Mấy tiết học trôi qua nhanh chóng, ngoại trừ việc trở lại của cơn gió độc Quốc Bảo thì cũng chẳng khác những ngày bình thường là mấy.

Tiết cuối cùng đáng lẽ chúng tôi được nghỉ vì giáo viên có việc bận phải ra ngoài. Quốc Bảo hí hửng trốn ngay khi giáo viên bước chân ra khỏi lớp, chúng tôi cũng lục đục cất đồ đi ăn trưa. Nhưng buồn thay, còn chưa có đứa nào đi thêm được thì thầy chủ nhiệm đã ập về như một cơn bão. Thầy mở cho chúng tôi xem "câu chuyện bó đũa", giải thích lí do chúng tôi thua trong hội diễn văn nghệ hoàn toàn là do thiếu đi sự đoàn kết. Sau đó là một bài giảng dài năm chục trang được thầy tua nhanh, nói cho cả lớp ong đầu chỉ về vấn đề: người trong một lớp phải thương nhau cùng!

Tiếp đó, sự vụ của chúng tôi cũng được lôi ra nói, thầy điểm mặt chỉ tên từng đứa một. Đứa nào gắn với tội danh gì, thời điểm nào, nội dung câu chuyện ra sao.. tất cả đều được thầy thuật lại một cách cặn kẽ. Chúng tôi sợ bị phạt thì ít, sợ khả năng theo dõi của thầy thì nhiều. Chính xác đến từng chi tiết luôn, thầy thân yêu, nhà thầy không nuôi ma xó đi rình bọn em đấy chứ? Thấy ghê quá hà!

"Tôi hi vọng đây là lần đầu và cũng là lần cuối!" Thầy vỗ vỗ bàn, đứng dậy nghiêm mặt nhìn tất thảy "Chuyện bắt nạt hội đồng này phải kết thúc tại đây, nếu vẫn còn tình trạng tẩy chay, xa lánh hay những điều tương tự để tôi biết được thì không chỉ đơn giản là đình chỉ và chuyển lớp thôi đâu!"

"Thưa thầy, vậy còn.." Hải Đăng đứng dậy, nhìn về phía tôi "..Em thấy chuyện này chưa đủ công bằng, nếu như chúng em bị phạt và nhắc nhở thì bạn ấy cũng không thể đứng bên rìa! Hải Dương cũng có phạm lỗi, thầy..."

"Em có chứng cứ chứ?" Thầy nhíu mày hỏi lại "Chúng ta không thể làm việc theo cảm tính! Những gì thầy làm đều dựa trên bằng chứng cụ thể! Bạn ấy làm cái gì, các em nói được nhưng lại không đưa ra được chứng cứ cụ thể, thầy cũng không tìm được cái gì.. Chẳng lẽ theo ý các em phải ép cung?"

"..."

"Đừng nhìn mọi thứ phiến diện như vậy!" Thầy thở hắt ra "Ấu trĩ lắm các cưng ạ, sau này lớn lên các em sẽ thấy những điều mình làm trong giai đoạn này thật ngu ngốc!"
Dừng một chút, thầy chăm chăm vào tôi và Hải Đăng, cười lạnh: "Nhưng cứ ngu ngốc vừa đủ cũng không sao, vì các em còn trẻ mà!"

"..." Được rồi! Thầy là chân lý, thầy nói gì cũng đúng hết!

"Các em ngoan ngoãn tập trung học hành đi! Thi hết học kì I số lượng học sinh giỏi không đạt 85%, kéo thành tích của tôi đi xuống thì đừng có trách!" Thầy hầm hừ đe dọa, ngay sau khi nói xong câu đó thì đi thẳng ra cửa "Vậy nhé, tan lớp đi các em học sinh thân yêu!"

*

Mặc dù là chửi xéo tôi làm việc vẫn chưa kín đáo hẳn nhưng thầy vẫn đứng về phía tôi nên thôi, tôi bỏ qua hết!

Giờ nghỉ trưa đã tới, cả lớp tuy không dám chống đối thầy nhưng vẫn chẳng ai thèm tình nguyện tiếp xúc hoặc nói chuyện với tôi cả. Chả sao hết! Một mình bao lâu nay tôi cũng mất miếng thịt nào đâu? Cũng chẳng tự kỉ hay trầm cảm được mà lo!

Ung dung đi xếp hàng ăn trưa, về lớp nghỉ ngơi và tiếp tục học buổi chiều, cuối cùng ngày học vui vẻ cũng kết thúc. Tôi vươn vai ôm lấy cặp sách, đợi mọi người ra ngoài vãn mới bắt đầu đứng lên. Một mẩu giấy nhớ nho nhỏ rớt từ trên bàn xuống làm tôi để ý. Thật ra trước đây cái này rất hay xuất hiện, nhưng từ ngày Quốc Bảo nghỉ học dưỡng thương thì nó biến mất hẳn, nay cậu ta đến mới quay trở lại.
Mọi người không nhầm đâu: chính là menu thực đơn của cậu ta. Tên những món bánh mà cậu ta muốn ăn vào sáng ngày mai được trình bày sạch đẹp trên đó, tôi chỉ việc mua theo nó mà thôi.

