Cảnh sát nhanh chóng ập tới, tôi cũng lao về phía Quốc Bảo đóng cho tròn vai nạn nhân. Đám người bên trong thấy có sự xuất hiện của cảnh sát thì tuyệt nhiên không dám ý kiến ý cò gì nữa, giơ tay chịu trói ngay và luôn.
Đến lúc này thì Bảo cưng đã không cần phải giả bộ kiên cường nữa rồi, cậu ta dựa vào người tôi, để tôi dìu thẳng ra xe. Ngồi vào xe, ngay lập tức tôi yêu cầu bác tài cho hai đứa đến bệnh viện gần nhất. Một búa gõ xuống dù Quốc Bảo có là siêu nhân cũng phải gãy hoặc rạn hết xương. Đấy là chưa kể thằng An ghen tị ác liệt, cú gõ đó nó dùng toàn bộ sức mạnh nữa chứ. Nhìn vết thương bầm dầm tím tím đỏ đỏ trên mu bàn tay cậu ta tự dưng tôi hối hận khó tả. Lúc đó đáng lẽ ra nên đập nát hết tay chân thằng An mới phải! Đập cho tương lai của nó bét nhè luôn!

"Đừng nghĩ nữa!" Quốc Bảo xoa đầu tôi bằng bên tay lành lặn của mình, không màng bản thân mới là người bệnh, dịu giọng dỗ tôi "Vợ không đánh thằng đó là đúng, nếu vợ cũng làm thế khác nào mình bằng nó!"

"Nhưng.."

"Không cần lo!" Cậu ta nhướn mày cười gian "Thật ra chồng thích vẽ tay trái hơn! Tay phải chỉ là luyện cho vui thôi!"

"Đùa gì vậy chứ? Chẳng vui chút nào!"

"Chồng đã bao giờ đùa với vợ chưa?"

"Thôi đi, vào khám ngay lập tức!"

"Người ta nói thật mà.."

Sau khi khám xét xong xuôi hết một lượt hai chúng tôi được đưa thẳng về nhà Quốc Bảo. Bố mẹ cậu ta thấy thông tin cảnh sát báo về thì hốt hoảng lắm, nhìn thấy hai chúng tôi bình an mới thở phào nhẹ nhõm. Cứ nhìn mẹ cậu ta bình thường độc mồm với cậu ta như vậy nhưng thật ra rất quan tâm tới con trai mình. Ngay khi nhìn thấy Quốc Bảo đã không kìm được nước mắt, nức nở khóc lên. Bố cậu ta hỏi thăm đầu đuôi tình hình rồi ra sức xin lỗi tôi, nói cái gì mà do thằng Bảo làm cháu bị liên lụy; nếu không phải vì nó không nghe lời sa thải vệ sĩ thì đã không xảy ra chuyện; cháu ở cạnh nó như vậy là phúc của nó..
Nhưng nói thật bác ấy nói vậy cũng không hẳn là chính xác. Vì nếu như lúc người ta vì cậu ta mà tóm cổ tôi lại, cậu ta có thể lựa chọn cho tôi chết một mình và chẳng thèm xuất hiện cơ mà. Nhưng không, với Quốc Bảo tôi cũng là người quan trọng nên cậu ta không màng bản thân, một mình chạy vào vòng nguy hiểm.

Tìm ở đâu được một người có thể vì mình mà hi sinh quá nhiều như vậy? Nếu đời này tôi bỏ lỡ Quốc Bảo thì nhất định tôi sẽ hối hận suốt mười kiếp về sau!
Quốc Bảo, nhất định tôi sẽ không để cậu thoát khỏi tay tôi đâu, đừng mơ!

