May mắn cho Dịu và đen đủi cho tôi, mẹ ơi, cái tên Quốc Bảo kia cùng lớp với chúng tôi!
Không hiểu với thành tích kinh khủng tởm đó bố mẹ cậu ta phải chi bao nhiêu tiền mới xin được cho cậu ta vào 10A1 - lớp chọn của chọn này nữa! Hẳn là số tiền lớn lắm, khéo khi đủ mua thuốc cho mẹ tôi cả năm trời cũng không đùa! Chậc, phí phạm thật, người giàu đúng là không biết tiết kiệm gì cả!

Sau cái chạm mắt tóe lửa trên hành lang Quốc Bảo không thèm nhìn tôi thêm cái nào nữa. Tôi cũng cố gắng tỏ ra là mình ổn, vui vẻ mỉm cười với Dịu dù trong lòng lo ngay ngáy. Tên này không chỉ nổi danh đầu gấu mà còn nổi danh vì xấu tính nữa. Cậu ta không phân biệt nam nữ bao giờ, nhớ ngày trước có lần tôi nghe đồn có đứa con gái học lớp 8A2 phải nghỉ học bị cậu ta hành ghê quá. Lí do hành rất củ chuối: cô nàng dám vứt sách trong ngăn bàn của cậu ta đi! Bọn chung lớp bảo số cô nàng đen thôi, sách cậu ta nát tã như giẻ lau, cả năm chẳng viết chữ nào, người ngoài nhìn vào đều nhận định đó là đồ bỏ cả. Thật ra vứt quyển này mua quyển khác cũng chẳng đáng tiền, điều cần nói ở đây là đúng hôm cậu ta bị vứt sách lại có thanh tra về. Quốc Bảo ngồi trong lớp nghênh ngang không sách vở có trời cứu được, thanh tra không thèm để ý bố mẹ cậu ta quyền to cỡ nào, nhất quyết bắt cậu ta dọn sạch năm cái nhà vệ sinh.. Chuyện nhục nhã đó làm Quốc Bảo tức giận lắm, và sự tức giận được trút lên căn nguyên - cô nàng ném sách.

Nhưng người ta ảnh hưởng trực tiếp đến cậu ta, còn câu nói bâng quơ kia của tôi có khiến Quốc Bảo mất miếng thịt nào đâu? Mà làm sao cậu ta biết tôi hướng về cậu ta chứ? Đúng đó, còn lâu mới biết được, tôi cứ chối tôi nói về người khác cậu ta ép tôi công nhận được à?

Thông não xong vững lòng hẳn. Tôi ngồi thẳng lưng bên cạnh Dịu chờ giáo viên chủ nhiệm thông báo nội quy và thủ tục. Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi năm nay là một thầy giáo khá trẻ, khoảng ngoài ba mươi. Nhìn mặt có thể đoán ngay ra là người hiền lành, thêm giọng nói nhát gừng kia nữa.. thầy à, thầy đảm bảo mình đủ sức quản lũ giặc giời này chứ?
Xong màn giới thiệu là tới phần đo đồng phục, học sinh "Giỏi" được miễn phí một năm ba bộ: hai mùa hè và một mùa đông. Còn học sinh "Giàu" dĩ nhiên phải trả tiền rồi, nhưng khoản tiền đó là bao nhiêu chúng tôi không được biết vì giáo viên chủ nhiệm nói sẽ thông báo riêng cho những phụ huynh cần đóng tiền. Đo xong đồng phục, đám học sinh bị thầy "lùa" cả ra cửa, sau đó thầy bê ra một cái hộp giấy nhỏ và phấn viết, bắt đầu đi đánh số từ 1 đến 45 - số học sinh trong lớp. Ba dãy bàn, mỗi bàn gồm có hai học sinh, đánh kiểu này là ngồi theo số thứ tự trong sổ điểm hay gì đây? Nếu thế thì Dương với Dịu có khả năng cao được ngồi chung rồi!

Tôi liếc mắt nhìn Dịu một cái, nó cũng cười toe toét, sung sướng nắm lấy tay tôi.