Đúng là thích cái gì thì nâng niu thấy gớm luôn, chưa hôm nào Quốc Bảo quên cái này cả. Họa hoằn lắm mới thấy cậu ta viết vài chữ, nhưng chữ nào chữ nấy xấu như gà bới. Nhưng trong menu này lại khác, nắn nót từng li từng tí một, còn thường xuyên trang trí thêm hình minh họa. Gớm chết, ông có xu hướng nữ tính còn nhiều hơn tôi rồi đó!

Nhét lại nó vào túi ngoài của cặp sách, tôi bĩu môi một cái rồi cũng đi ra ngoài để các bác lao công vào dọn dẹp. Tờ giấy này hẳn đã nằm ở đây từ sáng nhưng bởi bận bịu nhiều việc đại sự nên tôi không để tâm đến. Cũng tại tên Quốc Bảo kia thường chỉ đi học chính - buổi sáng, còn chiều đến hoàn toàn không ai thấy mặt cậu ta cả. Nhưng thế cũng là điều may, vì chúng tôi ngủ trong lớp hết nên nếu như cậu ta ở đây thì tôi thật sự không biết nên ghép với cô nàng nào cả. Ai cũng ghét tôi hết, cho tôi nằm chung mới là lạ đấy!

Hẳn cậu ta cũng chán chuyện phải chung đụng với nhiều người nên không quay lại vào giờ ăn trưa. Có thể ngủ trên sân thượng xinh đẹp kia chẳng hạn, hoặc trở về nhà đánh một giấc, vì nhà cậu ta có xe đưa đón mà!
Chưa khi nào tôi thấy Quốc Bảo xuất hiện ở lớp học thêm chiều cả. Thật ra học sinh có thể chọn thêm văn hóa hoặc tham gia CLB nào đó, nhưng kiểu người như Quốc Bảo tham gia CLB.. chắc chỉ có CLB võ thuật quá!

Kệ cậu ta đi!
Nghĩ đến cậu ta làm gì cho tốn nơ ron não chứ?
Tôi phẩy tay, tiến thẳng về nhà xe, lấy con xe đạp đỏ chóe đi về. Trong lòng không nhịn được thầm nghĩ sẽ trả lại cô trông xe chiếc xe đạp này vì tôi đã được đền bù một quả xe điện siêu xịn siêu mịn rồi, còn cần nó làm gì nữa chứ? Cô trông xe hoàn cảnh cũng không khá hơn tôi là bao đâu, trả cho người ta còn có cái dùng nữa..

*

Tạt qua quán nhưng vẫn đóng cửa nên tôi tính chạy thẳng xe về nhà. Cơ mà vừa quay xe, còn chưa kịp ngồi lên yên đã bị một người nhảy ra chặn đường. Cậu ta hất hất mái tóc ngắn ngủn của mình lên, kiêu ngạo nói: "Để trẫm đưa ái khanh đi mua kính! Mau ngự giá đèo trẫm đi!"

"Quốc Bảo?" Lại gặp nữa!
Hẳn là cậu ta định đi ăn bánh ngọt nhưng đến quán thấy nó đóng cửa, nếu đi về thì tẽn tò quá nên mới lôi tôi ra làm cái cớ đây mà. Nhưng kì ghê, sáng cậu ta ăn chưa đủ chán hay gì mà chiều cũng lại đi ăn nữa vậy? Nạp nhiều đồ ngọt như thế vào người không sợ phát phì ra hay sao?
"Làm trò quái gì đấy? Né ra đây còn về!"

"Đi mua kính!" Cậu ta nhắc lại, lởn vởn trước đầu xe của tôi như bóng ma.
Giờ mới để ý lúc bỏ bộ đồng phục học sinh ra trông cậu ta cũng ra gì phết chứ đùa! Quần áo thể thao khỏe khoắn, giày thể thao năng động, mái tóc ngắn lòa xòa, tùy ý xõa bung xuống trán và hai bên má.. Không phụ kiện, không ràng buộc, mọi thứ đều đi theo chiều hướng đơn giản và tự do.
Kết hợp với gương mặt sáng sủa kia nữa thì chụp đại một tấm cũng có thể đăng báo được.
"Ai biết được cậu có dùng tiền của tôi vào mục đích xấu xa nào không? Không tin cậu nên đích thân tôi phải đưa cậu đi!"

"..." Tôi nheo mắt nhìn kĩ Quốc Bảo một cái, sau đó tự cảm thấy mờ mịt và khó chịu nên gật đầu chấp nhận. Dù gì cũng là phục vụ cho mắt của tôi cơ mà, người ta đền tận miệng tội gì không đi? "Ok, cậu đèo! Tôi cận nặng đi buổi tối nguy hiểm lắm!"

"Trẫm chấp nhận hiểm nguy!" Ai ngờ Quốc Bảo nhảy phắt lên yên sau khiến chiếc xe của tôi loạng choạng. Cậu ta toe toét vạch trần sự lười biếng của tôi "Cận chứ có mù đâu! Hơn hai độ bọ làm như mắt sắp hỏng đến nơi! Lừa dối trẫm là khi quân phạm thượng! Mau đèo!"

"Lắm lời!"

"Láo! Quá láo!"

"==!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play