*

Hai tháng sau..
Sự vụ bên kia đã được giải quyết một cách triệt để, cảnh sát điều tra làm rõ mọi việc, lại thêm sự thúc đẩy của bố mẹ Quốc Bảo nên tốc độ còn nhanh tới mức kinh hoàng. Dựa vào lời khai của đám bên cạnh và những điều khuất tất trước đây vụ việc tông xe gây tai nạn của tài xế dương tính ma túy kia cũng được lật lại. Thì ra chuyện này là do gia đình An làm, bố An tuy rằng rất thích tranh của Quốc Bảo nhưng ông ta càng yêu con trai mình hơn. Vậy nên khi biết cậu ta cũng tham gia cuộc thi vẽ danh giá kia đã quyết định thuê người đâm chết Quốc Bảo. Cũng may cho cậu ta lọt mắt xanh của tôi làm được nam chính nên mới mạng lớn thoát chết. Đây rõ ràng là cố ý gây thương tích, hơn nữa còn là có mưu đồ từ trước. Vậy nên.. Bố An hãy vào tù và chờ bị khởi tố đi!

Đám trẻ trâu đi theo An và bạn gái cậu ta đều bị tống vào trại cải tạo. Kể cả đứa con gái kia và người yêu An cũng không thoát được. Vì An là thủ phạm chính gây thương tích, và cũng hơi bị đen là cậu ta đã đủ 18 tuổi nên hoàn toàn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. 

Tay của Quốc Bảo cũng bị rạn xương, phải băng bó và kiêng khem một thời gian mới được dùng lại. Rõ đen đủi, cậu ta vừa gác chân không lâu nay lại gác tay rồi, đã vậy cậu ta còn cố tới hội thi nữa chứ. Chúng tôi đã cố gắng khuyên bảo nhưng người này không nghe, cứ cam đoan bản thân vẽ được bằng tay trái, thậm chí còn vẽ đẹp hơn tay phải!
Quốc Bảo đã mua bảo hiểm vô cùng đắt giá cho hai tay của mình nên cậu ta được đền bù khoản to lắm. Cũng chính vì tổn thất siêu lớn này mà công ti bảo hiểm bên kia cay cú lắm, thân chinh giới thiệu cho Quốc Bảo những luật sư tốt nhất với mục đích khiến cho An - kẻ làm họ mất một khoản tiền lớn - phải chịu mức án cao nhất.

Kẻ xấu đều bị tiêu diệt hết, vậy là cuối cùng cũng tới hồi kết rồi! Một ngày sắp vào chính hè, tại quán trà sữa cạnh cổng trường, tôi và Quốc Bảo đang nắm tay nhau ngồi đối diện vị phụ huynh đáng kính của cậu ta aka: mẹ chồng tương lai của tôi!

Quốc Bảo mỉm cười, đặt lên trên bàn một tờ giấy, ngạo nghễ nói: "Mẹ, con đã bảo sở trường của con là dùng tay trái mà không ai nghe!"

"Ý con là gì? Chấn chỉnh con làm đúng con còn dám cãi à?" Mẹ cậu ta cầm lấy tờ bằng khen được đặt trên bàn, mày hơi nhíu lại "Giải đặc biệt trong hội thi vẽ Mùa Hè? Tôi nói anh giật giải đặc biệt à? Là giải nhất! Giải nhất kìa!"

"Mẹ sai rồi!" Quốc Bảo cự lại "Là giải cao nhất! Trình độ của con chỉ có thể giành giải cao nhất, không có khả năng đứng thứ hai!"

"Xí.." Mẹ cậu ta bĩu dài, sau đó quay sang hỏi tôi "Còn cháu thế nào?"

"Dạ.." Tôi lấy từ trong cặp ra giấy chứng nhận hạng nhất trong kì thi quốc gia môn Hóa, lại thêm tờ giấy biểu thị thứ hạng trong kì thi thử lần hai và lần ba.
Thực ra chỉ cần có cái hạng nhất quốc gia kia thì thứ hạng trong vài kì thi thử chẳng là cái gì hết nữa. Đơn giản là vì hiện tại tôi có quyền ưu tiên được lựa chọn bất kì trường đại học nào mình muốn, kể cả mấy trường danh giá và có điểm cao chót vót như kiểu Y hoặc Quân Đội!
"Cháu đã thực hiện đúng lời cam kết với cô.."