Nhưng, hỡi ôi, đời có bao giờ như là mơ đâu! Thầy giáo lấy cái hộp trên bàn ra, gọi từng người một vào bốc thăm. Ai bốc được số nào sẽ ngồi ở bàn có số đó, đen đủi thế nào, tôi bốc trúng chỗ trong cùng bàn cuối, còn dịu là trong cùng bàn đầu. Hai đứa ở hai đầu xa thẳm, đúng chuẩn không còn gì đau đớn hơn!
Ngồi bên cạnh tôi là một cậu trai đeo kính dày cộm, miệng luôn lẩm bẩm hàm số gì đó rất khó hiểu. Nhìn qua là đã biết dân "Giỏi" rồi, vậy cũng may, xa Dịu nhưng chắc tôi sẽ học hỏi thêm được từ "giáo sư" này đây!

"Các bạn hãy làm quen với bạn mới đi nhé!" Xong xuôi thầy có vẻ vui lắm, sung sướng vỗ tay "Lên lớp 10 rồi, không còn là trẻ con nên việc kết giao rất quan trọng! Năm học mới hãy có thêm những người bạn mới và thật cố gắng các em nhé!"

"KHOAN ĐÃ!" Thầy vừa bước chân đi, phía dưới đã có tiếng con trai gọi giật lại. Kèm theo tiếng nói ngạo nghễ chẳng có tí tôn trọng người lớn tuổi kia là âm thanh chân gót giày gác mạnh lên cạnh bàn khiến cái bàn đáng thương bị xô đi một đoạn dài.
Không sai, chủ nhân của lời nói và hành động khiếm nhã đó là Quốc Bảo! Khốn thật, cấu hình thì đẹp mà bộ nhớ trong nát không tả nổi! Ông trời, ông thích đối lập lắm hả, vậy thì ông làm tốt lắm rồi đó!
"Thầy đừng đi vội!"

"Em học sinh này.." Thầy giáo có vẻ rất nhẫn nhịn, cũng phải, học sinh "Giỏi" có thể đe được chứ đụng tới học sinh "Giàu" thì hơi bị rắc rối đấy. Quốc Bảo nhà lắm tiền lại có quyền to, thầy mà đụng tới cậu ta thì không tốt cho tương lai của thầy lắm đâu.. tôi nghĩ, thầy cứ nhẫn nhịn như lúc này lại tốt "..Còn có chuyện gì sao?"

"Em muốn đổi chỗ!" Quốc Bảo lạnh nhạt nói thẳng, điều này khiến cô gái ngồi cạnh cậu ta thất vọng lắm, ỉu xìu hẳn xuống. Ầy, mới đó đã có người bị gương mặt của cậu ta mê hoặc rồi? Cô gái à, đừng buồn, vì tôi đảm bảo sau một học kì cô sẽ vui vẻ vì mình không phải ngồi cạnh quả bom nổ chậm này! "Em không thích chỗ này!"

"Sao lại thế?" Thầy không vui lắm nhưng vẫn kiên nhẫn nhỏ nhẹ "Em thậm chí còn chưa ngồi nổi 5 phút với bạn bên cạnh!"

"Không cần! Không hứng thú!" Quốc Bảo đứng phắt dậy, chiều cao 1m8 của cậu ta cũng rất ấn tượng, kết hợp với gương mặt đẹp và quá khứ bất hảo, cả đám trong lớp đều nhìn cậu ta với ánh mắt sùng bái.
Con gái thì yêu thích, con trai lại hâm mộ. Đúng là không thể hiểu nổi tư duy nhân loại, cậu ta thì có cái gì đáng yêu vậy chứ? Tôi nhìn không ra!
"Em tìm thấy chỗ mình muốn ngồi rồi!"

"Là chỗ nào?"

Quốc Bảo quay người, chậm rãi thả bước. Tự dưng cậu ta nhìn về chỗ tôi, ánh mắt đầy sự cười cợt châm biếm. Trống ngực tôi nổi thình thình, trong đầu có hàng vạn chữ "không thể nào" nhưng cuối cùng mọi thứ đều không thắng được hiện thực tàn khốc. Cậu ta đứng ngay bên cạnh bàn tôi, ép "giáo sư" đeo kính đứng dậy đi ra ngoài, mỉm cười: "Chỗ này, em muốn ngồi cạnh bạn ấy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play