quỷ cố châm chọc.
Bây giờ việc cần làm là câu thời gian, để từ từ phục hồi ma lực trước đã. Tiếp đến mới thi triển khối cầu để tính sổ với lũ oắt này. Còn vụ chiếm đoạt năng lực của thằng nhóc Nakroth... tạm thời gạt sang bên.
- Hừ, tấn công vào ngươi... tốn sức lực lắm - Nakroth nói.
Không biết có đúng hay không, hình như đôi môi mỏng của Nakroth dần dần nhếch lên thì phải.
- Ý anh là sao, anh Nakroth? - Butterfly khó hiểu nhìn Nakroth.
Nếu phí công khi tấn công vào chúa quỷ. Vậy rốt cuộc phải hạ gục nó bằng cách nào.
- Ồ, không ngờ bộ não tàn của các ngươi chịu tiếp thu rồi - chúa quỷ vẫn cố gắng châm chọc.
Không đúng, nếu nhận ra như thế... thì vẻ bình thản của thằng nhóc phải dập tắt chứ. Đâu thể nào lòi thêm cái thói tự cao chết tiệt được.
- ... - Hayate không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đàn anh như hiểu được chút ít.
Vậy... chỉ cần chờ thầy Aleister giăng bẫy xong là được rồi.
- Đợi chúa quỷ bắt đầu sao chép lại các chiêu thức. Thì lúc đó, chúng ta mới tấn công được vào nó - Nakroth tỏ vẻ đắc thắng nói.
- Cậu dám chắc không? - Valhein nghi hoặc hỏi Nakroth.
- Chắc chắc luôn, tớ quan sát rất kỹ mà - Nakroth chắc nịt nói.
- Khục, bọn oắt con các ngươi... Thú vị thật! - chúa quỷ chợt nén cơn cười lại.
Ái chà, lâu lắm rồi mới có người tìm được khuyết điểm ở ta khi sao chép các chiêu thức nhảm nhí của bọn diệt quỷ. Nhưng... tìm được thì đã sao.
- Ta có lời khen cho ngươi. Nhưng... nếu ta không sao chép lại những chiêu thức chán òm đó, thì các ngươi không bao giờ chạm được vào ta đâu - chúa quỷ tự tin nói.
- Thầy Aleister... - Hayate khẽ lên tiếng.
- Ồ, bọn oắt các ngươi đang gọi thầy à? - chúa quỷ khinh bỉ nói.
Hừ, dám chắc bọn oắt này không còn cách nào khác ngoài việc cầu cứu giáo viên của mình. Rõ vô dụng.
- Vậy à! Thế... màng chắn này có làm gì được ngươi không? - giọng của Aleister thoáng chốc vang lên.
Khiến chúa quỷ hoảng hồn quan sát xung quanh mình. Từ lúc nào... một lớp màng màu trắng bao lấy nguyên cả khu căn cứ, kể cả nó nữa. Với hình dáng và kích thước này... hoàn toàn giống với màng chắn đã phong ấn nó khi xưa.
Không thể nào...
- Các ngươi... Được lắm! Nhưng sau này ta vẫn tiếp tục phá vỡ phong ấn thôi - chúa quỷ hậm hực tuyên bố.
Ta hiểu rồi, thì ra mấy cái ông thầy kia đã dùng mấy thằng nhãi để đánh lừa ta. Sau đó tự mình nối lại những lỗ hổng của màng phong ấn. Khá lắm!
- Ta e là chuyện đó không bao giờ xảy ra đâu - Aleister lập tức dập tắt ý định của chúa quỷ.
- Cái gì? - chúa quỷ khó chịu nhìn Aleister.
Hừ, hắn dám lấy cơ sở nào mà khẳng định ta không thể tiếp tục phá vỡ. Tiêu diệt ta còn không xong, huống chi...
- Ngươi sắp được người đứng đầu của đoàn diệt quỷ tiêu diệt rồi. Nên vui mừng chút đi! - Aleister nói, thái độ không khác chúa quỷ hồi nãy là bao, như đang khiêu khích lại nó vậy.
- Ta không tin! - chúa quỷ hét lên.
Bất chợt... nó hướng mắt sang Annette và Natalya mơ hồ tựa người vào tảng đá. Không nghĩ ngợi gì nhiều, chúa quỷ lập tức lao như điên đến trước sự kinh ngạc của cả đám. Đúng vậy, là nó đang cần gấp năng lượng.
- Hự...