"Môn Hóa à?" Mẹ Quốc Bảo có vẻ hãi hùng lắm, nhưng chỉ liếc qua tôi một cái rồi lập tức giấu sự sốc ấy đi. Kì ghê, môn Hóa có gì khó mà mọi người sợ nó quá vậy? Hãy yêu Hóa, vì Hóa vô cùng dễ thương!
"À.. Ừm.. Hải Dương này, mẹ cháu bệnh tật ốm yếu lắm đúng không?"

"Dạ?"

"Không đúng!" Quốc Bảo chen vào "Đợt này mẹ Hải Dương đã khỏe lên nhiều rồi ạ, sức khỏe tốt, có thể tự chăm sóc bản thân! Mẹ tự dưng hỏi vấn đề này làm gì?"

"Có chuyện này mẹ muốn hỏi rõ!" Mẹ cậu ta trầm xuống, nhíu mày suy nghĩ "Tương lai của Quốc Bảo đã được định sẵn cả rồi, Hải Dương à, sau khi tốt nghiệp nó sẽ ra nước ngoài, cháu nghĩ hai đứa có thể vượt qua khoảng cách mà ở cạnh nhau được hay sao?"

"Trong tình yêu thì khoảng cách đúng là vấn đề lớn ạ!" Tôi gật đầu, nhìn cậu ta một cái. Quốc Bảo dường như không nghĩ đó là cái gì to tát, cậu ta muốn phản bác nhưng thấy tôi nhíu mày đành im lặng uống trà sữa "Chính vì vậy nên cháu đã và đang nghĩ cách khắc phục rồi ạ!"

"Cách khắc phục?" Cả cậu ta và mẹ đều ngạc nhiên hỏi lại.

"Vâng!" Tôi mỉm cười, lôi từ trong cặp ra một tập hồ sơ "Quốc Bảo sang Anh, cháu cũng sang Anh! Hồ sơ xin học bổng toàn phần của cháu đã được xét duyệt rồi!"

"Học bổng?" Quốc Bảo sững ra, ngay sau đó híp mắt cười hớn hở "Tốt quá! Tốt quá đi! Vợ sang trước cùng chồng, chúng ta ổn định rồi cũng đón mẹ vợ sang được không?"

"Cái thằng mất dạy này! Có vợ quên luôn bố mẹ!"

"Con cho hai người không gian riêng để đi du lịch còn gì? Mẹ luôn chướng mắt con xen vào việc sản xuất em bé của bố mẹ, giờ con đi cho mẹ khuất mắt!" Cậu ta cười hớn hở, giả bộ trách cứ nói ra "Với lại mẹ vợ con sang đó chữa bệnh chứ bọn con không định cư nước ngoài đâu!"

"Đúng vậy ạ!" Tôi gật đầu, cũng xiết chặt lấy bàn tay của cậu ta "Chúng cháu sẽ về nước làm việc, không thể để chảy máu chất xám được!"

"Hải Dương.." Mẹ cậu ta tự dưng nức nở, cũng nhào qua nắm lấy tay tôi "...Thực ra thằng Bảo học dốt quá nên mẹ mới phải làm vậy, con cái vẻ ngoài giống cha, bên trong giống mẹ, con thông minh thế này mẹ không cần sợ cháu nội ngu học giống thằng Bảo rồi!"

"Mẹ nói gì đó? Ai ngu chứ?"

"Được được, cua được Hải Dương con đúng là thiên tài!" Mẹ gật đầu tán đồng "Hai đứa nhanh chọn ngày làm đám hỏi, chứ mẹ thằng Đăng suốt ngay khoe khoang có con dâu làm mẹ cáu lắm rồi!"

"Hahah.."

Quốc Bảo ôm xiết lấy tôi từ phía sau, không hề ngại ngùng chuyện phụ huynh vẫn còn ngồi đối diện, thì thầm: "Vợ ơi! Cưới đi thôi!"

Chuyện sau này sẽ thế nào ai biết được? Chỉ cần hay rằng giây phút này chúng tôi thật sự hạnh phúc với nhau, hạnh phúc với tất cả những gì mình đã và đang cố gắng.

Quốc Bảo.. Sau này cũng mãi như bây giờ nhé!
Vợ yêu chồng nhiều nhiều nhiều lắm luôn ❤!

END

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play